Đế Vương Sủng Ái

chương 643

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tam Trùng Điện, ngự thư phòng của đế quân.

Thư phòng bây giờ đã trở thành nơi Trầm Sát và Lâu Thất tận hưởng thời gian yên tĩnh bên nhau, dù sao thì cũng không có bất cứ đại thần nào tới thư phòng, nơi này không bàn quốc sự, không nói việc chiến sự.

Vì thế khi Hiên Viên Hoan Thiên lấy ra một cuốn sách tranh vẽ rất tinh tế trên giá sách xuống, sắc mặt Trầm Sát và Lâu Thất vẫn như thường, không hề có chút xấu hổ nào cả.

"Sao vậy, ta không thể xem sách tranh sao?" Lâu Thất bắt gặp ánh mắt trêu ghẹo của hắn liền hất cằm, kiêu ngạo nói: "Sát cũng xem sách tranh."

Sau khi kiêu ngạo xong, ánh mắt nhìn Trầm Sát mang đầy miệt thị.

Sắc mặt Trầm Sát lập tức sa sầm, nghiến răng, hắn rất muốn đè nha đầu này xuống đánh cho một trận.

Sau đó Hiên Viên Hoan Thiên giống như phát hiện ra một đại lục mới, hắn phát hiện ra Trầm Sát như thể...

"Em rể, ngươi đỏ mặt?"

"Bổn đế quân không có."

"Có, ngươi đỏ mặt kìa." Hiên Viên Hoan Thiên nhướng mày nhìn hắn: "Đọc sách tranh thì có gì đâu mà đỏ mặt."

Lúc này Hiên Viên Lại lại nói một câu: "Điều này có gì kì quái chứ? Nếu như bị ngươi nhìn thấy những cuốn sách tranh khiến máu huyết sục sôi đó, hắn lẽ nào không nên đỏ mặt sao?"

"Khiến máu huyết sục sôi? Là gì?" Hiên Viên Hoan Thiên nghi hoặc, sau gáy bị một chiếc gối ôm đập trúng.

"Khốn kiếp, ai đập ta?"

"Cha ngươi." Hiên Viên Chiến khinh miệt liếc nhìn hắn: "Đừng nói ra ngoài, nói ra ngoài đúng là mất mặt cha ngươi, đã hai mấy rồi mà ngươi cũng chưa từng xem xuân cung đồ?

Quả nhiên để mẫu thân hắn nuôi, không có dạy hắn kiến thức mặt này. Hoàng thất Hiên Viên của họ lại không có thói quen ban cung nữ để dạy hoàng tử, lẽ nào con trai ông ta vẫn còn là...

Hiên Viên Hoan Thiên bị ánh mắt kì quái của Hiên Viên Chiến nhìn cho sởn tóc gáy, vội vã nấp sau Lâu Thất.

"Tiểu Thất, ánh mắt của phụ hoàng ghê tởm quá, muội có cảm thấy vậy không?"

"Tiểu tử thối, ngươi nói ai ghê tởm?"

"Ai tiếp lời thì nói người đó."

Một trận chiến đấu sắp bắt đầu, Lâu Thất lập tức trợn ngược mắt, đập bàn: "Ai còn tranh cãi nữa!"

Mấy người đàn ông lập tức rụt cổ, im bặt.

Hiên Viên Lại đồng tình vỗ vai Trầm Sát: "Trầm tiểu tử à, lâu vậy rồi mà ngươi vẫn không chấn chỉnh vai trò làm chồng, nhìn xem, ngươi để vợ ngươi đập bàn trước mặt ngươi kìa."

Trầm Sát liếc nhìn ông ta, vai rung lên, hất tay ông ta ra. Đùa gì chứ, nếu như hắn làm gì Lâu Thất thật, chắc người đầu tiên liều mạng với hắn sẽ là vị này, còn nói gì tới chấn chỉnh vai trò làm chồng.

Hơn nữa, hắn thích nữ nhân của hắn có tính cách như vậy.

"Nói vào vấn đề chính." Lâu Thất chống trán, không biết nói sao với mấy người này, có thể đừng ấu trĩ như vậy được không? Không phải tới đây để nói chuyện chính sự sao?

Lúc này Nguyệt gõ cửa bên ngoài.

"Đế quân, đế hậu!

"Vào đi!"

Nguyệt ôm một chiếc bình sứ màu trắng giống như lấp lánh ánh trăng bước vào, đặt bình sứ lên trên bàn.

"Lần này là Lư Đại Lực mang Long Dẫn Thủy tới." Hắn nói, "Lư Đại Lực đang đợi ở ngoài Tam Trùng Điện, nói có việc quan trọng bẩm báo với đế hậu."

Năm xưa họ tới tộc Long Dẫn, Lư Đại Lực tình nguyện ở lại canh gác Long Dẫn thần thủy, đều là hiến dâng lên cho Lâu Thất, họ không muốn nước đó xảy ra vấn đề.

"Tuyên."

Đợi Lư Đại Lực bước vào, Lâu Thất phát hiện anh chàng ngốc to con năm xưa đã gầy đi nhiều, gương mặt cũng đã trở nên thanh tú hơn không ít, vẻ thật thà đã bớt đi, cả người đã thay da đổi thịt.

Đây vẫn còn là Lư Đại Lực năm xưa cõng theo Tiểu Bảo đuổi theo Tiểu Trù giả dạng thần y để bắt nàng ta chữa bệnh cho Tiểu Bảo nữa hay không?

"Cô nương... không, đế hậu!" Lư Đại Lực lên tiếng vẫn là Lư Đại Lực đó, ánh mắt hắn dường như không nhìn thấy ai khác, chỉ có Lâu Thất.

"Đế hậu nương nương, tộc Long Dẫn có chuyện lạ."

Lâu Thất sững người: "Có chuyện lạ gì?"

"Một ngọn núi sau cấm địa bất ngờ bị hắc vụ bao trùm! Tộc trưởng bảo ta tới tìm mọi người nghĩ cách, họ sợ tộc địa cũng bị hắc vụ kỳ quái kia nuốt chửng mất!" Lư Đại Lực vội vàng nói.

"Hắc vụ?" Lâu Thất và Trầm Sát đưa mắt nhìn nhau, đồng thời nhớ tới khi xưa họ tới tộc Long Dẫn, khi gần tới, nhìn từ xa thấy một vùng sơn lâm, nơi đó dường như có hắc vụ bốc lên.

Nhưng khi đó hắc vụ chỉ có một luồng, họ không quá để bụng. Lẽ nào hắc vụ đó có thể tăng lên, có thể lan ra?

"Bị hắc vụ nuốt chửng mất là sao?" Hiên Viên Chiến nghiêm mặt nói.

Lư Đại Lực vội nói: "Chính là bị nuốt mất, bây giờ hắc vụ đã chạy tới khu vườn đào ở bên ngoài cấm địa rồi, chạy rất nhanh."

Lâu Thất nghe hắn nói vậy liền hỏi: "Sau khi bị nuốt mất sẽ thế nào? Các ngươi có ai bị nuốt mất rồi không?"

"Có người bị nuốt mất rồi, chính là một đại thúc ở trong tộc, ông ta đi săn, chạy vào trong núi, kết quả bị nuốt mất, không ra nữa, nhưng có người nghe được tiếng kêu thảm thiết của ông ta, đáng sợ lắm." Nói tới đây, Lư Đại Lực lại như thể nghe được tiếng kêu đó, tỏ vẻ vô cùng sợ hãi.

Vì thế hắc vụ đó chắc chắn không phải vụ khí bình thường, thậm chí cũng không phải chướng khí bình thường, chướng khí bình thường sẽ không vô duyên vô cớ lan đi như vậy.

Lư Đại Lực lại nói tiếp: "Long Dẫn thần thủy cũng bị nuốt rồi, đây là bình thần thủy cuối cùng, chúng ta cũng không có cách nào đi lấy nước được nữa."

Trầm Sát nhíu mày.

Nói ra, nước này cho dù không thần kì như người tộc Long Dẫn nói thì hắn của định cả đợi cho người mang về cho Lâu Thất theo định kỳ, vì Lâu Thất thích uống nước suối, nước này lại đặc biệt trong lành, mát dịu, dùng nước này để nấu ăn cũng rất ngon.

Hơn nữa hắn cũng rất kỳ vọng vào công hiệu của nước này, hắn còn muốn sinh năm đứa con, tốt nhất sinh một đứa con gái trước, một đứa con gái giống Thất Thất.

Đương nhiên con trai cũng cần, con trai dùng để kế thừa hoàng vị, đợi sau khi vứt bỏ giang sơn cho con trái, hắn có thể dẫn Lâu Thất đi ngao du sơn thủy, không ai có thể làm phiền họ được nữa.

Lâu Thất tới giờ eo vẫn rất thon, hoàn toàn không có dấu hiệu mang thai. Trầm Sát tuy cũng rất sốt ruột nhưng một mặt lại cho rằng như vậy họ có thể sống cuộc sống chỉ có hai người, có thể hoan hảo không cần tiết chế, như vậy cũng rất tuyệt vời.

"Sau cấm địa của tộc Long Dẫn chính là nơi ở của tộc nhỏ mà ta nói." Hiên Viên Chiến không quan tâm tới những việc linh tinh trong đầu Trầm Sát, nghe Lư Đại Lực nói vậy liền nhíu mày, sắc mặt nghiêm trọng. Ông nhìn Lâu Thất, dừng lại một lát nói: "Ông ngoại của con nói với ta rằng, ông tới vì nơi đó."

Lâu Thất sững người: "Ý của phụ hoàng là, ông ngọai cũng là người nơi đó?"

Hiên Viên Chiến lắc đầu: "Không phải, ông ngoại của con nói ông tới từ một nơi rất xa, nhưng ông tới là vì tộc người ở sơn lâm sau cấm địa tộc Long Dẫn. Ông nói vốn dĩ ông có nhiệm vụ quan trọng trên người, là tìm kẻ phản đồ bỏ chạy mang theo một món chí bảo, nhưng lần đầu tới đó ông không tìm được người, ngược lại gặp được bà ngoại con, lần thứ hai ông đuổi theo được người đó nhưng vì cứu con nên từ bỏ nhiệm vụ."

"Nhiệm vụ? Ông ngoại tới vì nhiệm vụ? Ông có nói ông tới từ đâu không?" Một nơi rất xa, là nơi nào? Lâu Thất có cảm giác lai lịch của ông ngoại mình có chút kì quái, hơn nữa trên thế giới này họ đã đi rất nhiều nơi rồi, đại lục Tứ Phương, đại lục Long Ngâm, dường như chưa có nơi nào có thể xuất hiện được người như ông ngoại nàng.

Trong đầu Lâu Thất vẫn luôn có một suy đoán, chỉ có điều chưa từng nghiêm túc suy nghĩ.

"Không nói, nhạc phụ đại nhân không hề nói, nhưng..." Hiên Viên Chiến nghiêm túc nói: "Ông nói rằng thứ tên phản đồ mang theo rất nguy hiểm, là chí bảo của nơi họ, nhưng cũng là thứ vũ khí nguy hiểm nhất. Vì thế không nghe tin gì về món đồ đó, ông cho rằng những người đó không biết sử dụng, từng yên tâm một thời gian, nhưng cũng bảo ta nếu có cơ hội hãy tới đó xem thế nào, tốt nhất hãy chắc chắn rằng họ từ bỏ món đồ đó."

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, Hiên Viên Hoan Thiên bóp trán: "Thứ đồ ông ngoại nó không lẽ nào là độc vụ mà anh chàng to xác này nói đấy chứ?"

"Đại ca, ta cũng nghĩ vậy."

Lâu Thất nhìn Lư Đại Lực: "Tộc trưởng còn nói gì khác không?"

"Tộc trưởng và ta chia nhau ra để đi, họ đi tìm Bắc Thương quốc quân, muốn nhờ Bắc Thương quốc quân phái người giúp đỡ, bên đó gần nhất."

Điều khiến họ không ngờ là, sáng ngày hôm sau liền có dịch thừa truyền tin tới.

Tối qua là ngày tươi đẹp, thời tiết rất tốt, sau một đêm bỗng nhiên có mưa gió sấm chớp, sáng sớm Lâu Thất trở dậy cảm thấy ngột ngạt khó chịu.

Sau đó có tin gấp truyền tới.

Bắc Thương quốc quân quả thật có phái người tới tộc Long Dẫn, nhưng đội ngũ trăm người sau khi tiến vào hắc vụ, toàn bộ đều đã bị chết, tốc độ hắc vụ lan nhanh hơn, người tộc Long Dẫn bị bị ép ra lui khỏi tộc địa.

Dịch thừa của Bắc Thương cảm thấy rất bất ổn, vì thế lập tức truyền tin về.

"Nếu cứ bỏ mặc không quan tâm, thuộc hạ lo rằng hắc vụ sẽ lan tới thành trì bách tính sinh sống, nuốt hết Bắc Thương, thậm chí tiếp tục lan rộng."

Dịch thừa viết thư về chính là một trong số ba trăm dịch thừa mà Trầm Sát khi xưa thành lập để tìm Lâu Thất, truyền tin của nàng, từng đi theo Lâu Thất một thời gian, câu cuối cùng hắn viết trong thư khiến Trầm Sát và Lâu Thất đều giật mình.

Người do tận tay mình bồi dưỡng, Lâu Thất rất hiểu, nếu không có quan sát và phân tích, họ tuyệt đối không dám liều lĩnh kết luận như vậy.

"Sát?" Lâu Thất nhìn Trầm Sát.

Trầm Sát sắc mặt sa sầm.

Dường như những ngày tháng yên bình chưa được bao lâu lại có sóng gió ập tới.

Trước đây hắn từng hào tình vạn trượng, chỉ muốn san bằng thiên hạ, nhưng bây giờ hắn chỉ muốn ở bên cạnh nữ nhân mà mình yêu quý, ngày ngày sản xuất người.

"Chúng ta cũng nên đi xem thế nào." Thấy hắn hồi lâu không nói gì, Lâu Thất đành bước lại gần một bước, hay tay kéo nhẹ đai lưng hắn, lắc qua lắc lại vừa như an ủi vừa như làm nũng. Người đàn ông này lại giận dỗi rồi, nhưng nàng biết cuối cùng hắn cũng vẫn sẽ đi.

Đế quân của Đại Thịnh, có rất nhiều bách tính cần quan tâm. Hắn cần nàng dỗ dành, càng ngày càng "yếu đuối" rồi.

Thấy sắc mặt hắn vẫn sa sầm, Lâu Thất đang định nói gì thì bất ngờ bụng dạ cồn cào, cảm giác muốn ói. Nàng nôn khan một cái rồi vội vàng bịt miệng lại:

"Lâu Thất? Sao vậy?" Sắc mặt Trầm Sát biến đổi.

Truyện convert hay : Sinh Mà Làm Vương

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio