Lãnh Tiếu Tiếu mang theo đau đớn cả người tập tễnh di chuyển về phía lề đường, chân này giống như là đổ chì, mỗi một bước đi, đau đớn này càng nhiều lên một phần, đầu đầy mồ hôi hột theo cái trán rơi xuống.
Cô kiên cường mạnh mẽ chống thân thể, nhìn cánh cửa sân gần ở trong gang tấc lại giống như cách xa vạn dặm. Cô cắn chặt hàm răng trong lòng lặng lẽ tự nhủ, bất kể như thế nào cũng muốn rời khỏi ngôi biệt thự này, rời khỏi nơi thuộc về anh, sống hay chết đều không liên quan với anh.
Khi cô rốt cuộc bước ra khỏi cánh cửa biệt thự này, cô hít một hơi thật sâu, đèn đường mờ mờ trước mắt này bắt đầu di chuyển, cuối cùng ở trong một góc tối, thân thể gầy yếu của cô chậm rãi ngã ở trên mặt đất.
Lãnh Tiếu Tiếu rời đi hình như đem ấm áp duy nhất trong phòng trống rỗng này cũng mang đi, chỉ còn lại lạnh lẽo vô cùng.
Yên tĩnh đến mức nhịp tim đập trong phòng cũng có thể nghe được, đầy đất đều là ảnh bị xé tan.
Trước cái túi chứa đầy ảnh giọi vào trong mắt của Hàn Trạch Vũ, anh đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.
Thời điểm Lãnh Tiếu Tiếu đang tắm, người đưa ảnh đến là ai? Anh ta tại sao có thể có những ảnh này? Anh ta đưa ình những bức ảnh này mục đích là cái gì?
Nhìn thời gian trong ảnh không nghi ngờ chút nào chính là xế chiều hôm nay, vậy anh ta là vẫn luôn theo dõi Lãnh Tiếu Tiếu sao?
Hoặc là, tất cả đây cũng có mưu tính từ trước? ?
Nghĩ đến đây, trong đầu Hàn Trạch Vũ hoáng qua Lãnh Tiếu Tiếu lặng lẽ tuyệt vọng, cô không giải thích gì, cô thật sự là cam chịu sao? Hay là cô đối với mấy tấm ảnh này mặc dù không tán thành, nhưng căn bản không thể nào giải thích?
Hàn Trạch Vũ cảm thấy mình giống như tiến vào trong một cái bẫy của người khác thiết kế. Nhưng mà, dấu vết nụ hôn kia làm sao giải thích?
Chẳng lẽ. . . . . . ?
Hàn Trạch Vũ lấy điện thoại di động ra, bấm điện thoại của Tiếu Lãng.
"Alo, Tiếu Lãng, trong phút nữa cậu lập tức chạy đến nhà tôi. Có một chuyện quan trọng cần cậu lập tức đi làm."
"Dạ? Hàn tổng." Tiếu Lãng ngắn gọn trả lời xong liền cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, Hàn Trạch Vũ nhặt lên còn có chừng mấy tấm ảnh trên đất vẫn chưa bị xé nát, bỏ vào trong túi giấy gói đó.
Anh nhìn vài tấm ảnh này, có thể ở trong thời gian ngắn ngủi rửa xong, hơn nữa giống như còn là dùng loại giấy cao cấp nhất, anh tin tưởng, chỉ cần anh muốn biết, rất nhanh sẽ có thể tìm ra vài tấm ảnh này rốt cuộc là cửa hiệu nào tráng in và mang ra ngoài.
: rửa phim và in ảnh
Lại theo cách này. Tay Hàn Trạch Vũ thật chặt nắm thành quả đấm, đáy mắt lộ ra một tia ánh sáng lạnh lẽo.
Tiếu Lãng lái xe nhanh chóng đi đến nhà Hàn Trạch Vũ, nhìn phía trước mặt cách đó không xa ánh đèn nhu hòa ngăn nắm, anh nhìn đồng hồ đeo tay, chỉ dùng phút.
Anh nhếch khóe miệng, hình như rất hài lòng hiệu suất siêu nhanh của mình.
Xe khi tiến vào cửa biệt thự ở chỗ ven đường chuẩn bị quẹo, phản xạ ánh đèn xe, một bóng dáng mảnh mai giọi vào đáy mắt của Tiếu Lãng, trong lòng anh hoảng sợ, vội vàng xuống xe kiểm tra, khi anh phát hiện người nằm trên đất là Lãnh Tiếu Tiếu.
Anh một tay ôm lấy Lãnh Tiếu Tiếu, nhẹ nhàng vỗ mặt của cô, trên trán cô ướt đẫm mồ hôi khiến Tiếu Lãng hết sức lo lắng, không kịp nghĩ quá nhiều, anh nhanh chóng đem Lãnh Tiếu Tiếu ôm vào trong xe, ở cửa của biệt thự quay đầu, thẳng tắp chạy như bay về phía bệnh viện.
Hàn Trạch Vũ tựa hồ nghe được một hồi nhiều tiếng động cơ xe, nhưng một hồi lâu cũng không thấy Tiếu Lãng đi vào, anh giơ tay nhìn thời gian một chút, lại gọi cho Tiếu Lãng một cuộc điện thoại.
"Tiếu Lãng, cậu ở đâu? Trên đường xảy ra chuyện gì sao?"
Hàn Trạch Vũ có chút bất an hỏi, trực giác của anh nói cho anh biết, giống như có chuyện gì muốn xảy ra.
"Hàn tổng, tôi bây giờ đang ở bệnh viện, tôi ở cửa phát hiện Lãnh tiểu thư ngất xỉu, tôi. . ."
"Cậu bây giờ ở bệnh viện nào?"
Hàn Trạch Vũ vừa nghe Tiếu Tiếu ngất xỉu, trong đầu của anh toàn bộ rối loạn, anh căn bản không có tâm tư nghe Tiếu Lãng đang nói gì, anh chỉ muốn lập tức biết cô bây giờ đang ở trong bệnh viện nào.
"Chúng tôi ở trong bệnh viện trung tâm."
Lời nói của Tiếu Lãng vừa dứt, trong điện thoại liền truyền đến một hồi thanh âm ầm ầm, Tiếu Lãng ngẩn người, có chút mất mát cúp điện thoại.
Thời gian không đến mười phút, Hàn Trạch Vũ giống như một cơn gió xuất hiện ở bệnh viện.
Cửa phòng cấp cứu cũng vừa mới vừa mở ra, bác sỹ đi ra, Tiếu Lãng đang chuẩn bị tiến lên hỏi thăm, Hàn Trạch Vũ bước một bước dài xông lên phía trước, "Bác sỹ, cô ấy thế nào? Làm sao lại ngất xỉu?"
"Cậu là gì của cô ấy? Bệnh nhân chỗ bụng của cô ấy có dấu vết va chạm nghiêm trọng, có vết bầm diện tích lớn, có thể là bởi vì thân thể suy yếu sức lực sắp không chống đỡ được nữa, cho nên mới phải bởi vì quá mức đau đớn tự bị choáng dẫn đến hôn mê, hiện tại bệnh nhân đã tỉnh lại rồi, không có gì đáng ngại, một lát nữa sẽ chuyển đến phòng bệnh bình thường. Bây giờ cô ấy muốn gặp vị tiên sinh kia người đưa cô ấy đến bệnh viện."
Nghe được lời của bác sỹ, Tiếu Lãng đi tới, "Bác sỹ, là tôi đưa cô ấy đến."
"Tốt, cậu theo tôi đi vào."
Tiếu Lãng đi theo bác sỹ vào, lại cảm thấy trên lưng có một nguồn sáng nóng rực, chăm chú nhìn chằm chằm sau lưng của mình, nhưng mà, ý nghĩ muốn đến gặp Lãnh Tiếu Tiếu áp chế toàn bộ.
Nghe được tiếng bước chân có người tiến vào, Lãnh Tiếu Tiếu yếu đuối mở mắt ra, khi cô thấy rõ ràng người đàn ông ở trước mắt, có chút kinh ngạc, nhưng trong nháy mắt liền bình tĩnh lại.
"Tiếu Lãng? Là anh đưa tôi đến bệnh viện sao? Cám ơn anh?"
"Lãnh tiểu thư, không cần cám ơn. Tôi chỉ là đi ngang qua, một cái nhấc tay."
Thấy Lãnh Tiếu Tiếu không có gì đáng ngại, lòng của Tiếu Lãng cũng để xuống, anh không coi thường trước Lãnh Tiếu Tiếu nhìn đến anh hiện lên biểu tình kinh ngạc kia.
Anh nghĩ nghĩ lại mở miệng nói, "Hàn tổng ở bên ngoài, cô muốn gặp anh ấy không?"
"Thật xin lỗi, tôi rất mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút, không muốn gặp bất luận kẻ nào, Tiếu Lãng, cám ơn anh, anh cũng đi đi?" Nghe được tên tuổi của Hàn Trạch Vũ, trên mặt Lãnh Tiếu Tiếu đột nhiên hiện lên vẻ mặt mệt mỏi.