Ngắn ngủi một tuần, Mộ Dung đã thấu hiểu sâu sắc sự thâm thuý của câu [Thế giới rộng lớn, không thiếu cái lạ].
Mộ Dung phát giác bản thân đang cùng một sinh vật thời tiền sử bất khả tư nghị sinh hoạt chung.
Mộ Dung giơ hai tay hai chân ra thề mình chưa bao giờ gặp qua một sinh vật thần kì [?!] như thế.
[Mỗi] một ngày, sinh vật này sẽ [đúng] giờ rời giường đi xuống dưới lầu mua sữa đậu nành bánh quẩy, [đúng] rưỡi bắt đầu ăn sáng, rồi [đúng] giờ bắt tàu điện ngầm đi làm, một đường ngồi đọc báo.
Mộ Dung thề tên kia chưa khi nào chệch giờ dù chỉ một phút!
Một Dung trong lòng nén giận. Mẹ nó! Anh động kinh thích dậy sáng sớm thì kệ anh, chính là…
Thường thường là lúc gã đang say giấc — [nhìn cái gì?! Linh hồn cũng cần ngủ có được không?!] thân thể chợt cảm thấy một lực kéo vô cùng mạnh, nếu gã không tỉnh dậy đúng lúc, linh thể đáng thương này sẽ bị tha trên mặt đất lộc cộc xuống lầu.
Khế ước phạm vi m chết tiệt!
Thần kì nhất là, tên này hơn mười năm như một chỉ dùng duy nhất một thực đơn cứng nhắc!!!!!!
Chưa nhắc tới mỗi sáng cố định đều dùng sữa đậu nành bánh quẩy, trưa ở bệnh viện sẽ cố định chọn phần ăn b, bữa ăn phong phú nhất của Mặt người chết chính là vào buổi tối với cách sắp xếp như sau:
Thứ hai, cà tím kho tàu, cơm trắng, canh cải thảo.
Thứ ba, cá rán, củ cải xào, canh củ cải thịt viên.
Thứ tư, thịt kho tàu, canh rau chân vịt.
…………
Mộ Dung bây giờ không cần xem lịch, mỗi ngày nhìn đồ ăn trên bàn liền có thể tinh tường nói ra hôm nay là thứ mấy!
“Hừ! Ngày nào cũng ăn giống nhau không thấy chán hả?” Đến một tuần mới, nhìn nam nhân nghiêm túc trước mặt lại ăn một thực đơn nhàm chán hệt như tuần trước, Mộ Dung rốt cuộc nổi điên.
Cuộc sống là hưởng thụ! Ra ngoài ngắm cảnh, hẹn hò mỹ nhân, thời gian thích hợp thì lên giường câu thông chút tình cảm…hết thảy đều là một phần của cuộc sống! Mộ Dung vốn theo chủ nghĩa yêu cầu cuộc sống hoàn mỹ, đối với việc ăn uống thậm chí còn bắt bẻ hơn cả việc giám định thưởng thức mỹ nhân, để cung cấp nguồn sinh lực cho cơ thể, ăn uống là chuyện thần thánh nhất, dinh dưỡng hợp lý còn chưa đủ, càng phải có hình thức trang trí hoàn hảo!
Dùng cả mắt và dạ dày để thưởng thức mỹ thực vừa ngon vừa đẹp vừa tốt, chính là kiên trì của Mộ Dung.
Nhưng đống đồ ăn trước mặt Tả La thì…
Trình bày xấu xí, hương vị tầm thường, thậm chí muốn đạt đến trình độ — bổ dưỡng cũng không nổi, đấy là chưa trừ đi n lượng dinh dưỡng có trong nó bị đầu bếp tay nghề kém cỏi làm mất đi.
“Tôi không ăn đâu.” Mộ Dung kiên định nói.
Dù có là nam nhân ăn, nhưng mà, không cần phải vào đúng lúc gã chui vào thân thể y mới ăn chứ!
Người lúc này đang dùng vẻ mặt khinh bỉ nhìn bát đĩa trước mặt, kỳ thực là Mộ Dung.
Lúc gã thấy mệt, chính là thời điểm gã phải chui vào người Mặt người chết [nạp điện], cơ mà thời điểm này đáng chết vào lúc nào không vào, lại cứ là giờ ăn cơm tối của y, thêm chú thích nhỏ — Mặt người chết lúc nào cũng ăn cơm vào đúng rưỡi tối.
Không ai trả lời, hôm nay nam nhân vừa thực hiện một cuộc giải phẫu có vẻ mệt chết đi, nhưng vẫn kiên định không phá vỡ kế hoạch ăn cơm lúc rưỡi mỗi ngày, khó khăn làm xong đồ ăn chẳng ngon lành gì, ngay khi gã nhập vào, nam nhân liền lập tức lâm vào trạng thái mê man.
Muốn thừa dịp mình sử dụng cơ thể này để lừa mình đi ăn đống đồ chỉ đáng cho lợn ăn này hả.
Không có cửa đâu!!!!
Cuối cùng trợn mắt nhìn cái đĩa nửa cháy nữa sống nhìn qua đã biết không ra gì tên gọi cà tím xào kia một cái, Mộ Dung kiên quyết đứng lên…
Ném đồ ăn trong đĩa vào thùng rác.
Bát đĩa thì vứt vào bồn rửa. Bổn thiếu gia còn lâu mới rửa bát đĩa! Để lại cho Mặt người chết ngày mai tự đi mà rửa!
Cơ mà, bụng đói quá …. Vỗ vỗ cái bụng không phải của mình nhưng cơn đói khát lại là thuộc về mình, Mộ Dung không có hình tượng ngồi phịch xuống ghế.
“Đói quá đi ”
Thiệt hoài niệm món giò heo đông của khách sạn XX, hạt sen chưng đường phèn của quán XX, vi cá hầm…. nghĩ nghĩ một lúc, chảy cả nướng miếng.
“Á! Chảy nước miếng thật luôn!!!!!” Hoảng sợ nhìn chất lỏng trên mu bàn tay, Mô Dung đỏ bừng mặt phát hiện chính mình cư nhiên vì thèm thuồng mà chảy nước miếng.
“Không tính không tính!!! Là Mặt người chết chảy nước miếng! Không liên quan đến mình!” Mình là người tao nhã đoan chính phong quang vô hạn số một của giới truyền thông. Cử chỉ tao nhã hữu lễ quý tộc chính là chiêu bài của mình, sao mình có thể — chảy nước miếng?!
Nhớ tới tên này phải làm phẫu thuật suốt tiếng, lực chú ý luôn duy trì ở mức độ căng thẳng cực độ, ngay cả cơm trưa cũng không ăn, giờ lại không ăn cơm tối, cũng khó trách….
Mộ Dung thiếu gia suốt ngày coi trọng dáng vẻ lau lau nước miếng, đột nhiên nghĩ ra —
Tên này đang ngủ → Tạm thời sẽ không tỉnh lại → hiện tại người sử dụng cơ thể này chính là mình → bụng mình đang rất đói → …….
Hưng phấn vung tay, trên mặt Mộ Dung hiện lên một nụ cười giảo hoạt hoàn toàn không phù hợp với khí chất của chủ nhân khuôn mặt này, lập tức cầm ví tiền của Tả La, Mộ Dung thiếu gia quyết định sẽ giúp nam nhân vô vị này hưởng thụ một chút đời sống con người.
Không hề khách khí quét thẻ rút tiền, Mộ Dung vui vẻ đi hưởng thụ mỹ thực, trong lòng không có xíu áy náy nào mà nghĩ, dù sao thức ăn cũng vào bụng của anh mà.
Không phải thân thể của mình, cho nên khỏi cần băn khoăn ăn lắm phình bụng mất hình tượng, Mộ Dung bữa này có thể nói là ăn đến vui sướng tràn trề, cơm nước xong mà Tả La vẫn chưa tỉnh lại, vỗ cái bụng to đùng, trong lòng Mộ Dung nảy lên tí tẹo thương hại ác độc.
“Người đáng thương kia ơi Tôi sẽ làm người tốt đến cùng, cho anh ăn mỹ thực thuận tiện giúp anh làm vận động tiêu hao năng lượng nhé ” Bồi bàn nhận tiền boa nhìn nam nhân trước mặt có vẻ nghiêm túc cứng nhắc bỗng hiện lên nụ cười giảo hoạt như hồ ly, thình lình sợ run cả người. Thế là…
Mộ Dung ăn uống no đủ xong trên mặt mang theo nụ cười không có ý tốt, bước vào khu có cuộc sống về đêm xa hoa truỵ lạc nhất trong thành phố.
—————————————-
Vài món trong menu của anh La
Cà tím kho tàu
Canh cải thảo
(Thứ đầu tuần đã không có thịt! Không có cá! Không có tí nào luôn! (ノಠ益ಠ)ノ)
Củ cải xào
Canh củ cải thịt viên
Canh rau chân vịt
Khao khát của anh Mộ
Giò heo đông
Hạt sen chưng đường phèn
Vi cá hầm
(Người post: Kẻ đáng thương chỉ biết ngắm nhìn với cái bụng trống cô liêu ಥಥ)