Trầm Sát dắt Lâu Thất, không quay đầu lại, đi ra khỏi cửa, bước lên xe ngựa.
Ưng và Nguyệt liếc nhìn nhau, cười khổ, sau đó hai người đồng thời ra tay, đánh vào bả vai của Hỏa.
"Tên nhóc nhà ngươi đúng là may mắn, có thể đi theo Đế Quân và Đế Hậu." Hai người bọn họ, một người muốn đi tìm vương triều Trầm Thị, một người muốn tìm Đoạn Trần Tông, hai nhiệm vụ này không có cái nào là dễ dàng cả.
Hơn nữa đi theo Đế Quân, Đế Hậu dù sao cũng rất vui vẻ, rất kích thích.
Hỏa cười khổ: "Hai người không nương tay thật sao?"
Đánh cho hai bả vai của hắn sắp gãy luôn rồi.
"Không sao chứ?" Nguyệt đi được hai bước, quay đầu lại, liếc nhìn Hỏa.
Hỏa sững sờ nhìn Nguyệt, hắn lập tức hiểu Nguyệt muốn hỏi chuyện gì. Trong đầu hắn lóe lên gương mặt đau đớn và ánh mắt tuyệt vọng của A Mộc, trong lòng cũng dâng lên chút thương cảm.
Thấy ánh mắt Nguyệt tràn đầy lo lắng, Hỏa mỉm cười: "Ta không sao."
Ưng vỗ vỗ vào vai của hắn: "Có thể có chuyện gì chứ? Nam tử hán đại trượng phu, sao có thể bị chuyện tình cảm đánh gục được, nhìn ta xem, ta ăn ngon, ngủ ngon, cái gì cũng tốt cả."
Nguyệt và Hỏa liếc mắt nhìn nhau, lập tức nở nụ cười, đồng thời đánh vào vai Ưng một cái.
"Ngươi phải nghĩ thoáng ra." Nguyệt nói.
Đương nhiên bọn họ cũng nhìn ra tâm tư trước đó của Ưng, nhưng Ưng không giống Hỏa, Ưng đã sớm tuyệt vọng rồi, bởi vì nếu hắn dám có bất kì mơ tưởng nào thì nhất định sẽ bị Đế Quân băm thành nghìn mảnh.
Cũng may, Ưng có thể nghĩ thông suốt.
Bọn họ đi xuống lầu, Tần Thúc Bảo đã tập hợp hơn hai mươi người theo lệnh của Trầm Sát. Trần Thập, Lâu Tín, Thiên Nhất, Địa Nhị, Ấn Dao Phong, Thu Khánh Tiên, Tiểu Trù, Nhị Linh, còn có thêm hai mươi tên Thần Quỷ quân đã theo Lâu Thất, Trầm Sát rời đi, đám người còn lại thì đang chia đội.
Lát sau, hai bóng người vội vã lướt đến, Lâu Hoan Thiên và Thiên Nhất vừa nhìn tình hình đã lập tức mắng chửi: "Khốn kiếp! Bổn thiếu chủ biết ngay tên nhóc kia không có ý tốt!"
Ưng sờ lên mũi, hỏi: "Thiếu chủ và Trọng vương phân thắng bại nhanh như vậy sao?"
"Phân cái rắm!" Hiên Viên Trọng Châu tức giận.
"Bổn thiếu chủ đánh được một nửa đã biết tên Trầm Sát kia muốn rời đi, nhưng không ngờ lại đến chậm một bước. Bọn họ đã đi đâu rồi?"
"Chúng ta không biết!" Khi bọn họ tới thì người đã đi từ trước rồi: "Đế Quân bảo hai vị cùng về hoàng cung Hiên Viên."
Nghe xong lời này, Lâu Hoan Thiên vô cùng tức giận.
"Hắn làm như vậy là có ý gì? Ta còn có thể cùng hắn đoạt thê tử sao?"
Hiên Viên Trọng Châu nhìn dáng vẻ tức giận của hắn, cảm thấy rất buồn cười: "Nói như kiểu ngươi không đoạt vậy? Ngươi kề vai sát cánh cùng Tiểu Thất như vậy, biểu đệ của ta sao có thể dễ chịu được?"
"Vô sỉ! Có biết cái gì gọi là huynh muội tình thâm không hả?"
"Được rồi, ngươi là thái tử của vương triều Hiên Viên, hiện giờ hẳn là nên tranh thủ thời gian để trở về Hoàng Đô mới đúng." Sắc mặt Lâu Hoan Thiên không tốt chút nào, hắn không ngờ Trầm Sát và Lâu Thất lại rời đi trước.
Tâm trạng của Lâu Hoan Thiên rất phức tạp. Tuy hắn vẫn cảm thấy Lâu Thất là yêu nghiệt, cũng không yêu thích nàng, nhưng sâu trong nội tâm hắn lại nhận định rằng Lâu Thất là một thành viên của gia tộc Hiên Viên. Nhất là bây giờ xem ra nàng cũng không có vấn đề gì, cho nên trong lòng hắn có một chút hi vọng xa vời, hi vọng nàng có thể trung thành với hoàng tộc Hiên Viên, thậm chí hắn thấy nàng có năng lực như vậy, hắn càng muốn nàng mau chóng xử lý vấn đề của nàng và Trầm Sát, mau chóng chấn chỉnh lại gia tộc Hiên Viên.
Nhưng bây giờ nàng nghe được tin tức có một nữ nhân tự xưng là Hiên Viên hoàng hậu, nàng lại không tranh thủ thời gian để về xem là chuyện gì xảy ra mà lại đi đến Thánh Tiên Cung trước...
Đúng là khiến cho người ta bực mình!
Chỉ là không biết lão tam đang ở nơi nào.
Chia ra bốn đường, những người khác thì tạm thời không nhắc đến.
Nhưng Trầm Sát và Lâu Thất sau khi rời khỏi thì lập tức đi về phía mà Cố Thiếu Nghi chỉ.
Đội của bọn họ có ba cỗ xe ngựa, còn người khác đều cưỡi ngựa.
Trầm Sát và Lâu Thất một xe, Tiểu Trù và mấy người khác một xe, còn lại một xe dùng để đựng đồ ăn. Trầm Sát và Lâu Thất cũng không ngồi im trong xe ngựa. Khi Nguyệt và Ưng chạy tới đã mang theo Phá Ngân và Đạp Tuyết, cho nên phần lớn thời gian bọn họ đều cưỡi ngựa, gấp rút đi cùng mọi người.
Sau khi rời khỏi thành khoảng nửa canh giờ thì xung quanh đều là cảnh đẹp.
Hai bên đường rộng lớn, bằng phẳng, có cây phong và các loại cây ăn quả, tạo thành một bức tranh thiên nhiên vô cùng xinh đẹp. Cuối mùa thu, cây cối không còn nhiều sắc xanh, nhưng vẫn có thể nhìn ra sự sống tồn tại ở khắp nơi. Những quả cam dại to lớn làm trĩu cả cành, thỉnh thoảng bọn họ đang cưỡi ngựa chạy ngang qua cũng ngửi được mùi thơm.
Ở phía xa là những dãy núi trùng điệp, sương mù bao phủ, nhìn giống như tiên cảnh.
Nếu như bọn họ dừng lại, có thể thấy được mấy con sóc tinh nghịch đang nhảy nhót chuyền cành, móng vuốt ôm theo trái cây.
"Đại lục Long Ngâm đúng là màu mỡ. Cho dù là cuối mùa thu thì núi rừng hoang dã cũng có trái cây thơm ngon..." Nhị Linh vén rèm xe lên nhìn cảnh sắc bên ngoài, nhìn rất lâu cũng không thấy chán.
Nói xong nhưng không nghe thấy Tiểu Trù đáp lại, nàng hơi ngạc nhiên quay đầu, thấy Tiểu Trù chăm chú nhìn ra bên ngoài, nhưng dường như hồn đã bay đi nơi nào rồi.
Nhị Linh đưa tay vẫy trước mặt Tiểu Trù, hỏi: "Tiểu Trù cô cô, ngươi đang nghĩ gì vậy?"
Gọi hai lần, Tiểu Trù mới có phản ứng: "Ơ, sao vậy?"
"Nghĩ gì thế?"
Tiểu Trù thở dài: "Ta đang nghĩ đến chủ tử của chúng ta. Không phải nói đến Đế Quân và Đế Hậu đâu, ta nói đến tam thúc của Đế Hậu cơ. Trước kia ta thường gọi hắn là công tử, tuy Đế Hậu chưa từng nói hắn ở nơi nào, nhưng ta biết đó nhất định là một nơi rất bí ẩn, không thể tùy tiện ra vào được. Lần này tới Thánh Tiên Cung chính là vì muốn đem chủ tử về..."
"Ừm, ta đã nghe Ưng vệ đại nhân nói qua về lai lịch của Đế Hậu, rất kì lạ..."
"Đúng vậy, cho nên ta mới lo lắng. Không biết lần này tới Thánh Tiên cung có thể thuận lợi mang chủ tử về hay không?"
Nhị Linh im lặng một chút, mỉm cười nói: "Hẳn là có thể, ngươi nghĩ thử xem, có chuyện gì mà Đế Quân và Đế Hậu không làm được chứ?"
Tiểu Trù gật đầu: "Cũng phải."
"Hay là ngươi nói cho ta chút chuyện về Thánh Tiên Cung đi!"
"Ta cũng không biết rõ lắm về Thánh Tiên Cung, ngươi quên rồi sao, ta cũng là người của đại lục Tứ Phương. Trước đây chủ tử cũng chưa từng nói chuyện Thánh Tiên cung cho ta biết."
Nhị Linh có chút thất vọng, sau đó nhìn ra bên ngoài, khi thấy Ấn Dao Phong và Thu Khánh Tiên sóng vai nhau, ngưỡng mộ nói: "Nếu ta có võ công cao cường, lại biết cưỡi ngựa như Ấn Dao Phong cô nương và Thu cô nương thì tốt..."
"Ngươi muốn cưỡi ngựa sao?"
Nhị Linh gật đầu, vén rèm xe lên, thấy bóng lưng đám người Hỏa vệ đang phóng ngựa phía trước, trong mắt lóe ra tia phiền muộn.
Tiểu Trù nhìn nàng một cái, lại nhìn Hỏa vệ, sau đó nói: "Ngươi muốn cưỡi ngựa cùng với Hỏa vệ đại nhân sao?"
"Tiểu Trù cô cô, ngươi nói gì vậy?"
Nhị Linh cười chua chát: "Trong lòng Hỏa vệ đại nhân đã có A Mộc rồi."
Tiểu Trù khinh thường: "A Mộc rất đần, tính cách thẳng thắn, ánh mắt cũng rất tệ, tuy bọn họ từng có tình cảm nhưng nếu Hỏa vệ đại nhân nhớ mãi không quên nàng ta, thì hắn đúng là kẻ ngốc!"
"Sao lại ngốc chứ?" Nhị Linh vô thức giải thích thay Hỏa vệ: "Đó gọi là trọng tình trọng nghĩa."
"Ôi, đã bắt đầu bênh vực người đi."
"Tiểu Trù cô cô, ta không thèm nghe ngươi nói nữa." Nhị Linh lúng túng, đang định hạ màn xe xuống thì Hỏa vệ đúng lúc quay đầu lại. Thấy ánh mắt của Nhị Linh, hắn hơi ngẩn ra, sau đó thả chậm tốc độ lại, đi đến bên cạnh các nàng.
Tiểu Trù ở bên cạnh cười chế nhạo một tiếng khiến gương mặt Nhị Linh đỏ hồng, nhìn vô cùng xinh đẹp.
"Có phải tốc độ quá nhanh nên bị xóc nảy không?" Hỏa vệ hỏi.
Nhị Linh khẽ lắc đầu: "Không phải."
Tiểu Trù phì cười: "Hỏa vệ đại nhân, Nhị Linh muốn ngươi dạy nàng học cưỡi ngựa đó, nàng ở trong xe rất buồn bực!"
"Tiểu Trù cô cô!" Nhị Linh xấu hổ, khẽ buông màn xe xuống.
Trong xe truyền ra tiếng cười, Hỏa vệ hơi giật mình, cười khổ một tiếng, cưỡi ngựa đi lên phía trước.
Trần Thập và Lâu Tín đi trước xe ngựa của Trầm Sát, còn hai người kia thì chạy ở phía đầu, chỉ thấy bóng lưng của bọn họ mà thôi. Gió thổi bay tóc hai người bọn họ, hình ảnh vô cùng đẹp...
Lâu Tín quay đầu nhìn thoáng qua Hỏa vệ, nói với Trần Thập: "Ngươi nói Hỏa vệ đại nhân liệu có không buông bỏ được A Mộc không?"
"Sẽ không!" Trần Thập lạnh nhạt nói.
"Vì sao ngươi lại khẳng định như vậy?"
Trần Thập không nói gì, Lâu Tín cũng biết từ trước tới nay hắn rất ít nói cho nên không hỏi nữa, nói tiếp: "Vậy ngươi có cảm thấy mấy ngày gần đây Ấn Dao Phong đối xử hơi kì lạ với ta không?"
"Mấy chuyện này ta không để ý."
Lâu Tín đang định nói tiếp thì phía trước truyền đến tiếng ngựa hí, bọn họ lập tức nhìn lên, chỉ thấy Trầm Sát và Lâu Thất đã quay ngựa chạy về.
"Quay đầu!"
Trầm Sát chưa chạy tới nhưng âm thanh đã truyền tới chỗ bọn họ.
Trần Thập lập tức hạ lệnh cho mọi người quay đầu, tăng tốc chạy về, nhưng Lâu Tín và Vân vệ lại dừng lại, chờ hai người kia trở về.
Chờ hai người kia tới gần, bọn họ vô cùng kinh ngạc vì phát hiện ra sắc mặt Lâu Thất đã trắng bệch.
"Đế Hậu sao vậy?"
"Không sao, chạy mau, về ngã ba lúc trước!" Lâu Thất không kịp nói rõ ràng cùng bọn họ, nàng nhanh chóng cưỡi Đạp Tuyết chạy tới cạnh xe ngựa của Nhị Linh.
"Nhị Linh, Tiểu Trù, cho dù lát nữa xảy ra chuyện gì thì các ngươi cũng không được xuống xe!"
Nhị Linh và Tiểu Trù đồng thời đáp: "Vâng!"
Hai người bọn họ đi theo chỉ lo cơm nước, dọn dẹp mà thôi, nhưng bọn họ lại không có võ công, cho nên Lâu Thất phải căn dặn bọn họ trước.
Cũng bởi vì vậy, mọi người mới càng thêm trung thành với Lâu Thất và Trầm Sát. Bởi vì đi theo chủ tử như vậy thì cho dù gặp nguy hiểm gì bọn họ cũng có cảm giác an toàn.
Ấn Dao Phong và Thu Khánh Tiên thấy Trầm Sát và Vân vệ chạy ngược lại, cũng chạy theo, Lâu Thất lại hét lên: "Hai ngươi cũng vậy, đợi lát nữa gặp những thứ kia thì phải trốn đi thật xa, trốn được bao xa thì trốn!"
"Đế Hậu, những vậy kia là gì vậy?" Ấn Dao Phong kinh hãi.
Lâu Thất nói: "Mấy thứ buồn nôn mà thôi, tốt nhất các ngươi đừng nhìn, giao cho mấy nam nhân kia xử lý là được!"
Thật ra nàng cũng không biết mấy thứ kia gọi là gì, nhưng trong Kỳ Vật Chí của lão đạo sĩ thối đã từng nhắc đến, ông còn luôn dặn nàng, nếu gặp phải mấy thứ đó thì mau chạy trốn, càng xa càng tốt!
Truyện convert hay : Đô Thị Chi Chiến Thần Chi Vương