Lưu Kim nói hết câu, tưởng rằng sẽ nhận được một cái thán phục ánh mắt, ai ngờ nàng hỏi:
“Loại nào ??”
“ Loại nào tức là sao ???” Lưu Kim nghi vấn đang cực lớn.
“ Hơ, ngươi không biết hả, thuốc do Noz Á Quốc phát tán bao gồm ba chủng khác nhau, triệu chứng thì ngay cả chúng cũng không rõ, chỉ đành tiêm bừa lần lượt cả ba loại, vậy đây là loại thứ mấy ??” Dương Liễu nheo mắt nhìn tên này, lộ ra một chút khinh thường.
“ Loại thứ nhất, từ mũi đầu tiên ta đã triển khai kế hoạch rồi …” Lưu Kim trùng xuống, không còn vênh váo ta đây nữa.
Hắn kế hoạch đó là kiếm mặt nạ đóng thành kẻ khác, thêm viên nang sủi bọt để sẵn trong mồm, đi đến đó, nhận liều tiêm, vận Ngưng Huyết để đảm bảo thuốc giải không bị hoà tan, xong tự cắn thuốc tạo hiệu ứng bọt mép, dừng huyết lưu toàn thân, giả chết, chạy thoát.
Hắn cũng đã tính đến đoạn bọn kia sẽ bỏ viên nang theo dõi vào máu nên cũng đã nặn ra rồi.
Thế mà…
Bất thành a!
Cũng bởi gặp cái bọn này, tam thể bệnh máu không đông.
Dương Liễu thấy Lưu Kim trông như kẻ trầm cảm, liền tới vỗ vỗ hắn, hắn cố tình không động, nàng liền đưa tay tới nắm tay hắn kéo dậy, nói:
“ Đi, ta đã nấu ăn rồi …”
Cái giọng đầy thân mật của nữ nhân này truyền tới, hoàn toàn như vực cái tinh thần kẻ háo sắc dậy, hắn đứng lên, cũng có một điểm tò mò, dù sao nơi Bạch Thạch Tháp này cũng rộng, cũng có bếp núc, phòng nghỉ đầy đủ.
Lưu Kim được kéo vào bàn ăn, chỉ có một nồi kim loại ở giữa, hai bên bày hai bát cơm, nàng giới thiệu qua với hắn:
“ Đây gọi là nhất món, khi nãy ngươi đi vắng, ta thấy có khẩu súng săn, giương lên bắn lấy đôi bồ câu trên đỉnh tháp, nấu cũng không tính quá tốt, chắc vẫn ăn được !!”
“ Được đích thân Liễu tỉ vào bếp, khó mấy ta cũng ăn !!” Lưu Kim cười, đưa tay tới mở vung, thấy ngào ngạt hơi nước cùng mùi hương bay ra, mất một thoáng mới thấy đôi bồ câu vàng sậm, chung quanh chi chít những rau củ, tạo cái thế đa sắc vô cùng đẹp mắt.
Hắn làm mấy thủ tục lịch sự, rồi nhào vào ăn, tuy vậy vẫn nghe nàng nói:
“ Món này ta có sâm từ trong rừng, thêm chút nấm, chút thảo dược, gọi là Bồ Câu Tiềm Đẳng Sâm !!!”
Nàng làm thiên tài ở lĩnh vực sinh học, nói về thảo dược hay cỏ cây, đều nắm rất rõ…
“ Nghe tên đã thấy tuyệt, nếm còn tuyệt hơn, cũng gọi là thính vị song mãn !!!” Lưu Kim khen.
Nàng lườm hắn, dáng diệu thực rất giống một tỉ tỉ nhìn tiểu đệ có hư thói, rồi nhẹ cởi cái áo khoác quân đội, lộ ra bên trong một cái áo thun bó sát, làm khung cảnh nơi đây bức bối thêm mấy phần.
Lưu Kim cứ nhìn chằm chằm cái nồi, cũng bởi hướng đó, có hai toà núi đang ngự.
…...
Ăn xong, Lưu Kim hồi tưởng lại khoảng thời gian ở đây lâu dài, mò lên trên tầng thượng ngắm sao, một lúc sau cũng thấy nàng lên, tay cầm hai quả táo, ném hắn một quả, còn mình cũng nằm xuống võng mà đung đưa như hắn.
Lưu Kim hỏi:
“ Liễu tỉ, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi ?”
“ Ta , đang học đại học Quân Khu kiêm thực tập viên đội phát triển và đối phó tội phạm sử dụng vũ khí sinh học.”
“ Tên dài vậy ??”
“ Nguyễn Nam gọi tắt bọn ta là A.N.C.E.B !”
“ Đọc là An xép hả ??” Lưu Kim thấy nàng đánh vần một loạt chữ, cuối cùng lần mò mà phát âm.
“ Không đọc được thì thôi, gọi nguyên như trên !!!” Dương Liễu phát cáu, không chịu nổi tên đơn vị mình bị gọi bằng phát âm quê một cục ấy.
…...
Nắng chiếu qua cửa sổ, ánh lên những bụi nhỏ trong không gian, cũng chiếu luôn vào mắt Lưu Kim, hắn mở mắt rồi lại nhắm nghiền, cựa người một cái, bỗng thấy có gì đó bên cạnh.
Dương Liễu !!!
Hắn nghĩ vậy, nhìn sang, nàng đúng cái áo thun căng tròn ấy, đang nằm cạnh hắn, hắn điểm lại một chút trí nhớ, thở phào bản thân chưa làm gì hết.
Hắn chưa vội đi, nhẹ ngắm nàng, vốn khi thức giấc nàng sẽ giữ một mặt lạnh băng, hai gò má hơi thẳng, nhìn tuy thấy tuyệt sắc nhưng vẫn toả một khí thế bức người nhìn không dám khinh nhờn, thế còn lúc này, môi đỏ thắm, má ửng hồng, cũng rất rõ một vẻ đáng yêu.
Ngừng, ngừng, phải ngừng ngay !!!
Lưu Kim thầm nghĩ, yên lặng mà rời khỏi, nhỡ để lâu thêm chút nữa, không biết hắn có mất đi lý trí, làm việc đại nghịch hay không.
Hắn đứng ngoài tháp, mở thiết bị thợ săn lên, thấy có thông báo gọi nhỡ từ Nguyễn Nam, liền nhấc máy gọi lại…
-Tút,,,-
-Tút,,,-
“ Long Tử hả, Dương Liễu đâu, nàng có mạo hiểm đi tới Noz Á Quốc kiếm thuốc giải không !!!” Nguyễn Nam thét lên, sợ mất cái thiên tài này.
“ Không….”
“ Vậy nàng đâu ????” Nguyễn Nam ngắt lời Lưu Kim ngay.
“ Nàng ….”
“ Ở đâu, sao ta không gọi được điện thoại ??!” Nguyễn Nam ngắt lời lần nữa, hắn nào biết được Dương Liễu do quá say mê đám thiết bị kia mà vứt điện thoại xó nào còn chưa tìm thấy.
“ Im đi, làm bộ trưởng cũng đừng phách lối thế !!!! “ Lưu Kim phát cáu, Nguyễn Nam sốc đến có chút đơ người. “ Nàng ở với ta !!!” Hắn nhân lúc yên tĩnh này nói
“ Thật không, có phải ngươi cố ý nói dối vậy để che dấu việc nàng tự ý tới Noz Á Quốc cướp thuốc xong mất tích, cái đồ vô trách nhiệm này ????”
“ Ta ngủ với nàng mà !!!!!!” Lưu Kim hét lại, có khi còn to hơn Nguyễn Nam lúc trước.
“ Tên cầm thú này, sao ngươi lại làm như vậy, nhỡ huỷ đi tiền đồ của nàng thì sao !!!!”
“ Bộ trưởng lẩm cẩm, ngươi tư duy đáng kinh ngạc thật, ta với nàng chỉ ngủ đơn thuần là nằm cạnh thôi !!!”
“ Bọn trẻ các ngươi biết thế nào là ngủ đơn thuần à !!!”
“ Thật !!!!”
“ Lưu Kim, về đây ngươi phải nói cho ra nhẽ !!!” Nữ thanh truyền đến, hết sức quen thuộc.
Chết rồi ….
Linh Linh đang nghe ….
“ Vâng, Linh tỉ, ta về ngay, về ngay !” Hắn cuống quýt đáp.
“ Lưu Kim, ngươi dậy rồi hả ??” Dương Liễu từ lúc tên dở hơi này hét lên đã thức giấc, tuy vậy đến giờ mới đủ tỉnh táo mở lời, rất đúng lúc để đưa hắn ta vào thế bí.
Lưu Kim quay lên nhìn Dương Liễu, vẻ mặt hết sức khó hiểu, cớ sao nàng lại lên tiếng lúc này !!
“ Ngươi, năm phút nữa không có mặt, cũng đừng nhìn mặt ta nữa !!!” Linh Linh nghe cái giọng nữ nhân kia, do ngái ngủ mà mang mấy phần nũng nịu, đã thấy giận tên trăng hoa này lắm rồi.
…...
Lưu Kim xuống phi cơ, không đoái hoài gì đến Dương Liễu, chạy ra kia, hướng Linh Linh mà nói:
“ Linh tỉ, ta thề, nếu ta có làm gì với nàng, trời tru đất diệt, vạn kiếp không thể ngẩng đầu !!”
Linh Linh nghe vậy cũng có một điểm siêu lòng, nhưng, nghĩ lại, bỏ qua thế này là dễ quá liền nói:
“ Ta phạt ngươi đi đóng quảng cáo !!!!”
Lưu Kim cố diễn cái vẻ đau khổ, thực trong lòng vẫn cười thầm, thế này còn hơn cái tra tấn tinh thần lúc trước cả vạn lần.
Dương Liễu từ sau bước tới, cũng lơ Nguyễn Nam, quay sang Linh Linh nói :
“ Ngươi hẳn là Bạch Tiểu Linh. “
“ Ta là người yêu hắn mấy năm nay, ngươi đừng hòng cướp lấy !!!” Linh Linh nổi lên cái tính giữ của, bám lấy Lưu Kim mà nói.
“ Ta cũng có cần đâu, chỉ muốn kiểm chứng xem tên bại não này thực có được tiểu thư Bạch gia hay không. “ Dương Liễu nói ra, không hiểu vì sao cứ thấy gờn gợn, có chút không thuận miệng.
Nàng cố xua đi cái cảm giác này, quay sang nói với Nguyễn Nam:
“ Lưu Kim hắn ta đã kiếm được trong ba loại thuốc giải, mau mau điều chế nhiều hơn, tiêm cho tất cả, được người nào hay người ấy !!”
“ Long Tử, ngươi cũng khá đấy !!” Nguyễn Nam khen nhiều phần cũng bởi thương hắn đang chịu cảnh người yêu hành hạ.
“ Vậy ta xin đi trước..” Dương Liễu đáp, định đi đến bãi đỗ xe quân khu lấy phi cơ của mình tiếp tục đi nuôi cấy bào thai Ô Xích Lang trong lồng ấp tại Bạch Thạch Tháp.
Nguyễn Nam không chặn nàng lại, chỉ qua sang Lưu Kim hỏi:
“ Ngươi cấp lồng ấp cho nàng hả ???”
“ Ừ.”
“ Tên này, ngươi đem thứ quý giá như vậy cho nữ nhân đó, chán sống hả ??” Linh Linh như bị đổ thêm dầu vào, quay sang thúc vào lưng hắn.
" Thì để không nó hỏng còn phí hơn !!" Lưu Kim dở khóc nói.
“ Chí ít chúng ta cũng rõ nàng sẽ ở đâu mấy ngày tới. “ Nguyễn Nam lại một lần nữa nói, cố gắng giải vây tiểu tử này.
Giới thiệu truyện , truyện khá hay theo thiên hướng nhẹ nhàng .