Để Ý Tôi Đi Mà

chương 128: 128: ngoại truyện tết nguyên tiêu 2023

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tết năm nay Tưởng Nghiêu dẫn Doãn Triệt về nhà.

Không biết hàng xóm lấy đâu ra một thùng pháo hoa to đốt từ ba mươi Tết đến rằm tháng Giêng, tuy cũng tưng bừng nhưng chuyên nhằm lúc nửa đêm, ồn ào không cho ai ngủ.

Doãn Triệt ngủ sớm, đang say giấc nồng thì luôn bị tiếng "bùm...!chíu" bất thình lình vang lên cực to ngoài nhà đánh thức, cậu giật bắn mình, lơ mơ rúc vào lòng Tưởng Nghiêu một cách vô thức.

Tiếng pháo hoa liên tục không ngừng đến gần một giờ sáng mới hết, Doãn Triệt thức tới khi ấy thì mất ngủ, mấy ngày liền như vậy khiến trạng thái tinh thần xuống dốc rất nhanh, khuôn mặt nhỏ nhắn mệt mỏi lờ mờ hiện ra quầng thâm mắt.

Tưởng Nghiêu đã nghĩ rất nhiều cách, ví dụ như che tai cậu, nhét nút bịt tai, đeo tai nghe giảm tiếng ồn, tuy nhiên không mấy hiệu quả.

Cuối cùng hắn nghĩ ra một cách mà không phải cách...!Nếu đã không ngủ được thì làm chút chuyện khác tiêu hao thể lực, mệt rã rời kiểu gì cũng có thể ngủ.

Nhưng bình thường hai người quen kết thúc trước 0 giờ, đồng hồ sinh học đã cố định, dù chỉ muộn hơn một tiếng, Doãn Triệt cũng hơi không chịu nổi.

Sau cùng cậu vừa buồn ngủ vừa đuối, ngón tay bám lưng hắn như chân của động vật nhỏ đã cắt móng, cào loạn xạ không có sức, còn không dám phát ra tiếng vì sợ người trong nhà nghe thấy, chỉ cắn vai hắn nức nở, làm xong thì nhanh chóng kiệt sức ngủ mê mệt.

Mấy đêm thử nghiệm đã có hiệu quả hỗ trợ giấc ngủ, nhưng ôm thỏ con đỏ hoe mắt trong lòng, Tưởng Nghiêu nghĩ thế nào cũng cảm thấy hình như mình đang thừa cơ bắt nạt người ta.

May sao chỉ còn một ngày là hết Tết, qua ngày rằm hôm sau có lẽ hàng xóm sẽ không đốt pháo hoa nữa...

Tưởng Nghiêu ngáp ngủ, tắt đèn đầu giường rồi kéo chăn đắp, chính hắn cũng buồn ngủ, vừa chạm đầu xuống gối ý thức đã từ từ bỏ nhà ra đi, chỉ còn các giác quan ở lại.

Doãn Triệt yên lặng chui trong lòng hắn ngủ say sưa, cơ thể chưa hạ nhiệt nóng hầm hập, sờ cực kỳ mềm, giống như...!giống như gì nhỉ...!Tưởng Nghiêu ngẩn ngơ nghĩ.

À đúng, giống như viên bánh trôi vừa nấu chín.

Nếu Doãn Triệt là bánh trôi thật thì tốt, mình khép hai tay lại là có thể che hết em ấy, ngăn tiệt quấy nhiễu của thế giới bên ngoài, cho em một đêm yên giấc...

Tưởng Nghiêu nghĩ rất đẹp, mơ còn đẹp hơn, mơ thấy thỏ con trắng trắng mềm mềm chỉ đeo tạp dề luộc bánh trôi cho hắn trong bếp, hắn thèm đến mức cười khà khà ngây dại.

Đáng tiếc mộng đẹp luôn ngắn ngủi, hắn chưa kịp ăn bánh trôi do Doãn Triệt tự tay đút tận miệng, đột ngột bị tràng tiếng gọi nôn nóng đánh thức:

"...!Tưởng Nghiêu...!Tưởng Nghiêu...!Dậy mau!"

Trời sáng nhanh vậy sao?

Tưởng Nghiêu hoang mang mò mẫm bên cạnh nhưng trống không, chậm chạp mở mắt, nhìn từ đầu giường xuống cuối giường cũng không thấy ai.

Nhưng rõ ràng giọng nói quen thuộc ở ngay cạnh tai hắn.

"Nhìn đây này, em ở đây!"

Hắn nhìn theo âm thanh, tức thì mắt mở trừng trừng ngồi bật dậy...

Trên chiếc gối êm ái có một người tí hon lớn không bằng nắm tay hắn, rành rành là phiên bản thu nhỏ của Doãn Triệt.

"Tưởng Nghiêu, chuyện gì thế này, do em bé đi hay anh to lên vậy?" Doãn Triệt tí hon lo lắng hỏi.

Nhưng Tưởng Nghiêu chỉ đờ đẫn nhìn cậu chằm chằm.

Doãn Triệt khua tay: "Anh nghe thấy em nói không?"

Tưởng Nghiêu nhìn không chớp mắt, xòe một tay nâng cậu đến trước mắt mình để quan sát kỹ lưỡng.

Giữa chừng Doãn Triệt không giữ được thăng bằng nên sơ ý ngã uỵch, cái chân nhỏ xíu chổng vó lên trời, chống trên lòng bàn tay như chiếc đệm mềm mại không sao bò dậy nổi.

Tưởng Nghiêu trông thấy bèn nhón áo ngủ bé tí của cậu, nhẹ nhàng xách cậu lên.

Hai chân Doãn Triệt rời đất, vùng vẫy vô ích giữa không trung: "Anh ơi cổ áo mắc, mắc ở cổ rồi, khó chịu..."

Đến khi Tưởng Nghiêu đặt cậu ngay ngắn, cậu chỉnh lại áo ngủ, thở hơi dồn dập: "Cảm ơn..."

Tưởng Nghiêu hít sâu một hơi.

...!Không hiểu đây là giấc mơ kỳ lạ gì? Đáng yêu quá rồi đấy!

Doãn Triệt vừa đứng vững thì nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập, giọng Uông Triết vang lên bên ngoài: "Tiểu Nghiêu, con dậy chưa?"

Tưởng Nghiêu đứng dậy ra mở cửa, Doãn Triệt cuống quýt ôm ngón tay hắn để khỏi ngã lần nữa.

Cửa mở, chỉ thấy Uông Triết sốt ruột ra mặt: "Tiểu Nghiêu, không biết ba con với Tiểu Nhu làm sao mà tự dưng nhỏ...!Ấy? Sao tiểu Triệt cũng nhỏ đi à?"

Tưởng Nghiêu và Doãn Triệt nhìn chăm chú, mỗi bên bả vai rộng rãi của Uông Triết là một người tí hon, một người dè dặt víu tai chú ấy, người còn lại khoanh tay ngồi vắt chân, thong dong nói: "Đã bảo với anh là đang nằm mơ rồi, có gì phải ngạc nhiên."

Tưởng Thiếu Diễm nhìn hai người trước mặt, rút ra kết luận: "Xem ra chỉ có omega biến nhỏ.

Alpha hai người, chắc không phải trước khi ngủ đã ước điều gì kỳ cục gì đấy chứ?"

...

Tưởng Nghiêu lúng túng cào tóc, nhìn bố mình thấy tai cũng đỏ bừng, chột dạ ngó láo liên.

Chủ gia đình Tưởng Thiếu Diễm hiện giờ khả năng có hạn, không thể dạy dỗ hai bố con, lạnh lùng nói: "Thôi, chuyện cũng đã rồi, anh dạy nó làm bánh trôi trước đi, thằng này hậu đậu, chắc chắn phải học nhiều lần, chẳng thà tập trước, đến lúc hai bố con dậy là có thể làm luôn, đỡ tốn thời gian."

Uông Triết: "Còn, còn có thể như thế sao?"

"Anh có ý kiến?"

"Không..."

Vậy là năm người nối đuôi xuống tầng, giữa đường thả Uông Tiểu Nhu ở phòng khách rồi cả bốn cùng vào bếp.

Uông Triết phụ trách chuẩn bị các loại nhân, sai Tưởng Nghiêu chuẩn bị bột, dạy hắn từng bước một.

Tưởng Nghiêu không rảnh tay nên đặt Doãn Triệt lên bệ bếp, dè đâu lúc đổ bột nếp vào chậu bất cẩn văng ra, bình thường tiện tay lau đi là xong nhưng hôm nay lại khác.

Doãn Triệt không chạy kịp, trơ mắt nhìn đống bột to bất ngờ bay vào mặt, vội vã nín thở che mặt mới không bị sặc.

"Anh xin lỗi anh xin lỗi." Tưởng Nghiêu vội vàng lấy khăn giấy lau khuôn mặt trắng xóa của cậu một cách nhẹ nhàng, nhưng hơi mạnh tay làm Doãn Triệt tí hon nghiêng nghiêng ngả ngả.

"Để, để em tự lau." Doãn Triệt ôm cổ tay áo của hắn chà mặt mình, ngước đầu hỏi: "Sao rồi?"

Tưởng Nghiêu nuốt cái ực: "Cực kỳ đáng yêu."

"...!Em hỏi anh lau sạch hay chưa."

"À à, sạch rồi.

Quần áo vẫn hơi bẩn, hay là thay cho em bộ khác nhé?"

"Lấy đâu ra quần áo bé tí...!Thôi, đừng lãng phí thời gian, anh học làm trước đi."

"Ha." Tưởng Thiếu Diễm tí hon khoanh tay đứng trên thớt gỗ, mỗi lần Uông Triết vung dao băm thịt là chú ấy lại giật bắn mình, nhưng vẫn vững như kiềng ba chân, lừng lững không đổ, còn có thể không nể tình chế giễu thằng con vô dụng nhà mình: "Đổ bột cũng hỏng việc được.

Tiểu Triệt, cháu vẫn nên ra phòng khách xem tivi với Tiểu Nhu thì hơn, ở đây nguy hiểm quá."

Trên tấm đệm làm bằng kẹo bông, Uông Tiểu Nhu đang chăm chú xem bộ phim điện ảnh mới ra bằng tivi cực lớn trước mặt, không khác gì đang xem IMAX.

Doãn Triệt lại lắc đầu: "Cháu ở đây thôi ạ, tiện thể hướng dẫn anh ấy luôn."

Dưới sự giám sát nghiêm khắc của hai omega trong nhà, mấy bước sau đó tuy khó khăn nhưng Tưởng Nghiêu vẫn hoàn thành không sai sót, tự hắn cũng thở phào nhẹ nhõm.

Uông Triết cũng nhanh chóng chuẩn bị xong phần nhân, vì thế hai alpha chuyển hết nguyên liệu ra bàn ăn bên ngoài, bắt đầu nặn bánh trôi.

Tưởng Nghiêu nhớ Doãn Triệt thích ăn nhân thịt, định nặn cho cậu nhiều thịt một chút, bèn véo một cục bột to bắt chước động tác của Uông Triết, chậm rãi vê tròn rồi nặn thành hình cái bát, để lên bàn và hỏi Doãn Triệt: "Thấy sao?"

Doãn Triệt tí hon nhoài trên miệng bát, kiễng chân nhìn vào trong, gật đầu cổ vũ: "Ừ đẹp, nhưng mà hơi to."

Tưởng Nghiêu cầm lòng chẳng đặng lấy ngón tay huých cái chân bé tẹo của cậu lên, quả nhiên Doãn Triệt không chút đề phòng ngã vào chiếc bát làm bằng bột.

"Anh làm gì đấy." Doãn Triệt cáu tiết bò dậy, chống lên miệng bát toan leo ra, nhưng hiện giờ cậu chỉ cao bằng viên bánh trôi nên không leo ra được: "Tưởng Nghiêu, cho em ra."

Tưởng Nghiêu lợi dụng điểm yếu, ngón tay gãi nhẹ sống lưng nhạy cảm của cậu làm Doãn Triệt mềm oặt, lăn tới lăn lui trong cục bột toan trốn ngón tay hắn, áo ngủ dính đầy bột mì, trắng như phần thắt eo hở ra.

Không gian chạy trốn quá nhỏ, Doãn Triệt chẳng còn đường nào, nhanh chóng bị hắn dí ngã một cách nhếch nhác, ngón tay Tưởng Nghiêu cuốn áo ngủ của cậu từ rốn lên đến cổ, cù đi cù lại.

Doãn Triệt đỏ bừng mặt, mím chặt môi không dám phát ra tiếng, cố sức đẩy ngón tay láo xược của hắn.

Tưởng Nghiêu đã nổi hứng thì sao có thể tha cho cậu, đã thế còn ngày càng táo tợn, chẳng mấy chốc áo ngủ của Doãn Triệt cuộn hết lên cổ, thân trên bị x0a nắn ửng hồng, cả người run rẩy.

Lúc này, Uông Triết ở bên kia bàn ăn nhận ra con mình rề rà không nhúc nhích, tưởng hắn gặp khó khăn bèn hỏi: "Tiểu Nghiêu, có vấn đề gì sao? Không hiểu thì hỏi bố."

Tưởng Thiếu Diễm rảnh rỗi phát chán, lấy một viên bánh trôi đã nặn xong làm bao cát, đấm túi bụi khiến nó lõm thành vô số cái hố cỡ bằng hạt vừng, nghe tiếng cũng nhìn sang, phát hiện điều bất thường: "Tiểu Triệt đâu sao không thấy?"

Tưởng Nghiêu lập tức tém lại nụ cười xấu xa, hắng giọng nói rõ là đàng hoàng: "Con làm cho em ấy cái bát, em ấy đang chơi ở trong vui vẻ lắm."

Doãn Triệt - cuối cùng cũng trốn được trò trêu chọc - rụt vào góc kéo áo ngủ nhăn nhúm, đỏ hoe mắt trừng hắn giận dữ.

Thỏ con luôn như vậy, bất kể hắn bắt nạt ra sao, cậu cũng không bao giờ mách phụ huynh vì sợ hắn bị đánh, thế nên hắn mới không lo ngại gì.

"Tiểu Triệt vẫn trẻ con lắm, cho thằng bé sang đây chơi đi." Uông Triết lấy một cái đũa gác lên viên bánh trôi, tạo thành chiếc bập bênh đơn giản.

Tưởng Nghiêu Diễm trầm giọng hỏi: "Ai chơi với thằng bé? Em không thèm chơi trò ấu trĩ ấy đâu."

Uông Triết dùng ngón tay sạch xoa tóc chú ấy: "Anh cũng muốn xem em chơi, có lẽ sẽ rất thú vị."

Tưởng Thiếu Diễm nhấc ngón tay trên đầu ra: "Alpha bọn anh suy nghĩ lạ lùng thật sự...!Thôi được, anh đã muốn xem thì em miễn cưỡng chơi vậy."

Hai alpha cưng vợ phì cười, nhìn omega của mình ngồi lên hai đầu bập bênh đũa, nhưng Doãn Triệt hơi nhẹ, cứ lơ lửng mãi không đ è xuống được.

Tưởng Thiếu Diễm đắc ý: "Xem ra chú không đánh cũng thắng rồi."

Uông Triết cười khổ: "Có phải thi đấu đâu em..."

Sao Tưởng Nghiêu có thể để omega của mình thua, nhanh chóng vê hai dải bột dài gắn lên đầu Doãn Triệt: "Triệt Triệt cố lên! Em làm được mà!"

"..." Doãn Triệt gắn đôi tai thỏ bằng bột xấu hổ cúi gằm đầu, đồng thời cũng vì sức nặng tăng thêm mà dần dần hạ xuống.

Tưởng Thiếu Diễm: "Ê, nhóc như thế là gian lận, em cũng muốn."

Uông Triết được lệnh, hoàn toàn quên mất mình vừa nói gì, mặc kệ tình thân vội vàng phản chiến, nặn một chiếc mũ bé xinh đội lên đầu Tưởng Thiếu Diễm, làm trọng tâm bập bênh lại nghiêng về phía chú ấy.

Tưởng Nghiêu không chịu thua kém, tức tốc vê một cục tròn nhỏ gắn sau lưng Doãn Triệt.

Doãn Triệt ngoái đầu nhìn cục đuôi tròn ủn phía sau, vô cùng nghi ngờ Tưởng Nghiêu chỉ đang thay đổi cách bắt nạt mình.

Hai alpha đấu đá nhau, không ngừng tăng thêm trọng lượng cho omega của mình, bánh trôi không nặn được mấy viên nhưng đã phí phạm rất nhiều bột.

Bập bênh chốc thì hạ xuống chốc lại nâng lên, cuối cùng người ở hai đầu đều chóng mặt, Doãn Triệt và Tưởng Thiếu Diễm bị bọc như viên bánh trôi đầu óc quay cuồng ngã xuống, lăn cồng cộc đến cạnh tay alpha của mình.

Hai alpha mải ganh đua bất cẩn dồn họ vào đống bánh trôi, bưng lại nồi nước sôi, hơi trắng mờ mịt làm nhòe tầm mắt hai người, thế mà bỏ cả hai chú cháu vào nồi.

Đến khi Tưởng Nghiêu phản ứng kịp thì Doãn Triệt tí hon đã rơi xuống, thấy cậu sắp bị nước nóng luộc chín, hắn hoảng hốt không nghĩ được gì, cho thẳng tay vào nước sôi vớt cậu ra.

Và rồi choàng tỉnh vì bỏng.

Ngoài cửa sổ trời đã sáng, ánh nắng ngày đông bị rèm cửa chặn mất quá nửa, phần rọi vào phòng nhợt nhạt không còn nóng bao nhiêu.

Độ nóng đến từ người trước mặt.

Doãn Triệt vẫn chưa nhận ra hắn đã tỉnh, nhắm mắt kề sát môi hắn, dè dặt hôn trộm hắn.

Thật sự không thể trách hắn được.

Thỏ con ngoài đời thật đáng yêu hơn cả trong mơ, Tưởng Nghiêu ngoài đời thật cũng được đằng chân lân đằng đầu hơn trong mơ, thoắt trở mình đè Doãn Triệt đang ngạc nhiên muốn trốn, suốt buổi sáng không chịu thả ra.

Cuối cùng việc làm bánh trôi ngâm đ ến tối, trước sự chỉ dạy ân cần của cả nhà, kỳ tích đã xảy ra khi Tưởng Nghiêu có thể nặn hẳn hoi, thành công được mọi người trừ ba ruột công nhận.

Ăn xong bánh trôi, bên ngoài lại ồn ã tiếng pháo hoa, thể nào tối nay cũng là một đêm mất ngủ.

Tưởng Nghiêu và Doãn Triệt không hề hấn gì vì dù sao cũng còn hôm nay thôi, thức trắng đêm là qua ấy mà.

Nhưng Tưởng Thiếu Diễm quẳng đũa đứng phắt dậy: "Anh, cầm theo đồ nghề, mình đi."

"Được." Uông Triết cũng lập tức đứng dậy, mặt mày nghiêm túc như thể sắp phải ra chiến trường.

Tưởng Nghiêu không hiểu đầu cua tai nheo: "Bố với ba đi đâu đấy?"

Tưởng Thiếu Diễm cười lạnh lùng: "Cho họ biết kết cục của việc quấy rầy nhà mình."

Tối hôm ấy, nhà hàng xóm - đêm đêm làm ảnh hưởng giấc ngủ của người khác không chịu nghe khuyên bảo - đã hứng chịu một trận oanh tạc "tàn ác vô nhân đạo", mấy trăm phát pháo hoa cực lớn bắn liên tục không ngừng trước cổng nhà họ suốt hơn một tiếng, đến tận khi người trong nhà choáng váng, phải bịt tai hét to: "Đừng bắn nữa! Ồn chết đi được!"

Giữa tràng tiếng bùm chíu, Tưởng Thiếu Diễm cao giọng chửi lại: "Bây giờ biết ồn rồi à? Lúc ông tự bắn có nghĩ đến cảm nhận của người khác không? Với cả ở đây cấm đốt pháo hoa, ông chờ bên quản lý nhà đất tới tìm đi!"

"Cậu cũng đốt đấy thôi!"

"Tôi đốt bao giờ? Đốt ở cổng nhà ông thì liên quan gì đến tôi."

Pháo hoa sặc sỡ hắt lên cửa sổ kính, chiếu sáng rực căn phòng.

Bấy giờ Doãn Triệt vẫn chưa buồn ngủ, cùng Tưởng Nghiêu tựa bên cửa sổ xem cảnh ầm ĩ dưới nhà: "Ba anh kéo đến tận nhà như thế có sao không?"

"Có bố anh mà, không sao." Tưởng Nghiêu che tai cậu, chặn phần nào tiếng ồn: "Làm ồn đến em, anh xin lỗi nhé.

Ba anh nóng tính, nếu không vì có em ở nhà anh, ba không muốn gây nhiều rắc rối thì chắc ngày đầu tiên đã tìm tới tận cửa rồi."

Cuối cùng Tưởng Thiếu Diễm không bắn hết hai xe pháo hoa, bởi vì nhà hàng xóm xin lượng thứ trước và cam đoan về sau sẽ không tái phạm, muốn bắn cũng sẽ bắn xa nhà họ.

Đêm khuya về sáng hôm ấy trời yên biển lặng, Doãn Triệt - người đã vắt kiệt thể lực vào ban ngày - rúc trong lòng Tưởng Nghiêu ngủ một giấc dài, kết thúc những ngày Tết vừa tưng bừng vừa mệt mỏi.

Mà Tưởng Thiếu Diễm đã quen ngủ muộn thì xong việc rút lui, mang theo niềm hân hoan chiến thắng ôm Uông Triết về nhà, tranh thủ các con đang ngủ đẩy alpha của mình vào phòng.

"Mỗi lần bầu không khí vừa nóng lên là lại bị quấy rầy, phiền muốn chết..."

Uông Triết ôm eo bế bổng Tưởng Thiếu Diễm đi vào phòng, vừa dỗ vừa hôn: "Không sao rồi, ngày mai tụi tiểu Tưởng đi...!Chúng mình...!có rất nhiều thời gian..."

Màn đêm như vò rượu cũ đen kịt, có người ngon giấc sau khi tận niềm vui, mà có người đang bắt đầu say túy lúy.

Quãng đời còn lại, sớm chiều bên nhau.

~ Hết ~.

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio