Lục Đằng đuổi Lưu Kim và Dương Liễu, chạy hết một hành lang, chỉ thấy cách xa càng xa, đến cùng đường Lưu Kim lôi nàng vào một căn phòng, bảo nàng đóng cửa, ngồi ra xa nhất có thể rồi bắt đầu thở dốc.
Bên ngoài truyền đến tiếng Lục Đằng mắng:
“ Hèn, mở cửa ra đánh với ta, giết được ngươi thế nào ta cũng làm được quân thống trong Noz Á Quốc !!!”
Dương Liễu quay sang nói với Lưu Kim:
“ Ngươi sao lại chạy vào đường cùng này ??”
“ Ta có suy tính, giờ không tiện nói, chỉ cần nhớ phải vững tinh thần !!” Lưu Kim đáp.
Không bao lâu liền bên ngoài phòng kéo đến một đám lính Noz Á Quốc thân mang trong trang, càng là có một nam tử mặc áo choàng tới chỉ huy.
“ Thưa ngài, tổng cộng kiểm kê mất ống thuốc, khả năng do hai tên kia cầm !!” Một tên lính áo xám cúi người nói với kẻ mặc áo choàng, cũng là tro sắc.
Tro sắc áo choàng nam tử cười đáp:
“ Ta không đánh vội, chờ bọn hắn chết đói trong đó, thế mới thật thú vị !!!”
Hắn ta nhìn chòng chọc vào cánh cửa đang đóng, chuẩn bị cho cái thú vị khi quan sát tra tấn.
“ Thưa ngài, ta giờ đã hàng ngài, là quân của ngài, tuy không dám trái lệnh nhưng ta với hắn là có tư thù, mong nhận được ân huệ vào giết hắn!!” Lục Đằng cung kính nói với nam tử kia.
“ Cũng khen ngươi ngăn cản bọn chúng, chúng do ngươi bắt được, thôi thì tuỳ ý mà xử lý!!” Áo choàng xám nam tử khoát tay.
“ Ta nghe Noz Á Quốc chúng ta nổi danh với pháo năng lượng, xin được lĩnh một khẩu, vào đó bắn cho chúng thành hạ nguyên tử !!” Lục Đằng nói, hiện lên một nụ cười quỷ dị.
“ Ý hay, ý hay, cấp cho hắn một khẩu Nguyên Không Đại Pháo !!”
Lục Đằng có đại pháo, to bằng cả cái bàn, quay lại cảm tạ rồi đẩy pháo vào phòng.
“ Lưu Kim, hôm nay ngươi phải chết !!!” Lục Đằng đóng cửa lại, lớn tiếng nói.
Lưu Kim từ từ ngồi dậy, đẩy Dương Liễu sang một bên, tay còn lại rút ra ba ống thuốc giải, cố ý mở bàn tay chỉ rõ rằng đấy là tay trái rồi giơ ngang tay sang. Hắn nói:
“ Ta đến chết vẫn sẽ bất khuất !!!!”
-Đoàng!!!!-
-Đoàng !!!!!!!!!!-
Tay trái của Lưu Kim lià ra, rơi xuống đất…
“ Lư….”
Lưu Kim gục xuống, răng vẫn đang cắn chặt, gân xanh nổi đầy mặt, tay phải đang bịt miệng Dương Liễu, ngăn không cho nàng hét lên.
Lục Đằng từ từ đi tới, cúi xuống nhặt cánh tay trái rồi cười với Lưu Kim, Lưu Kim cười đáp lại, hắn từ từ đứng dậy, Lục Đằng cũng đỡ hắn, dìu đến cái lỗ trên tường mới được tạo bởi nhát bắn thứ hai…
Lục Đằng vẫy chào cả hai, Dương Liễu cố chửi hắn nhưng tay Lưu Kim bịt miệng, cuối cùng cũng chỉ để lại tiếng ú ớ không rõ…
….....
Lục Đằng cầm cánh tay trái Lưu Kim ra khỏi phòng, dâng lên cho áo bào đen nam tử, hắn thích thú cười, cầm lấy, mở lòng bàn tay ra xem có ba ống thuốc đã bị bóp tới vỡ nát, quay ra nói:
“ Đây, trả ngươi chiến lợi phẩm !!!”
“ Cảm tạ !!” Lục Đằng nói, bụng có dấy lên một tia thương cảm.
" Nhanh chóng rút quân, lần này tổn thất không tính là lớn, dù sao khoáng mỏ cũng đã bị đào bằng sạch rồi."
Lính Noz Á Quốc đã theo lệnh áo bào đen nam tử rút hết vào trong, lúc này Lưu Kim mới được Dương Liễu dìu từ khe đá đi ra, vừa đi, nàng vừa khóc, hắn cố dỗ nàng, lau lau nước mắt.
Nàng lúc nãy nghe hắn nói, đến giờ vẫn còn thấy thương:
“ Ta lúc đó nhìn dáng chạy cùng kiểu hét như thông báo ấy, đã ngờ ngợ rồi, quay lại xem quả thực có một đại quân, lần này còn mặc giáp, ta vốn không phải thần tiên, đánh đến mệt cũng khó bề chống đỡ, đành phải làm cái ve sầu thoát xác kế này.”
Ve sầu thoát xác, ấy là hắn nghe Linh Linh giảng binh thư…
“ Lục tiểu tử đó có ý giúp chúng tay, cố tình chọn vũ khí loại ấy, cố tình đóng cửa xử lý, ngươi nên cảm tạ thay vì nguyền rủa hắn. “
Lưu Kim đồng ý mất một cánh tay, giữ mạng cho cả hắn cùng Dương Liễu, cả Lục Đằng nữa.
“ Lưu Kim, lúc về, ta nhất định sẽ cấy cho ngươi một cánh tay hoàn mỹ nhất, mạnh mẽ nhất !!” Dương Liễu trong giàn giụa nước mắt nói ra.
“ Thế là ngươi rất quan tâm ta sao ??”
“ Chứ còn gì nữa, ta nợ ngươi một mạng mà !!!”
“ Vậy làm vợ bé ta nhé ?” Lưu Kim hỏi nhỏ, cười cợt.
“Ngươi có muốn có tay trái không ?” Dương Liễu hỏi ngược lại.
“…” Lưu Kim bỗng nhiên giác ngộ, im lặng là vàng.
..........
Thoáng cái không gian phòng bệnh yên tĩnh vắng vẻ, nắng chiếu qua rèm mỏng, cũng không tính là ngột ngạt, nhiều hơn là thơ mộng trữ tình nghỉ dưỡng.
Lưu Kim nằm trên giường bệnh cao cấp nhất quân khu, bên cạnh có tiểu thiên tài Dương Liễu gối đầu lên người hắn ngủ, xa xa lại có Linh Linh dẫn Nguyễn Nam bước vào.
“ Nguyễn Nam, tới thăm Dương Quá ta có việc gì ??” Lưu Kim đùa nói.
Nguyễn Nam cười đáp lễ, nói:
“ Nhờ hai ngươi mà giờ toàn bộ quân khu đã ổn, thậm chí còn một vài địa điểm khác bị Noz Á Quốc tấn công cũng mang ơn thuốc giải ấy, gửi mấy bức thư tạ ơn cùng quà tặng đến. “
“ Chỉ là cái giá hơi đắt, nữ nhân kia làm xong cánh tay cho ngươi chưa, hay chỉ nói suông ???” Linh Linh trào phúng.
“ Linh tỉ, ngươi đừng như vậy, Liễu tỉ đã cố đến tận sức rồi. “
Xác thực, Dương Liễu mấy ngày nay ngay cả ngủ cũng không đủ, túc trực bên hắn từng li từng tí, có gọi là ruồi cũng không có chạm được vào hắn.
“ Vậy giờ ngươi đã có tỉ tỉ mới, không cần ta nữa, vĩnh biệt !!!” Linh Linh chau mày.
“ Đừng đừng !!! Ta làm nhân tài, năm thê bảy thiếp cũng được chứ !!” Lưu Kim vô tình nói lên nguyện vọng của bản thân, dứt lời liền co rúm lại.
Toang, toang thật rồi !
“ Nhân tài thì đúng đấy, nhưng đa thê là phạm pháp. “ Nguyễn Nam nói một câu, định giải nguy hắn, nhưng xem lại sắc mặt Linh Linh thì thấy hơi phản tác dụng, vội đế thêm vào: “ Xét tiền thưởng mới nhận được của ngươi, tổng tiền thưởng hiện là , triệu đô, thăng ngươi lên một cái chức vị mới: Trẻ Nhất Hành Pháp Giả !!!”
Cái vụ kiếm thuốc giải này có tiền thưởng rất lớn, đã vậy còn nhân ba !!!
Trận cửa Bắc cùng Nguyễn Nam đại khai sát giới không biết bao nhiêu tội phạm, cộng vào khiến hắn tổng thưởng như bay đến tận trời !!!
Linh Linh vẫn không nguôi giận, Lưu Kim thấy vậy, giả vờ giật giật vai trái kêu đau, ngay lập tức nàng chuyển sang hốt hoảng đến hỏi han:
“ Thôi, ta nghĩ do ngươi kích động quá nên mới đau lại vết thương, ngủ đi, tỉ tỉ ở với ngươi. “
Nếu là một cái bình thường người, hẳn là sẽ chẳng nói như vậy, nhưng, Linh Linh là một kẻ đọc Tam Quốc Diễn Nghĩa đến thuộc làu, lắm chi tiết cũng như mấy tướng trong Tam Quốc Diễn Nghĩa vỡ vết thương mà chết.
“ Vâng, Linh tỉ dạy phải…” Lưu Kim nhỏ giọng đáp.
...........
“ Lưu Kim, tay mới này ta còn đặc chế thêm vào một ít gen lạ, ngươi cứ từ từ mà bộc phát !!” Dương Liễu gỡ mấy thiết bị đo trên tay trái Lưu Kim, mỉm cười mà nói, nàng trong lòng lần đầu có vật thử nghiệm như vậy, phải kể là rất vui.
“ Ta có thể cảm thấy huyết lưu rất rõ ràng, hẳn là đã ổn” Lưu Kim đáp lời.
“ À, ngươi năng lực dựa vào kim loại trong máu, đợt trước mất máu như vậy, thực lục cũng suy giảm đó!!” Linh Linh đứng gần đó nói.
“ Ặc, lại lên đường đi kiếm khoáng mỏ vậy. “ Lưu Kim cười khổ.
…....
Về việc thi, do đã lộ đề, cũng không thi nữa, lấy điểm xét năm học trước, Lưu Kim nghe tin này giật bắn mình, vốn hắn có học hành gì đâu, điểm trừ lịch sử ra môn nào cũng thấp, sao có thế cùng Bạch Tiểu Linh sát cánh nơi Nam Hà Đại học đây.
Dương Liễu nghe tin Lưu Kim không đỗ, mới nhờ Nguyễn Nam viết một bức thư giới thiệu gửi luôn sang Bộ trưởng bộ Giáo dục, xin cho hắn ta nhập học, cuối cùng cũng thành công. Lưu Kim giờ đi đâu cũng thấy hơi khó chịu, mang tiếng kẻ đi cửa sau, nhưng cũng được an ủi, dù sao Linh Linh cũng đang ở bên.
…
Đào Hải Bảo nghe tin Lưu Kim trở thành trẻ nhất Hành Pháp Giả, thấy ngưỡng mộ đến cực điểm, được truyền cảm hứng, vô tình mở được một cái công ti thu xác tội phạm, hoạt động ngày đêm, nhân viên tuyển nhanh, phát triển rầm rộ, hái tiền dễ như bỡn.
Giờ đây vào trường, Lưu Kim lái phi cơ triệu bản giới hạn màu trắng, Đào Hải Bảo lái phi cơ , triệu bản giới hạn màu xanh, chỉ vút qua đầu thôi cũng kiến người ta ghen tị.
Lưu Kim đâu có thích màu trắng, nhưng bởi Linh Linh thích, hắn cứ mua lấy, định bụng có tiền lại mua cái khác, lúc đó sẽ nhượng lại cho nàng thứ này.
Hôm nay cũng như vậy, sau một thời gian dài hồi phục tay, hắn muốn tới CLB võ thuật của trường !!
Giới thiệu truyện , truyện khá hay theo thiên hướng nhẹ nhàng .