Dịch giả: KtXd
Thu Trường Phong lắc đầu rồi lại gật gật đầu: “Ta thì không nhưng Cẩm y vệ thì có.”
Diệp Vũ Hà thầm kinh hãi, một hồi sau nói: “Không sai, vị quan tốt mà ta nói chính là Giải đại nhân!” Nàng chợt trở nên kích động, trừng mắt nhìn Thu Trường Phong: “Giải đại nhân chính là chết trong tay Kỷ Cương – chỉ huy sứ Cẩm y vệ của các ngươi. Cẩm y vệ có loại sâu mọt như hắn, ngươi nói làm sao để người khác coi trọng chứ?” Ngoài miệng nói như vậy, trong lòng nàng lại nghĩ mặc dù là Kỷ Cương giết Giải Tấn nhưng Kỷ Cương là Cẩm y vệ, việc y làm tất nhiên là phụng lệnh thiên tử, như vậy Chu Lệ chính là bàn tay dấu sau bức màn. Bản thân nàng mặc dù là bộ đầu Chiết Giang nhưng trong lòng bất mãn với cách làm việc của Chu Lệ, huống chi…”
Chưa kịp nghĩ tiếp chợt nghe Thu Trường Phong lạnh lùng nói: “Ngươi không thích lại có thể làm gì?”
Diệp Vũ Hà không nghĩ tới Thu Trường Phong trả lời như vậy. Nàng ngây ra một lúc lâu mới âu sầu nói: “Không sai, ta không thể làm được gì. Cẩm y vệ các ngươi làm việc vốn là ngông cuồng ngang ngược, đâu cần đề ý tới người khác nghĩ gì? Nhưng lần đó, triều đình thật quá đáng. Bọn chúng giết Giải đại nhân còn chưa đủ, lại đem cả nhà già trẻ lớn bé, tất cả đều đày tới Tháp đình. Ta ân hận vì không thể cứu được Giải đại nhân. Khi nghe đến tin này liền đuổi tới Tháp đình. Người nhà Giải đại nhân bị đối đãi còn thảm gấp chục lần so với nhà chúngta năm đó.”
Trên mặt Thu Trường Phong cũng hiện nét u ám, hắn im lặng không nói gì nữa.
Diệp Vũ Hà vẫn không dừng, cắn chặt răng, oán hận thốt lên: “Mà Kỷ Cương còn không chịu buông tha người nhà Giải đại nhân. Ta tức quá nên cải trang làm thích khách, đâm hắn kiếm. Chỉ tiếc công phu ta không tinh, không thể kiếm đâm chết hắn.”
Thu Trường Phong hơi nhếch khóe miệng, giọng có phần mỉa mai, cười nói: “Thì ra vết kiếm trên trán Kỷ Cương là do ngươi ban tặng. Lá gan của ngươi thật lớn, ta thật sự bội phục.”
Diệp Vũ Hà nói: “Không sai, vết kiếm đó chính là ta lưu lại! Ngươi là thuộc hạ của hắn, nếu muốn dâng công cứ việc bắt ta lại!”
Thu Trường Phong không nhìn Diệp Vũ Hà, nhàn nhạt nói: “Ngươi đã biết… Hiện tại ta đang bận giữ mạng, không rảnh lấy công.”
Diệp Vũ Hà hơi ngạc nhiên, nhìn tay trái Thu Trường Phong, vẻ mặt dịu lại, thấp giọng nói: “Ta biết … Ngươi không nỡ. Nếu muốn bắt ta, ngươi đã bắt lâu rồi.”
Thu Trường Phong nhíu mày: ‘Ta không biết ngươi nói cái gì!”
Diệp Vũ Hà nhìn Thu Trường Phong thật lâu, trong lòng hoang mang thầm nghĩ, lâu nay ta nghĩ hắn nhất định là người cứu ta năm đó, nhưng cách nói chuyện của hắn giống như hoàn toàn không biết gì chuyện năm đó, chẳng lẽ… ta đã đoán sai sao?”
Diệp Vũ Hà trầm ngâm một lúc rồi nói: “Lần đó, ta đâm Kỷ Cương bị thương nhưng ta cũng bị thương nên không thoát được thủ hạ của hắn truy đuổi, đột nhiên, trong một đêm tuyết đầy trời bất ngờ có một người đeo mặt nạ xuất hiện. Hắn chẳng những đánh lui cao thủ truy đuổi còn đưa ta tới Tháp đình. Khi đó ta vừa đói vừa rét, trong người lại bị thương, không hợp thủy thổ nên phát bệnh nặng mà hôn mê… Trong lúc ngủ mơ, ta nghe giống như có người đang đánh đàn ngâm một khúc tiểu từ của Tống nhân (/do người Tống làm) – đây là một khúc tiểu từ mà mẹ ta thường ngâm khi ta còn nhỏ. Khi ta tỉnh không thấy đàn cũng không thấy người kia ngâm từ… Ta ngỡ rằng mình đã nằm mơ.
(- Từ: là một loại thơ ca ở Trung Quốc. Khởi đầu tại thời Lương, phát triển ở thời Đường và cực thịnh thời Tống. người Tống chia làm loại: Tiểu từ và Đại từ.
- Tống nhân: cách gọi người nhà Tống trong triều đại nhà Chu.)
Nàng vẫn cho rằng đó là giấc mộng, nhưng cuối cùng nàng biết không phải bởi vì tại đêm đó ở Ngưu gia thôn, nàng lại nghe được có người ngâm khúc tiểu từ kia, cũng giống như trong giấc mộng kia vậy.
Dương liễu ti ti lộng khinh nhu, yên lũ chức thành sầu. . .
Nhi kim vãng sự nan trọng tỉnh, quy mộng nhiễu tần lâu. . .
(tạm dịch:
Dương liễu mảnh mai nhè nhẹ lay, khói mỏng dệt thành sầu…
Giờ đây chuyện cũ không lặp lại, thả hồn trong mộng nếm hương xưa…)
Thu Trường Phong vẫn như cũ, thản nhiên nói: “Có lẽ đúng là ngươi đã nằm mơ.”
Diệp Vũ Hà như có thâm ý, nhìn Thu Trường Phong kể tiếp: “Sau đó hắn chăm sóc ta mấy ngày, từng làm cho ta một tô mì nấm hương. Lúc đó ta cảm thấy tô mì còn chưa đủ mà nói với hắn… ‘tiếc là không có chân giò hun khói’. Nhưng trong lúc băng tuyết đầy trời thì lấy đâu ra chân giò hun khói chứ?”
Thu Trường Phong cười cười, trong nét cười đượm vẻ u buồn khó mà nói rõ: “Nếu như hắn có tìm được chân giò hun khói thì lại như thế nào chứ?”
Trong mắt Diệp Vũ Hà ngấn nước mắt nói: “Cho đến mấy ngày trước, ta mới biết được, hắn không quên lời ta nói. Cách đây mấy ngày, hắn lần thứ hai làm mì cho ta. Lúc ở Ngưu gia thôn, hắn lại lần nữa ngâm khúc từ mà mẫu thân từng ngâm. Ta thật ngốc, hắn đến bên cạnh ta, lặng lẽ bảo hộ ta, vậy mà ta vẫn không cảm nhận được.” Nói đến đây, đột nhiên nàng đưa tay chụp lấy cổ tay Thu Trường Phong, nức nở hỏi: “Trường Phong, ngươi chính là người đã cứu ta ở Tháp đình năm đó, phải không?”
Vẻ mặt Thu Trường Phong vẫn thẫn thờ như cũ, nhưng trong khoảnh khắc đó, dường như toàn bộ ánh sao đều rơi vào trong mắt hắn. Hắn không đáp, chỉ quay mặt nhìn mặt biển xa xăm.
Trời cao biển rộng, tấm lòng hắn giống như còn cao hơn trời, rộng hơn biển.
Hai giọt nước mắt lăn dài trên gò má trắng ngần, Diệp Vũ Hà nức nở: “Tại sao ngươi vẫn mãi không cho ta biết chuyện này? Ta luôn tự hỏi vì sao ngươi tốt với ta như vậy, tại Kim Sơn, Vinh phủ, ngươi đã mấy lần liều mình cứu ta, ta cũng không hiểu vì sao năm xưa ngươi bỏ đi không để lại lời nào. Nhưng ta biết rõ, ngươi tuyệt đối không lạnh lùng như vẻ bề ngoài, cũng không phải là người cay nghiệt…”
Bỗng nhiên Thu Trường Phong quay đầu lại, ánh mắt tuy nồng nhiệt nhưngvẻ mặt lạnh lùng hơn, hắn gằn từng chữ: “Ngươi sai rồi!”
Diệp Vũ Hà ngẩn ngơ, mặc cho nước mắt lăn dài, lắc đầu không nói nên lời.
Thu Trường Phong chậm rãi nói: “Ngươi cho ta quá tốt, ta vốn không biết Tháp đình là cái gì, cũng chưa từng tới đó..”
Diệp Vũ Hà lắc đầu, lẩm bẩm: “Không phải, ngươi gạt ta. Đến lúc này, ngươi còn gạt ta? Vì sao?”
Thu Trường Phong cười lạnh nói: “Không sai, ta luôn lừa ngươi. Ở Kim sơn, ta cứu ngươi vì nghi ngươi là hung thủ, cứu ngươi ở Vinh phủ chẳng qua là vì ta hiếu thắng. Nếu biết một kiếm kia của Diệp Hoan khiến ta trúng độc Thanh dạ tâm, làm cho ta chỉ còn sống ngày thì ta thà để một kiếm kia đâm trúng ngươi.”
Nước mắt Diệp Vũ Hà vẫn tuôn chảy ròng ròng, tay thì lỏng ra. Lời của Thu Trường Phong như đao cắt, từng câu, từng chữ cắt lòng nàng quặn đau.
“Ta không có vĩ đại như ngươi tưởng, ta cũng không ngây thơ như ngươi.” Thu Trường Phong giễu cợt. “Ngươi còn nhớ chuyện ta nói ngươi tát Lôi tam gia không?”
Diệp Vũ Hà mù mờ gật đầu, không hiểu Thu Trường Phong nhắc tới chuyện này làm gì.
Thu Trường Phong cười nhạt nói: “Kỳ thực, ta đã hoài nghi Lôi tam gia từ trước. Đầu ngón tay hắn có vết bỏng, lại thêm biểu hiện của ngón tay cho thấy hắn chẳng những có luyện võ hơn nữa võ nghệ rất cao. Nhưng hắn giả bộ làm người hiền lành, không có tâm cơ cũng không biết võ công, hắn thà bị ngươi tát cũng không có đánh trả, điều đó cho thấy tâm tư hắn kín đáo, có mưu tính sâu xa. Ta cũng biết hắn là cha của tên Lôi công tử ở Hoa hội bên sông Tần Hoài liền nghĩ đến khả năng hắn có quan hệ với Phủng Hỏa hội và Đông doanh.”
Diệp Vũ Hà nhớ lại tình hình lúc trước, không hiểu hỏi: “Làm sao ngươi biết?”
Thu Trường Phong cười: “Lúc đó, ta trúng kế mà lên thuyền hoa, nói chuyện với cô nàng giả trang Cầm nhi, thấy nàng ta rất rõ chuyện xảy ra trên thuyền Hán vương thì rất ngạc nhiên. Việc đó chỉ có Hán vương, ta, Mạnh Hiền với mấy tên công tử biết được. Hán vương và thủ hạ của hắn đương nhiên sẽ không nhắc tới, chỉ có bốn người có khả năng tiết lộ chuyện đó là Vinh Hoa Phú, Lôi công tử, Bối Tử Doãn và Giang Nam Phi.”
Diệp Vũ Hà không ngờ Thu Trường Phong suy nghĩ tinh tế tỉ mĩ như vậy, sự việc đã qua rất lâu vậy mà hắn vẫn có thể bóc mở từng chút một liên kết lại để phân tích: “Bởi vậy khi gặp Lôi tam gia, ngươi liền hoài nghi Lôi công tử cấu kết với nhẫn giả tiết lộ việc trên thuyền Hán vương. Mà khi ngươi hoài nghi Lôi công tử thì càng thêm khẳng định Lôi tam gia có vấn đề?”
Thu Trường Phong cười nói: “Không sai. Ta không chỉ thấy Lôi tam gia có vấn đề mà còn hoài nghi cả Kiều Tam Thanh nhưng ta không nói cho ngươi, cũng không nói cho Trương Định Biên. Ta biết, ta vừa bị thương, bọn họ sẽ không dung nạp Trương Định Biên..”
Sắc mặt Diệp Vũ Hà trắng bệch, gật đầu nói: “Cho nên, lúc đó ngươi giả bộ bị thương nặng làm cho ta lo lắng, khiến cho bọn họ buông lỏng cảnh giác? Ngươi không nói ra Lôi tam gia bởi vì ngươi muốn lợi dụng hắn ám toán Trương Định Biên?”
Nói đến đây, Diệp Vũ Hà trong lòng chấn động vô cùng, nàng chưa từng nghĩ đến trong chuyện này lại có những tính toán mưu tính hại nhau như vậy.
Thu Trường Phong cất tiếng cười to nói: “Không sai. Bây giờ ngươi đã biết sự thật rồi a? Ngươi chẳng qua là quân cờ cho ta lợi dụng, Trương Định Biên cũng vậy, việc ám toán Trương Định Biên có công lao của ta.” Hắn cười có vẻ điên cuồng và buông thả nhưng chứa đựng phần thê lương. Phần thê lương kia như sương mù trên biển, nhìn thấy nhưng luôn không rõ ràng.
Diệp Vũ Hà cắn răg nói: “ Trương Định Biên là anh hùng… Ngươi không nên như vậy.”
Thu Trường Phong ngừng cười, lạnh nhạt nhìn Diệp Vũ Hà: “Ngươi sai rồi, ta nên như vậy. Ta là Cẩm y vệ, trước nay làm việc chỉ cần thành công không từ thủ đoạn. Trương Định Biên là phản nghịch, tất phải chết. Ta mấy lần cứu ngươi, ngươi cho rằng ta có hảo tâm sao? Chẳng qua là ta thấy ngươi không tệ nên định chiếm ngươi mà thôi.” Hắn đột nhiên lật tay bắt lấy cổ tay Diệp Vũ Hà.
Diệp Vũ Hà giật mình muốn tránh thoát nhưng không dùng sức.
Thu Trường Phong vậy mà lại lần nữa đưa tay cởi yếm đào Diệp Vũ Hà, cười nói: “Nếu như ngươi thật muốn báo đáp ta, vậy không bằng đêm nay chúng ta…”
Bàn tay hắn đặt lên bộ ngực tròn của Diệp Vũ Hà…
Bốp!...
Diệp Vũ Hà không thể chịu đựng được nữa, dùng sức giãy ra khỏi tay Thu Trường Phong, một tay tát vào mặt hắn.
Trong lúc Thu Trường Phong còn đang kinh ngạc, Diệp Vũ Hà bật dậy lui về sau vài bước, chỉ tay vào Thu Trường Phong nói lớn: “Thu Trường Phong, ta nhìn lầm ngươi rồi!”
Thu Trường Phong đưa tay sờ gò má nóng rát, lạnh nhạt hỏi: “Giờ ngươi mới biết sao?”
Diệp Vũ Hà vừa thẹn vừa giận, đột nhiên quay đầu phóng vụt vào khoang thuyền, đóng lại cửa khoang.
Thu Trường Phong không đuổi theo, đứng yên nhìn bóng lưng Diệp Vũ Hà biến mất khỏi tầm mắt, thần sắc mang theo vẻ bất đắc dĩ và cô đơn. Hắn cười cay đắng, cúi nhìn tay trái.
Tay hắn thon dài mạnh mẽ nhưng màu xanh nơi vết thương giữa lòng bàn tay đã đậm hơn. Mà ngón giữa, hai đốt ngón tay cũng đã xanh, lại có một đường nhỏ màu xanh lan về phía lòng bàn tay.
Hắn ngơ ngẩn nhìn lòng bàn tay, trong lòng đau khổ, đau như Hằng Nga trong vầng trăng sáng kia – trong đau khổ xen lẫn cô đơn. Hắn không muốn cô đơn nhưng đành phải chịu, hắn không còn lựa chọn.
Đêm dài dằng dặc, cô tịch khiến con người không tránh khỏi trông chờ mặt trời lên. Nhưng hắn, hắn chỉ mong đêm đen này mãi mãi không hết.
Tình yêu mặc dù vĩnh hằng, ngọt ngào, không ai đành lòng gạt bỏ, nhưng hắn chỉ có thể chính tay mình kết thúc. Khi Diệp Vũ Hà đau lòng, hắn không phải không như thế nhưng hắn nhất định phải làm cho Diệp Vũ Hà lui bước…
“Đường xanh này liên tục kéo dài, ngày sau sẽ lan theo ngón tay tới lòng bàn tay rồi dọc theo cánh tay lên ngực, khi đó không còn có thuốc nào cứu được nữa, đúng không?” Một người nhỏ giọng hỏi, giọng nói run rẩy.
Thu Trường Phong giật mình ngẩng đầu, phát hiện Diệp Vũ Hà không biết đã lẳng lặng đứng trước hắn từ lúc nào.
Ánh trăng trong như gương, phản chiếu rõ ràng vẻ bi thương trong đôi mắt nhạt nhòa nước mắt của nàng.
Sắc mặt Thu Trường Phong trở nên lạnh lẽo: “Ngươi quay lại đây làm gì? Chẳng lẽ muốn bồi ta…” Hắn chưa kịp nói tiếp, Diệp Vũ Hà đã quỳ xuống, mềm mại rúc vào trong lòng hắn, lệ tuôn như mưa.
Khuôn mặt trắng trẻo lấp loáng ánh lệ kia tràn đầy bi thương, Diệp Vũ Hà buồn bã nói: “Trường Phong, ngươi thực cho rằng ta không hiểu tấm lòng ngươi sao?”
Thu Trường Phong định cười nhạt nhưng nhìn thấy đôi mắt trong vắt kia đang nhìn mình, trong đó như nói rõ hết cõi lòng mình, hắn cười không nổi.
“Ngươi biết mình không còn nhiều thời gian, không muốn ta bị liên lụy, không muốn ta đi mạo hiểm nên thể hiện mình thật quá đáng nhằm đuổi ta đi.” Nước mắt đầy mặt, nghẹn ngào nói, “Ta không viết vì sao ngươi giấu giếm chuyện cũ, cũng không biết vì sao ngươi tốt với ta, có lẽ cả đời này cũng sẽ không biết, nhưng ta cả đời này làm sao quên được ngươi? Ngươi muốn ta cho ngươi, ta sẽ cho ngươi…” Nàng không chờ Thu Trường Phong lên tiếng đã đưa tay cởi bỏ thanh y, lộ ra bờ vai như tuyết như son.
Ánh trăng rơi xuống bờ vai kia, phản chiếu sáng trắng khiến người mê mẩn, giống như Hằng Nga nhảy múa trong cung Quảng Hàn, trong vẻ đẹp mỹ lệ ẩn nỗi cô đơn.
Nàng định cởi tiếp lại bị Thu Trường Phong đè lại. Tay của nàng lạnh trong khi tay Thu Trường Phong nóng bỏng.
Hai mắt Diệp Vũ Hà đẫm lệ, nhìn Thu Trường Phong nói: “Ngươi trúng độc chỉ sống được trăm ngày nhưng ngươi không biết, ta cũng trúng độc…”
Thu Trường Phong rùng mình, không nén được chụp lấy cổ tay Diệp Vũ Hà, chỉ chốc lát hắn lạnh như băng nói: “Ta không phát hiện thấy ngươi trúng độc.”
Diệp Vũ Hà ảm đạm nói: “Thì ra ngươi vẫn quan tâm đến ta. Độc mà ta trúng là do ngươi hạ - là tâm độc. Loại độc này cũng không có thuốc nào chữa được.”
Thu Trường Phong chấn động, khuôn mặt luôn lạnh lùng kia rốt cuộc hiện lên vẻ sững sờ.
Biển rộng lan xa, sao giăng như đèn.
Bóng nguyệt như khúc bi ca, gieo xuống ngàn vạn ánh sáng, chiếu lên khuôn mặt buồn bã của Diệp Vũ Hà phản chiếu nỗi quan tâm, lo lắng khôn cùng. Nàng nhìn khuôn mặt tái nhợt hoang mang kia, nói khẽ: “Chuyện đến nước này, ngươi thật cho rằng nếu ta rời đi là có thể sống được sao?”