"Không được!" Cô ta lập tức lắc đầu.
Triệu Vân Phong nhướng mày: "Không được?"
Lửa bên ngoài càng ngày càng to, trời đã ngã về đêm, giúp họ nhìn được tình hình ngoài xe. Rõ ràng đối phương biết nếu họ muốn đi ngang qua Thành Cẩm Dương thì bắt buộc phải rời khỏi từ cổng tây, vì thế người của bọn họ đều tập trung ở đây, mưa tên bay đầy trời, châm lửa khắp nơi, chỉ chốc lát sau, cổng thành tây đã sắp bị biển lửa nhấn chìm.
Họ lùi về sau.
"Ngoại trừ đi ngang qua Thành Cẩm Dương, thì không còn con đường nào có thể đến Thánh Tiên Cung ư?" Lâu Thất hỏi Triệu Vân Phong.
Triệu Vân Phong nhướng mày, hắn không hề biết họ sắp đi Thánh Tiên Cung, hắn suy nghĩ rồi nói: "Đường thì vẫn có, nhưng đây là con đường ngắn nhất, nếu đi vòng đường khác thì phải mất thêm vài ngày."
Họ không hề có nhiều thời gian như thế.
Vì thế, trong tình hình hiện tại, chỉ có cách phá cửa thành xông ra ngoài.
Lâu Thất nhìn Vân Nhược Hoa.
"Vạn kiến phá thành?"
Mặt mày Vân Nhược Hoa trắng bệch, nghiến răng nói: "Ta tuyệt đối sẽ không dùng loại vu thuật này đâu."
"Kiến có mặt ở khắp mọi nơi, đừng xem thường loài động vật bé nhỏ này, một con không được, một trăm con một ngàn con không được, nhưng nếu là kiến của toàn thành, của khắp vùng đất xung quanh đều đến đây thì sao? Cho dù cửa thành dày cỡ nào cũng không thể chống lại chúng." Triệu Vân Phong nhếch khóe môi, nhìn Vân Nhược Hoa, "Chỉ có điều, sau khi sử dụng vu thuật này, mái tóc tiểu thư xinh đẹp đây sẽ đổi sang màu bạc trắng mà thôi."
Loại vu thuật này, vốn đã cực kỳ tốn sức, nếu chỉ bạc đầu thì đã xem là rất may mắn rồi.
Nhưng, đối với một nữ tử đang trong độ tuổi thanh xuân mà nói, đây quả thật là chuyện khá tàn nhẫn.
Vân Nhược Hoa đang định lùi lại, thì một ngọn gió khủng bố đã ào đến, cô ta vẫn còn chưa kịp phản ứng lại, cả người đã bị ném ra xa, rơi xuống nơi cách cổng thành tây không xa.
Xung quanh lửa đang vồ tới, chỉ còn mỗi một chỗ bé xíu của cô ta vẫn chưa bị lửa xâm chiếm, nhưng chỉ cần đứng ở đây là đã có thể cảm nhận được nhiệt độ cao ngất trời, làn da sắp bị thiêu cháy sắp bốc ra lửa.
Cô ta kinh ngạc xoay đầu lại, trong xe ngựa, người vừa mới động thủ lúc nãy chính là tên nan nhân lãnh khốc vô tình kia, hắn đang nhìn về phía cô ta, thông qua ánh sáng lửa, ánh mắt ánh rét buốt đến mức khiến cô ta run rẩy.
"Phá cửa thành, nếu không bổn Đế Quân sẽ vặn đầu ngươi xuống."
Cả người Vân Nhược Hoa run rẩy, cô ta nghe ra được, hắn ta không phải đang đùa, chỉ cần cô ta không ra tay, hắn ta thật sự sẽ vặn đầu cô ta xuống!
Cô ta không muốn chết.
Bạc đầu thôi mà, chắc sẽ đỡ hơn chết nhỉ?
Vân Nhược Hoa cắn răng, mặt hướng về phía cửa thành, cô ta dang hai cánh tay ra trong cơn run rẩy, thi triển "vạn kiến phá thành", loại vu thuật gần như đã bị Bạch Vu Tộc ngăn cấm.
Xe ngựa chạy tiến lên, Trầm Sát lạnh lùng lên tiếng: "Đi, bảo vệ cô ta."
Vân Nhược Hoa phát hiện ra có mười thị vệ đứng hai bên trái phải, họ đang vung kiếm chặn những mũi tên lửa bay về phía cô ta.
Có phải hắn cảm kích cô ta không?
Có phải ít ra cũng để ý đến vẻ đẹp của cô ta?
Có phải vì hết cách nên mới ném cô ta ra không? Dù sao họ cũng phải ra khỏi thành.
Sau khi Vân Nhược Hoa nghe Trầm Sát nói câu đó xong, con tim cô ra run lên, một sự ngọt ngào khó có thể diễn tả bằng lời từ từ dâng lên, việc thi triển vu thuật cũng trở thành cam tâm tình nguyện.
Nếu cô ta phá được cửa thành, thì đồng nghĩa với việc cô ta đã cứu hắn, hắn sẽ thấy cảm động ra sao đây? Nếu vì vậy mà bạc đầu, để rồi có thể đổi lấy sự tiếc thương của hắn, âu cũng xứng đáng nhỉ?
Không ai ngờ được rằng chỉ vì một câu nói của Trầm Sát thôi mà Trương Nhược Hoa lại suy diễn xa xôi như thế.
Nếu Lâu Thất biết, chắn chắn sẽ nhổ nước bọt lên mặt cô ta.
Lúc này, cô ta phải thi triển vu thuật phá thành giúp họ, tất nhiên không thể để cô ta chết vì trúng tiễn rồi đúng không? Một đạo lý đơn giản dễ hiểu như thế, đại tỷ à cô nghĩ đi đâu vậy? Trí tưởng tượng phong phú thế, sao cô không lên trời luôn đi!
Động tác trước khi thi triển vu thuật này rất dài, nhóm người Lâu Thất vốn định ngồi im quan sát, ai ngờ lượng mũi tên vào càng ngày càng nhiều, như thể mưa như trút nước, lửa càng ngày càng lớn. Nơi Vân Nhược Hoa đang đứng chính là nơi mưa tên nhắm đến, cho nên không lâu sau, Trầm Sát lại phái thêm mười Thần Quỷ Binh đến bảo hộ cô ta.
Do Vân Nhược Hoa đứng đối lưng với họ, nên không ai phát hiện ra nụ cười cảm động trên môi cô ta khi cô ta nghe thấy mệnh lệnh nay của Trầm Sát.
Quá trình bắn quả thật có hạn, họ vẫn có thể lùi tiếp được đấy, nhưng Trầm Sát và Lâu Thất đâu phải kiểu người chịu bị ép thoái lui chứ?
Khi một đợt tên mới bằn vào, Lâu Thất và Trầm Sát đồng thời xông ra khỏi xe ngựa.
Lửa làm sáng rực bầu trời đêm, hai bóng dáng ngạo nghễ bay lên trời, một đen một tím, tóc đen bay bay, làm tôn lên khuôn mặt như ngọc của hai người.
Triệu Vân Phong ngẩng đầu lên nhìn họ, hắn phát hiện vẻ mặt lúc này của họ lại mất kiên nhẫn như nhau, ngông cuồng như nhau.
Lâu Thất đáp xuống một góc mái cong của một nóc nhà chưa bị bắt lửa, góc mái cong ấy chỉ đủ chỗ cho nàng nhón nhân, nhưng nàng lại đứng vững như Thái Sơn, mặc cho gió đêm thổi lồng lộng, cũng không hề ảnh hưởng đến nàng.
Trầm Sát thì đứng trên một mái cong khác, bên cạnh có ngọn lửa lớn đang cháy dữ dội, ánh lửa chiếu vào khuôn mặt vô cùng lạnh lùng của hắn, giữa ánh sáng và bóng tối, ngũ quan của hắn trông càng tuấn tú, hắn đứng ở nơi đó, giống hệt như Diêm Vương chuẩn bị thu gom tính mạng của người khác.
"Không chịu dừng thật à, xem bổn cô nương dễ bắt nạt ư?"
Lâu Thất nhìn làn khói mùi mịt, lúc nãy nàng đã chia giải độc đan xuống, nhưng khói tỏa nhiều vẫn có thể làm mắt và cổ họng khó chịu, việc này khiến nàng rất không vui nên nàng không nhẫn nhịn nữa.
Nào ngờ câu nói đầy bá khí này của nàng lại làm Trầm Sát cau mày, hắn liếc nàng, nói: "Nàng có thể tự xưng là bổn hậu. Đã là người của bổn Đế Quân rồi, làm gì có chuyện vẫn là cô nương chứ."
Thông thường, chưa xuất giá mới được gọi là cô nương.
Lâu Thất vốn đang đứng vững vàng, nghe xong cả người nàng chao đảo, suýt chút nữa đã ngã chổng vó.
Nàng trừng mắt với hắn, rất muốn giơ ngón tay giữa lên.
Nam nhân, điểm cần chú ý đến lúc này của chàng hơi quỷ dị rồi đấy! Vả lại, quản này quản nọ quản luôn việc không cho nàng xưng bổn cô nương, có phải chàng rảnh rỗi đến mức muốn uống trà cắn dưa bàn tán xem đứa con riêng của Vương Đại Thúc hàng xóm năm nay mấy tuổi không?
Lật bàn!
Lâu Thất bị kích thích, nàng mang thuộc tính kỳ lạ của nam nhân nhà mình trút giận lên đám khói độc kia. Nàng hừ lạnh, hai tay vận Thanh Phong Quyết. Tuy nội lực bây giờ của nàng không bằng Trầm Sát, nhưng đã tiến bộ hơn rất nhiều so với trước kia, tất nhiên là Thanh Phong Quyết không còn là trò vớ vẩn như lúc trước nữa, chỉ thấy cuồng phong nổi lên, sau khi nàng vung tay, Thanh Phong Quyết thổi ra ngoại thành, như tướng sĩ nghe theo hiệu lệnh.
Những đám khói độc kia cũng bị gió thổi đi, nhất thời, họ loáng thoáng có thể nghe thấy được tiếng ho từ phía ngoài thành.
Những âm thanh này, đã để lộ vị trí và khoảng cảnh của chúng.
Mặt mày Trầm Sát tụ sát khí, hắn bay người lên, hai cánh tay một mở một nắm, một số lượng lớn mũi tên bị chặn lại bởi nội lực vô hình của hắn, sau đó hắn vung tay, những mũi tên kia xoay hướng bắn ngược ra ngoài thành.
Ngoài thành có khá nhiều cây cỏ, lúc này lại đang là cuối thu, tên vừa rơi xuống dấy lên một ngọn lửa khổng lồ. Những kẻ đang mai phục ngoài thành không thể ngờ được trong thành lại có người có nội lực hùng hậu đến mức như thế, có thể điều khiển mũi tên, bắn ngược chúng trở về. Thế nên chúng chẳng hề có chuẩn bị gì cả, chưa đầy một lát đã bị tiễn bắn trúng, bị thiêu cháy, sự bố trí ban đầu biến thành một mớ hỗn loạn.
Trong xe ngựa, ba tỷ muội Vân Tinh Nhi ngẩng đầu nhìn đôi phu thê hung tàn cường hãn ấy, họ đã sớm há mồm trợn mắt từ lâu, không thể nảy lên bất kỳ tâm tư đen tối nào được nữa. Thanh Vân Nhi nghĩ đến khi nãy mình còn muốn nhập vào hắn thì bỗng cảm thấy bản thân mình quả thật không sợ chết.
Tuy cô ta yêu kiểu nam nhân có bản lĩnh cao cường, nhưng mà cao cường đến mức độ này, cô ta cảm thấy bản thân mình không thể khống chế nỗi.
Giữa không trung, Trầm Sát cứ như đang đạp lên một sợi cáp treo, hắn bay nhanh lên Thành Lầu, khẽ híp mắt nhìn ra phía ngoài thành.
Địa thế ngoài thành hơi cao, hai con đường mọc đầy cây to, những người công thành kia đang ở trên ngọn cây.
Nếu là thành trì bình thường, sao lại sẽ lợi dụng địa thể kiểu này, tạo điều kiện tốt nhất cho người công thành? Rõ ràng là đã chuẩn bị trước cho ngày hôm nay.
Bỗng có thêm một hơi thở xuất hiện bên cạnh, Trầm Sát nghiêng đầu, nhìn thấy nàng đã đứng bên cạnh hắn, lúc này khuôn mặt của nàng mang theo nét sắc bén mà cho dù là nữ tử thế gia cũng chưa chắc đã có. Trước đây Trầm Sát chưa bao giờ nghĩ đến có nữ tử nào có thể sánh vai với hắn khi hắn đứng trên đỉnh cao, nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy như vậy thật tốt.
Hai người họ có thể ra khỏi thành, nhưng những người khác lại không được, xe ngựa cũng không thể, vì thế nhất định phải phá được cổng thành.
"Có không ít người nhỉ." Lâu Thất khẽ nhướng mày, nhìn những đốm lửa ngoài thành, có thể cảm nhận được ngoài kia có vô số hơi thở, đang cố gắng điều chỉnh bố cục.
Trầm Sát nói rất nhàn nhạt: "Thân giá của chúng ta chỉ có thế thôi à." Ý ở đây là, hắn cảm thấy bất mãn về việc đối phương chỉ gần như dốc hết sức toàn thành, hy sinh cả một ngôi thành phồn hoa, và nguyên nhân bất mãn ở đây lại là vì cảm thấy cái giá đối phương đưa ra không đủ.
"Lúc này rồi đừng so đó những thứ này nữa." Lâu Thất chớp mắt, "Thi với nhau không?"
Trầm Sát hiểu ngay chuyện thi thố mà nàng nói là gì, hắn vỗ vai nàng: "Không cần thi, bổn Đế Quân sợ nàng mệt, nàng cứ từ từ ra tay."
Nói xong, thân hình như diều hâu, nhảy xuống Thành Lâu, bay về phía đám người ở ngoài thành.
"Ta cũng lâu rồi chưa được hoạt động gân cốt thỏa thích." Lâu Thất mỉm cười, bám sát theo sau.
Những kẻ núp trên ngọn cây bỗng cảm thấy có một cỗ sát khí ùa đến, bọn chúng hốt hoảng, nhưng chúng chưa kịp phản ứng thì ánh kiếm đen và bóng roi dài lóe lên lần lượt, kéo theo những tiếng kêu thê thảm. Những gốc cây to bằng một người ngã xuống trong tích tắc, cây đổ, người đứng trên cây cũng không tốt hơn là bao, chúng rơi xuống như mua, nhưng chúng nhanh chóng sẽ phát hiện ra, nếu chỉ là ngã xuống thôi thì vẫn còn may!
Bởi vì những người không ngã xuống, đều bị tên nam nhân như ma quỷ kia chém đứt tay, chém ngang eo hoặc chém bay luôn chiếc đầu.
Hắn ta ra tay không để lại một cái xác nguyên vẹn nào!
Điều này khiến đối phương run lên, muốn rút lui theo bản năng.
Nhưng không lâu sau chúng sẽ phát hiện ra, muốn rút lui cũng đã không kịp rồi.
Lâu Thất cầm Roi Thí Hồn, miệng nở nụ cười, nhưng nụ cười ấy nhìn thế nào cũng khiến người ta dựng tóc gáy.
Giọng nói treo trẻo của nàng vọng vào tai chúng: "Ma Điện? Hãy để cho đêm nay, trở thành khúc dạo đầu cho sự lụi tàn của Ma Điện đi!"
Truyện convert hay : Một Đời Khuynh Thành