“Không được, ông ấy chết cũng được–” Mộ Dung vừa phát ngôn liền trúng luôn hai cú lên đầu, một cú đương nhiên là của bà xã, còn một cú nữa…Mộ Dung nhìn xung quanh, ngoại trừ ‘Tả La’ thì chẳng có ‘người’ nào cả…Lưng gã bỗng nổi da gà.
Đừng bảo là ông ba già ma quỷ của mình nhé?
Nhưng mà dù đối phương có bất mãn thế nào thì cái gì cần nói gã vẫn phải nói.
“Tiểu Tả là bà xã của tôi, cũng là con dâu của ông ấy. Chuyện này…Dù có đánh chết tôi cũng không cho phép Tiểu Tả với ông ấy làm….Cái kia đâu!” Lúc nói, mặt Mộ Dung tự dưng đỏ đỏ khả nghi cực kì.
Tiểu Tả lúc ấy xinh đẹp quá trời Đáng tiếc lúc ấy mình chỉ có thể nằm im không động đậy, nếu không nhất định túm Tiểu Tả lại làm thêm vài lần…
Mộ Dung càng cười càng lộ vẻ mê giai, lập tức bị Tả La uýnh một cú lên đầu.
Nhìn hai khuôn mặt đỏ hồng quỷ dị của Tả Mộ, Cát Tường cười mờ ám.
“Cái gì mà cái kia cái này vậy? Tiểu Tả, cậu không tính sai mà làm chuyện gì không nên đó chứ? Tôi chưa nói cái phương pháp nào hạn chế trẻ dưới tuổi đâu nghen ”
Nhìn dáng vẻ nhàn nhã của Cát Tường, nghĩ đến cái tính thích trêu chọc người khác của ông, mặt Tả La đen dần đều.
“Không phải ông nói cần tứ tâm tương đối, còn hồi tinh gì gì đó…Phương pháp hoàn hồn không phải cần giao hoà sao?”
Tả La một hơi nói ra, mọi người lập tức chuyển ánh mắt mờ ám về phía y, lúc này y mới nhận ra cái mình nói là chuyện tư mật không nên để lộ ra ngoài, vội vàng xấu hổ cúi đầu.
“Hở?! Tiểu Tả nghĩ tứ tâm tương đối là thế nào? Ta nói ‘tứ tâm’ chính là hai tay, mặt, ngực, đơn thuần là dán sát tinh khí lại là được, thông qua bùa để linh thể cần bắt vào trong người mình, sau đó lại từ thân thể của người dẫn mà trở về thân thể của chính mình, lúc ‘hồi tinh’ tất nhiên là lúc khôi phục tinh nguyên, khôi phục tinh nguyên tất nhiên sẽ trở về, Tiểu Tả cậu sẽ không hiểu nhầm mà làm cái chi chi với Tiểu Mộ chứ hả? Uầy Tiểu Tả cậu thật chẳng thuần khiết gì cả.”
Lão đạo sĩ chớp chớp mắt giả bộ đơn thuần, nhìn ánh mắt tinh quái trêu ghẹo của mọi người, Tả La đỏ bừng mặt.
“Gì chứ…khi đó…khi đó rõ ràng là ông nói….”
Lão đạo sĩ cứ bám vào tai mình nói nhất định mình với Mộ Dung phải làm…’cái kia’ mới có thể hoàn hồn, sao lại…
“Cơ mà cũng không trách cậu được, lúc tôi nói phương pháp thế này có mười người thì tám người làm như vầy rồi, phương pháp đó cũng không tồi đâu, để người hoàn hồn khôi phục kí ức chỉ có mỗi cách đó thôi ”
Cát Tường thản nhiên nói. Mộ Dung cười ngọt ngào như mật, còn Tả La thì mặt đen sì.
Cố ý!!! Cố ý!!! Ông già đáng ghét này nhất định nhất định là cố ý!!!!
“Kí ức kiểu này…Giữ lại làm gì…” Tả La muốn gào lên, nhưng khi nói ra miệng lại chỉ thốt lên được một câu như vậy.
“Đương nhiên phải giữ lại rồi, Tiểu Tả cậu không nhìn thấy ư? Ở ngón út của hai người có dây tơ hồng, ta nhìn thấy, cho nên ngay từ đầu ta đã biết, hai người là người vô cùng quý giá trong sinh mệnh của đối phương, cũng là nhân duyên duy nhất, nhân duyên này không thể nói rõ ràng chính xác được, dù là nam hay nữ, ông trời đã sắp xếp cho cậu thì chính là của cậu, bỏ lỡ rồi sẽ không bao giờ có lần thứ hai nữa, nếu không muốn lẻ bóng thêm nữa thì ghép thành một đôi đi ^^”
Tả La đang ngượng ngùng, nghe đến câu cuối nháy mắt quẫn trí.
“Tôi mới không thèm ghép thành một đôi với cậu ấy…”
Mộ Dung mừng rỡ, “Anh yêu ghép thành một đôi là chuyện tốt, mấy chuyện đại sự như kết hôn đương nhiên phải chuẩn bị thật chu đáo tinh tươm, chúng ta giờ đi thông báo cho mọi người là mình chuẩn bị kết hôn luôn đi!”
‘Có thể danh chính ngôn thuận tuyên bố với mọi người rằng: đây là người đàn ông của tôi.’ chính là nguyện vọng lớn nhất của Mộ Dung.
Người yêu của mình tốt như thế, nếu không buộc chặt gã lúc nào cũng thấy bất an.
Đầu Mộ Dung thuận lợi nhận thêm cục u thứ tư.
“Đạo trưởng, chúng ta bắt đầu đi.” Uýnh Mộ Dung xong, Tả La xụ mặt nói.
Hạnh phúc của y càng khiến cho viện trưởng thêm đau khổ, Tả La thấy mình tựa hồ có thể cảm giác được khí tràng xung quanh viện trưởng đang dao động, là người kia…Ba của Mộ Dung, ông đang lo người yêu của mình đau lòng sao?
“Tình huống của Mộ tiên sinh có chút phức tạp, linh hồn của anh ấy gần đây mới hiện ra, trước kia vẫn luôn bị phong kín trong thân thể, hồn phách không được đầy đủ nên muốn hoàn hồn cũng không có cách nào, vì thân thể tới cực hạn cho nên linh hồn mới thoát ra, đây là cơ hội cuối cùng của anh ấy, mời những người khác ngoài Tả La và viện trưởng tránh ra ngoài một lát.” Cuối cùng Cát Tường cũng bộc lộ phong phạm của một ‘chuyên gia’, mỉm cười bắt đầu đuổi người. Mộ Dung vẫn lo Tả La ‘bị làm gì’ lắm, cứ im im không nói gì, mãi đến khi bị Tả La một cước đá đi mới chịu ra ngoài.
Sắp xếp pháp trận ổn thoả nhưng giờ lành còn chưa tới, thấy viện trưởng sầu khổ đứng ngồi không yên, Cát Tường pha trà đưa cho ông.
“Yên tâm đi, trên tay hai người cũng có dây tơ hồng, anh còn ở đây, anh ấy không chết được đâu, duyên phận của hai người…còn rất dài.”
Viện trưởng kinh ngạc nhìn lão đạo trưởng, ông cúi đầu nhìn ngón út trống không của mình, ngượng ngùng nở nụ cười.
Người kia à…
Một đám người nhà Mộ đợi thật lâu, đến tận đêm khuya cánh cửa kia mới mở ra, Tả La bước ra đầu tiên, sau đó đến lão đạo trưởng Cát Tường.
“Con ta…”
“Chồng tôi…”
Hai người phụ nữ vội vàng túm tay áo Cát Tường, lo lắng hỏi.
“Anh ấy mới vừa tỉnh, tuy nhiên có vẻ còn chưa thích nghi được bản thân đã đến mười năm sau. Để cho hai người họ ở riêng một chút đi.” Cát Tường khẽ cười, sau đó đưa tay ra hiệu cho mọi người chớ có lên tiếng.
Dù sao, chuyện vừa tỉnh lại bỗng phát hiện mình biến thành người già…còn cần thời gian để bình tĩnh.
Dù sao, đôi tình nhân ấy cũng đã chịu nhiều khổ sở như vậy…
Cát Tường nhìn vầng trăng nơi cao cao, hôm nay là trăng tròn đó
Có câu trăng càng tròn người càng viên mãn, cơ mà —
Nhìn mẹ Mộ mặt có chút cứng ngắc.
Trước cứ để bọn họ chờ đi, dù sao…Chuyện khiến bọn họ phiền lòng, còn nhiều lắm.