(Trong khoảng -c tới đây truyện sẽ viết theo lối đô thị tí xíu, ai thắc mắc cứ hỏi ta nha)
Tờ mờ sáng hôm sau, Phiên Hồng mắt thâm tím lại lần nữa lén lút nhảy lên mái nhà, cầm lấy chiếc điện thoại rồi bỏ vào túi, chạy mất. Nghe thoang thoảng âm thanh nam nữ ở căn phòng quen thuộc, hắn không khỏi ai oán nghĩ thầm:
- Trời ơi là trời, buồn ngủ lắm mà không ngủ được a.
Bất đắc dĩ, hắn đành triệu hồi tiểu Nhị, bay đến một ngọn núi trong thành phố để bế quan. Bước đi trên từng bậc cầu thang, chẳng hiểu sao trong thâm tâm hắn lại cảm thấy thanh thản hơn hẳn.
- Chà chà, địa điểm tu luyện lí tưởng.
Chốt ngọn núi này xong, hắn lượn lờ các hàng quán ven đường đến khi mặt trời lên cao mới quay trở lại nhà nghỉ. Nhưng vừa đi đến nơi cách nhà nghỉ khoảng nửa cây số, hắn lập tức nhìn thấy một đoàn người cầm gạch đá xô nước trứng gà đứng trước cửa nhà nghỉ, nhao nhao chửi đổng đến loạn.
- Mẹ nó, lập kết giới mà còn không thiết kế cách âm, hại lão tử suốt đêm không ngủ được!
Còn đôi nam nữ kia, trong sự xỉ vả của mọi người vẫn tiếp tục hành sự, dường như không để ý sự đời nữa. Phiên Hồng đang vừa đi vừa gặm xiên thịt trên tay tức khắc nhổ phụt ra, hai tay liên tục kết thủ ấn.
- Thủy Độn!
Cũng may mắn ở nơi này có vô số mạch nước ngầm, vì thế hắn có thể dùng thủy độn để di chuyển dưới mặt đất một cách dễ dàng. Nhưng đi xuống thì dễ, đi lên thì khó vô cùng nha.
- Ọe, thối thế này?
Phiên Hồng bịt mũi, nhìn thấy ánh sáng lóe lên qua cái lỗ trước mặt thì cười ầm lên. Cái đầu vừa ngóc khỏi mặt nước thì trước mắt hắn tối sầm, đồng thời là mùi hôi không chịu được.
- Á, mẹ nó ai thả lão tử thế?
Hét toáng một câu, hắn lại chìm xuống nước, hai tay hết sức mà tẩy sạch chất bẩn. Và cũng vừa khi hắn lặn xuống nước, một đạo băng tiễn lập tức bắn xuống, sượt qua má trái của Phiên Hồng.
- Hức hức hức…
Nghe được tiếng khóc nức nở, bản tính thiện lương của hắn lại trỗi dậy, liền ngoi đầu lên. Nhưng vừa ngoi lên thì mặt chạm mặt, mắt chạm mắt, tiếng khóc than nhất thời im bặt, bầu không khí yên tĩnh vô cùng.
- Ờ…khóc tiếp đi nhé…
Phiên Hồng ngại ngùng thả một câu, sau đó chạy mất hút, nhanh không thấy bóng. Nữ tử vừa ngồi khóc, khuôn mặt tức thì đỏ ửng, ngay sau đó là tiếng nghiến răng ken két.
- Ta mà gặp lại huynh lần nữa, không ép gả thì Lam Thiên Tình ta không làm người…
Còn chủ mưu nhìn trộm là Phiên Hồng thi thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thầm kêu bất cẩn. Thực lực mạnh đến nỗi có thể ngay lập tức bắn ra băng tiễn mà không cần ngưng tụ chân khí, cũng may lúc đó nàng ta đang giật mình, chứ không thì lúc này hắn chỉ có nước bị truy nã à nha.
- Ừm, mà cô nương lúc nãy…công nhận là tuyệt sắc giai nhân à nha. Có lẽ duyên nợ chỉ một lần này thôi.
Phiên Hồng tự nhủ, rồi men theo đường ống dẫn đến một cái cống trong nhà nghỉ, trèo lên. Sự việc từ khi hắn dùng thủy độn đến giờ cũng chỉ trải qua có ba mươi phút a, cũng xem như là kịp để dừng cặp kia lại.
- Trời ạ, Nguyệt nhi cho thuốc cũng quá khủng đi, cũng may lúc đó mình còn thơ dại, chứ không thì…
Nhớ đến nữ tử dung mạo nghiêng nước nghiêng thành mà bí ẩn kia, trong lòng hắn không khỏi trận trận nhớ mong. Cũng mấy năm rồi không gặp lại nàng ta, cũng chẳng biết nàng ta là loại tu vi gì..
Đi đến phòng của Phong Ngạo, lúc này trận đại chiến của hai người cũng vừa lúc chấm dứt, âm thanh lập tức nhỏ hẳn lại. Phiên Hồng thở dài một tiếng, đem một túi vàng bạc đi xuống đại sảnh, tiện tay gỡ luôn cấm chế.
Vừa gỡ ra, một hàng người vẻ mặt hận không thể đập nơi này thành bột mịn đi vào, ánh mắt giận dữ nhìn Phiên Hồng, nói:
- Lão bản nơi đây đâu rồi, kêu ra cho ta!
Một người đàn ông thân thể cường tráng hét lên, tay áo đã xắn đến tận bả vai, như thể muốn đánh nhau thật vậy. Không, không phải muốn đánh, mà trong mắt hắn là hai chữ “phải đánh”.
- Ờ, ta là lão bản, xin lỗi về sự cố lần này. Vì thế chúng tôi sẵn sàng bồi thường cho quý vị.
Nói rồi, Phiên Hồng đem mấy túi vàng bạc đã được mở đổ ra trên mặt bàn. Từng người thấy tiền bạc là sáng cả mắt, cũng là bản năng con người, thứ gì tốt tất nhiên phải lấy rồi.
Nhẹ nhàng dùng tiền mua chuộc người, Phiên Hồng ngáp ngắn ngáp dài mà ngồi trên ghế chờ ở sân thường phơi nắng, nhìn đàn chim ăn, tay lướt điện thoại.
- A cha cha, ngứa tay quá, ta muốn đánh nhau…
Phiên Hồng nghĩ thầm, rồi bấm loạn vào máy. Thế mà lại hiện ra nơi cần tìm và địa chỉ, hắn không khỏi ha ha cười lớn.
- Không ngờ cái thứ chỉ một ngón tay là có thể đập nát này lại có tác dụng vậy nha! Thú vị, nơi này quá thú vị!
Bay theo chỉ dẫn của điện thoại, Phiên Hồng tìm được một cái đấu võ trường lớn, xung quanh bao phủ bởi hợp kim trong suốt. Theo như hắn dự đoán, tràng đấu này dù có bị cường giả thất cấp đấm trăm ngàn lần vẫn không hề hấn.
Bước vào đấu võ trường, hắn lập tức cảm nhận được sát khí và lệ khí nồng nặc, khác xa không khí dễ chịu ở bên ngoài. Thế nhưng sát khí và lệ khí kia lại kích thích bản năng chiến đấu của hắn, toàn thân Phiên Hồng cũng không kìm nổi mà thả ra sát khí nhàn nhạt.
Một hắc y nhân đứng ở một góc đại sảnh thấy thân ảnh Phiên Hồng tiêu sái đi vào thì lập tức cứng ngắc lại. Còn hắn thì ung dung tiến vào phòng chờ, thản nhiên huýt sáo mà mong trận đấu đầu tiên ở nơi này.
- Chà, ngọa hổ tàng long, xem ra hôm nay sẽ được giãn gân thư cốt một hồi.
Phiên Hồng cười nhạt, sau đó liền nhắm mắt dưỡng thần. Nhưng hắn lại chẳng biết rằng có kẻ lợi cơ hội mà phúc hắc, phúc đến nỗi Phiên Hồng phải khóc ra máu sau khi nghe được tin này.