Lạc Trăn, bên ngoài có người tìm!” Lăng Cát Văn đứng ở cửa, vẻ mặt long lanh gọi với vào Lạc Trăn. Lạc Trăn đương nhắm mắt nghỉ ngơi bỗng giật mình, hoang mang nhướng mắt nhìn ra, một thân hình cao ngất thon dài đang đang đứng ở cửa đối diện với cô, theo lý thuyết người bị cận độ như cô hẳn nhìn không rõ người ở phía xa kia, nhưng rất kỳ lạ, cô lại biết người đó là ai.
“Lạc Trăn, em cũng biết giấu kỹ lắm, kiểu đàn ông chất lượng cao này không mang ra sớm để chị em còn quan sát học hỏi.” Trương Khiết ngồi bên phải Lạc Trăn thèm thuồng đánh giá người đàn ông xa xa.
“Đúng thế đúng thế.” Vương Mẫn Mai bên trái dí dỏm phụ họa.
Thật ra hai cô gái này cũng không phải dạng mê trai thật, chỉ thích làm ra vẻ mê trai thôi.
Lạc Trăn đeo chiếc kính có viền đỏ sẫm lên, nhíu mày nói, “Thật xui xẻo, hai mỹ nữ ạ, anh ta đã có bạn gái rồi, OK, đừng dùng ánh mắt ấy nhìn em, bổn tiểu thư cũng không có vinh hạnh ấy đâu.”
Vuốt vuốt vạt áo rồi đứng dậy bước về phía vị công tử anh tuấn phong độ kia, thành thật mà nói, anh thực sự rất có năng lực, bề ngoài nhã nhặn lịch thiệp, cao khoảng hơn một mét tám, phối thêm âu phục màu đen thuần được cắt may gọn gàng kết hợp với sơ mi màu xám, sang trọng lại tao nhã. Lạc Trăn bỗng nhớ đến một câu nói mà đạo diễn Trương Nghệ Mưu dành để miêu tả một diễn viên nào đó —- Anh ấy chẳng cần làm bất cứ điều gì, chỉ cần đứng ở yên đó đã đượm nỗi ưu sầu! Lạc Trăn khi ấy nghe mà cảm thấy rất buồn cười, nhưng lúc này nghe lại đúng là có vài phần ý vị, dĩ nhiên, Mạc Hoành tao nhã, một vẻ tao nhã hoàn toàn tự nhiên.
Lạc Trăn bước đến trước mặt anh rồi đứng lại, đẩy đẩy mắt kính, “Có chuyện gì thế?”
Mạc Hoành vẫn nhìn cô lại gần, thần sắc bình tĩnh, “Có thể nói chuyện một lát không?”
Lạc Trăn sửng sốt, cười đáp, “Được thôi.”
Vừa khéo cũng là lúc ăn trưa, Lạc Trăn dứt khoát dẫn anh lên nhà hàng trên tầng cao nhất.
Nhân viên phục vụ cầm thực đơn đưa tới.
Lạc Trăn xua xua tay, “Phần A, cám ơn.” Dẫu sao bữa cơm này xác định chăng ăn vô được là bao, cũng tùy tiện gọi một phần.
“Giống cô ấy.”
“Được rồi, muốn nói chuyện gì?” Giọng nói Lạc Trăn tự nhiên cởi mở.
“Ăn cơm trước đã.” Trầm mặc hồi lâu, nhàn nhạt đáp.
“… Được.” Chủ thuận theo khách vậy, không miễn cưỡng.
Trong lúc chờ đợi, Lạc Trăn uống nước, ngụm có ngụm không, cô trước nay chỉ uống nước tinh khiết, còn Thẩm Hạ Thụy lại thích đồ uống có ga, coca hay sprite ngày nào cũng uống mấy chai, cũng chẳng sợ béo, hơn nữa sống chết vẫn muốn ướp lạnh, mùa đông cũng vậy, rét đến run cầm cập vẫn còn uống nước đá, hận không thể lạnh thấu từ trong ra ngoài, Lạc Trăn chỉ nhìn không đã cảm giác lạnh buốt tim.
Đặt chiếc cốc thủy tinh trong tay xuống, cảm thấy thật ngu xuẩn, dù cho có phải đợi, cũng không cần phải tận lực đợi đến khi ăn xong mới nói, nhưng mà, nếu anh ta đã không muốn lên tiếng trước vậy để cô bắt đầu cũng được, Lạc Trăn suy nghĩ, giữa bọn họ hẳn chẳng còn bất cứ điều gì liên quan đến nhau, lý do anh đến tìm cô chắc không phải là chuyện riêng tư của “hai người”, trình độ tự kỷ khỏi cần nghĩ, trừ phi có nhiều khả năng là về công việc, vậy thì lại càng không liên quan, duy nhất chỉ còn có —- “Anh muốn hỏi chuyện của Đường Thận Linh?”
Mạc Hoành sững người, đôi mắt thâm thúy nhìn cô, “Hôm đó…”
“Cô ta chẳng làm gì cả, cô ta chỉ tới tìm tôi ôn chuyện cũ uống ngụm trà thôi, mọi người ngồi xuống hàn huyên tình hình chính trị rồi triển vọng sau này, đúng là một thanh niên tốt.”
“Lạc Trăn, em đừng nói như vậy.” Sắc mặt Mạc Hoành có chút khó coi.
Lạc Trăn trong lòng không khỏi hừ một tiếng, hừ hừ, cười nói, “Anh không tin sao? Tùy anh, anh cứ cho rằng tôi làm gì cô ta cũng chẳng sao.”
Sắc mặt Mạc Hoành càng khó coi hơn, có thể nói là trắng bệch. Lạc Trăn híp híp mắt, trong ngực bỗng nhiên có chút buồn bã, cảm giác những lời này hình như hơi quá, hơn nữa, mình nghe còn thấy khó nghe, cứ như một oán phụ, cực kỳ vô vị.
“Thôi được, nếu anh chỉ muốn đến để hỏi mấy chuyện này, vậy thứ cho tôi không tiếp, tất nhiên, nếu anh thật sự muốn hiểu rõ như thế, có thể đi hỏi Đường Thận Linh, tôi nghĩ cô ta rất bằng lòng thuật lại tỉ mỉ cho anh.” Lạc Trăn đứng dậy, khom cười cầm chiếc túi trên ghế bên cạnh.
Mạc Hoành vươn tay phủ lấy bàn tay phải của Lạc Trăn vịn bên mép bàn, “—- Lạc Trăn, em cảm thấy, là tôi nợ em sao?” Con ngươi khẽ ngưng lại, mơ hồ lộ ra một tia lạnh giá nhàn nhạt.
“Anh có ý gì?” Lạc Trăn cau mày.
“Tôi không nợ em, Lạc Trăn.” Ngừng lại hai giây Mạc Hoanh mới lên tiếng, thanh âm đã lạnh thêm mấy phần, “Ngược lại —- là em nợ tôi.”