Đêm Đỗ Kinh

chương 7

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mộ Dung Thu Thủy tỉnh giấc trong tiếng pháo. Ánh nắng nhảy nhót bên song cửa sô, hình như bên ngoài cũng sợ hãi bởi tiếng pháo nổ kinh thiên động địa. Hắn rời giường cởi thắt lưng, cởi trường bào trên người ra, thay một chiếc khác, búi lại mái tóc đen dài, lúc này mới thong dong bước tới bên cửa sổ để nhìn. Chỉ thấy đội nhân mã rất động đi qua, hơn một đội hộ vệ đeo đao đi ở phía sau, mặc dù trên đường người không nhiều nhưng hai đội quan binh trái phải vẫn duy trì trật tự.

Hắn hơi nhô người ra, nghiếng đầu nhìn xa xa, trong đám người chỉnh tề đó có một con ngựa đỏ thẫm, người trên ngựa vóc người thanh tú, vẫn y phục rực rỡ như mọi lần, tóc dài được búi lên cao, đuôi tóc đen lơ đãng rơi trên lưng. Không thấy gương mặt của nàng cũng biết lúc này đôi mắt nàng nhất định là lạnh lùng trang nghiêm. Mộ Dung Thu Thủy bất giác cười, cho đến khi đám người kia khuất tại góc đường hắn mới lưu luyến xoay người lại.

Vừa mới xoay người lại, nụ cười trên mặt chợt đông cứng lại. Trong phòng không biết từ bao giờ có một người ước chừng năm mươi tuổi đứng ở đó, vóc người cường tráng, mặt râu quai nón, hai mắt lộ tinh quang, sắc mặt thâm trầm nhìn thẳng vào hắn.

“Nếu như ta không phải là sư phụ ngươi mà là kẻ địch của ngươi, thì lúc này ngươi đã bị giết chết rồi.”

Giọng nói của ông ta không lớn nhưng lạnh lùng, ngữ điệu trung bình toát lên sự âm nhu, vô cùng tương phản với vẻ bê ngoài của ông ta.

Mộ Dung Thu Thủy hơi cụp mắt: “Xin lỗi, sư phụ.”

Ông ta lạnh lùng nói: “Ngươi nên xin lỗi bản thân ngươi. Họ Mộ Dung kia, bất cứ lúc nào cũng không được buông lơi cảnh giác. Ngươi nên nhớ kỹ, nếu không sẽ chết bất cứ lúc nào.”

“Vâng, sư phụ.”

Giọng nói của Khúc Lan sư phụ ôn hòa hơn, hỏi: “Sự việc đã sắp xếp rồi phải không?”

Mộ Dung Thu Thủy gật đầu, từ trong tấm vài bọc bảo kiếm rút ra một tấm da dê, đặt mở ra trên mặt bàn cho sư phụ xem.

Khúc Lan sư phụ nhìn kỹ một lúc, khi ngẩng đầu lên, sắc mặt rất ung dung, rõ ràng là khá hài lòng.

“Lúc này, ngươi nắm chắc mấy phần?”

“Bảy phần.”

“Bảy phần?” Khúc Lan sư phụ khẽ nhíu mày, “còn điểm nào khiến ngươi còn lo lắng hả?”

Mộ Dung Thu Thủy cười khổ: “Không ai có thể chân chính nắm giữ toàn bộ chi tiết một kế hoạch, mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên…”

Khúc Lan sư phụ bỗng nhiên nghiến răng gầm lên: “Bất luận thế nào, lúc này đâu, nhất định phải giết tên cẩu tặc họ Phạm kia! Đương nhiên, nếu không phải vì tên cẩu tặc này bày mưu tính kế, Thanh cẩu há có thể thuận lợi nhập quan hay sao?”

Mộ Dung Thu Thủy cụp mắt xuống, trong lúc sư phụ nổi giận, hắn đã tập thói quen im lặng. Khúc Lan sư phụ bình tĩnh lại một chút, lại nói: “Vậy người họ Ôn kia rốt cuộc là theo bên nào?”

Mộ Dung THu Thủy lắc đầu nói: “Đến hiện giờ, con vẫn không đoán ra lập trường của cô ta. Nhưng, tỳ nữ Duyệt ý của cô ta là người của Đường môn, hạ độc là bản lĩnh phi thường của cô ta.”

Hắn tạm ngừng một chút, rồi trầm ngâm nói tiếp: “Ba phần không nắm chắc của chúng ta, có thể, ở trên người bọn họ.”

“Nói thế là sao?”

“Tuy rằng con không biết lai lịch cụ thể của cô ta như nào, nhưng có thể khẳng định, đằng sau cô ta có một tổ chức rất lớn mạnh. Người bên cạnh cô ta, mỗi người đều là một nhà, đoàn hí kịch vốn thường xuyên di chuyển, đương nhiên không có gì kỳ lạ, nhưng ngay cả người của Đường môn cũng dính dáng trong đó, dường như có chút khó hiểu…” Mộ Dung Thu Thủy khẽ nhíu mày, nói, “Người họ Ôn này rất nổi tiếng, thuộc hạ của cô ta tuyệt không thiếu tiền, nhưng bọn hắn lại vô cùng tiết kiệm, thậm chí ngay cả bản thân cô ta cũng không có đổ trang sức hay y phục sang trọng gì, điều này cũng hơi kỳ lạ.”

“Nói như vậy, có thể cô ta cùng một con đường với chúng ta?”

“Cũng có thể, chỉ không biết người đứng sau cô ta là ai thôi?”

“Chúng ta không còn thời gian nữa, ngày mai là ngày trùng cửu rồi.”

Khúc Lan sư phụ nhắc nhở hắn, rồi cuộn tấm bản đồ lại để trong tay áo, “Ta và bọn Cao Kiện có chút việc trọng yếu cần thương lượng, bản đồ ta mang đi trước, ngươi cẩn thận một chút.’

Mộ Dung Thu Thủy gật đầu, thấy bóng dáng ông đã đi khuất ngoài cửa sổ, mặt trời chói chang giữa không trung, lúc này hắn mới thấy đói bụng, ra ngoài căn dặn bọn tiểu nhị đem cơm đến. Hắn ăn được nửa, bỗng nhiên khẽ nhíu mày, đôi mắt đen kịt nheo lại, yên lặng lắng nghe.

Mơ hồ có tiếng ồn ào từ hướng Tây Bắc của khách điếm Phượng Phi truyền tới. Lúc này, ước chừng là canh ba buổi trưa, toàn bộ thành Lạc Dương vì Phạm đại nhân đến nên bầu không khí trở nên ngưng trọng, mọi người đều nhận được thông báo nếu không có chuyện quan trọng thì không được ra khỏi nhà, vì vậy hôm nay trên đường rất vắng người, ngay cả tiếng động, tiếng xôn xao cũng không có. Vì vậy, Mộ dung Thu Thủy có thể nghe được mơ hồ có tiếng đánh nhau. Sau đó, cả người hắn giống như con chim bay lên nóc nhà của khách điếm lao về phía phát ra âm thanh đó.

Trong hẻm nhỏ có một thi thể, vẻ mặt kinh hoàng, đôi con ngươi mở trừng trừng như muốn thoát ra khỏi hốc mắt, hình dạng rất phẫn hận không cam lòng. Trên bức tường đen sì còn có một vệt máu đỏ tươi vẫn chưa đông lại, ấm áp từ trên tường chảy xuống thi thể.

Sát thủ đã không còn bóng dáng.

Mộ Dung Thu Thủy chỉ liếc nhìn rồi lập tức xoay người đi về hướng ngược lại.

Hắn nhận ra tử thi, đó là Bào Đường của Hội Xuân lâu, mỗi khi Phùng Lâu Lý lên sân khấu hát hí khúc, hắn luôn luôn cúi đầu khom lưng bưng nước đi xuyên qua đám quần chúng, trên mặt lúc nào cũng tươi cười lấy lòng người. Mộ Dung Thu Thủy có một lần cho rằng: dáng vẻ tươi cười này của hắn không chê vào đâu được. Ngay cả một người như Bào Đường cũng không thoát. Rốt cuộc thì cạm bẫy lúc nào mới lộ chân tướng?

Ngõ nhỏ thành Lạc Dương hẹp dài, vô hình chung làm cho con người ta có cảm giác chật chội.

Mộ Dung Thu Thủy từ trong ngõ đi ra, trong đầu vẫn in dấu hình ảnh gương mặt của người chết, trong lòng bực bội. Nhưng, điều làm hắn khổ sở bi ai nhất, không phải là vì người huynh đệ chết trước, mà từ đầu đến cuối hắn không cảm thấy cái chết có ý nghĩa.

Cho dù có thực sự giết được Phạm Trình, thì có giết hết đám Thanh phản tặc không? Quả thực có thể lật đổ sự thống trị của Thanh triều, đem đuổi hết người Mãn ra quan ngoại được không? Nếu như nói, ba năm trước đây hắn còn có một tia vọng tưởng, còn hôm nay, ngay cả một tia vọng tưởng cũng không có. Tuổi tác cùng với sự từng trải càng nhiều, hắn càng cảm giác được sự nghiệp phản Thanh phục Minh là mơ hồ không có hy vọng. Hăn tin Khúc Lan sư phụ cũng cảm nhận được điều đó, cho nên ông càng lúc càng lo nghĩ, càng trở nên táo bạo, như phát điên thúc giục tất cả, mạnh mẽ vang dội, mọi việc đều phải nhanh! Nhanh! Nhanh!

Bởi vì ông biết, đã muộn thì không còn kịp nữa rồi, hoặc là đã không còn kịp nữa rồi.

Chỉ cần nghĩ như vậy, trong lòng Mộ Dung Thu Thủy như có một sự bi ai đè ép, trong lồng ngực hắn như có một màn xương mù đen dày đặc lấp đầy, chúng chen lấn vượt lên ra sức đè ép với không khí trong phổi để thoát ra ngoài, khiến hắn hít thở vô cùng khó khăn, có lúc gần như không thở nổi. Cổ họng hắn nếm vị tanh tanh, trước mặt hắn bỗng nhiên tối sầm, hắn loạng choạng ngã chúi về phía trước.

Đúng lúc, hai cánh tay mềm mại vừa kịp đỡ hắn.

Hắn ngẩng lên, ngỡ ngàng nhìn nàng, nói: “Là ngươi…”

Còn chưa nói hết, máu đã tràn ra khóe miệng, cả người ngã lên người đối phương.

Ôn Lương Tương hai tay ôm lấy hắn, cũng may nàng không phải là người yếu đuối như vẫn hay biểu diễn trên sân khấu. Nàng ôm lấy Mộ Dung Thu Thủy đang hôn mê như trận gió bay qua ngõ nhỏ, thần không biết quỷ không hay bay vào hậu viện của khách điếm Phượng Phi, chuẩn xác tìm đúng căn phòng hắn ở đưa vào trong. Duyệt ý Đường môn theo sát phía sau.

Ôn Lương Tương đặt hắn lên giường, dùng tay bắt mạch cho hắn, chăm chú không nói. Một lát sau, bỗng nhiên xuất thủ nhanh như chớp, liên tiếp điểm các huyệt đạo trước ngực hắn, vừa nói: “ngân châm!”

Duyệt Ý do dự: “Bà chủ, chẳng phải hắn là kẻ địch của ngươi sao?”

“Cho nên, ta càng phải cứu hắn.” Ôn Lương Tương vươn cánh tay phải trắng nõn mảnh khảnh ra, ý bảo cô ta nhanh lấy ngân châm ra.

“Vì sao?” Duyệt ý không hiểu, nhưng vẫn đưa ngân châm ra.

Ôn Lương Tương vung năm ngón tay lên người Mộ Dung Thu Thủy. Nàng vừa ghim châm vào ngực hắn, vừa hỏi:

“Ngươi chính là Duyệt Ý Đường môn đúng không? Vậy người hay nói xem, trên đời này, một nữ nhân muốn trả thù một nam nhân, cách tốt nhất là gì?’

“Dùng hủ thi hóa cốt, làm cho toàn thân hắn ngay cả một khớp xương cũng không còn.’

“Sai.”

‘Cho hắn dùng vạn trùng phệ tâm cổ, làm hắn sống không được, chết cũng không được.”

“Sai.”

“Vậy dùng tiêu hồn tán, làm cho hắn ham muốn tột cùng, đến bạo huyết mà chết.”

“Sai!”

“Ừm..được rồi, dùng tiêu dao cực lạc đan, khiến cho hắn nảy sinh các loại ảo giác kỳ quái, cuối cùng điên cuồng mà chết…”Duyệt Ý phát hiện càng nói càng không thú vị, dừng lại thở dài, nói: “Được rồi, bà chủ! Ta thật sự không nghĩ ra, vậy biện pháp tốt nhất là gì?”

“Trên đời này, một nữ nhân muốn trả thù một nam nhân, cách tốt nhất..” Ôn Lương Tương châm cứu xong, rút chiếc khăn ra lau ta, nhìn Duyệt Ý thản nhiên cười, nói: “Là gả cho hắn!”

‘Gả cho hắn?” Cằm của Duyệt Ý như sắp rơi xuống.

“Không sai!” Trên mặt Ôn Lương Tương có nụ cười quỷ dị, nhẹ giọng nói: “Gả cho hắn, cả đời hắn bị quản, sau đó chuyển sang biện pháp dằn vặt hắn, như vậy chẳng lẽ không thú vị hay sao.”

‘Thế nhưng…” Duyệt ý nhìn Mộ Dung Thu Thủy nằm trên giường, lúng túng nói: “Ta nghĩ hắn không phải là loại người có thể bị người khác quản thúc.”

“Vậy phải xem là ai quản mới được.” Ôn Lương Tương cười dịu dàng, đuôi lông mày đong đưa phong tình, “Cái này giống như độc của Đường môn các ngươi, cũng là phân cấp để sử dụng, công phu tu luyện cẩn thận, một chút độc cũng không thể hạ bừa bãi, bằng không trái lại sẽ tự đưa tiễn mình…”

Duyệt Ý câm miệng.

Nàng thấy trên ngực Mộ Dung Thu Thủy được cắm hơn mười ba chiếc ngân châm, còn hắn thì nằm hôn mê bất tỉnh trên giường, hỏi: “bà chủ, hắn có bệnh gì vậy?”

“bệnh cũ.”

“hả?”

“Phổi của hắn từng bị một vũ khí lợi hại làm tổn thương, cho nên tâm tình không thể bị kích động, nếu không sẽ bị xuất huyết…”

“Vậy hắn có chết không?” Duyệt ý bật thốt lên.

‘Tạm thời sẽ không.”

“Bà chủ, ngươi thực sự muốn gả cho hắn?” Duyệt ý trầm mặc một chút, cẩn thận hỏi.

“Ngươi nói sao?” Ôn Lương Tương liếc mắt về nàng, cười nửa miệng hỏi ngược lại.

Mặt Duyệt ý bỗng nhiên đỏ lên, chẳng biết đáp lại thế nào, may mà Mộ Dung Thu Thủy ở trên giường kêu lên một tiếng đau đớn, kịp thời hóa giải sự xấu hổ của nàng.

Ôn Lương Tương xoay người lại nhìn hắn, ánh mắt lãnh liệt giá buốt.

Mộ Dung Thu Thủy huyệt đạo bị điểm, trên người cắm ngân châm không thể cử động, chỉ có thể nói cảm tạ với Ôn Lương Tương, nhưng cổ họng khàn khàn không lên thành tiếng.

Duyệt Ý rót một ly trà, đưa tới cho hắn uống.

Ôn Lương Tương thờ ơ lạnh nhạt, trong mắt hiện lên tia mỉa mai.

Cổ họng Mộ Dung Thu Thủy khá hơn, hắn nói: “Xin hãy giải huyệt đạo cho ta, rút những ngân châm này ra…”

Duyệt Ý sửng sốt, quay lại nhìn Ôn Lương Tương.

Ôn Lương Tương mặt lạnh te, nói: “Rút ra.”

Duyệt ý vì vậy buông ly trà, giải huyệt đạo trên người Mộ Dung Thu Thủy, rút từng chiếc ngân châm trên ngực hắn. Đại khái lần đầu thấy thân thể của nam tử trẻ tuổi, mặt nàng đỏ bừng.

Mộ Dung Thu Thủy như không có việc gì, đứng dậy mặc trường bào vào, sau đó xoay người lại, ôn hòa cười nói: “Xin lỗi bà chủ Ôn, xin thứ cho ta thất lễ.” Nói xong hạ thấp người, cử chỉ phong độ có thể nói là hoàn mỹ.

Đôi mắt sáng rực của Ôn Lương Tương chăm chú theo dõi hắn, trong lòng cũng thầm phục phong thái của hắn, thản nhiên cười nói: “Giang hồ đồn, Phạm Âm Tông chủ Túy hoa âm tao nhã, phong thái trác tuyệt, hôm nay gặp, quả nhiên là danh bất hư truyền.”

Mộ Dung Thu Thủy nghe vậy mặt biến sắc, nhưng lập tức cười nói: “Bà chủ Ôn quả thật là thần thông quảng đại, ngay cả bí mật ấy của ta cũng biết.”

Ôn Lương Tương cũng cười: “Ta ngược lại không cho là thế. Một trong tứ đại Tông chủ của Thiên hạ vô song các, Túy hoa âm đỉnh đỉnh đại danh, thì ra là một thủ lĩnh phản Thanh phục Minh. Vậy, đây cũng là một bí mật à?”

Mộ Dung Thu Thủy không chút sợ hãi, mỉm cười đi thẳng vào vấn đề: “Bà chủ Ôn, ngại gì hãy nói thẳng ý đồ đến đây của ngươi đi.”

Ôn Lương Tương không nói gì, ánh mắt đánh sang phía Duyệt Ý.

Duyệt ý ngầm hiểu, nói: “A, nước trà hết rồi, ta đi xuống lầu lấy…”

Nàng nói xong đi ra ngoài, chậm rãi đi qua hành lang, bước xuống lầu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio