Đại quân chín mươi vạn binh, dò đây là vương triều Hiên Viên của Lâu Thất, họ đã sớm tới ở ngoài biên cảnh, lại không dám tùy tiện vượt biên xông vào. Bởi khoảng thời gian này Tiểu Ngưu chăm lo cho Đại Bạch, Đại Bạch rất nghe lời nó, Đồ Bôn tất nhiên là xung phong đảm nhận, đưa Tiểu Ngưu và Đông Thời Ngọc tới tìm Lâu Thất và Trầm Sát.
Chỉ cần họ có thể hạ lệnh, đại quân liền đi gấp ngày đêm, mở ra tiền phương.
"Hai vị không cần lo lắng, khoảng thời gian này, chúng ta đều cố gắng luyện binh, giờ không dám nói là có thể vượt qua quân đội của đại lục Long Ngâm, thế nhưng chắc chắn không hề yếu ớt." Đông Thời Ngọc nói, dịu dàng như hắn mà vào lúc này lại có chút ngạo khí.
"Mục đích của Đông Thanh và Bắc Thương là gì?" Trầm Sát trầm giọng hỏi.
Vốn Đông Thanh và Bắc Thương chỉ là bị Đại Thịnh làm kinh sợ, ba nước cũng chẳng phải là bạn bè tốt gì cho cam, thế nhưng hiện giờ đột nhiên lại liên thủ, điều này sao có thể khiến họ không cảm thấy kỳ lạ được cơ chứ?
Đông Thời Ngọc ngước mắt nhìn về nơi xa xăm, lộ ra thần sắc mê mang, "Tại sao ư? Vì chúng ta đều muốn nhìn xem đại lục Long Ngâm tráng lệ thế nào! Vì không có các ngươi ở đây, chúng ta thực sự không dám đặt chân tới! Mà giờ, coi như chúng ta mượn uy của các ngươi, để đi tới một hành trình khác lạ! Nếu như thắng há chẳng phải cũng là uy danh lừng lẫy sao! Chúng ta muốn nói cho con cháu đời sau biết rằng, đại lục Long Ngâm không hề đáng sợ!"
Hắn nói xong, xoay người về phía Trầm Sát và Lâu Thất, "Lí do này, các ngươi có tin không?"
Lâu Thất và Trầm Sát nhìn nhau một cái, sau đó hai người cùng nhếch khóe môi, vậy mà lại giống nhau vô cùng.
"Tin, sao mà không tin chứ."
"Đi xuống." Trầm Sát ôm lấy eo Lâu Thất, hai người nhảy xuống lưng Đại Bạch.
Đông Thời Ngọc theo sát phía sau, Đồ Bôn cũng kéo Tiểu Ngưu nhảy xuống, lúc này, Tiểu Ngưu lớn giọng nói, "Đế Hậu, giờ Tiểu Ngưu cũng có thể đánh nhau rồi! Để ta làm tiên phong nhỏ có được không?"
Lâu Thất cười ha ha, "Được, cho ngươi làm tiên phong đó!"
Hiên Viên Lại chắp hai tay sau lưng bước qua, quan sát Tuyết Sơn Bạch Ưng Vương trước, trong ánh mắt lộ ra sự hài lòng, "Con ưng này không tệ, lên chiến trường cũng có thể lấy một địch ngàn!" Vừa nói lại vừa đánh giá Đồ Bôn, "Tướng mạo cũng thường, không đáng để cân nhắc."
Cân nhắc cái gì cơ?
Ông lại nhìn về phía Đông Thời Ngọc, hai mắt phát sáng, "Người này không tệ. Này, tiểu tử, ngươi tên gì, năm nay bao nhiêu, đã có thê tử chưa?"
Đông Thời Ngọc bị ông làm cho sững sờ, còn chưa trả lời, đã nghe thấy nam nhân vô cùng anh tuấn đó hỏi, "Nếu như chưa thì, ngươi có hứng tới tranh cử chức vị Hoàng phu của Thất Thất nhà chúng ta không?"
"Hiên Viên Lại!" Trầm Sát nghiến răng, đập một chưởng về phía ông.
Lâu Thất đỡ trán, lại tới rồi, lại tới rồi. Lão đạo thối sao cứ thích chọc Trầm Sát vậy chứ?
Nàng đâu biết được, Hiên Viên Lại chưa từng thấy cách ở chung của họ, từ khi sau khi ông trở lại vẫn luôn cảm thấy Trầm Sát quá lạnh lùng, một nam nhân lạnh như băng vậy có thể yêu đương sao? Đừng có làm Thất Thất nhà ông phiền muộn nữa. Vì vậy, về việc dạy dỗ Trầm Sát, ông phải có trách nhiệm đó.
Bước đầu tiên là phải phá vỡ cái gương mặt lạnh tanh của hắn đi.
Nhìn xem, chẳng phải là kích động tới mức hắn phải nghiến răng nghiến lợi mặt mày méo xẹo đó sao?
"Để họ đánh đi." Lâu Thất thở dài, nói với lão Lý và chúng tướng lĩnh, "Các ngươi còn có ai không phục, muốn đánh một trận không? Không phục cũng được, để ta bảo Đại Bạch đánh với các ngươi nhá?"
Mọi người cười ngất.
Đại Bạch, bọn họ đã biết tên của Bạch Ưng Vương đó rồi, để một Ưng Vương có thể lấy một địch ngàn đánh với họ, ngươi có thể vô sỉ hơn được không hả?
Thế nhưng họ thực sự không dám nhiều lời.
Lâu Thất liền gật đầu nói, "Nếu như mọi người đã không có ý kiến gì, vậy cứ thế đi, các ngươi không cần dừng lại, cứ hành quân thẳng tới biên cảnh, giúp quân đội Trầm thị chống lại ngoại địch, còn về tướng quân và lão vương gia, cứ giao cho chúng ta là được!"
Trừ vương triều Hách Liên cứ luôn thích chơi trò ngáng chân ra, ai lại dám ra tay với tướng quân và vương gia của vương triều Hiên Viên vào lúc này chứ? Nếu như họ đã muốn chặn việc quân đội Hiên Viên đi giúp Trầm thị, có một khả năng là, vương triều Hách Liên sớm đã đi nương nhờ vào Ma Quốc rồi.
Lúc này, Lâu Thất đột nhiên nghĩ tới một người, Hách Liên Quyết.
Hách Liên Quyết, sau khi trở về từ mộ địa của Lâu gia, hắn đã đi đâu? Lâu Thất luôn cảm thấy Hách Liên Quyết sẽ không dễ bị chịu đả kích đến thế, không rõ cảm giác này từ đâu mà tới, thế nhưng nàng vẫn luôn cho là như vậy.
Không phải vương triều Hách Liên luôn ở phía sau giở trò sao? Nàng cho rằng, người bị bắt đi sẽ không thể chạy xa được, dù sao thì vẫn phải còn đợi bàn điều kiện, nếu như chạy tới vương triều Hách Liên rồi thì bàn cái gì nữa đây?
Vì vậy, Địch lão tướng quân và Hiên Viên Tùng nhất định là ở gần đây, hơn nữa, đối phương cũng sẽ có người để nói chuyện ở đây.
Vậy thì, để xem đối phương trốn được, hay là nàng tìm được!
"Đi, Nhị Linh, giúp ta mài mực đã, ta muốn viết thư cho đại ca!"
Nếu đại quân của đại lục Tứ Phương đã cần phải cho phép qua, chuyện này đành phải dựa vào thủ đoạn của Lâu Hoan Thiên và Hiên Viên Chế rồi. Nếu như không xử lý tốt, tin tức sẽ truyền tới rất nhanh thì không nói, nhưng người dân của vương triều Hiên Viên cũng sẽ hoảng sợ.
Đã có Đại Bạch, chuyện đưa thư cũng nhanh hơn.
Sau khi Lâu Hoan Thiên nhận được thư liền nhảy dựng lên, "Tốt lắm, không hổ là muội muội và muội phu ta! Vậy mà lại có nhiều viện binh tới vậy!" Hắn hết sức vui mưng, "Vừa khéo, lần này chúng ta sẽ mượn nhánh binh này, xông vào hoàng cung bắt Hoàng hậu gì đó ra rồi tính sau!"
Bọn họ đã ẩn núp ở Hoàng thành lâu tới vậy rồi, thế nhưng vương triều Hiên Viên tuy đã phái đại quân ra, hoàng cung vẫn còn Cấm Vệ quân bảo vệ kín không một kẽ hở, muốn vào cũng chẳng dể dàng gì.
Có lẽ vị "Hoàng hậu" kia đã có sự chuẩn bị, khắp nơi trong hoàng cung đều có rất nhiều cao thủ tuyệt đỉnh. Nữ nhân kia đã sợ chết tới vậy, chắc chắn là biết được người hoàng gia thật sự sẽ trở về.
Trong thư Tiểu Thất đã nói Thái tử gì đó đã bị Trầm Sát xử lý xong xuôi rồi, tâm trạng Lâu Hoan Thiên tốt vô cùng, nhìn Trầm Sát cũng thuận mắt hơn nhiều.
"Không được! Ta kiên quyết phản đối!" Hiên Viên Chế lại tức giận phản đối.
"Lão già, ông có gì có thể phản đối chứ? Đừng nói với ta ông không muốn nhanh chóng về xem hang ổ của mình nhé." Lâu Hoan Thiên liếc ông, trong tay hãy còn cầm thư của Lâu Thất, coi như bảo bối, dường như thư mà Lâu Thất gửi tới hương mực cũng thơm hơn vậy.
Hiên Viên Chế nhìn đến mức tức giận trong lòng, tên hỗn trướng này, gọi ông là lão già, còn gọi hoàng cung là hang ổ nữa? Vậy thì cũng đành thôi, "Ngươi muốn để binh của người khác tới đánh nhà của mình sao? Ngươi có phải khốn nạn không hả?"
"Ta mà là tên khốn nạn, vậy thì ông có phải là lão khốn nạn không?" Trên gương mặt tuấn mỹ khó bì của Lâu Hoan Thiên lộ ra một tia tà khí, "Lại nói, bị nữ nhân khác chiếm ổ của mình, ông cũng không muốn cướp lại sao? Dù sao thì binh của muội muội muội phu ta, ta rất tin tưởng! Ta muốn đi."
"Quay lại!" Hiên Viên Chế bị chọc giận tới mức thiếu chút nữa nôn ra máu.
Lâu Hoan Thiên có là tên ngốc mới để ý tới ông ta.
"Thiếu chủ có gì sai khiến?" Thế lực của Hội hoa lầu đã ngầm tề tụ tại hoàng thành, giờ này đều được triệu tập lại.
"Từ biên thành tới hoàng thành, ở các thành trì của chặng đường đó, trộm hết tướng lệnh, mở đường cho đại quân của đại lục Tứ Phương! Có vấn đề gì không?"
Độ khó của chuyện này khá cao, thế nhưng vẻ mặt của mười ba người Hội hoa lầu vẫn rất kiên định, đồng thanh hô lớn, "Không vấn đề gì!"
Người đều tản ra làm việc, vào đúng giây phút này, lề lối của thiên hạ đã biến đổi nhanh chóng, thế lực của đại lục Tứ Phương, cuối cùng cũng tiến vào vũ đài đại lục Long Ngâm mà họ vẫn luôn cảm thấy vô cùng thần bí rồi.
Đại quân chín mươi vạn binh, với tiền đề là đại quân của vương triều Hiên Viên phần lớn đã được điều đi, tiến quân thần tốc, cuối cùng, quân vây bốn mặt.
Mà vị nữ nhân nào đó mặc phượng bào trong hoàng cung lại cười lạnh, "Được thôi, phải để cho con tiện nhân kia thấy ta hành hạ con ả ta tới chết thế nào! Mới nghĩ đã thấy hưng phấn rồi, ha ha ha ha!"
Truyện convert hay : Xuyên Nhanh Chi Luôn Có Nam Thần Tưởng Hắc Hóa