Đêm Dài

chương 3: hoàn

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Kể từ khi [6-402] chết thì nhóm chat cũng dần yên tĩnh lại.

Cảnh sát yêu cầu các vấn đề liên quan đến vụ án không được thảo luận trong nhóm nữa và các chi tiết của vụ án không được chuyển tiếp riêng tư.

Cho dù cảnh sát không yêu cầu thì nhóm người trong khu chung cư cũng không dám nói chuyện tùy tiện nữa. Ai mà biết được Lưu Quý Hữu có còn theo dõi ở trong nhóm chat đó hay không?

Phải nói Lưu Quý Hữu có khả năng phản trinh sát rất mạnh, mấy ngày này xe cảnh sát, đội tuần tra cứ đến rồi đi liên tục, cảnh sát chìm mặc thường phục cũng được cài cắm khắp khu vực này.

Vậy mà Lưu Quý Hữu chưa từng bị bắt!

Thú thật tôi cũng không hiểu vì sao ông ta lại phải nhắn tin trong nhóm, nếu ông ta cứ âm thầm mà giết hai người kia thôi thì việc tẩu thoát cũng dễ hơn rồi.

Chung cư mấy ngày nay hỗn loạn vô cùng, những người có điều kiện hơn thì liền dọn đồ ra ngoài ở, chỉ những người không có tiền mới phải bất đắc dĩ ở lại khu chung cư này.

Hàng quán xung quanh sôi động đêm qua bỗng trở nên im lặng, khu vui chơi vốn tràn ngập tiếng cười trẻ thơ giờ đây vắng tanh.

Ban đêm không ai dám xuống lầu, kể cả những người hay dắt cho đi dạo đêm.

Tôi cũng không dám đi đâu.

Bây giờ tôi cũng đã bớt sợ rồi, không biết tại sao nhưng tôi có cảm giác Lưu Quý Hữu không phải là giết người bừa bãi!

Tính đến nay ông ta đã giết tổng cộng 6 người nhưng không có ai là vô tội cả.

Vài ngày sau, áp lực liên tục khiến thần kinh của mọi người căng thẳng, cảnh sát muốn điều động toàn bộ lực lượng cảnh sát đến khu dân cư này và lên kế hoạch nhất định phải hạ cho được Lưu Quý Hữu!

Vậy mà lại nhận được tin Lưu Quý Hữu vừa giết người!

Chỉ là lần này ông ta không giết người ở khu chung cư nữa. Án mạng xảy ra ở một ngã ba giao nhau giữa thành thị - nông thôn cách khu vực này khá xa.

Lưu Quý Hữu đã tìm thấy người mẹ và đứa con trai của gia đình kia, ông ta giết người mẹ và bắt cóc đứa con trai.

Lúc này tôi mới hiểu tại sao ông ta lại đến giết hai người này trước, bởi vì muốn thu hút toàn bộ sự chú ý của lực lượng cảnh sát để sau đó có thời gian đi khắp nơi tìm hai mẹ con nhà kia.

Từ khi hai mẹ con nhà kia trốn thoát, cảnh sát biết Lưu Quý Hữu sẽ không buông tha cho họ, liền bổ sung một lượng lớn lực lượng cảnh sát đến gần nhà hai mẹ con, chờ con mồi rơi vào bẫy.

Không ngờ Lưu Quý Hữu lại sang bên này giết hai người trước, gây ra một cơn chấn động trong thành phố!

Cuộc sống của người dân bị ảnh hưởng, thậm chí giá nhà đất ở khu này còn giảm 2.000 tệ, ai có thể chịu nổi?

Hai ngày qua, chủ của khu chung cư đã gọi điện liên tục vào số điện thoại của đồn cảnh sát, giận dữ kêu họ nhanh chóng bắt giữ tên tội phạm bị truy nã.

Lưu Quý Hữu nhân cơ hội cảnh sát đang dồn sự chú ý vào khu vực chung cư mà lẻn vào nhà của hai mẹ con kia.

Tôi nghe nói mẹ của nam sinh kia đã chết trong tình trạng vô cùng khủng khiếp, môi bị cắt đứt và khuôn mặt bị chém nát thành nhiều mảnh.

Sau khi vụ việc kia xảy ra, người phụ nữ này không hề xin lỗi con gái Lưu Quý Hữu mà ngược lại còn đổ lỗi rằng chính cô bé đã quyến rũ con trai bà ta.

Tôi vẫn nhớ video đã xem lúc đó, người phụ nữ có gò má cao và đôi môi đỏ tươi đang chống nạnh, miệng thì sa sả chửi rủa, nước bọt văng khắp nơi:

“Không phải con gái nhà ông chủ động dụ dỗ con trai tôi thì sao có chuyện được. Ông đi hỏi khắp xóm xem có ai nói con trai tôi không hiền lành, hiếu thảo?

Muốn đòi tiền? Đừng có mơ! Tôi chưa bắt ông phải trả tiền bồi thường tổn thất tinh thần là đã may cho ông lắm rồi.”

Bà đẩy con trai mình ra, kiêu ngạo nói:

"Nếu ông có bản lĩnh thì cứ thử bắt nó vào tù đi? Nhìn gia đình ông nghèo khó, xui xẻo như vậy thì tự trách số phận mình không tốt trước đã chứ còn trách ai được nữa?”

“Con nhỏ này sinh ra đã khắc chết mẹ nó rồi, không chừng tiếp theo là ông đó!”

Cô bé nghe những lời này bị đả kích đến mức ngất xỉu tại chỗ, y tá không đỡ kịp khiến cho những mũi kim trên người bị xé toạc.

Bà mẹ đắc thắng đi ra ngoài, còn không quên nhổ nước bọt vào cửa trước khi rời đi. Lúc đó nhìn bà ta kiêu ngạo đến điên cuồng, bà ta chắc không ngờ con giun xéo lắm cũng quằn.

Sự việc vẫn chưa dừng ở đây, nam sinh tên Sử Lỗi không bị giết tại chỗ mà lại bị Lưu Quý Hữu mang đi.

Vụ việc chấn động đến mức cuối cùng đã top hot search. Cư dân mạng bắt đầu nháo nhào thảo luận như được mùa.

[Một con thỏ]: [Ác giả ác báo, lúc trước bà ta kiêu ngạo lắm mà, bây giờ đã chết rồi sao?]

[Tiểu Đường không ăn kẹo]: [Thằng ranh khốn kiếp này sẽ chết rất thảm cho coi, còn nhỏ mà đã ác như vậy thì lớn lên nhất định sẽ gây nguy hiểm cho xã hội]

[Thương Thương carry]: [Chỉ có tôi cảm thấy ông ta quá đáng sao? Dù gì người ta cũng đâu có giết con ổng, một mình ổng giết sáu bảy người, có phải là quá đáng không?]

[Tề Bát Cửu]: [Những người này có ai là không đáng chết? Ai giữ lại cũng có hại cho xã hội!]

[Con mèo Lin Zhede]: [Mau bắt hắn đi. Tôi là người quận này, gần đây tôi không dám tắt đèn khi đi ngủ vào ban đêm luôn. Bây giờ sau bảy giờ thì trên đường đã không có bóng người rồi. Quá đáng sợ!]

[Giám đốc Khoa 1 Bệnh viện Tâm thần Trung ương]: [Tôi nghĩ cô ta bị vậy cũng đáng thôi!Tại sao nam sinh kia lại chọn cô ấy trong số rất nhiều nữ sinh trong trường? Có chắc là cô ta bình thường không? Tôi nói vậy đó, có gan thì lại giết tôi đi?]

[Kiwi mới vắt]: [Lầu trên tối nay đừng ngủ, cứ đợi đi.]

Sau khi cấp trên biết chuyện này xảy ra trong khu chung cư tôi ở, ông ấy đã yêu cầu tôi thu thập thêm thông tin và báo cáo lại ngay trong đêm.

Nhưng không ai biết Lưu Quý Hữu đã đưa Sử Lỗi đi đâu.

Rất nhiều cảnh sát, chó nghiệp vụ, vô số camera ở khắp nơi, ông ta lại còn đang mang theo một người sống sờ sờ mà cứ như thể đã bốc hơi khỏi thế giới này vậy.

Cảnh sát đã tìm từ quê của ông ta, rồi đến những khu vực lân cận, rồi gần như cả thành phố đều bị xới tung lên vậy mà vẫn không có tung tích gì của Lưu Quý Hữu.

24 giờ trôi qua, mọi người dần từ bỏ hy vọng về việc tìm thấy Sử Lỗi còn sống, ai cũng cho rằng cậu ta không thể sống sót.

Cảnh sát chuyển từ tìm người sống sang tìm người chết. Nếu muốn tìm thấy xác thì sẽ phải bắt đầu từ đâu?

Dưới sự truy đuổi gắt gao của cảnh sát, Lưu Quý Hữu cuối cùng đã bị tìm thấy 7 ngày sau đó.

Ông ta dẫn Sử Lỗi đi theo con đường nhỏ, trốn vào trong rừng cây gần hồ chứa nước, chẳng trách cảnh sát xới tung bên ngoài lên cũng không tìm thấy manh mối gì.

Hồ chứa bị cô lập đã chặn kín mùi khiến cho ngay cả chó nghiệp vụ cảnh sát cũng không thể tìm thấy họ ở đâu.

Điều đáng ngạc nhiên hơn là Sử Lỗi không chết.

Trên người cậu ta thậm chí còn không có vết thương nào nhưng vẻ mặt lại đờ đẫn, khóe miệng ch ảy nước miếng như thể đã mất trí.

Cảnh sát dẫn người đến bao vây Lưu Quý Hữu, Lưu Quý Hữu đưa Sử Lỗi vào một tòa nhà, từ hành lang lại leo lên mái nhà.

Sau khi nghe tin, tôi vội chạy tới.

Bên dưới đã chật kín người, mặc dù cảnh sát đã cố gắng giải tán đám đông nhưng ngày càng có nhiều người tụ tập để xem náo nhiệt.

Có người không hiểu sao vẫn cười cợt, hét lớn:

"Nhảy đi, nhảy đi, nhảy!"

"Không nhảy thì không phải là người Trung Quốc!"

Một số nhân viên văn phòng còn phàn nàn:

“Muốn chết thì tìm được chỗ vắng vẻ, không có ai rồi hãy chết được không? Đường bị chặn phiền phức hết sức, muốn chết thì nhảy nhanh đi chứ, chó ngoan không cản đường!”

Lưu Quý Hữu ôm Sử Lỗi đứng trên sân thượng, gió lạnh thổi qua khiến một góc bộ quần áo bạc màu của y bị gió thổi tung lên.

Đây là lần đầu tiên tôi tận mắt nhìn thấy Lưu Quý Hữu.

Một tên tội phạm bị truy nã giết bảy người và trốn thoát khỏi vòng vây cảnh sát dày đặc như vậy không ngờ lại rất gầy, chỉ cao khoảng 1m7, đầu tóc rối bù, tóc mai đã bạc, râu chưa cạo đã dài lún phún.

Da dẻ đen sạm, nứt nẻ, đường nét trên khuôn mặt khắc họa một gương mặt buồn bã. Trên người ông ta đang mặc một bộ đồ huấn luyện quân sự đã sờn cũ, có lẽ là của con gái để lại.

Đứng sau là Sử Lỗi, cao 1m78, gầy như một con gà con, trong mắt Sử Lỗi tràn đầy nỗi sợ hãi, hai chân mềm nhũn đứng không vững.

Cảnh sát hét lên với Lưu Quý Hữu bằng loa cầm tay:

"Lưu Quý Hữu, hãy buông vũ khí xuống, anh đã giết bảy người rồi, đừng phạm thêm sai lầm nữa!"

Lưu Quý Hữu nhếch khóe miệng nhưng không nói chuyện.

Người đàm phán nói một cách nghiêm túc:

"Bạo lực không thể giải quyết được vấn đề. Anh hãy tin vào luật pháp và chúng tôi sẽ cho anh một lời giải thích thỏa đáng."

“Giải thích?” Giọng nói của Lưu Quý Hữu khàn khàn

“Sau khi con gái tôi bị giết, tôi cũng đi báo án mà!”

"Sao lúc đó các người lại nói rằng thằng nhãi khốn kiếp này còn hai ngày nữa mới tròn mười bốn tuổi nên không kết án được rồi thả nó đi?”

"Các người có thể cho tôi lời giải thích gì? Các người nói đi!”

Người đàm phán cảm thấy có chút áy náy:

“Dù sao thì giết người vẫn là sai trái, linh hồn con gái anh trên thiên đường chắc cũng không muốn nhìn thấy anh trở nên như thế này đâu.”

Đám đông bên dưới cũng im lặng.

Đúng vậy, luật pháp có thể cho ông ta lời giải thích nào đây?

Theo luật đã quy định, những người dưới mười bốn tuổi sẽ không phải chịu bất kỳ trách nhiệm hình sự nào.

Cho nên, nếu nam sinh kia có bị đưa vào trại giam vị thành niên thì sao? Mấy năm nữa cậu ta cũng sẽ được ra ngoài, cuộc sống sẽ quay trở lại bình thường!

Còn con gái của Lưu Quý Hữu thì sao? Cô bé đã không còn cơ hội sống một cuộc đời tươi đẹp nữa!

Lưu Quý Hữu lấy tay chùi mặt một cái lại nói:

"Tôi thực sự không hiểu, rõ ràng là nó đã phạm tội, nó đã giết người mà! Tại sao nó vẫn không phải chịu sự trừng phạt nào hết vậy?

“Tại sao mọi đau đớn đều do con gái tôi gánh lấy?”

Giọng hắn run rẩy, kích động nói:

"Tại sao nó không phải chịu tội? Chỉ vì nó chưa đủ mười bốn tuổi thôi sao?"

"Con gái tôi cũng chưa mười bốn tuổi! Nó sẽ phải làm sao đây? Ai sẽ lên tiếng lấy lại công bằng cho đứa con gái tội nghiệp của tôi?”

Đang nói chuyện thì bỗng con dao trong tay Lưu Quý Hữu đã ấn vào cổ Thạch Lỗi, đám người sợ hãi hô một tiếng.

Cảnh sát cũng vội vàng hét lên:

"Đừng kích động, chúng ta chỉ nói chuyện thôi!"

"Cậu ta đã phạm sai lầm lớn nhưng cậu học sinh này vẫn còn nhỏ, chưa hiểu chuyện.

Anh Lưu! Anh hãy cho cậu ta một cơ hội chuộc lỗi đi!"

Sử Lỗi liên tục gật đầu, trên mặt đầy nước mắt nước mũi, hai chân đã mềm nhũn không thể đứng vững, liên tục kêu gào lên như bò rống:

“Chú ơi, con thực sự biết mình sai rồi, xin chú tha cho con, con hứa sau này sẽ coi chú như cha ruột, phụng dưỡng chú khi về già, khi chú mất sẽ để tang cho chú mà!”

Bên dưới một bà già đứng cạnh tôi hét lớn:

“Được rồi đó, con người ta cũng đã nhận lỗi rồi, khi không anh lại nhặt được thêm một đứa con trai, không phải là quá hời rồi sao?”

Tôi nghe bà ta nói mà giận tới mức bật cười, giết con gái nhà người ta rồi bây giờ quay lại đòi phụng dưỡng ông ấy. Thằng ranh này thật sự không biết xấu hổ mà!

Quả nhiên, chị gái bên cạnh cũng không nhịn được mà phản bác bà ta:

"Bà có biết cái thằng đốn mạt này nó đã làm gì không? Thử nghĩ coi nó tạt axit con bà rồi quay lại xin làm con trai bà thì bà có dám nhận không?”

Bà già nhảy dựng lên thét giọng cao quãng tám:

"Cô đang nói cái quái gì vậy? Sao cô dám trù ẻo con trai tôi!"

“Ồ” bà chị cười khẩy

“Bản thân bà cũng không muốn, vậy mà lại bắt người ta nhận con, nói năng chẳng ra làm sao!”

Bà ta ấp a ấp úng, không nói nên lời: "Tôi... tôi không phải..."

Chỉ là giả nhân giả nghĩa, giả làm người tốt thôi, ai mà chả muốn làm bồ tát sống chứ!

Bà ta sẽ chẳng bao giờ hiểu được nỗi đau mất con của người cha kia bởi vì đống axit đó vốn dĩ không tạt lên gia đình bà ta hay bản thân bà ấy, nên bà ta cứ mở miệng lại nói ra những lời giả tạo, bắt người ta phải sống theo chuẩn mực đạo đức, phải tha thứ, phải rộng lượng…

Loại người này tôi cũng gặp qua nhiều rồi. Tôi chẳng muốn nói gì, liếc bà ta một cái rồi quay đi.

Lưu Quý Hữu không nói chuyện, chỉ liếc nhìn Sử Lỗi như nhìn người chết.

"Lưu Quý Hữu, anh đừng xúc động, có yêu cầu gì anh có thể nói cho chúng tôi biết!"

Thấy người dân tụ tập ngày càng nhiều, cảnh sát bất lực chỉ có thể tiếp tục đàm phán với Lưu Quý Hữu.

Hắn rất thông minh, lợi dụng chỗ nấp sau cơ thể của Sử Lỗi để che cho bản thân, tay súng bắn tỉa được bố trí hoàn toàn không tìm được khe hở nào để tấn công.

Sắc mặt Lưu Quý Hữu vẫn không đổi:

“Tôi muốn thằng khốn kiếp này trả nợ bằng máu, các người có làm được không?”

"Nếu bây giờ tôi thả nó ra, các người có thể trừng phạt nó ra sao? Có thể bỏ tù nó không?

Các người nói đi, nói cho tôi biết là các người sẽ trừng phạt nó kiểu gì đi! Nói đi!”

Người cảnh sát ở phía trước tái mặt.

Dù có hỏi bao nhiêu lần đi nữa thì cũng không có câu trả lời cho câu hỏi này.

Tôi thậm chí còn nghe thấy một cảnh sát trẻ bên cạnh buồn bã cúi đầu xuống và nhỏ giọng chửi thề một tiếng.

Họ cũng rất giận! Nhưng họ có thể làm gì? Rõ ràng họ cũng không thể giúp được gì cho người cha tội nghiệp kia.

Gió trên mái nhà càng lúc càng mạnh, giọng nói của Lưu Quý Hữu đứt quãng:

"Con gái nhỏ của tôi luôn ngoan ngoãn, chăm chỉ, thành tích học tập luôn tốt, con bé nói sau này muốn trở thành một nhà khoa học để có thể giúp đỡ mọi người. Con bé còn lên kế hoạch sau này sẽ đi học ở Đại học Nông nghiệp Bắc Kinh nữa kìa."

"Mỗi ngày tôi đều chăm chỉ đi vác gạch, tiết kiệm tiền học đại học cho con bé, rõ ràng là tôi... tôi tiết kiệm cũng gần đủ rồi mà!”

Giọng ông ta nghẹn ngào và đôi mắt ông đỏ hoe:

"Các người có biết rằng ngày con tôi gặp nạn, tôi đến bệnh viện xém chút nữa đã không nhận ra con gái mình không?

Con gái nhỏ của tôi đã từng xinh đẹp biết bao nhiêu, khi mới sinh ra toàn thân trắng hồng, đáng yêu như mẹ của nó!

Còn bây giờ tại sao mặt con gái tôi lại biến dạng như vậy? Da thịt cháy đen, nhăn nheo không còn bộ dạng của con người nữa!”

Tiếng ồn ào của đám đông dần dần lắng xuống.

Tôi nhìn thấy chị gái bên cạnh lau khóe mắt.

"Con bé là người vô cùng nhạy cảm, chưa bao giờ than đau đớn với tôi dù chỉ một lần. Con bé này chỉ chăm chăm tiếc tiền cho tôi, cứ bắt tôi phải giữ tiền lại để dưỡng già, nó sợ sau này tôi không kiếm được tiền nữa.”

“Tôi muốn ở cạnh an ủi chăm sóc cho con bé lắm chứ nhưng tôi phải ra ngoài kiếm tiền để còn lo thuốc men cho nó. Vậy mà khi tôi ra ngoài, mẹ con thằng khốn này còn dám tìm đến chửi rủa con gái của tôi, bảo nó đi chết đi?”

Con dao trong tay Lưu Quý Hữu càng ấn chặt hơn, máu từ cổ Sử Lỗi chảy xuống, cậu ta sợ hãi không ngừng la hét, nói chuyện đã không còn rõ ràng nữa:

“Con…”

"Con sai rồi, con biết con sai rồi, con có lỗi lắm chú ơi, chú tha cho con đi mà chú..”

"Đừng giết con, xin đừng giết con, chú có thể yêu cầu con làm bất cứ điều gì nhưng đừng giết con—Con là một thằng cặn bã, súc sinh, là đồ không biết xấu hổ, chú tha cho con đi mà chú ơi!”

“Cho dù Sử Lỗi đáng chết thì anh cũng không nên giết nhiều người như vậy!”

Vị cảnh sát lớn tuổi nhíu mày

“Anh đã giết 7 mạng người, anh không nghĩ những người này cũng có bạn bè cha mẹ hay sao?

Lưu Quý Hữu nở một cười quái dị:

“Bộ những đứa đó không đáng chết sao?”

"Các anh là cảnh sát, chắc hẳn các anh phải biết về bọn chúng rõ hơn tôi, chúng nó là một lũ quỷ ác độc, chính chúng nó đã gi3t chết con gái của tôi.”

"Đứa con gái tội nghiệp của tôi có tội tình gì đâu, mà chúng nó thi nhau mạt sát, chửi rủa con tôi, đẩy con tôi tới cái chết!”

Vị cảnh sát đứng bên dưới nghẹn ngào không nói nên lời.

Các sĩ chiến sĩ cảnh sát khác nhanh chóng bắt đầu đặt những chiếc đệm bơm hơi bên dưới.

Giọng Lưu Quý Hữu nhẹ như tan vào gió:

"Tôi không còn gì hết."

“Cả đời này tôi chỉ có một đứa con gái để yêu thương, vậy mà chúng nó cũng cướp con bé khỏi tay tôi.”

"Cả nửa cuộc đời trôi qua, tôi luôn tuân thủ pháp luật, luôn làm một công dân tốt, luôn cố gắng làm một tấm gương tốt cho con mình. Mỗi chiếc ví tôi nhặt được đều gửi đến đồn cảnh sát.

Vậy thì tại sao khi chúng nó sát hại con gái tôi, các người lại nhắm mắt làm lơ như vậy?”

"Anh cảnh sát, tôi không hề muốn làm điều này, tôi không muốn giết người, tôi cũng bị ép buộc mà thôi."

"Đâu có ai muốn chết nếu có đường sống đâu?"

Đột nhiên lúc này một cảnh sát đã chạm vào phía sau lưng, cố gắng lao tới trong lúc Lưu Quý Hữu đang nói, cố gắng khống chế tình huống!

Lưu Quý Hữu đột nhiên quay người lại——đẩy Sử Lỗi xuống khỏi cầu thang, còn y thì tự thả mình khỏi sân thượng.

Lưu Quý Hữu ngã xuống đệm liền bị một nhóm cảnh sát đ è xuống đất và còng tay lại

Đám đông reo hò ầm ĩ.

Tuy nhiên, lúc này tôi lại thấy Lưu Quý Hữu đang mỉm cười mà vị cảnh sát tới kiểm tra cho Sử Lỗi thì lại bàng hoàng sửng sốt.

Đệm đầy máu, Sử Lỗi nằm sấp, quay lưng lên trời, bọt máu không ngừng trào ra từ khóe miệng, trong cổ họng phát ra tiếng r3n rỉ, dường như muốn nói điều gì đó.

Tuy nhiên, cho đến cuối cùng cậu ta vẫn không nói được gì, đồng tử từ từ giãn ra. Cảnh sát phát hiện ngay tim của cậu ta từ phía sau lưng lại có một lưỡi dao đã cắm thật sâu, chỉ còn nửa phần chuôi dao ở bên ngoài.

Lưu Quý Hữu ngửa mặt lên trời cười lớn:

"Con gái ơi, cha đã trả thù cho con rồi!"

6

Ba tháng sau, vụ án của Lưu Quý Hữu được đưa ra xét xử ở tòa.

Tôi cũng đi dự các buổi xét xử.

Nhiều người trên mạng ủng hộ việc giảm án cho Lưu Quý Hữu, họ cho rằng hành vi giết người của ông ta là chính đáng nhưng vì ông ta giết tám người liên tục, tội quá nặng lại không có bất kì chi tiết giảm nhẹ nào, nhận án tử là điều không thể tránh khỏi.

Lưu Quý Hữu đã thành thật thú nhận mọi tội ác trước tòa và không yêu cầu kháng cáo.

Ông ta chỉ để lại cho thẩm phán một câu hỏi:

"Ngài Thẩm phán, nếu ngài là tôi thì ngài sẽ làm gì?"

Thẩm phán im lặng.

Ba ngày sau, Lưu Quý Hữu bị xử tử bằng súng.

Tôi có về quê ông ấy một chuyến, toàn bộ gia đình của ông ta giờ không còn ai, cũng không có người nào đến nhận thi thể của ông ta cả.

Tôi cũng đã tới thăm mộ con gái ông ấy.

Cô bé trên bia mộ rất xinh đẹp và ngây thơ, đang nở một nụ cười ngọt ngào tỏa nắng.

Khi bức ảnh này được chụp, có lẽ cô bé vẫn đang đắm mình trong ước mơ được làm nhà khoa học và giúp đỡ mọi người.

Tôi hy vọng cô bé có thể thực hiện được ước mơ của mình ở kiếp sau.

Tôi đặt một bó hoa cúc lên mộ, đứng một lúc rồi quay người rời đi.

Trong đầu tôi vẫn văng vẳng câu hỏi cuối cùng của Lưu Quý Hữu tại tòa ngày hôm đó.

Nếu là tôi, tôi sẽ làm gì?

[HOÀN]

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio