Author: Tiểu Lãnh Lãnh
- Thần vẫn có thể được yêu cầu phần thưởng chứ? Hoàng hậu nương nương? - Lãnh Nguyệt lãnh đạm đứng dậy, bạch y đôi chỗ còn vương nét mực nhưng không những chẳng khiến nàng chật vật, trái lại còn như điểm những nét hoa văn yêu dị lên nền tuyết trắng.
- Được, được chứ. Bổn cung nói là sẽ không nuốt lời. Chỉ cần là trong phạm vi quản lí của bổn cung, liền tùy ý thưởng theo ý muốn cùa Cửu công chúa đi.- Diệp Ngọc cười cười.
Một công chúa đã thất sủng từ lâu thì có mong muốn gì hơn ngoài lăng la tơ lụa hay trang sức chứ? Mà những thứ đó, Diệp Ngọc bà không thiếu, vậy sao không dùng đổi lấy cái danh hiền lương thục đức trước mặt quân thần và sứ thần các nước? Có như thế, địa vị hậu cung của bà sẽ ngày một vững vàng hơn, mới có thể hậu thuẫn cho Tư Minh an ổn đăng cơ.
Đôi môi anh đào của Lãnh Nguyệt câu lên ý cười như có như không:
- Thần chỉ muốn một miếng ngọc bội trong cung của hoàng hậu mà thôi.
Ngọc bội? Diệp Ngọc nụ cười đã dần cứng lại, cảm giác bất an chạy dọc sống lưng.
- Miếng ngọc bội con muốn là?
- Ngày nhỏ, một lần tới cung của hoàng hậu nương nương thỉnh an, thần thấy người đeo khối lam ngọc đó bên hông. Miếng ngọc xinh đẹp, từ đó đến giờ thần mãi vẫn không quên được. Đó là khối lam ngọc khắc chữ Minh ở trong cung của ngài.- Lãnh Nguyệt tuỳ ý bịa chuyện.
Diệp hoàng hậu tâm nghe ầm một tiếng, vỡ nát. Đôi má vốn dĩ đã được điểm phấn ngọc trai hồng hào, nay cũng chẳng thể che lấp màu trắng bệch đang dần hiện lên trên gương mặt bà.
Nói dối trắng trợn! Ngọc bội triệu gọi Minh gia ẩn chủ, làm sao bà có thể nghênh ngang đeo bên hông chứ. Hơn nữa cũng chưa bao giờ mang ra xem trước mặt người ngoài, trừ A Linh là cung nữ thân cận thì chưa ai có thể nhìn thấy nó cả.
Ngọc bội Minh gia vốn dĩ mang hình dáng một chiếc lục lạc màu xanh. Năm đó vốn dĩ bà ta đã muốn làm giả một chiếc, nhưng mà ấn kí cùng kĩ thuật của Minh gia quá đặc biệt, cho dù đệ nhất giả sư cũng không thể nào bắt chước được nên bà đành bỏ cuộc. Cố nén cảm giác muốn bóp chết bạch y nữ nhân trước mắt, bà gượng cười:
- Miếng lam ngọc đó là do mẫu thân của bổn cung để lại, không thể tùy tiện mang cho người ngoài.
- Mẫu hậu, chẳng nhẽ nhi thần không phải là nhi nữ của ngài sao? Các công chúa hoàng tử đều gọi ngài một tiếng mẫu hậu mà, sao có thể là người ngoài chứ?- Nữ nhân nào đó tươi cười, như đoá u lan nở rộ. - Hơn nữa ngài cũng đã hứa, sẽ trao thưởng tùy ý người chiến thắng đó thôi.
- Nhưng...- Hoàng hậu mặt mày tím tái. Đó là lệnh bài triệu gọi Ẩn chủ Minh gia, làm sao bà ta giao ra được? Chưa kể, đó còn là hậu thuẫn ngầm để cho con trai bà thuận lợi đăng cơ. Lãnh Nguyệt chết tiệt, làm sao nàng ta biết về khối lam ngọc đó cơ chứ.
Nam Cung Tuyệt nhàn nhạt nhìn sang, mày kiếm chau lại, tỏ ý không hài lòng:
- Lời Diệp hoàng hậu nói, mọi người ở đây đều làm chứng, cớ sao giờ lại chần chờ không trao thưởng cho Nguyệt Nhi?
- Không, ta không có...- Một ánh nhìn của Nam Cung Đế khiến cho hoàng hậu rùng mình, sợ hãi đến mức quên luôn xưng là "bổn cung", trực tiếp dùng một từ "ta".
- Vậy ngài còn chờ đợi gì mà không hạ lệnh cho bọn nô tài đi thôi. Đừng làm chậm trễ thời gian của chúng ta chứ.
Diệp Ngọc thật sự sắp bị ép đến mức mất tự nhiên, bất quá cung nữ thân cận A Linh ghé sát tai bà, thì thầm điều gì đó, nét mặt hoàng hậu ngay lập tức giãn ra. Bà nhìn Lãnh Nguyệt, khẽ cười:
- Được, bổn cung liền sai cung nhân về Diệp Cung lấy cho con. A Linh, mau về cung đem ngọc bội tới đây.
A Linh tuân lệnh rời khỏi Thần Điện.
Hoạ Thái hậu nhìn hoàng hậu một cái, ánh mắt hơi thẫm lại nhưng không nói gì nàng ta, tiếp đó mở lời:bg-ssp-{height:px}
- Ai gia cảm ơn mọi người đã hiến nghệ trợ hứng như thế. Vậy hạ lệnh ban thưởng cho mỗi phủ mười kiện lụa Lăng Ba, hai mươi bộ trang sức cùng son phấn, đặc biệt ban thưởng cho mỗi tiểu thư một đôi vòng như ý. Riêng Ngũ Thanh Linh tiểu thư.- Nhắc đến Ngũ Thanh Linh, Thái hậu có chút không kiên nhẫn.- Ngoài những thứ trên thì ai gia cho phép mỗi ngày người của Thái Y Viện tới kiểm tra sức khoẻ đến khi nàng hoàn toàn bình phục. Các công chúa sau thọ yến liền đến Liên Hoa Cung của ai gia, ban thưởng tuỳ ý.
- Các tiểu thư cũng đã góp vui cho sinh thần của Thái hậu, dù sao bổn cung cũng không nên keo kiệt mới phải.- Diệp Ngọc nhìn qua các nàng một lượt.- Hạ lệnh của bổn cung, lụa Vân Cẩm tặng mỗi phủ năm kiện, trang sức mười bộ. Một chút tấm lòng, cảm ơn các vị tiểu thư chung vui cùng Thái hậu. Một bộ trang sức Lưu Ly Mai thưởng cho Thất công chúa, Phỉ Thuý Hồ Điệp Trâm thưởng cho Lục công chúa.
Lời vừa dứt, những người được ban thưởng lập tức khấu đầu tạ ơn:
- Thần nữ tạ Thái hậu, Hoàng hậu ban thưởng. Thái hậu thiên tuế, thiên thiên tuế, Hoàng hậu nương nương cát tường.
- Chất nữ tạ Thái hậu, nhi nữ tạ Mẫu hậu ban thưởng. Thái hậu thiên tuế, thiên thiên tuế, Hoàng hậu nương nương cát tường.
- Được rồi, được rồi, mau bình thân đi.- Hoạ Thiên Lan cười cười, đáy mắt ánh lên niềm vui, đặc biệt là khi nhìn Lãnh Nguyệt, ý cười lại càng đong đầy.
Đứa trẻ này, ngày càng mạnh mẽ rồi!
"Tỷ tỷ, ta ra ngoài một chút nhé!" Băng Y dùng truyền âm nói.
"Muội đi đâu?"
"Tỷ tỷ, trên đời có những chuyện có thể nhịn, nhưng con người có ba chuyện không thể a! Ta muốn đi nhà xí."
"Được được." Lãnh Nguyệt suýt chút nữa bật cười thành tiếng.
"Không được cười, cẩn thận sặc chết tỷ." Băng Y thấy Lãnh Nguyệt nhịn cười, rất không tự nhiên, lén lút trừng mắt một cái, sau đó mới lui ra.
Qua một lúc, A Linh quay trở lại, mang theo khay bạc đựng một chiếc hộp gấm.
- Bẩm Hoàng hậu nương nương, Minh lam ngọc đã đem tới rồi đây.
- Nguyệt Nhi, khối ngọc này, bổn cung thưởng cho con. A Linh, đem phần thưởng trao cho Cửu công chúa.
Cung nữ tên A Linh cung kính dâng lên hộp gỗ. Lãnh Nguyệt khẽ híp mắt. Là Trường Liêu Độc?
: cái này không có thật nhé các nàng.
Trường Liêu Độc là độc dược được phối từ mười loại kịch độc ở Trường Liêu Sơn. Loại độc này hương thơm nhẹ dịu thanh mát, có thể bị trúng độc bằng cách tiếp xúc với da. Độc vào người, nếu lượng tiếp xúc ít thì một tháng sau mới phát tác, còn nếu tiếp xúc trên diện rộng với da thì đường xuống hoàng tuyền chỉ mất một phút. Cái đặc biệt ở đây là người trúng độc sẽ có dấu hiệu như đột tử, chất độc sau khi ngăn cản hoạt động của tim thì nhanh chóng tiêu biến, không thể tra ra là bị ám sát bằng độc dược, gây không ít khó khăn cho quá trình điều tra, nên thường bị kết luận sơ qua là đột tử.
Hoàng hậu quả là chịu chơi rồi! Cư nhiên lại dùng loại độc này đối phó nàng. Trường Liêu Độc là một trong mười loại độc khó phối chế nhất, vì chỉ cần lệch một chút liều lượng, sẽ không có tác dụng. Thứ đồ này, không phải cứ có tiền là mua được đâu.
Không biết nàng nên vui vì được hoàng hậu coi trọng mà tiếp đãi bằng thứ khó kiếm thế này hay là nên buồn vì kế hoạch của bà ta đã phá sản đây?
----------Đôi lời Au----------
Trên kia là hình ngọc bội a~~~