Lục Tề Phong từ Lục viên ra ngoài, dọc theo đường đi nhanh chóng cũng không hạ xuống dưới . Tim của anh hận không được có thể ngồi lên hỏa tiễn, bay thẳng đến bên người Lữ Duy Duy.
Khi anh hỏa tốc chạy tới nhà trọ độc thân, lại phát hiện bên trong nhà tối đen như mực.
Anh mở đèn, trong mỗi cái phòng cẩn thận tìm một lần, xác định Lữ Duy Duy không có ở nhà, anh lại lấy điện thoại di động ra, chuỗi mã số này vẫn là tắt máy.
Lục Tề Phong tức giận đưa điện thoại di động ném lên trên giường. Giờ khắc này, anh mới phát hiện mình hiểu biết đối với cô thật sự là ít lại càng ít, trừ biết số di động của cô và người chị em tốt của cô là Lãnh Tiếu Tiếu ở ngoài, đối với cô cơ hồ không biết gì cả. Tsh.
Hiện tại, anh không biết mình còn có thể đi chỗ nào tìm cô.
Anh ngơ ngác ngồi trên giường, xem tấm ảnh ở đầu giường nụ cười kia rực rỡ, nhớ nhung càng sâu hơn, trong lòng có một loại cảm giác đặc biệt lo lắng vang lên.
Thời gian yên lặng không tiếng động cực nhanh, Lục Tề Phong đem thời gian cùng Lữ Duy Duy đi chung với nhau từng ly từng tý, từ đầu đến cuối lăn qua lộn lại nhớ lại không biết bao nhiêu lần, cả đời này, trừ cô, mình sợ rằng ở cũng không cách nào yêu người khác.
Đột nhiên một loạt tiếng bước chân và thanh âm của người đàn ông ở ngoài cửa vang lên.
Vẻ mặt Lục Tề Phong vô cùng nghi hoặc đi về phía của chính.
"Chậm một chút, Duy Duy, cô cẩn thận một chút, chìa khóa đâu rồi? Để chỗ nào?" Tề Thiên Lỗi ôm Lữ Duy Duy say đến lộn xộn lung tung vẻ mặt hối hận.
Sớm biết cô sẽ say thành như vậy, khó chịu như vậy, anh căn bản cũng không nên theo cô cùng nhau điên khùng.
Nôn được vị axit dạ dày cũng mau ra ngoài Lữ Duy Duy vẫn đang không ngừng kêu to, "Tôi không trở về nhà, tôi còn muốn uống rượu, còn phải uống."
Tề Thiên Lỗi không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là vừa ôm thật chặt cô, vừa tự mình động thủ ở trên người của cô tìm chìa khóa, hiện tại, anh chỉ cần vừa buông tay, cô nhất định sẽ ngã nhào trên đất.
Anh còn chủa tìm được chìa khóa, cửa liền từ bên trong mở ra.
Tề Thiên Lỗi kinh ngạc nhìn cánh cửa kia, gương mặt Lục Tề Phong đó đen đến không thể đen hơn. Con ngươi đen tối nhìn chằm chằm tay Tề Thiên Lỗi đang vòng ở ngang hông Lữ Duy Duy.
"Làm sao anh ở chỗ này?" Lữ Duy Duy thấy Lục Tề Phong, cô kinh ngạc híp mắt nhìn anh, trong lòng dâng lên một chút khổ sở.
Nếu đều không yêu tôi, tại sao còn phải xuất hiện tại trước mặt của tôi? Còn muốn lừa gạt tôi sao? Tôi không sẽ ở ngu ngốc như vậy nữa. Lục Tề tôi...tôi tuyệt đối sẽ không ở để cho anh lừa? Anh là tên lường gạt?
"Buông cô ấy ra?" Lục Tề Phong căm tức nhìn Tề Thiên Lỗi, chuẩn bị một tay ôm Lữ Duy Duy qua.
"Anh mới buôn ra, đừng đụng tôi? Thiên Lỗi, ôm em tiến vào?" Lữ Duy Duy lạnh nhạt liếc mắt nhìn Lục Tề Phong, hận ý che giấu ở trong lòng, cô đem thân thể dựa vào trong ngực của Tề Thiên Lỗi, đôi tay vòng quanh hông của anh.
Tề Thiên Lỗi có chút phức tạp liếc mắt nhìn Lục Tề Phong, một tay ôm lấy Lữ Duy Duy theo từ bên cạnh của Tể Phong vòng qua, đi vào phòng.
Thấy hành động của Lữ Duy Duy, vẫn ở trong lo lắng Lục Tề Phong tức giận tăng lên, mình ở trong nhà lo lắng cô một buổi tối, cô lại chạy đi cùng người đàn ông khác uống rượu Tầm Hoan?
"Lữ Duy Duy, em biếtanh chờ một buổi tối không? Em không biết anh sẽ lo lắng cho em sao? Cư nhiên cùng người đàn ông khác uống đến say loạn, em xem em một chút bây giờ là như thế nào?"
Lữ Duy Duy đối mặt với chất vấn của Lục Tề Phong, tức giận cũng vọt lên, "
Anh lo lắng cho tôi? Tôi đây hai ngày nay đi đâu, anh đi tìm tôi không? Tôi hiện tại hình dáng gì cũng không cần anh trông nom, anh tạm thời đóng kịch ở trước mặt tôi, tôi sẽ không bị anh lừa, không phải để cho anh đừng tìm tôi rồi sao? Anh đi cho tôi, tôi không muốn gặp lại anh."
Lữ Duy Duy chỉ vào cửa miệng buông lời ra lệnh đuổi khách. Cô say túy lúy đứng lên, lại trọng tâm không vũng, ngã vào lồng ngực của Tề Thiên Lỗi .
"Duy Duy, em trước hết ngồi đã, em uống say rồi, cẩn thận ngã xuống." Tề Thiên Lỗi hết sức dịu dàng đỡ cô ngồi xuống.
"Thiên Lỗi, vậy thì anh tốt nhất?" Lữ Duy Duy bĩu môi, nhẹ nhàng nói xong, trong lòng hết sức khổ sở.
Lục Tề Phong nhìn dáng vẻ bọn họ thân mật, ghen tức tăng lên, anh đột nhiên đẩy Tề Thiên Lỗi ra, đem lữ Duy Duy siết tại trong ngực, dùng sức lắc lắc.
"Lữ Duy Duy, em rốt cuộc phát điên vì cái gì?" Thế nào hai ngày không thấy, Lữ Duy Duy giống như biến thành người khác vậy?
"Buông cô ấy ra?"
Lửa giận tăng lên. Tề Thiên Lỗi dùng sức hất tay của Lục Tề Phong, chắn ở trước mặt của Lữ Duy Duy, một bộ dáng bảo vệ.
"Cút ngay? Chuyện giữa chúng tôi không tới phiên anh tới trông nom." Lục Tề Phong thấy tư thế của Tề Thiên Lỗi, lửa giận tăng hơn rồi.
"Tôi với anh trước đây sẽ không bao giờ có chuyện gì nữa, người nên cút là anh, tôi không muốn nhìn thấy anh, giữa chúng ta kết thúc rồi. Anh nghe không hiểu sao?"
"Lữ Duy Duy, cái người này người người phụ nữ ngu ngốc, em rốt cuộc có biết em ở đây nói gì hay không?" Người phụ nữ đáng chết cư nhiên giúp đỡ người đàn ông khác tới đả kích mình?
Mình lo lắng cả ngày, đợi cô một đêm, cô lại ôm người đàn ông khác trở lại đối với mình hạ lệnh đuổi khách, anh quả thật đều bị cô tức điên rồi.
"Anh mới là người ngu ngốc? Anh cút cho tôi? Yêu anh mới là vũ nhục thưởng thức của tôi?" Lữ Duy Duy tức giận hầm hừ.
Lại còn nói mình là một người phụ nữ ngu ngốc? Đúng, mình chính là người ngu ngốc mới có thể mắc mưu của anh, một lần bị anh lừa gạt?
Lữ Duy Duy khổ sở nhắm nghiền hai mắt, tất cả đều kết thúc, kết thúc, tôi đây tình yêu ngây ngô buồn cười?
Lục Tề Phong ở trong tức giận, không có tiêu hóa được hết lời nói của Lữ Duy Duy, lúc này chính anh đã bị ghen tức và lửa giận làm cho đầu óc hôn mê, anh lạnh lùng liếc mắt nhìn Tề Thiên Lỗi, ánh mắt lại trở về trên người của Lữ Duy Duy, ánh mắt kia khí lạnh mười phần, khiến Lữ Duy Duy không khỏi run lên.
"Được, tôi biến, tôi cút?"
Lục Tề Phong điên cuồng hét lên một phen, mang theo một thân lửa giận, khí thế vội vàng sập cửa đi?
Nghe được tiếng đóng cửa nặng nề kia, Lữ Duy Duy lập tức giống như đứa trẻ bị rút hết sức lực, thân thể mềm nhũn chậm rãi rũ xuống, cô đem lấy đầu ôm ở trong gối , thân thể bắt đầu khẽ run rẩy, một hồi, dưới gối đầu phát ra từng trận nghẹn ngào tiếng bi thương.