Author: Tiểu Lãnh Lãnh
Nhờ khúc đàn của Tiêu Trâm, Thần Điện vốn yên tĩnh và căng thẳng đã trở nên dễ thở hơn. Tiêu Trâm trở về chỗ ngồi trong những ánh mắt tán thưởng lẫn ghen tị của những nữ nhân gia tộc khác, nhưng lòng nàng lại ngổn ngang trăm mối, không nói nên lời.
Khẽ ngước nhìn dung nhan tuấn mĩ của nam nhân ôn nhã như ngọc, tâm tình nàng trở nên phức tạp. Dường như mọi hảo cảm ban đầu dành cho Đông Linh Sâm, nay đều đã chuyển hết lên người Lôi Huyền Thái tử mất rồi. Từ thời khắc nam tử một thân thanh y trường bào thêu rồng, không nhanh không chậm kề bích ngọc tiêu lên môi, khẽ thổi lên khúc nhạc trầm bổng, Tiêu Trâm thật sự đã không còn là chủ nhân của trái tim mình nữa. Nàng, không say bởi Minh Huyễn Cầm, mà chính là say trong tiếng tiêu đó của chàng, dần dần bước vào huyễn cảnh của chàng.
Hình ảnh chàng trai tao nhã thổi tiêu trong Thần Điện hoa lệ, mãi đến tận ngày sau, ngay cả khi sinh mạng của Tiêu Trâm sắp kết thúc, nàng vẫn nhớ đến chàng, nhớ đến tiếng tiêu như trầm như bổng. Để rồi cuối cùng vì muốn được ở cạnh chàng, cho dù tính kế bao nhiêu người, thương tổn bao nhiêu sinh mạng vô tội, dù nhận lấy từ người nam nhân ấy chỉ là sự khinh khi cùng thương hại, nàng vẫn không hối hận, vẫn không mảy may một lời trách móc.
Tất cả, cũng chỉ vì một chữ "tình"
-----Đường phân tách dự đoán tương lai nữ phụ-----
Lãnh Bích Doanh được đặc biệt ngồi cạnh Thái hậu, từ vị trí cao liền nhìn thấy tất cả biểu cảm của mọi người. Nhưng bản tính nàng nhát gan, rụt rè, lại rất sợ tiếp xúc với người lạ nên chỉ là lén quan sát kĩ hơn một vài nhân vật quan trọng, còn những vị khác đều là nhìn thoáng qua mà thôi.
Nàng thấy ở phía ghế ngồi của sứ thần, Nam Cung Hoàng đế từ đầu tới cuối chỉ chăm chú vào một mình Cửu hoàng muội, ánh mắt một mảnh tình thâm. Lãnh Nguyệt đáy mắt một mảnh lạnh nhạt nhìn trả. Hai người một nóng bỏng, một lạnh lẽo, như hai thái cực đối lập, bất quá nhìn kĩ lại thấy hoà hợp đến bất ngờ. Nàng Tiêu Trâm vừa nhận bao lời khen ngợi cùng ban thưởng của bề trên nhưng không thấy chút vui vẻ nào trong ánh mắt của nàng ấy, trái ngược, trên đuôi mắt phảng phất nét ưu tư. Đông Linh Lạc công chúa Thuỳ Dụ Quốc tuy không thể hiện rõ ra ngoài nhưng nhìn sắc mặt như có như không mang theo vẻ ghen ghét. Đông Linh Sâm hoàng tử chú tâm thưởng thức mĩ tửu, không ngẩng đầu lên.
Tiếp tục quét mắt đến Thái tử Lôi Thần Quốc, Lãnh Bích Doanh khẽ nhíu mày. Vị Thái tử này, tại sao lúc đầu yến tiệc bình thản, ung dung là vậy, mà giờ đây quanh thân chàng lại tràn ngập đau đớn, bi thương? Đôi mắt kia nhiều biểu cảm phức tạp quá. Lúc đầu thì vui mừng, sau đó thì thất vọng, còn có cả bi thương, bất lực, sự ăn năn, tự trách, ngũ vị tạp trần, không nói nên lời.
Một người vốn dĩ vô tư như Lãnh Bích Doanh nàng, khi nhìn vào đôi mắt có đủ loại tâm tình biến ảo đó lại thấy thoáng có một nỗi đau xót không tên dâng lên trong lòng. Chàng đang nhìn ai mà chăm chú quá? Là ai đã khiến cho người nam nhân ôn nhã như ngọc kia có loại biểu tình như vậy?
Nương theo ánh mắt Lôi Huyền Thái tử, Lãnh Bích Doanh ngay lập tức nhìn ra phương hướng của Cửu công chúa. Nàng sững sờ, chẳng nhẽ người khiến tâm tình chàng biến đổi đến mức đó lại là Cửu hoàng muội? Lãnh Bích Doanh cẩn thận quan sát Lôi Huyền Quang một lần nữa, thấy tầm mắt chàng không đặt trên người Lãnh Nguyệt, mà là nhìn ra phía sau nàng ấy. Là cung nữ thượng đẳng bên người Cửu muội!
Nếu nhớ không nhầm thì nàng cung nữ đó tên là Băng Y. Thái tử một nước cao cao tại thượng và một nàng cung nữ không thân phận, không địa vị thì có gì liên quan đến nhau đây? Hơn nữa, sự căm hận trong đôi mắt màu khói trong trẻo của nàng kia, tuy đã cẩn thận che giấu, nhưng nếu tinh tế quan sát, nhất định có thể nhìn ra hận ý cùng tiếu ý dâng trào.
Lôi Huyền Thái tử này đã làm gì khiến Băng Y căm hận chàng như thế? Lãnh Bích Doanh tò mò nhưng không đến nỗi ngốc mà đi dò hỏi. Nàng tận lực xua đuổi ý nghĩ trong lòng. Bất quá khi nhìn đến nam nhân đó, vẫn là không tự chủ được, vì biểu cảm thống khổ bị chàng tận lực đè nén mà trái tim nhói lên từng đợt.
Nàng lắc đầu, nở nụ cười trào phúng. Một công chúa mẫu phi đã qua đời từ sớm, phụ hoàng lại không thương yêu, lấy tư cách gì để có thể ở bên Thái tử một nước? Hơn nữa, ngay cả khi đủ tư cách, cũng không chắc trái tim của người đó sẽ thuộc về nàng. Lãnh Bích Doanh vốn cho rằng bản thân đã thanh tỉnh lắm. Nhìn các tiểu thư si mê các hoàng huynh của nàng, Lãnh Bích Doanh chỉ cười nhạt.
Những nữ tử đó, có mấy người thật tâm muốn các huynh ấy? Ai chẳng nhìn chằm chằm cái ghế Vương phi, hay thậm chí là Hoàng hậu của quân vương đời sau? Các hoàng huynh cũng thế. Thế lực nào có thể trợ giúp cho việc thừa kế ngai vàng, họ đều muốn dùng việc kết thông gia để đánh đổi. Chân tình, còn mấy phần là thật?
Nàng thanh tỉnh nhìn họ minh tranh ám đấu suốt mười mấy năm qua, nghĩ lòng mình đã sớm nguội lạnh. Chỉ cầu gả vào một gia đình bình thường, không cần quá phô trương, có thể không có tình cảm nhưng vợ chồng chung sống tương kính như tân, trải qua một đời bình an là ổn. Vậy mà khi nhìn thấy cảm xúc trong mắt Lôi Huyền Quang, dù không muốn thừa nhận, nhưng thực sự nàng đã không chỉ còn một ước nguyện nhỏ nhoi như lúc ban đầu.
Tình yêu là thế đấy, ai có thể nói trước được điều gì. Nói đến là đến, lặng yên không một tiếng động, cắm một cái rễ nho nhỏ vào trái tim một người, sau đó an tĩnh nằm ở nơi đó, kiên nhẫn chờ đến lúc gặp đúng người mới điên cuồng mà lớn lên. Bất ngờ đến mức khiến người khác trở tay không kịp, chỉ có thể âm thầm thừa nhận sự tồn tại của nó. Có đôi khi, người ta còn không biết điều gì đã khiến bản thân rung động như thế. Chỉ biết rằng, vào thời khắc đó, con người đó, biểu cảm đó làm bản thân giật mình nhận ra, đó chính là mảnh ghép còn thiếu của trái tim mình.
Yêu đúng lúc, gặp đúng người thì chính là chân ái. Nhưng nếu đúng người mà sai thời điểm, thì chính là bi ai. Mà buồn bã thay, với Lãnh Bích Doanh lại thuộc vế sau rồi. Phần tình cảm này...rốt cục cũng không nên tồn tại nữa, nên trước khi không thể cứu vãn, tự tay nàng phải cắt đứt đi thôi.
Nhìn thêm một lần, Lãnh Bích Doanh thấy Lôi Huyền Quang đã thu về một thân khí tức đau lòng kia, mà Băng Y cũng không còn nhìn qua phía này nữa. Nàng cúi đầu, tận lực tránh nhìn đến Lôi Huyền Thái tử, bất quá không kiềm được mà liếc trộm thêm vài lần.
- Doanh Nhi! Doanh Nhi! Con có phải thấy trong người không khoẻ không? Có cần kêu thái y không?- Diệp Hoàng hậu thấy Tiểu Thịnh Tử kêu tên Lãnh Bích Doanh mấy lần mà nàng như không nghe thấy, chỉ mải mê suy tư điều gì đó, bà hơi nhíu mày.
Lãnh Bích Doanh giật mình nhìn qua Hoàng hậu như vừa thoát ra từ trong mộng, đôi mắt như phủ một màn sương mờ ảo. Nàng đứng dậy hành lễ:
- Tạ ơn mẫu hậu quan tâm, nhi thần không sao, chỉ là vừa rồi có chút thất thần, mong người tha tội.
- Không sao là tốt. Tiểu Thịnh Tử kêu tên con mấy lần mà con không đáp nên bổn cung mới lại kêu con thêm một lần. Nếu đã không có việc gì, vậy mau chuẩn bị đi, đừng làm Thái hậu người mất hứng.- Diệp Ngọc cười từ ái nhưng trong lòng lại nghĩ Lãnh Bích Doanh khinh thường bà ta, gọi một lần không thèm đáp lời, còn phải gọi vài lần mới thưa.
Diệp Hoàng hậu vốn chẳng phải người rộng lượng gì, Thất công chúa cũng không phải con đẻ của bà ta, tất nhiên bà đã sớm hận chết Lãnh Bích Doanh rồi. Chung quy chẳng ai yêu thích nổi con của vợ lẽ của trượng phu mình, hơn nữa người vợ lẽ kia lại mang thân phận thấp kém nên càng không đáng nể mặt. Nhưng bây giờ đang trên thọ yến, lại trước mặt đông đảo triều thần cùng các sứ giả, bà ta đành phải bày ra phong phạm của bậc mẫu nghi, không thể công khai xử phạt Thất công chúa được, nếu không nhất định sẽ làm mất mặt Hoàng thất Bạch Vân. Diệp Ngọc không phải người ngu, việc không có lợi, trái ngược lại tai hại như thế, tuyệt đối sẽ không làm.
- Được rồi, Doanh Nhi, ngươi mau xuống đi. Người trẻ tuổi các ngươi, thỉnh thoảng thất thần một chút, lão bà ta cũng không để ý đâu mà.- Hoạ Thiên Lan cười cười, trong giọng nói đều là trêu đùa nhưng chính là ngầm cảnh cáo Hoàng hậu không nên vọng động. Đứa cháu gái này, vị trí trong tim bà chỉ là đứng sau Nguyệt Nhi mà thôi.
Một câu nói của Thái hậu thành công đập tan ý định chỉnh người của Diệp Ngọc. Nàng ta tức đến tím ruột nhưng vẫn phải cúi đầu cười phụ hoạ. Ý tứ của lão bà bà kia người bình thường nghe cũng hiểu, huống chi là một con cáo thành tinh như Diệp Hoàng hậu. Cục tức này, Diệp Ngọc không muốn cũng chỉ đành nuốt xuống mà thôi.
- Tạ Thái hậu, mẫu hậu không trách.- Hơi nhún người, bỏ qua biểu tình cứng đờ trên gương mặt thanh nhã của Hoàng hậu, Lãnh Bích Doanh bước xuống dưới đài, đoan trang đứng giữa đại điện.bg-ssp-{height:px}
Cung nữ thiếp thân Tiểu Lâm của nàng cung kính dâng lên một cây tỳ bà. Lãnh Bích Doanh hơi nghiêng mình:
- Doanh Nhi tự nhận học nghệ không tinh, không thể so được với các tiểu thư đây. Chỉ có hứng thú với đàn tỳ bà nên luyện nhiều hơn một chút. Mong mọi người không chê cười. Xin Thái hậu ân chuẩn.
Ai nấy đều kinh ngạc, mà sắc mặt Đế Hậu Bạch Vân Quốc đã sớm trắng xanh. Đàn tỳ bà...là loại đàn hạ đẳng nhất trong các loại đàn, chỉ để cho các ca kỹ trong thanh lâu mua vui cho những kẻ có tiền, hoặc giả, chỉ có những kẻ dân thường mới dùng loại nhạc cụ này. Ấy vậy mà Thất công chúa dám dùng trước mặt bao người, thế thì có khác nào tát thẳng vào mặt Lãnh Diệp không?
Ngay khi Lãnh Bích Doanh mang ra đàn tỳ bà, mọi ánh mắt hả hê cùng khinh khi của các mệnh phụ, tiểu thư khác đều dồn cả về phía nàng. Nàng bất giác cảm thấy sợ hãi, chỉ muốn bỏ trốn thật nhanh. Lãnh Bích Doanh không hiểu, đàn tỳ bà thì sao? Đàn tỳ bà có đại biểu cho thân phận một người không? Mà nếu nó thực sự đại diện cho thân phận của một ca kỹ, một thường dân thì đã sao? Nàng không hiểu, cũng không muốn hiểu, tại sao họ lại quan trọng hoá vấn đề lên như thế.
- Cây đàn tỳ bà này ta rất thích, ngày trước đã từng lén lút học, bất quá vẫn không biết đàn. Hoàng tỷ có thể sau ngày hôm nay dạy cho ta có được hay không?- Lãnh Nguyệt vốn im hơi lặng tiếng thưởng thức điểm tâm, thấy Thất công chúa mang ra một cây đàn tỳ bà liền nói. Trong con ngươi màu trời là hứng thú nồng đậm.
Không một tia trào phúng khinh bỉ, không phải lời đùa giỡn nói suông, đáy mắt chỉ có sự chân thành, đó là thứ mà Lãnh Bích Doanh cảm thấy được ở vị muội muội cùng tuổi này. Ở Lãnh Nguyệt tự nhiên có khí tức thản nhiên, chân thật, trưởng thành mà ngay cả Đệ nhất tài nữ Hạ Tâm Noãn xinh đẹp tuyệt luân cũng không thể nào sánh được. Thảo nào, Nam Cung Đế si mê nàng như vậy.
Lãnh Nguyệt thấy vị hoàng tỷ này không tồi, ít nhất thành thực và trong sáng hơn Lục công chúa sắc sảo thâm trầm kia, vậy nên mới thoải mái tương trợ nàng ấy. Lần đầu tiên gặp Thất công chúa trong Cẩm Tú Đình, hình ảnh thiếu nữ rụt rè hỏi nàng có thể ăn điểm tâm không khiến Lãnh Nguyệt nhớ mãi không thôi, cũng âm thầm cảm thán và thương tiếc. Nữ nhân thanh thuần như Lãnh Bích Doanh, đáng ra không nên sinh trong nhà đế vương. Nếu không đầu thai trong vũng nước đọng này, Lãnh Bích Doanh chắc chắn sẽ hạnh phúc hơn bây giờ nhiều.
Biết Lãnh Nguyệt cố ý giải vây cho mình, Lãnh Bích Doanh cảm kích, nở nụ cười tươi tắn đáp:
- Vậy được, nếu hoàng muội có thời gian, hãy cứ tới Thuỷ Bích Cung của ta.
- Tốt, bắt đầu đi!- Hoạ Thiên Lan nhìn hai đứa cháu gái, khoé môi cong lên nét cười thoả mãn. Bà khẽ phất tay áo, ân chuẩn.
Đến Thái hậu còn không có ý kiến nên mọi người cũng không dám vô lễ mà bàn tán nữa. Hơn thế, còn một vị Cửu công chúa sắp trở thành Hoàng hậu của Phượng Thiên Quốc hùng mạnh đều đứng ra nói giúp Thất công chúa, bọn họ chỉ là thần tử, không có tư cách chất vấn quyết định của bề trên, cũng không ai dám chọc vào vị Phượng Thiên Hoàng đế si tình bên kia. Chọc vào, hậu quả là không tưởng tượng nổi!
Vỗ về tâm tình bất an, Lãnh Bích Doanh hít một hơi thật sâu, tĩnh tâm. Trái ngược với Minh Huyễn Cầm nổi danh thiên hạ, cây đàn tỳ bà Thất công chúa ôm trong lòng chỉ là một cây tỳ bà không tên không tuổi rất tầm thường. Nhưng thân đàn được làm bằng gỗ đàn hương tinh xảo, kết hợp với một thân y phục màu xanh non làm Thất công chúa càng thêm xinh đẹp và linh động. Ngọc thủ lướt trên dây đàn một cách tài tình, thế tay linh hoạt, tiếng trong tiếng đục xen kẽ. Một chuỗi thanh âm dìu dặt, tinh mĩ, xen lẫn một chút man mác buồn, chậm rãi đi vào lòng người.
Thần Điện rộng lớn, chỉ có tiếng tỳ bà vang lên, trơ trọi mà cô độc, như buồn bã, như tiếc hận, như oán, như than, như thủ thỉ tâm tình cùng người nghe. Đó là tiếng tỳ bà nhưng được rót thêm tâm trạng của người đàn, càng khiến cho khúc nhạc đánh thẳng vào nơi mềm yếu nhất của trái tim.
Bất chợt, tiếng sáo vang lên, vút cao, hoà vào tiếng tỳ bà cô đơn ấy. Thanh điệu của sáo không phải thúc giục vội vã như lúc trước, mà quấn quýt cùng tỳ bà, đượm một nét bất đắc dĩ cùng bi thương không nói nên lời.
Lần thứ hai kề tiêu ngọc trên môi, bản thân Lôi Huyền Quang cũng thấy bất ngờ. Hành động theo cảm tính không phải là phong cách của chàng. Nhưng giờ đây, khi nghe tiếng tỳ bà cô độc của nữ tử, tâm tình chàng bỗng lắng lại, bi thương hoà vào khúc tỳ bà, lòng chàng chùng xuống, mặc nhiên thả lỏng để tâm tình trôi theo khúc nhạc của nàng. Nhìn nữ tử giữa đại điện, một thân y phục xanh non linh động mà lại đàn ra thanh âm đầy tâm sự như thế, Lôi Huyền Quang liền cảm thấy tiếc thương, cũng nhìn thấy nỗi bất lực trong đôi mắt nàng. Có lẽ ai cũng thế, đều có những nỗi bất lực riêng, không thể sẻ chia cũng chẳng thể nào thốt nên lời. Tỳ bà cùng ngọc tiêu hợp tấu, tuy hai mà một, ăn ý đến không ngờ. Hai người tuy chưa từng trò chuyện, nhưng mơ hồ đã hiểu hết tâm sự của đối phương.
Người trong Thần Điện mỗi người mang một tâm tình khác nhau. Có người nhìn bọn họ đầy toan tính như Lãnh Đế, cũng có người không quan tâm quá nhiều như Lãnh Nguyệt và Nam Cung Tuyệt, người lại thờ ơ như Băng Y, có người lo lắng nhíu mi như Thái hậu, có người lại hận đến nghiến răng giống vị Tiêu tiểu thư, nhưng thần sắc mỗi người đều là không thể hiện ra ngoài. Mà người trong cuộc là hai mảnh tâm tình đối lập, nữ nhân mang theo bối rối kích động, nam nhân lại đạm mạc thản nhiên, một người trong lòng dậy sóng, người kia vẫn là một mảnh thanh tĩnh chẳng chút động dung.
Thẳng cho đến khi kết thúc, tiếng vỗ tay liền vang khắp Thần Điện, cũng không người nào dám khinh bỉ đàn tỳ bà nữa. Một đêm này, đàn tỳ bà chính thức thoát khỏi kiếp số bị khinh thường của kẻ khác, chính thức hồi sinh. Một đêm này, cũng chính tỳ bà cùng sáo ngọc ngày sau sẽ minh chứng cho một mối tình đầy nước mắt nhưng cuối cùng cũng có một kết thúc viên mãn. Một đêm này, vận mệnh sẽ bắt đầu đổi thay.
Ta, vì quân mà đàn.
Tâm tình, cũng vì quân mà thay đổi.
Nhưng kết cục, hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.
Để mất đi, quân mới biết ta đã từng đau lòng bao nhiêu...
: tiếng tôn xưng (ví dụ như vợ gọi chồng là "phu quân" thì chữ "quân" cùng thể hiện ý trong đoạn này)
----------Đôi lời Au----------
Ai nha! Đừng tin lời Au nói lúc đầu. Couple không như các nàng vẫn phỏng đoán đâu. Chỉ có thể nói là biến hoá nghiêng trời lệch đất, ảo diệu vô cùng :)))
Mẹ ghẻ nam nữ phụ bắt đầu xuất chiêu. Mời theo dõi, nhớ vote và để lại bình luận nhé! Chúc các nàng đọc truyện vui vẻ. Yêu yêu yêu ️️️