Author: Tiểu Lãnh Lãnh
Lãnh Nguyệt nghe tiếng gọi thì khựng lại. Đôi mắt vô thần hoảng hốt nhìn xa xăm, nàng khẽ thì thào, nước mắt lại tuôn rơi:
- Huyền Băng tỷ! Là ta không tốt, không bảo vệ tốt cho tỷ. Là ta đã quá mù quáng, ngu ngốc và ích kỉ... Tỷ rời xa ta, ta biết làm sao đây? Nơi tỷ đến có phải rất đẹp không? Đẹp đến mức tỷ không muốn quay về cùng ta nữa? Hay là thôi đi, cứ để ta tới nơi đó bồi cùng tỷ, tỷ sẽ không cô đơn đâu... Tỷ tỷ, chờ Nguyệt Nhi...
Lời vừa dứt, Lãnh Nguyệt liền mỉm cười, một nụ cười nhạt mà đẹp đến khuynh thành, một nụ cười của sự giải thoát. Nàng, buông xuôi rồi!
Hoa trâm đột ngột chuyển hướng, hướng nơi trái tim mà tới, phượng mâu cũng khẽ khép vào.
Phập!
Tiếng kim loại ma sát với da thịt, trong không gian tĩnh lặng lại vô cùng rõ ràng.
Tách! Tách! Tách!
- Nguyệt...Nhi... Đừng thương tổn bản thân... Đừng... Nàng...tỉnh...táo...lại...cho bản Thánh Chủ....
Từng giọt máu ấm áp chảy xuống khiến Lãnh Nguyệt dần tỉnh táo. Vằn đỏ trong đôi mắt dần rút đi, ánh mắt cũng dần có ánh sáng, không còn tăm tối nữa.
Bịch!
Nam Cung Tuyệt nhìn thấy Lãnh Nguyệt không còn sa vào ma chướng, thân thể liền chống cự không nổi, đổ sập xuống người nàng, ý thức dần mất đi.
- Không! Này! Ngươi tỉnh! Mau tỉnh lại cho ta!- Lãnh Nguyệt hoảng loạn lay gọi nam nhân trong lòng.- Đồ ngốc này! Tại sao lại đỡ thay ta? Tại sao không thành toàn cho ta? Đồ ngốc!
Nàng khóc! Lần đầu tiên Sát Vương vì một nam nhân mới quen mà rơi lệ.
Nhìn hoa trâm ghim trên bàn tay hắn, Lãnh Nguyệt chợt ngẩn người! Hoa trâm này... Chẳng lẽ...bg-ssp-{height:px}
Nàng hi vọng mọi chuyện không phải như suy nghĩ.
Lật cổ tay hắn khẽ thăm dò mạch. Chết tiệt, hoa trâm nàng dùng, có độc!
Nhanh tay điểm lại mấy huyệt đạo, ngăn chặn độc dược lan tràn, Lãnh Nguyệt bắt đầu kiểm tra. Môi hắn đã có dấu hiệu tím lại, xung quanh vết thương cũng chuyển thành màu đen, mạch tượng hỗn loạn.
Quả nhiên là độc của nàng, thực mạnh. Độc này là do ngày trước khi điều chế, nàng vì muốn đề phòng nên mới giấu trong hoa trâm, chỉ khi cần thiết mới dùng tới, không ngờ, lần đầu tiên đã thành thế này.
Lãnh Nguyệt dần bình ổn tâm trạng, tập trung chữa trị. Đỡ nam nhân lên giường, nàng lấy ngân châm, bắt đầu trị liệu. Ngân châm trong tay đâm vào các huyệt vị, chặn đường đi của độc tính, một lượng lớn nội lực theo châm đi vào cơ thể.
Lãnh Nguyệt cảm nhận rõ ràng có một luồng khí nóng đang di chuyển trong kinh mạch hắn, chống lại nội lực của nàng. Hai bên quyết liệt giằng co, triệt tiêu, thôn tính lẫn nhau.
Hai canh giờ trôi qua, lúc này trời đã sắp hừng đông. Từng giọt mồ hôi rịn ra trên trán, Lãnh Nguyệt cắn răng chịu đựng, nội lực lại tăng gấp đôi.
Phụt!!!
Thấy Nam Cung Tuyệt cuối cùng cũng ho ra máu đen, Lãnh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.
- Phù, cuối cùng cũng xong!
Nội lực đã tiêu hao chắc cũng mất khoảng vài ba tháng mới hoàn toàn khôi phục được, nhưng khi cứu nam nhân này, lòng nàng lại không cảm thấy phiền phức chút nào.
Thu châm, Lãnh Nguyệt liền gối đầu bên mép giường, không có động tác thừa thãi nào, mệt mỏi thiếp đi. Một giấc ngủ bình yên, không mộng mị.