Bị ném lên trên giường dọa Lãnh Tiếu Tiếu, “Anh…. Anh đừng làm càn, đây là phòng bệnh đấy?”
“Anh không làm càn, anh từ từ đến được không?”. Hàn Trạch Vũ nói xong thân thể liền đặt lên người Lãnh Tiếu Tiếu.
Bàn tay anh chui vào trong quần áo của cô, xúc cảm mượt mà khiến anh không cách nào kiềm chế mình, hô hấp bắt đầu biến trở nên khàn khàn, dục vọng ở đáy mắt càng hiện lên rõ ràng.
“Không cần, em cầu xin anh, bác sĩ với y tá tí nữa sẽ tiến vào, anh đừng như vậy được không?”. Lãnh Tiếu Tiếu lắc đầu, cố nén nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh.
“Vào kiểm tra phòng lúc này sớm quá, đừng cho là anh không biết, em và tên cảnh sát kia thân thiết thì không sợ người khác thấy sao? Đối mặt với tôi, em liền sợ?”. Hàn Trạch Vũ trên mặt lộ ra tà khí u ám, nhiệt huyết sôi trào, khiến tròng mắt kia của anh càng thêm tĩnh mịch.
“Không, không có, bọn em không có gì cả, tại sao anh không tin em? Bỏ qua cho em, xin anh”. Lãnh Tiếu Tiếu bất lực nhìn anh, rốt cuộc cúi đầu cầu xin anh.
Đối mặt với cơn thịnh nộ bùng lên của Hàn Trạch Vũ, cảm nhận được hơi thở nguy hiểm trên người anh, Lãnh Tiếu Tiếu thật sợ, cô hiểu rõ, chọc giận người đàn ông này, người thua thiệt là mình.
Trải qua lần dạy dỗ trước, chẳng lẽ còn không biết sao? Chỉ cần người đàn ông này muốn, bất kỳ sử dụng thủ đoạn nào, anh nhất định phải lấy được.
Ánh mắt Lãnh Tiếu Tiếu vô dụng khiến trong đầu Hàn Trạch Vũ một hồi khẽ run, cô đã phải cầu xin anh, anh cũng hiểu giữa người không có chuyện gì, nhưng thấy cô cười với người đàn ông khác, ghen tị điên cuồng liền khống chế đầu óc anh.
Hiện tại, nhiệt tình trong cơ thế không cách nào kiềm chế bắt đầu khởi động, muốn tìm được cách ra, anh căn bản không muốn buông cô ra. Một bên anh tìm cớ, vừa mang theo chút hấp dẫn nhẹ nhàng gặm cắn vành tai cô, không kiềm chế được gọi tên cô.
“Anh chỉ tin chính mình thấy, muốn chứng minh, không cần kháng cự anh, ngoan ngoãn cho anh. Anh muốn em được không, Tiếu Tiếu?
“Trạch Vũ?”. Đáy mắt Lãnh Tiếu Tiếu mơ màng lộ vẻ không hiểu được.
Cái miệng này, trước nói ra từng câu từng chữ đều đả thương người như vậy sao? Làm cho trái tim cô đau thật là đau sao? Hiện tại, há miệng như vậy, rồi lại nhu tình gọi cô, dịu dàng hôn cô, rốt cuộc người nào mới là chính anh thật sự?
“Tiếu Tiếu?”
Nhìn thấy cô ngây ngẩn, Hàn Trạch Vũ đã cởi ra quần áo của cô, anh vùi đầu vào bộ ngực dịu dàng của cô, say sưa đáp ứng cô.
Đột nhiên có cảm giác lạnh lẽo khiến Lãnh Tiếu Tiếu giật mình, cô theo bản năng muốn mặc lại y phục, Hàn Trạch Vũ giữ chặt tay của cô, đem cô dán chặt lên thân thể mình. Cảm thấy anh đã sớm vội vã nhiệt tình, biểu hiện của cô hiện tại muốn anh buông tha, không có khả năng rồi, cô khẩn trương nhìn cánh cửa kia chằm chằm, nhỏ giọng yêu cầu nói.
“Trạch Vũ, khóa cửa lại đã, được không?”
Nghe được lời như cầu khẩn của Lãnh Tiếu Tiếu, anh ngẩn ra.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Lãnh Tiếu Tiếu đỏ ửng, anh tà ý cười cười.
Anh một tay vây quanh nâng cô đi tới cửa, đem cô chống đỡ trên cửa, một cái tay xấu chạy trên người cô, cuối cùng dừng lại bầu ngực cao vút của cô.
“Muốn đóng cửa sao? Nhưng tay anh không rảnh rồi”. Nghe lời nói của anh, dường như hiện tại bộ dạng anh rất bận vậy.
Lãnh Tiếu Tiếu có chút xấu hổ tưởng cửa đã khóa, cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy mặt cười xấu xa của Hàn Trạch Vũ, giống như sinh ra một loại ảo giác. Giống như người vội vã không phải là anh, mà là cô.
“Xong chưa?”
“Tốt lắm”. Âm thanh của Lãnh Tiếu Tiếu thấp đến mức ngay cả bản thân cô cũng khó nghe được.
“Ý của em là chúng ta có thể tiếp tục sao?”. Hàn Trạch Vũ hết sức buồn cười nhìn Lãnh Tiếu Tiếu.
“A?”
Lãnh Tiếu Tiếu chưa kịp phản ứng, đợi cô hiểu ý của anh, mặt bỗng chốc đỏ. Tại sao mình lại vì lời nói của anh mà rơi vào cạm bẫy của anh chứ?
“Vậy thì nghe lời em, hiện tại chính thức bắt đầu nhé?”.
Nhìn Lãnh Tiếu Tiếu thẹn thùng, Hàn Trạch Vũ cảm thấy rung động, anh cúi đầu, có chút gấp gáp hôn lên đôi môi mềm mại của cô, mải mê hút hương thơm trong miệng cô.
“Umh…. Em không có…..”
“Không muốn cho người ta biết ở đây xảy ra chuyện gì, thì nên nhỏ giọng một chút nhỉ?”. Tiếng nói thật thà của Hàn Trạch Vũ ở bên tai Lãnh Tiếu Tiếu, anh ôm Lãnh Tiếu Tiếu trở về bên giường.
Nghe được lời cảnh báo của Hàn Trạch Vũ, Lãnh Tiếu Tiếu cứng rắn nuốt lời giải thích của mình.
Tay của Hàn Trạch Vũ khi thì nhẹ, khi thì nặng vân vê nắm, môi của anh hôn trước ngực đẹp đẽ của cô, trơn trượt trên làn da mịn màng của cô. Một loại kích thích tập kích vào thân thể của cô, Lãnh Tiếu Tiếu cắn chặt môi đỏ thẫm, không dám phát ra một chút xíu âm thanh nào.
Hàn Trạch Vũ như muốn hành hạ cô, làm đủ màn dạo đầu. Nhìn thân thể cô giãy giụa có chút khó nhịn, anh vẫn như cũ mang theo nụ cười xấu xa, cứ ngắm nhìn như trêu chọc cô, không cho cô muốn.
“Trạch Vũ…..”. Lãnh Tiếu Tiếu có chút không chịu nổi, tiếng gọi mềm mại từ miệng cô truyền ra.
“Hả? Muốn không?”. Âm thanh của Hàn Trạch Vũ có chút khàn khàn, không khó nhìn ra anh cũng đang hết sức chịu đựng.
“Đừng như vậy được không?”. Lãnh Tiếu Tiếu có chút mơ hồ không rõ lầm bầm.
“Thế như thế nào? Như vậy? Hay là như thế này?”. Hàn Trạch Vũ vừa hỏi, vừa chạm vào phần nhạy cảm của cô, khiến thân thể Lãnh Tiếu Tiếu run rẩy một hồi.
“Không, a….., van anh”.
Lãnh Tiếu Tiếu không chịu được trêu đùa của Hàn Trạch Vũ, cô khó nhịn ưỡn người, muốn sát đến thân thể anh, tìm kiếm một tia an ủi.
“Cầu xin anh cái gì?”
Đáy mắt Hàn Trạch Vũ tràn đầy hưng phấn, người phụ nữ bướng bỉnh này cuối cùng cũng xin tha thứ, anh đã rất nhẫn nại, nếu như hao tổn nữa, anh thật không biết mình có thể chịu đựng được nữa hay không.
“Trạch Vũ, cầu xin anh, cho em được không?”