Sáng sớm, Tả La nghe thấy tiếng chuông cửa.
Không cần mở y đã biết là ai. Nhưng tiếng chuông cứ vang lên inh ỏi sẽ đánh thức Tư Tư và hàng xóm, vì thế Tả La đành vác cái mặt đơ không biểu cảm đi mở cửa.
“Chào buổi sáng!” Nam tử sắc mặt tái nhợt đứng ngoài cửa vừa nhìn thấy y liền nở nụ cười, nhìn cái mũi đỏ ửng của gã, Tả La nghiêng người để gã tiến vào.
“Giờ mới giờ, cậu ấn chuông sẽ ảnh hưởng tới người khác.”
“Vậy anh cho em chìa khoá nhé? Em tự mình vào.”
“…Cậu đừng đến đây nữa.”
“Không muốn.”
“…”
“Anh dậy sớm lắm, nếu em không chạy tới nhanh, anh sẽ xuống lầu tự đi mua đồ ăn sáng mất. Nào mau ăn sáng đi.” Ân cần đổ sữa đậu nành từ bình giữ nhiệt vào cốc, xếp bánh quẩy ra đĩa, còn bày thêm một phần cát cánh muối chua, cuối cùng đặt một đôi đũa bên cạnh, sau đó Mộ Dung cười tủm tỉm ấn Tả La xuống ghế.
“Anh ăn trước đi, em đi gọi Tư Tư.” Mộ Dung mặt mày hớn hở đi vào phòng Tả La, rất nhanh liền kéo cô nhóc mắt còn mông lung chưa tỉnh ngủ ra ngoài.
“Bố, chào buổi sáng!” Tư Tư không gọi y là ba, vốn y tưởng cô nhóc muốn ghi nhớ kỉ niệm với ba mình, nhưng sau lại vô tình biết được, thì ra cô nhóc sợ nếu cũng gọi y là ba, y rồi sẽ có kết cục thê thảm như người ba quá cố của cô nhóc, cho nên Tư Tư mới cố tình tránh đi.
Tư Tư là một bé gái cẩn thận giống y, bất quá còn đáng yêu hơn y nhiều.
Tiếng trẻ con non nớt mềm mềm còn mang vẻ buồn ngủ, Tư Tư đi đến trước mặt Tả La, thơm lên má y.
Tả La khẽ cười, khoé mắt liếc tới chỗ Mộ Dung, khuôn mặt anh tuấn của nam tử lộ vẻ mất tự nhiên.
Là ghen tị…phải không?
Tư Tư hiểu ý đi qua thơm Mộ Dung một cái, cơ mà sắc mặt nam tử vẫn không tốt lên tẹo nào.
“Bố, anh muốn bố thơm anh ấy đó.” Nhìn ánh mắt uỷ khuất của Mộ Dung nhìn Tả La, Tư Tư xoay người nói.
“…” Sắc mặt Tả La lập tức chuyển xấu.
“Tư Tư đi rửa mặt đây.”
Tư Tư cười khúc khích, thân mình nho nhỏ hoạt bát đi vào phòng vệ sinh.
“Trước mặt trẻ con mong cậu đừng làm như vậy.” Tả La nghiêm túc chọc chọc đĩa đồ muối.
“Đừng làm gì cơ? Em có làm gì đâu?” Mộ Dung vô tội chớp chớp mắt.
“…Cậu đừng thể hiện hết những gì mình nghĩ lên mặt.”
“Làm thế nào được? Anh không cho em thực hiện, không thể ngay cả nghĩ cũng không được phép chứ…” Mộ Dung cô đơn nói.
“…” Tả La yên lặng ăn cơm.
“Vầy là được rồi ” Chợt trên mặt nong nóng, Tả La nâng mắt, vừa lúc nhìn thấy Mộ Dung hôn trộm thành công, cười gian đi vào phòng bếp.
“Nếu mỗi ngày anh để em hôn một chút, em có thể tạm thời không nghĩ nữa ” Tiếng cười hô hô ha ha của Mộ Dung truyền ra từ phòng bếp, chỉ chốc lát sau đã vang vọng khắp nhà.
Tư Tư vừa ra khỏi phòng vệ sinh, thấy Tả La mặt xanh mét cắn bánh quẩy, lại thấy Mộ Dung vui vẻ trong phòng bếp.
“Đúng là khó hiểu mà ”
Tư Tư mở phần bữa sáng của mình ra, là sandwich và sữa. Anh Mộ Dung nói mình là trẻ con, phải bổ sung nhiều chất dinh dưỡng thì mới cao lớn được, còn bố Tả La thì không cần cao nữa, cao quá khó ôm.
Lúc anh Mộ Dung nói mấy câu này ấy à, cái mặt đúng thiệt là…dê xồm.
Trộm nhìn bố đang chậm rãi ăn bữa sáng, Tư Tư nhỏ giọng nói,
“Anh Mộ Dung hình như chưa ăn sáng đâu bố ạ.”
“Để cậu ấy đói chết đi.” Bố Tả La tao nhã lau miệng, cười thản nhiên với mình.
Sau đó bố bưng phần còn lại của bữa sáng vào phòng bếp.
Hai mẩu chân nho nhỏ khua khoắng, Tư Tư ngoạm một miếng bánh thiệt to.
“Ừm, ăn ngon!”
Chậm rãi đi vào phòng bếp, nhìn Mộ Dung lưu loát thái đồ ăn, Tả La có điểm cảm khái:
Loại chuyện nấu ăn này quả thực rất cần năng khiếu, y độc thân lâu như vậy mà đến giờ vẫn chỉ nấu ra được một vị: vô vị. Thế mà tên này mới tiến vô phòng bếp không lâu trình độ nấu nướng đã càng ngày càng tăng.
“Này, hôm nay cậu mua thiếu, không có phần của cậu.”
“Hôm nay có người mua nhiều cho nên hết bánh sớm, em không ăn đâu, anh ăn đi…” Mộ Dung quay đầu đang định cười với Tả La, đột nhiên, miệng bị nhét một thứ gì đầy dầu mỡ, nhai nhai mấy cái gã mới nhận ra là bánh quẩy.
Gã nhìn theo Tả La đang đi ra ngoài.
“Phần của tôi còn thừa, bỏ đi thì quá lãng phí, cho cậu ăn.”
Miệng ngậm nửa miếng bánh quẩy còn lại, thoáng cái khoé mắt Mộ Dung ươn ướt, gã bỏ dao xuống chạy về phía Tả La, ôm thắt lưng đối phương.
“Anh yêu, quả nhiên là anh đối tốt với em nhất mà ”
“Này! Bánh quẩy nhiều dầu lắm đấy, tôi vừa mới thay quần áo xong…”
Gắng chịu sự giãy dụa của nam nhân, Mộ Dung dùng cánh tay đang vây quanh thắt lưng Tả La đo đo, nghĩ thầm:
Tiểu Tả của mình có vẻ gầy quá! Thắt lưng tròn tròn thêm chút ôm mới càng thoải mái.
Quyết định rồi! Từ hôm nay trong thực đơn của Tả La phải thêm một miếng thịt mới được!
Tư Tư ăn xong, bưng đĩa không vào phòng bếp, lại nhìn thấy hình ảnh bố mình với anh quấn quýt tùm lum.
==
“Bố, con bị muộn rồi.”
Chỉ cần một câu, lập tức cô nhóc thấy bố dũng mãnh hất anh Mộ Dung ra.
“Ừ, chờ bố thay áo nhé.”
“Em thay giúp anh!!” Anh Mộ Dung biết mùi ngon, lập tức xung phong nhận việc, dính lấy bố.
“Cậu rửa bát.” Lạnh lùng cười tuyên án tử hình cho Mộ Dung, Tả La sửa sang lại áo, nghênh ngang rời đi, Tư Tư mắt tinh nhìn dưới áo bố có một vết hồng hồng như bị cắn, bèn đồng cảm nhìn anh Mộ Dung đang quỳ trên mặt đất như quả cà tím, nhất định là ảnh cắn bố đau nên bố mới mất hứng.
“Lần sau làm nhẹ nhẹ thôi, bố thoải mái sẽ không mắng anh đâu.” Vỗ vỗ mái tóc mềm mượt của anh Mộ Dung như vỗ đầu cún con, Tư Tư thuận tiện thả đĩa không vào tay gã.
“Anh mau lên, bố phải đi làm rồi.”
Mộ Dung lập tức….orz. (orz chính là cái dáng trong ảnh ở trên kìa chỉ chỉ)