Tại kinh thành, ban ngày trời vẫn nắng vàng nhưng đến chiều tối trời bắt đầu mưa nặng hạt. Những hạt mưa vội vã trút xuống mặt đất, tung lên từng đợt bụi mù mịt. Cung điện với các ngưỡng cửa chạm khắc bị bao phủ trong mưa.
Thấy Lục Thanh Huyền đã phê xong tấu chương, đại tổng quản khó xử nói: “Bệ hạ, mưa lớn thế này…… Hay là để nô tài mang chậu cây này đến đó cho?”
“Không cần đâu.” Lục Thanh Huyền đặt bút xuống, “Tự trẫm sẽ mang đến.”
Đại tổng quản đành phải đáp vâng. Dựa theo kế hoạch, Lục Thanh Huyền đã cho người đi truyền tin trước khi ngồi lên kiệu. Đại tổng quản biết rằng Lục Thanh Huyền quan tâm đ ến chậu cây này cho nên hắn đã phủ một lớp vải lên chậu cây để tránh cành lá bị mưa rơi trúng.
Lục Thanh Huyền ngồi trên cỗ kiệu, nói: “Đưa nó cho trẫm.”
Đại tổng quản hơi ngạc nhiên nhưng vẫn đem chậu cây cảnh đến. Những ngón tay thon dài của Lục Thanh Huyền cầm lấy chậu cây và đặt nó lên đùi mình.
“Đến cung Vĩnh Ninh.” Chàng nhẹ giọng ra lệnh.
Cơn mưa “Róc rách” trên mái che, Lục Thanh Huyền ôm chậu cây cảnh với tướng mạo anh tuấn, trang nghiêm. Chàng ngồi thẳng lưng, cẩn thận che chắn cho chậu cây để nó không bị ướt mưa.
Tuy nhiên khi đến cung Vĩnh Ninh họ mới biết Hạ Trầm Yên không có ở đây. Cung nữ trong cung Vĩnh Ninh nói rằng: “Nhàn phi nương nương đi dạo trong Ngự Hoa Viên từ chiều đến giờ vẫn chưa về.”
Người truyền tin đã quay về cung Cảnh Dương phục mệnh, nhưng ngoài ý muốn là trên đường về hắn không có gặp đoàn người Lục Thanh Huyền.
Lục Thanh Huyền cụp mi đặt chậu cây cảnh lên bàn, chàng ngồi đợi trong đại điện của cung Vĩnh Ninh. Các cung nữ mang trà và điểm tâm lên, lại mang sách và bàn cờ đặt lên bàn, sau đó bảo tiểu thái giám đến Ngự Hoa Viên tìm Hạ Trầm Yên.
Lục Thanh Huyền thuận tay lật mấy quyển sách, chàng hỏi: “Nhàn phi chỉ xem kì phổ thôi à?”
Các cung nữ nói: “Vâng ạ, nương nương chỉ xem kì phổ.”
Lục Thanh Huyền cúi đầu xem kì phổ, những trang sách được nàng chạm vào nhẹ nhàng lướt qua đầu ngón tay chàng.
Các cung nữ dần trở nên bất an, lo lắng vì để Hoàng đế đợi lâu. Khoảng ba mươi phút sau, có hai cung nữ từ bên ngoài vội vã trở về. Cả hai đều ướt sũng, khi nhìn thấy Lục Thanh Huyền ngồi trong đại điện hiển nhiên bị giật mình, họ cố nén kinh ngạc khom người hành lễ với chàng.
Lục Thanh Huyền bảo bọn họ đứng dậy, hỏi: “Nhàn phi phái các ngươi trở về hả?”
Hai cung nữ đáp: “Vâng, Nhàn phi nương nương bảo bọn nô tỳ quay về lấy ô. Chiều nay thời tiết khá tốt nên Nhàn phi nương nương muốn đi dạo một lát, bọn nô tỳ quên mang ô theo.”
Lục Thanh Huyền đặt kì phổ xuống bàn, “Đưa trẫm đến đó.”
Hai cung nữ tuy sửng sốt nhưng vẫn đáp vâng, sau đó bọn họ gấp gáp thay y phục và lấy ô, rồi đi lên trước dẫn đường, Lục Thanh Huyền ngồi trên kiệu theo sau bọn họ.
Những hạt mưa to bằng hạt đậu không ngừng rơi xuống, không chỉ rơi trên mui rồng mà còn rơi trên nóc của đình bát giác.
“Trời mưa lớn quá. An Hoài, hôm nay tỷ xem thời tiết không chuẩn rồi.” Trang Phù Liễu ngồi trong đình bác giác của Ngự Hoa Viên nói.
Thuận phi Lý An Hoài vừa đọc sách thơ vừa thản nhiên nói: “Vốn quẻ của ta cũng không chuẩn xác lắm, ngược lại muội còn rất tin tưởng ta, còn căn dặn các cung nữ không cần mang ô nữa.”
Trang Phù Liễu nói: “Nhưng lần trước tỷ xem rất chuẩn mà. Tỷ còn nói muội ‘Sẽ gặp quý nhân’, sau đó muội thật sự đã gặp được Nhàn phi nương nương. Nói thật, đến giờ muội vẫn cảm thấy không thể tin được, sao Nhàn phi nương nương lại nhớ rõ tên của muội được chứ.”
“Có lẽ là do cô ấy có trí nhớ tốt. Lúc ở điện Quang Hoa, chúng ta và những phi tần đó đã từng chứng kiến mà.”
“Được rồi.” Trang Phù Liễu nói, “Nhưng có một lần khác, tỷ ngẫu nhiên chọn một người trong thế gia, nói hắn ‘Chống đối Hoàng đế sẽ hối hận’, quả nhiên gia tộc của hắn đã bị Bệ hạ áp chế……” Nàng ấy không nói nữa, một lúc sau mới vươn tay vỗ nhẹ vào cánh tay của Lý An Hoài.
“Làm gì thế? Ta đang đọc sách ——” Lý An Hoài ngẩng đầu lên, ngay sau đó giọng nói của nàng ấy bị nghẹn lại trong cuống họng.
Xuyên qua màn mưa dày đặc, họ nhìn thấy một nhóm vệ binh uy nghiêm ở đằng xa, mẻ mặt Trang Phù Liễu có hơi đờ đẫn.
“Đó là đội ngũ của Bệ hạ phải không?”
Lý An Hoài: “Ừm.”
Lục Thanh Huyền ngồi trên kiệu rồng, tầm mắt nhìn thẳng về phía trước. Tư thế ngồi tao nhã và sườn mặt đẹp đến kinh ngạc. Nhưng mà vào giờ này, sao chàng lại xuất hiện trong cơn mưa bão ở Ngự Hoa Viên, hơn nữa rõ ràng còn muốn đi vào xa hơn?
Trong lúc nhất thời Lý An Hoài và Trang Phù Liễu cũng quên mất cuộc trò chuyện vừa rồi, họ nhìn theo đội ngũ của chàng càng lúc càng đi xa. Bọn họ ngờ vực thảo luận một hồi, bỗng có một cung nữ nói: “Không lẽ Bệ hạ đang đi đón Nhàn phi nương nương?”
Trang Phù Liễu nhìn nàng ấy.
Cung nữ mạnh dạn nói: “Thời tiết mấy ngày nay không tệ, bọn nô tỳ cũng mấy lần gặp được Nhàn phi nương nương trong Ngự Hoa Viên. Nói không chừng, hôm nay người cũng ở trong Ngự Hoa Viên thì sao?”
Trang Phù Liễu cảm thấy hợp lý.
“Tuyệt thật.” Lý An Hoài thở dài, tiếp tục đọc sách thơ của mình.
Trang Phù Liễu cảm thấy buồn cười. Nàng nhìn màn mưa ngoài đình, nói: “Muội vừa mới phái hai cung nữ trở về lấy ô, không biết bọn họ có bị ướt đến bị bệnh hay không nữa. Lát nữa về cung, muội phải bắt mạch cho bọn họ mới được.”
Hạ Trầm Yên ngồi trong một mái đình ở tuốt đằng xa trong Ngự Hoa Viên nhìn về bầu trời xa xăm. Mây đen cuồn cuộn, sấm chớp lóe lên rền vang, bên ngoài đình có một cây hoa hải đường đang rũ xuống. Những nhánh hải đường vói vào trong đình kéo theo những hạt mưa nhỏ lất phất bay vào trong. Nàng nhắm mắt lại nhớ về cơn mưa vào năm mười ba tuổi.
Chợt có tiếng bước chân tới gần. Nàng mở mắt ra và nhìn thấy Lục Thanh Huyền. Chàng cầm ô, đang đứng một mình ngoài đình, tầm mắt nhìn về phía nàng.
“Nhàn phi.” Chàng mỉm cười gọi nàng.
Những ngón tay xinh đẹp của chàng cầm lấy cán ô, nước mưa từ trên đỉnh ô chảy xuống. Mưa to giàn giụa, tiếng mưa rơi xối xả nhưng phong thái chàng vẫn đoan chính, khí chất dịu dàng, trầm tĩnh xinh đẹp như ngày nào. Hạ Trầm Yên hơi ngạc nhiên, động tác của cung nữ ở đằng sau nàng cũng đình trệ.
Lục Thanh Huyền ôn hòa nói: “Trẫm tới đón nàng hồi cung.”
Trong cơn gió chiều xuân thoang thoảng mùi Long Tiên Hương trên người chàng hòa với hơi nước ẩm ướt tạo nên vẻ tao nhã và quyến rũ.
Hạ Trầm Yên nói: “Thần thiếp đã phái cung nữ đi về lấy ô rồi.”
Lục Thanh Huyền nhìn chằm chằm vào gò má của nàng, trong mắt hiện lên một tia ôn nhu mà chàng cũng không nhận ra.
“Nhàn phi.”
“Sao thế?”
“Trẫm đi rất lâu mới đến đây được, cơn mưa lớn này e là trong thời gian ngắn sẽ không tạnh được đâu.”bg-ssp-{height:px}
Hạ Trầm Yên chậm rãi cụp mắt. Nàng nhìn thấy góc áo choàng của chàng đã bị ướt mưa. Chắc hẳn chàng đã ngồi kiệu đến Ngự Hoa Viên, mà mái đình này lại nằm ở nơi hẻo lánh, cỗ kiệu khó đi vào cho nên chàng đã xuống kiệu rồi đi bộ đến tận đây.
Khóe môi Lục Thanh Huyền khẽ nhếch lên, “Ngự Thiện Phòng đang chuẩn bị bữa tối, bây giờ nàng theo trẫm về hẳn là có thể lập tức ăn cơm.”
“Không cần đâu.” Hạ Trầm Yên nói, “Thần thiếp sẽ ở đây chờ cung nữ.”
Lục Thanh Huyền nhìn nàng một lát rồi bước vào mái đình, sau đó xếp ô lại, “Được rồi, vậy trẫm sẽ ở đây đợi cung nữ với nàng.”
Khi khoảng cách thu hẹp, Hạ Trầm Yên nhìn thấy đôi mắt màu hổ phách của chàng. Nàng quay đầu đi chỗ khác, đến khi uống cạn hai tách trà rồi mà vẫn không thấy cung nữ đâu.
Hạ Trầm Yên: “…… Bệ hạ bảo cung nữ đi rồi?”
Lục Thanh Huyền “Ừm” một tiếng rất khẽ, như thể sợ nàng nghe thấy được.
Hạ Trầm Yên: “……?”
Nàng bẻ một nhánh hoa hải đường đang rũ xuống rồi ném vào ngực chàng, Lục Thanh Huyền chậm chạp đỡ lấy, “Sao nàng luôn dùng hoa đánh trẫm thế?”
“Chắc là do thần thiếp không tìm được thứ gì tiện hơn.”
Lục Thanh Huyền: “……”
Hạ Trầm Yên đứng lên và nhặt chiếc ô mà chàng đã gác trong đình lên, nàng hiếm khi tự mình bung ô vậy nên động tác có hơi lạ lẫm.
Lục Thanh Huyền nói: “Nàng phải đặt tay trái xuống dưới một chút để mở ô dễ dàng hơn.”
Hạ Trầm Yên không nói một lời mở chiếc ô rồi bước ra ngoài.
“Nhàn phi.”
“Lại sao nữa?”
“Đường bên ngoài trơn trượt, cẩn thận một chút đừng để bị ngã.”
“Thần thiếp thân không hay bị ngã.”
Sống lưng nàng thẳng tắp và cầm ô bước ra ngoài. Lục Thanh Huyền nhìn bóng dáng của nàng.
Thật không?
Đúng là đường đi rất trơn, nhưng tốt hơn hết là đừng để bị ngã. Mưa to như vậy, nếu nàng mà ngã xuống thì rất dễ bị cảm lạnh.
Lục Thanh Huyền không biết tại sao mình lại đuổi cung nữ đi, sau đó lại ngồi ở bên cạnh nàng chờ đợi nữa. Giống như chàng cũng không hiểu tại sao mình phải ôm chậu cây cảnh cả một quãng đường dài, cuối cùng lại đến đây chỉ vì đưa cho nàng một chiếc ô.
Chàng có hơi thất thần, thế nhưng khi thấy Hạ Trầm Yên loạng choạng một chút, chàng ngay lập tức đứng lên chạy ra khỏi mái đình và đỡ lấy nàng.
Mưa xuân trút lên người chàng làm mũ ngọc ướt sũng, đôi hàng lông mi cũng dính nước mưa. Hạ Trầm Yên vẫn đang cầm chiếc ô trong tay. Sau khi đã đứng vững nàng không nói một lời cảm ơn, mà chỉ giơ cao chiếc ô che lên đ ỉnh đầu của hai người. Nước mưa bị ngăn cách, Lục Thanh Huyền mỉm cười một cái.
“Sao vậy?” Mặt Hạ Trầm Yên không đổi sắc, nàng nói, “Bệ hạ đang cười gì thế?”
“Không có gì.” Lục Thanh Huyền chậm rãi nói, “Trẫm cõng nàng về.”
“Thần thiếp tự đi được.”
“Nhưng vừa nãy nàng xém nữa là bị ngã.”
“Đó là do mặt đất trơn quá.”
“Ừm, do mặt đất trơn quá nên để trẫm cõng nàng về.”
Hạ Trầm Yên nhìn chàng.
Giọng nói của Lục Thanh Huyền trong trẻo: “Mặt đất rất trơn, nàng mang giày thêu không dễ đi, hơn nữa giày thêu của nữ tử vừa mềm vừa mỏng, nếu như bị ngã……”
Chàng biết nàng vô cùng kiêu ngạo, nếu chàng nói tiếp thì nàng sẽ —— Quả nhiên Hạ Trầm Yên nhắm mắt lại, ngắt lời chàng nói: “Bệ hạ muốn cõng thì cõng.”
Lục Thanh Huyền cười khẽ: “Ừm.”
Khi Hạ Trầm Yên quàng tay qua cổ chàng, Lục Thanh Huyền cố gắng hít thở bình tĩnh vờ như không có chuyện gì xảy ra, sau đó chàng cõng nàng trên lưng rồi định nói với nàng hãy nhớ che ô cho bản thân. Nhưng không ngờ Hạ Trầm Yên đã nghiêng chiếc ô về phía sau nàng và cơn mưa xối xả lập tức ào xuống mặt chàng.
Lục Thanh Huyền: “……”
Chàng sợ làm nàng ngã xuống nên không giơ tay lên lau nước mưa trên mặt, chàng cõng nàng trên lưng tiếp tục vững vàng tiến về phía trước. Hạ Trầm Yên nhanh chóng nhận ra mình đã che ô sai hướng nên nàng nghiêng chiếc ô về lại phía trước. Cơn mưa lớn ngừng tát vào mặt chàng, khóe môi Lục Thanh Huyền cong lên.
Bọn họ đi dọc theo con đường của Ngự Hoa Viên, trời đất trên dưới đều tràn ngập hơi nước mơ hồ. Cơn mưa lớn đã xua tan cái nóng ban ngày, không khí đã dịu mát hơn đôi chút. Từ sâu trong hoa lá vọng ra tiếng côn trùng kêu ríu rít, mưa to đập vào lá chuối phát ra tiếng “Bụp bụp”.
Vị Hoàng đế mười tám tuổi bình thường có dáng người cao thẳng, nhưng lúc này vì để cho người trong lòng của mình nằm thoải mái hơn nên lưng của chàng hơi khom về phía trước.
Khi họ đi đến cuối con đường, có khoảng hai mươi cung nữ và thái giám đang đợi sẵn ở đó. Bọn họ thấy hai người thì có chút giật mình, nhưng bọn họ không thể hiện điều đó trên gương mặt.
Lục Thanh Huyền đặt Hạ Trầm Yên xuống, hỏi nàng: “Có muốn ngồi kiệu với trẫm không?”
Hạ Trầm Yên không muốn đi bộ từ đây về cung Vĩnh Ninh nên gật đầu. Sau đó hai người ngồi song song trên kiệu, cỗ kiệu được nâng lên đi về phía trước. Nước mưa đập vào mái che phát ra tiếng “Róc rách”.
Gió xuân thổi qua, người Hạ Trầm Yên hoàn toàn sạch sẽ, không hề bị dính mưa. Còn mặt và tóc của chàng lại bê bết nước, trên đôi mi mảnh còn đọng lại những hạt mưa nhỏ. Giống như một con sói nhỏ ướt nhẹp.
Lục Thanh Huyền thấy nàng nhìn mình, vì thế chàng cũng nhìn lại. Đôi mắt màu hổ phách của chàng trong ánh hoàng hôn đẹp như pha lê.
Hạ Trầm Yên cụp mắt né tránh ánh mắt của chàng, nàng lấy một chiếc khăn thêu trúc Tiêu Tương, ném nó lên người chàng.
Lục Thanh Huyền nhận lấy, dịu dàng hỏi: “Cho trẫm cái này làm gì?”
“Để lau mặt.” Hạ Trầm Yên mặt không đổi sắc nói.