Để Ý Tôi Đi Mà

chương 52: chương 52

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau chuyến chơi xuân là giữa kỳ lại gần kề.

Về cơ bản học sinh trường Trung học số 1 đều rất tự giác, mặc dù luôn miệng phàn nàn sao lại phải thi không muốn thi đâu, nhưng ai nấy đều biết cần tiết chế h@m muốn đi chơi, chăm chỉ học hành.

Vì lẽ đó mấy ngày nay Chương Khả không còn ngang nhiên chép bài mà chuyển thành áy náy chép bài.

Chép mãi chép mãi gặp trúng câu không hiểu, cậu ta còn đặt câu hỏi: "Anh Triệt, sao câu này chọn C?"

"C dài nhất."

"..." Chương Khả bất ngờ: "Anh Triệt hóa ra cậu cũng khoanh lụi như bọn tôi à? Không nhận ra đấy."

Đúng là câu này Doãn Triệt khoanh bừa.

Cậu thường căn cứ vào độ khó của câu hỏi để lựa chọn trả lời đúng hay sai, cách giải của câu trắc nghiệm này rất linh hoạt, đoán chừng cả lớp chỉ có bốn năm người làm được.

Với biểu hiện thường ngày của cậu, câu này cậu không nên làm đúng.

Tưởng Nghiêu biết sơ sơ là có chuyện gì, lấy vở xem: "À, câu này hả, tôi biết, tôi chỉ cậu."

Đến khi hắn giảng xong, Chương Khả càng bất ngờ hơn: "Dạng bài này cậu cũng làm được á? Anh Nghiêu, đừng bảo cả thành tích cậu cũng giả vờ nhé?"

Tưởng Nghiêu cười ra chiều thần bí: "Cậu đoán xem?"

Chương Khả: "Rốt cuộc cậu còn bao nhiêu bí mật mà bọn tôi không biết?"

"Chào buổi sáng các em!"

Ngô Quốc Chung vừa vào lớp đã cất giọng sang sảng, làm lòng dạ muốn mày mò nghiên cứu bí mật của Chương Khả giật mình bay đi mất, vội vã chép nốt mấy câu cuối rồi về chỗ mình.

Lúc tự học tối, ngoài cửa sổ phòng học gió thổi dữ dội, chẳng mấy đã đổ mưa rào, sấm mùa xuân kêu không ngớt, học sinh không mang ô chỉ có thể chạy thục mạng về ký túc xá.

Người mỗi ngày đều xem dự báo thời tiết như Tưởng Nghiêu lần này cũng tính sai, ướt từ đầu đến chân, vào phòng bèn phi đi tắm nước nóng, xong xuôi vừa lau tóc vừa sang phòng bên cạnh, Doãn Triệt cũng mới tắm xong.

"Ứng dụng thời tiết này không chuẩn, rõ ràng sáng nay báo trời âm u."

"Giao mùa khí hậu nhiều biến động, chẳng ai dự báo chuẩn được..."

Bầu trời đêm ngoài ban công đột nhiên sáng bừng, một tia chớp rạch ngang chân trời.

Âm cuối của Doãn Triệt run lên.

Tưởng Nghiêu mừng thầm, dang hai tay: "Ôm phần của hôm nay nhé?"

Doãn Triệt tiến lên hai bước rồi dừng lại, đắn đo có muốn nhào vào lòng hắn hay không.

...!Cậu hơi mất mặt.

Lúc này lại có một tia chớp nữa, Tưởng Nghiêu nhanh chóng ôm lấy chú thỏ con đang sợ cứng người.

Vừa mới tắm xong, trên người cả hai đều vương hơi nước và thơm mùi sữa tắm tươi mát.

Hôm nay Doãn Triệt đã thay bộ đồ ngủ mùa đông sang kiểu mùa xuân, mỏng hơn trước nên xúc cảm gần gũi và chân thật hơn.

Tưởng Nghiêu ôm cậu trong lòng cũng có thể ước lượng được vòng eo của cậu qua cảm giác ở tay.

Nhỏ xíu, nhỏ hơn hẳn eo mình.

"Dạo này cậu ăn ít đi à? Sao mà gầy quá."

"Tôi tập thể dục, biến thành cơ bắp hết rồi, trông gầy thế thôi."

Tưởng Nghiêu phì cười: "Cơ bắp? Đâu, vén áo lên cho tôi xem?"

"Cút."

"Thế cậu muốn xem của tôi không?" Tưởng Nghiêu túm áo ngủ của mình: "Gọi anh đi rồi tôi cho cậu mở mang kiến thức thế nào là A dũng mãnh."

Doãn Triệt đẩy hắn ra, lùi về sau mấy bước dựa lên bàn học, mắt híp lại.

"Được thôi, anh ơi."

Tưởng Nghiêu bần thần, nuốt nước bọt: "...!Cái này không giống tôi tưởng tượng."

"Cậu tưởng tượng thế nào?"

"Trong tưởng tượng của tôi cậu sẽ nói cút, sau đó đạp phăng tôi ra ngoài."

"Ban đầu tôi cũng định làm vậy, nhưng sau lại đổi ý." Doãn Triệt nhếch môi: "Tôi gọi xong rồi, cậu nên thực hiện lời hứa."

Vẻ mặt Tưởng Nghiêu trở nên mất tự nhiên, tai phơn phớt đỏ.

Doãn Triệt nhận ra Tưởng Nghiêu là dạng chỉ giỏi chém gió, kinh nghiệm thực chiến gần như bằng không, trên phương diện này còn dễ ngượng hơn cậu, chẳng biết do di truyền hay có nguyên nhân nào khác.

Làm người ta muốn trêu quá.

"Cậu muốn xem thật à...!Cậu bị căng thẳng với alpha mà, tôi sợ cậu khó chịu."

"Không động chạm là không sao."

Tưởng Nghiêu hết đường trốn, cào tóc: "Thôi được."

Hắn túm vạt áo, chậm chạp vén áo ngủ lên.

Khi múi bụng đầu tiên đập vào mắt, Doãn Triệt chợt phát hiện thật ra mình cũng không lão luyện lắm đâu.

"Được rồi."

"Ừ." Tưởng Nghiêu lập tức thả tay cho áo tuột xuống.

Bầu không khí lâm vào sự yên tĩnh tế nhị, hai người đứng mặt đối mặt, rất ăn ý không nhìn vào mắt nhau, cứ có cảm giác lúc này mà chạm mắt sẽ xảy ra những chuyện không thể kiểm soát.

Ngoài trời lại có chớp.

Qua phút xúc động, Tưởng Nghiêu ho khẽ: "Ờ thì, cậu làm xong bài tập chưa?"

Doãn Triệt hơi mất tập trung, được câu hỏi này gõ cho tỉnh táo: "Không phải cậu nhìn tôi làm hết bài tập à?"

"Ừ nhỉ, làm xong rồi..." Tưởng Nghiêu vắt óc nghĩ chuyện để nói, vô tình liếc thấy sách bài tập trên giá: "Đúng rồi, lần này thi giữa kỳ cậu muốn thi hẳn hoi không?"

"Thi hẳn hoi là sao?"

"Trước giờ cậu đều không bung hết sức phải không? Tôi nhận ra lâu rồi, rõ ràng quá mà." Tưởng Nghiêu lại gần cậu: "Tôi thi bình thường là vì đợt trước không muốn người khác chú ý, để rồi kẻ thù tìm đến tận nơi, cậu thì sao?"

Đây không phải lần đầu hắn hỏi vậy, lần trước cậu không trả lời, lần này...!có lẽ sẽ cho hắn đáp án nhỉ.

Doãn Triệt cân nhắc giây lát: "Giống cậu, thi tốt quá hay dở quá đều dễ bị chú ý, cho nên khống chế ở mức điểm bình quân."

"Vì sao không muốn bị chú ý?"

"Không vì sao cả, không muốn bị chú ý thôi."

"Cậu nghĩ như vậy thật?" Tưởng Nghiêu chống hai tay vây cậu trước bàn học, áp sát hơn khiến nét mặt của cả hai phơi bày toàn bộ: "Tôi cảm thấy cậu không lầm lì đến mức đó...!Nếu không vì sao cậu sẵn lòng bắt lưu manh giúp Dương Diệc Lạc? Vì sao lại chịu vào nhóm lớp? Vì sao đồng ý cho bạn học mượn vở ghi? Theo tôi thấy, cậu chỉ nói một đằng làm một nẻo..."

"Bởi vì đã có cậu." Doãn Triệt nhìn vào mắt hắn: "Ngày trước nghĩ vậy, bây giờ khác rồi."

"..."

Tưởng Nghiêu không nói nên lời.

"Cậu thật tình..." Hắn không tìm được tính từ thích hợp, nỗi xúc động vừa ép xuống lại ngóc đầu lên, ngực nóng hầm hập.

Thỏ con quá giỏi trêu chọc người ta.

Tưởng Nghiêu không chịu nổi phải lùi lại: "Nếu suy nghĩ đã thay đổi thì lần này thi hẳn hoi được không? Điểm cao chắc chắn mọi người sẽ thích cậu hơn, cũng tương xứng với cố gắng của cậu."

"Ừm." Doãn Triệt ngẫm nghĩ: "Tiến bộ tầm năm mươi hạng đã nhé, cậu thấy sao?"

Tưởng Nghiêu: "Vậy đi."

Tâm trí hắn toàn những thứ rối tung rối mù, căn bản không nghe kỹ, cũng không tập trung trả lời.

Vì thế Doãn Triệt tưởng hắn cũng định tiến dần từng bước, đầu tiên là tiến bộ vài chục hạng, tránh cho thầy cô và các bạn nghi ngờ.

Vì thế khi thi giữa kỳ xong, thứ sáu có điểm, Chương Khả lao vào lớp hét to "hạng nhất khối ở lớp mình", Doãn Triệt tưởng là Dương Diệc Lạc.

Vì thế sau khi Chương Khả nói ra hạng nhất khối là ai, ngoại trừ ánh mắt kinh hoàng từ bốn phương tám hướng, Tưởng Nghiêu còn cảm nhận được một cái nhìn mãnh liệt đến từ bên cạnh, ngoảnh sang thì thấy bạn cùng bàn của hắn đang dòm hắn như dòm kẻ phản bội bịp bợm.

Vì thế mặt bàn Doãn Triệt lại xuất hiện một ngọn núi giấy nho nhỏ.

"Lâu lắm không làm bài nghiêm túc, sểnh ra một cái là không tém được, tăng hạng ghê gớm quá..."

"Thật ra cũng không phải tôi quá ghê gớm, chủ yếu là không ngờ em cậu lại kém cỏi vậy..."

"Không có ý chửi em cậu, lần sau thi cuối kỳ cùng nhau cố gắng, chắc chắn cậu cũng có thể bắt kịp em cậu, chưa biết chừng còn có thể bắt kịp tôi."

Doãn Triệt không đọc được một chữ nào, nhưng cậu lựa chọn tha thứ.

Chữ như gà bới, thi được hạng nhất thật sự không dễ dàng.

Buổi trưa, Tưởng Nghiêu bị lão Ngô gọi đến phòng họp nhỏ, tiến hành đàm phán đa phương, nghe nói có cả Trương giáo chủ.

Một học sinh điểm luôn ở mức trung bình thi được hạng nhất khối, dù là ai cũng sẽ nghi ngờ.

Chương Khả đi đi lại lại trước cửa mãi mà không nghe thấy gì.

Vừa thi xong nên buổi trưa có đông học sinh tới văn phòng hỏi bài, ồn ào quá thể.

Cậu ta đành trở về tay không, nhận sự phê bình nghiêm khắc từ đám Trần Oánh Oánh:

"Ông ăn hại thế, thời điểm quan trọng chẳng được tích sự gì."

"Chịu thôi, trong văn phòng bao nhiêu người, tôi đâu thể bám lên cửa nghe lén được." Chương Khả bó tay: "Hơn nữa không chỉ tôi mà lớp khác cũng có nhiều đứa hay tin, lượn lờ đầy ở văn phòng để nghe ngóng, đợt này Tưởng Nghiêu liên tục chơi trội, ai mà chẳng quan tâm chuyện của cậu ấy."

Trần Oánh Oánh: "Thế nên mới bảo ông đi mau đó, bạn học cùng lớp, có ra sao cũng nên là bọn mình biết đầu tiên."

Hàn Mộng: "Lớp trưởng, bà quan tâm những chuyện này từ khi nào vậy? Lại cảm nắng hot boy mới nổi của lớp mình à?"

Doãn Triệt vốn đang đọc sách, nghe thế bèn ngẩng lên nhìn.

Trần Oánh Oánh ngồi ở bàn cuối, đập bàn Hàn Mộng: "Nói vớ va vớ vẩn, tôi đây là vì vinh dự của lớp, nếu lớp mình vừa có hot boy vừa có hạng nhất khối, nói ra chẳng phải hãnh diện quá đi à?"

Hàn Mộng: "Lớp mình có tôi là hãnh diện lắm rồi."

"Ông làm ơn soi gương đi." Trần Oánh Oánh trợn ngược mắt.

Chương Khả ngồi chỗ Tưởng Nghiêu, nghiêm túc quan sát tờ giấy thi đạt điểm tuyệt đối trải trên mặt bàn: " Đây chính là bài thi đạt điểm tối đa trong truyền thuyết! Ừm, đúng là đặc biệt, hãy xem cách giải linh hoạt tài tình này, hãy xem kiểu chữ phóng khoáng này...!Thôi tôi không chém được nữa, viết cái quái gì không biết? Thế mà không bị trừ điểm á??"

"Giáo viên nhìn ra là được." Doãn Triệt lật trang, đọc không vào đầu.

Trần Oánh Oánh vẫn đang bàn luận: "Nói thật, Tưởng Nghiêu có thể thi được hạng nhất tôi không hề bất ngờ."

Chương Khả: "Thật ra tôi cũng cảm thấy từ khi đổi đầu...!Ặc không phải, từ khi thay hình đổi dạng, cậu ấy trông thông minh hơn hẳn."

Hàn Mộng: "Mấy cái đứa mê mặt tiền này, không phải chỉ đẹp trai chút xíu thôi sao?"

Trần Oánh Oánh: "Không chỉ mỗi đẹp trai thôi đâu, vốn dĩ Tưởng Nghiêu đã uy hiếp vị trí hot boy trường mình, lần này nếu thi được hạng nhất thật thì chắc chắn danh hot boy phải đổi người."

Hàn Mộng: "Bà nói mà không cần lo lắng thật nhỉ, anh trai người ta ở sau lưng bà đấy."

Trần Oánh Oánh hết hồn, quay sang Doãn Triệt: "Anh Triệt, tôi không có ý đó..."

Doãn Triệt không thể đọc tiếp, gấp sách lại: "Các cậu nói chuyện đi, tôi ra ngoài đây."

Trần Oánh Oánh thấy cậu bỏ đi bèn hỏi nhỏ: "Có phải tôi chọc anh Triệt tức rồi không?"

Hàn Mộng: "Có lẽ vậy...!Anh Triệt cưng em trai lắm mà."

Doãn Triệt hoàn toàn không để ý ai làm hot boy trường.

Nhưng Chương Khả nói đúng, thời gian này Tưởng Nghiêu liên tục chơi trội, phô trương quá mức.

Đã đẹp trai lại học giỏi, kiểu gì cũng có người theo đuổi không ngớt như em trai cậu, thậm chí có omega thà bị chơi đùa cũng muốn hẹn hò với alpha ưu tú một lần.

Một bên là beta không cho động chạm tính tình dở tệ, một bên là omega được chạm thoải mái mà còn nghe lời.

Chắc chỉ có đồ ngu ngốc như Tưởng Nghiêu mới chọn kiểu trước.

Nhưng nhỡ đâu, một ngày nào đó đồ ngu ngốc này bỗng nhiên thông suốt thì sao?

Cũng không phải là cậu không mảy may lo lắng.

Đi đến văn phòng, cửa phòng họp nhỏ vẫn khép chặt.

Ngoài cửa phòng họp đặt máy in, một tốp học sinh quây quanh đó như đang in tài liệu.

Nhưng nhìn kỹ thì máy in không hoạt động.

Lúc Doãn Triệt tới gần, những người này tự động lùi lại hai bước.

Cậu không làm gì mà chỉ đứng dựa tường, tiện thể nhìn đàn trai gái đang chờ người yêu cậu, hầu hết đều là omega.

Vài người khiếp vía vì bị cậu nhìn, chán chường ra về, hoặc chăng là tản ra các chỗ khác quanh phòng họp, chỉ còn một bạn nữ can đảm chưa đi, song nét mặt cũng hơi căng thẳng, không biết vị trùm trường này đứng cạnh làm gì.

Nửa tiếng sau, khi đã gần vào tiết một, cửa phòng họp nhỏ mới mở ra.

Đi đầu là Tưởng Nghiêu gọi với vào trong cửa: "Em chào thầy cô, em về lớp trước đây ạ, thầy cô chấm bài vất vả rồi ạ."

Doãn Triệt còn chưa nhúc nhích thì bạn nữ bên cạnh đã hành động trước.

Cô bạn vỗ mấy phát lên máy in, cất giọng: "Cái này dùng kiểu gì đây...!Cậu ơi, cậu có biết dùng không?"

Tưởng Nghiêu nghe thấy bèn dừng bước, lập tức đi sang.

Doãn Triệt đứng sau lưng hắn, híp mắt từ từ lại gần.

Bạn nữ tóc ngắn qua tai, vẻ ngoài đáng yêu, giọng cũng ngọt như kẹo: "Ừm thì, tớ làm mất đề nên muốn photo lại, mà không biết sử dụng..."

Cô bạn mở to mắt, đưa đề thi trong tay cho Tưởng Nghiêu, bên trên viết họ tên và lớp.

"Bạn học này, máy in ở văn phòng chỉ giáo viên được dùng, cậu không nhìn thấy tờ giấy này à?" Tưởng Nghiêu chỉ thông báo dán trên máy in, có lòng khuyên nhủ: "Đi mau đi, giáo viên mà biết là bị mắng đấy."

"..."

"..."

Bạn nữ không hổ là người dũng cảm có thể chịu được ánh mắt chết chóc của trùm trường, không há hốc ngạc nhiên mà còn có kế hoạch B.

"Nhưng tiết một chiều nay tớ phải dùng rồi, quán photo trong trường xa quá, không đi kịp..." Bạn nữ sốt ruột sắp khóc đến nơi: "Cậu ơi, tiết sau các cậu học Toán không? Có thể cho tớ mượn đề được không? Nếu giáo viên phát hiện tớ làm mất đề thì chắc chắn sẽ mắng tớ mất..."

"Lỗi của mình phải học cách tự gánh chịu." Tưởng Nghiêu trịnh trọng và nghiêm túc: "Hơn nữa tôi thi xong vứt đề đi rồi, bởi vì tôi được điểm tuyệt đối, không cần nghe giảng."

"..."

Double kill.

Bạn nữ không chuẩn bị kế hoạch C, mà có lẽ chuẩn bị cũng vô ích, chỉ biết đờ đẫn nhìn hắn nói không nên lời.

Tưởng Nghiêu cảm thấy mình đã tận tình tận nghĩa, vòng qua bạn nữ đi thẳng về lớp học ở tầng dưới, không để ý có người đứng đằng sau từ nãy đến giờ.

Hắn đang đi thì sực nhớ bỏ quên bút trong phòng họp, vừa quay đầu đã kinh ngạc suýt lăn xuống cầu thang.

"Cậu chạy đến sau lưng tôi từ bao giờ?"

Doãn Triệt đứng ở bậc trên cùng, xỏ tay vào túi nhìn hắn, bên cạnh người qua kẻ lại, học sinh đi ngang qua đều ngó trộm hai người.

"Đề toán của tôi mất rồi." Doãn Triệt bịa chuyện: "Cô giáo cũng không thừa đề, lát nữa cậu cho tôi mượn xem với."

"Tôi quẳng đề đi lâu rồi."

Hoá ra hắn vứt đề thật.

Cũng đúng, Tưởng Nghiêu không phải người bịa đặt lý do từ chối người khác.

Doãn Triệt toan nói "gạt cậu đấy" rồi răn dạy hắn đôi câu, để sau này hắn bớt thói ngông cuồng, thế nhưng Tưởng Nghiêu bỗng bảo cậu: "Cậu chờ chút."

Sau đó hắn xoay người chạy nhanh xuống tầng.

Doãn Triệt về lớp không thấy bóng dáng hắn, chẳng biết hắn đang làm trò gì.

Đến tận khi chuông tiết một reo, giáo viên dạy Toán bước vào lớp, Tưởng Nghiêu mới lẻn vào từ cửa sau, đập xấp giấy trong tay lên bàn.

Ấy là đề Toán vừa photo xong.

Tưởng Nghiêu trả đề gốc cho Chu Hạo Lượng, đưa một tờ cho bạn cùng bàn của mình, cất giọng hơi hổn hển: "Lần sau nhớ chú ý, đừng vứt lung tung như tôi."

"...!Cậu đi đâu photo?"

"Quán photo chứ đâu."

Doãn Triệt cầm tờ đề không biết nên nói gì, rất lâu sau mới lên tiếng: "Cậu không cần cố ý đi photo, tôi...!cùng lắm là nghe mắng với cậu."

Tưởng Nghiêu nhoẻn miệng cười, nói khẽ: "Tôi có thể bị mắng, nhưng bé thỏ của tôi thì không được."

Nắng chiều ấm áp rải trên đề thi, mạ ánh vàng rực rỡ lên giấy trắng mực đen.

Thế giới đen trắng đã hoàn toàn trở nên nhiều màu sắc.

.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio