Đế Vương Sủng: Sát Vương

chương 65: cùng hắn không quen

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Author: Tiểu Lãnh Lãnh

Người không liên quan cuối cùng cũng rời khỏi hết, giờ đây chỉ còn gia đình Lãnh đế ở Thần Điện, cùng phụ thân của Diệp Ngọc, phụ thân của Doãn Thục phi, phụ thân của Trần quý phi và phụ thân của Phương tần đều được cho phép ở lại.

Trần Hy xót xa nhìn Lãnh Thiên Dương, thân thể khẽ run rẩy. Con trai bà sinh non, suýt chút nữa bà đã mất người con này rồi. Cả cuộc đời Trần Hy không cầu Tứ hoàng tử có thể kế vị, chỉ cầu hắn bình bình an an mà lớn lên. Bà thật không thể tưởng tượng nổi, nếu năm đó Dương Nhi không may mắn mà chết non, không biết liệu bà sẽ sống những tháng ngày tiếp theo như thế nào đây? Chưa cần biết là ai hạ xạ hương vào quế hoa cao, chỉ biết, bà sẽ không tha cho bất cứ kẻ nào làm hại hắn. Cho dù phải đánh đổi tất cả!

Trần Quý phi chìm đắm trong đau lòng, không còn quan tâm gì đến xung quanh, đáy mắt chỉ có hình bóng của nhi tử. Lãnh Thiên Dương nhìn mẫu phi, biết bà đang nghĩ điều gì, hắn khẽ lắc đầu im lặng cười trấn an bà.

Doãn Nghiêm Lạc lại không trấn tĩnh được giống như Trần Quý phi, mắt hạnh trừng lên căm phẫn. Cũng tại Diệp Ngọc kia mà cả đời này nàng sẽ không thể có hoàng tử được nữa. Nàng không nén nổi tức giận, hét lớn:

- Hoàng hậu tỷ tỷ, ta với tỷ không thù không oán, cớ sao tỷ nỡ đối xử như thế với ta?

- Ta...- Diệp Ngọc đáy mắt loé lên tia hoang mang, nhưng rất nhanh liền trấn tĩnh lại.- Chuyện đó bổn cung không có làm.

A Linh có lẽ bí quá hoá liều thôi. Những chứng cứ quan trọng như thế, trước đó đã có thể đem ra kể thành tội trạng đem trình hoàng thượng rồi, chứ làm sao cần chờ đến tận khi sắp chết mới đem nói ra? Nghĩ tới đó, hoàng hậu lập tức lấy lại phong phạm mẫu nghĩ, tự tin mười phần.

- Tỷ còn chối cãi? Chứng cứ đã rành rành như thế! Thái hậu, hoàng thượng, mong ngài chủ trì công đạo cho thần thiếp.- Doãn Nghiêm Lạc quỳ xuống, khóc lóc thảm thiết.

- Ái phi, nền đất giá lạnh, mau đứng lên.- Lãnh Diệp không đành lòng nhìn mĩ nhân quỳ khóc, liền đỡ lấy người Doãn Thục phi, nhẹ nhàng nói.

Phụ thân Doãn Thục phi thấy tình hình có lợi, đáy mắt tinh quang chợt loé, quỳ xuống:

- Hoàng thượng, xin ngài lấy lại công đạo cho Thục phi nương nương.

- Hoàng thượng, xin ngài chủ trì công đạo cho Quý phi nương nương.- Trần Tĩnh, phụ thân của Trần Quý phi cũng lên tiếng.

- Hoàng thượng, chứng cứ chưa rõ ràng, thần khẩn xin hoàng thượng nên cho điều tra thêm, tránh Hoàng hậu nương nương bị hàm oan a.- Diệp Đổng cũng quỳ xuống nói đỡ cho con gái.

Nhìn khung cảnh bên dưới, Lãnh Diệp có chút đau đầu. Nào là cầu xin, nào là khóc lóc, trách mắng, oán hận... Lão quả thực không nghe nổi nữa. Một cái tát chụp xuống long ỷ, mặt rồng giận dữ:

- Đều im lặng cả đi. Tất cả cùng trẫm tới phòng của A Linh kia chứng thực.

Hoạ Thiên Lan phẩy tay áo, mệt mỏi đứng dậy:

- Ai gia mệt mỏi. Hoàng thượng cùng mọi người đi đi. Thực hư thế nào, sau cùng chỉ cần bẩm báo cho ai gia. Thanh Dung, cùng ai gia hồi Liên Hoa Cung!

- Cung tiễn mẫu hậu/thái hậu!- Trừ Lãnh Diệp, mọi người đều hành lễ cung tiễn Thái hậu.

- Thái hậu cũng rời đi rồi. Quả nhân muốn tới phòng của cung nữ A Linh. Mọi người cùng đi thôi.

Lệnh trên đã hạ xuống, một đoàn người lục đục, tiền hô hậu ủng nối đuôi ra khỏi Thần Điện, mỗi người một tâm trạng, thẳng tiến đến Diệp Cung.

----------Ta là đường ngăn cách, tắt đèn chuyển cảnh----------

Phía Nam Tây Lan Uyển.

Nữ nhân mặc y phục cung nhân màu lam, khuôn mặt tinh xảo lãnh đạm nhìn người đối diện. Khuôn mặt này, là nam nhân Băng Y nàng đã từng yêu. Mà không đó là khuôn mặt mà Âu Dương Băng Y đã từng yêu. Còn nàng, bây giờ chỉ là Băng Y, không còn là người của gia tộc Âu Dương nữa. Âu Dương Băng Y, đã chết trong ngọn lửa bảy năm trước, chết trong tiếng gào thét của gia tộc, trong tiếng nấc nghẹn của mẫu thân, chết trong ánh mắt cuối cùng của phụ thân dành cho nàng rồi. Bây giờ nàng đã là con người mới, cùng nam nhân trước mắt không một chút liên quan.

- Băng Y? Tiểu Y? Có phải là nàng hay không?- Lôi Huyền Quang nắm lấy vai người con gái ấy, người mà hắn đã truy tìm suốt bảy năm trời ròng rã, không chớp mắt. Hắn rất sợ. Sợ rằng chỉ cần chớp mắt một cái, nàng sẽ biết mất như ảo ảnh.

- Lôi Huyền Thái tử, ta không quen ngài, thỉnh tự trọng!- Băng Y một phát gạt đi đôi tay đang nắm lấy vai mình, lạnh lùng. Bất quá tâm cũng không tránh khỏi một trận co rút đau đớn. Dù sao hắn cũng từng là người nàng yêu sâu đậm.- Nam nữ thụ thụ bất thân. Tuy chỉ là một cung nhân, ít chữ ít học, nhưng chính ta cũng biết liêm sỉ, không muốn trèo cao Thái tử ngài. Ta đích thực tên Băng Y, nhưng không phải người ngài tìm.

- Không, nàng chính là Tiểu Y. Cho dù đã bảy năm, nàng ít nhiều đã có sự thay đổi, nhưng ta vẫn nhận ra nàng, vẫn nhận ra nàng. Khuôn mặt nàng, đến cả trong mơ ta vẫn luôn ghi tạc. Tiểu Y, nàng đang giận ta đúng không? Nàng giận ta vì ta tìm ra nàng muộn quá đúng không?- Lôi Huyền Quang không cho là đúng, đáy mắt hắn có một ngọn lửa đang nhảy múa, ngọn lửa của hạnh phúc, của bi thương, đau đớn, xót xa, ngũ vị tạp trần.- Tiểu Y, ta đã nhớ nàng biết bao nhiêu!

Hắn ôm lấy người con gái đó, người mà bảy năm đã khiến hắn gần như phát điên, gần như vô vọng khi không tìm được nàng. Nàng vẫn thế, vẫn giống như ngày trước, chỉ là ánh mắt nàng cương nghị hơn, đôi môi nàng không còn cười với hắn, không còn ngọt ngào gọi hắn là "Huyền ca ca" nữa mà thay vào đó lại là một tiếng "Lôi Huyền Thái tử" thật xa cách. Bấy nhiêu cũng đủ làm tim hắn như vỡ vụn.

Bị ôm bất ngờ, Băng Y cau mày cố gắng đẩy nam nhân ra:bg-ssp-{height:px}

- Lôi Huyền Thái tử, thỉnh tự trọng. Đây là hoàng cung Bạch Vân Quốc, không phải hoàng cung Lôi Thần Quốc.

- Tiểu Y, lần này nhất định ta sẽ không đánh mất nàng nữa đâu.- Mặc cho Băng Y vùng vẫy thế nào, hai tay của hắn vẫn giống như gọng kìm, cứng rắn bao trọn lấy người nàng.

Vèo!

Lôi Huyền Quang nhanh chóng phản ứng, buông tay chộp lấy ám khí vừa được phóng ra, Băng Y nhân cơ hội đó mà lùi ra xa mấy bước, thoát khỏi sự vây hãm của hắn. Là một cành cây!

Khuôn mặt Lôi Huyền Thái tử lúc này lạnh lẽo tựa sương giá, hắn trầm giọng, quát:

- Là ai to gan như vậy, dám hành thích bổn thái tử?

Bộp bộp bộp!

Tiếng vỗ tay vang lên trong không gian yên tĩnh nghe thật quỷ dị, vang khắp Tây Lan Uyển. Một bóng tử bào, một chiếc mạng sa trắng. Không phải quân vương Trịnh Quốc thì còn ai vào đây?

- Hảo thân thủ! Lôi Huyền Thái tử thật có nhã hứng, giờ này rồi mà còn ở Tây Lan Uyển trêu đùa cung nữ.- Trịnh Quốc thong thả bước lại gần, cười cười.- Có điều mĩ nhân đây dường như không muốn bị trêu đùa đâu, thái tử cần gì phải cưỡng ép?

- Trịnh vương thượng không cần lo lắng cho bổn thái tử! Đây là chuyện riêng của bổn thái tử, người cũng nên tránh mặt đi thôi.- Lôi Huyền Quang không mặn không nhạt, đáp trả, hiển nhiên đôi mắt vẫn không rời khỏi gương mặt của nữ nhân.

Băng Y nhìn bóng dáng tử bào, khoan thai đạp lên ánh trăng sáng mà đi, lòng có chút rung động nhè nhẹ. Bất quá lúc này cũng không phải lúc thưởng thức mĩ nam, mà phải nhanh chóng thoát khỏi dây dưa cùng Lôi Huyền Quang đã. Nàng cắn răng, nhanh trí chạy lại bên tử y nam nhân, ôm chầm lấy cánh tay hắn, nũng nịu:

- Sao bây giờ chàng mới tới? Người ta chờ chàng lâu lắm rồi đó.

Diễn biến bất ngờ khiến cả Trịnh Quốc cùng Lôi Huyền Quang đều có chút ngây người. Băng Y lén lút trừng mắt nhìn Trịnh Quốc ra chiều cảnh cáo.

Hừ, ngươi mà không giúp đỡ, bổn cô nương sẽ cho ngươi đẹp mặt!

Một thoáng sửng sốt qua đi, Trịnh Quốc khẽ cười, tự nhiên ôm lấy cái eo thon của nàng, ánh mắt thâm tình mang theo chút ghen tuông:

- Nàng quen Lôi Huyền thái tử? Sao trước giờ ta lại không biết nhỉ?

- Không quen! Hắn chẳng qua chỉ là nhận lầm người mà thôi.- Băng Y hài lòng nhìn biểu hiện của Trịnh Quốc, cũng quên luôn cánh tay không yên phận.

Nàng ấy vậy mà lại nói cùng hắn không liên quan, hắn bất giác cười khổ. Nhìn hai người mắt đi mày lại, Lôi Huyền Quang trái tim siết chặt. Thật khó thở. Hắn cũng không muốn ở đây nhìn người mình thương tình chàng ý thiếp với người khác liền quay người rời khỏi.

Trăm sai ngàn sai cũng đều tại hắn, vậy thì trách được ai đây? Chỉ trách, ta hữu duyên vô phận...

---------- Đôi lời Au ----------

Mụ tác giả là ta vốn dĩ còn đang lười biếng chưa muốn ra chap đâu. Cơ mà U Việt Nam vào chung kết rồi, nên chăm chỉ viết hết chap này để kỉ niệm với ăn mừng đấy.

U Việt Nam vs U Uzbekistan.

Mốc son chói lọi trong lịch sử bóng đá Việt Nam!

Có ai mê anh thủ môn Bùi Tiến Dũng như ta không a? A Dũng vừa soái vừa đỉnh, huhu, khiến con tim ta như ngừng đập luôn rồi nè. Còn bên Qatar cũng có số Bassam Hisham cực chất nữa. Huhu, quyết định xem bóng đá của ta quá đúng đi mà. Vừa hay vừa hồi hộp vừa ngắm được giai đẹp. Một công đôi ba việc luôn.

Các nàng có thích bóng đá không nào? Cùng ta cổ vũ cho U Việt Nam đoạt chức vô địch nhé!

Yêu các anh!

Việt Nam cố lên! Việt Nam vô địch! ️️️

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio