Author: Tiểu Lãnh Lãnh
- Các ngươi muốn gì?- Nữ tử trong bộ hắc y, mâu quang lạnh lùng quét tới gần ba mươi địch nhân trước mặt. Người con gái đó không ai khác, chính là Sát vương Dạ Minh Nguyệt.
- Ta muốn Băng Ngọc Tâm.- Một nam nhân ngũ quan sắc sảo nhưng đôi mắt màu khói lại vô cùng hung tàn, gằn giọng đáp.- Với tình hình này thì dù có mọc cánh, ngươi cũng khó thoát. Hừ, Sát vương thì thế nào? Cuối cùng cũng vẫn là bại trong tay ta.
Quá đê tiện! Lúc trước sơ sảy, nàng đã trúng Nhuyễn Cốt Tán của chúng. Dù phản ứng mau lẹ, nhanh chóng tránh được, nhưng vẫn hít phải một chút.
Nhìn phía trước là địch, phía sau là vực, thêm vào đó là vết thương ở cánh tay phải chảy máu không ngừng, toàn thân vì trúng Nhuyễn Cốt Tán mà run rẩy, Dạ Minh Nguyệt khẽ cười khổ, tang thương bao trùm quanh người.
- Nói thẳng ra, ngươi muốn cả Băng Ngọc Tâm và mạng của ta, không phải sao, Thanh Hoàng?
Thuỷ mâu xinh đẹp khẽ cụp xuống, che đi cô tịch nơi đáy mắt. Phải, Thanh Hoàng chính là người nàng yêu, yêu rất sâu đậm.bg-ssp-{height:px}
Dạ Minh Nguyệt nàng luôn biết, với một sát thủ, "động tâm" chính là điều tối kị. Nhưng nụ cười ấm áp cùng sự ôn nhu trong mắt hắn làm nàng chìm sâu vào đó. Nàng muốn rời khỏi tổ chức, vì muốn an an ổn ổn sống vui vẻ, hạnh phúc bên hắn, và cái giá phải trả là mạng sống của Huyền Băng tỷ tỷ.
Ngày đó, nàng đương nhiên đắn đo rất nhiều. Nhưng không hiểu tại sao Huyền Băng tỷ biết chuyện, liền lấy danh nghĩa hẹn gặp nàng ở cô nhi viện nơi hai tỷ muội từng có những hồi ức đáng nhớ. Một phát súng máu chảy đầm đìa. Dạ Minh Nguyệt lặng người nhìn Huyền Băng từ từ gục xuống trong vũng máu, trong tay vẫn là khẩu Scott ưa thích, trên môi vẫn nở nụ cười chúc phúc cho nàng.
Dạ Minh Nguyệt thất thần trở về tổ chức, lại tình cờ biết được trong lòng hắn không có nàng. Hắn vì nhân tình bị trúng cổ độc, chỉ tổ chức có thuốc giải, đến cầu xin boss thành toàn. Nàng đứng ngoài cửa, liền nghe được, điều kiện đổi giải dược là Thanh Hoàng phải đoạt được Băng Ngọc Tâm và đích thân trừ khử nàng.
Dạ Minh Nguyệt biết hết, nội tâm vô cùng hoảng loạn. Nhưng nàng vẫn ngốc nghếch cho rằng hắn sẽ không vì ả nhân tình kia mà nhẫn tâm hạ độc thủ với mình. Bất quá, hắn đã từ bỏ tình yêu năm trời, vì nữ nhân kia, tuyệt tình muốn đoạt mạng nàng.
Trước khi Huyền Băng tỷ tỷ ra đi, một khắc cuối cùng vẫn muốn cho nàng hạnh phúc. Vậy mà cái được gọi là "hạnh phúc" ấy, hoá ra chỉ là như thế này thôi sao? Tỷ tỷ, Minh Nguyệt thực xin lỗi ngươi.
Hận? Hận chứ! Nhưng dù ta không hạnh phúc cũng quyết không cho bọn họ được sống an ổn. Huyền Băng, ta sẽ báo thù cho tỷ. Ta sẽ khiến chúng, sống không bằng chết.