Anh có vẻ rất quan tâ m đến đứa bé thì phải?
- Ừ, lần đầu được làm bố mà.
Ai biết được sau này con gái sẽ rất nghe lời tôi thì sao?
Tư Vân không có nói gì nữa.
Ý của cô là ngoài đứa bé ra thì hắn có quan tâ m đến cô như vậy không.
Nhưng lời còn chưa nói ra đã bị cô nuốt ngược trở lại rồi.
Mà Mạc Hàn cũng chẳng phải kẻ ngu gì mà không hiểu.
Đương nhiên là hắn rất quan tâ m đến đứa bé, nhưng hắn cũng quan tâm cô không kém phần.
Hắn đã xác định rồi, nếu trong trường hợp xấu nhất xảy ra thì hắn nhất định sẽ cứu cô thay vì cứu đứa bé.
Chỉ có điều, Mạc Hàn lại không thể bộc bạch những lời đó ra được.
Từ trước đến nay hắn là kẻ không biết nịnh nọt với biết cách ăn nói.
Nếu như hắn muốn chứng minh cho tất cả mọi người thì hắn đều dùng hành động chứ không muốn nói suông.
Chính vì thế, hắn lại càng không biết nói thế nào cho Tư Vân hiểu.
Càng nói thì cô lại hiểu lầm hơn thì hắn cũng chẳng biết làm sao nữa.
Nhìn bộ dạng khó khăn bước đi của cô, Mạc Hàn không nhịn được đành đi đến bế cô lên.
- Xin lỗi, lát nữa cô hãy tắm qua đi, vết trên người tôi dính vào áo cô rồi.
Vừa nãy hắn sợ của mình sẽ khiến cả người cô bị bẩn.
Nhưng sau đó, hắn lại đổi ý khi nhìn thấy cô khập khiễng bước từng bước đi.
Tốt nhất để hắn bế cô cho nhanh.
Nếu áp bẩn thì có thể đi tắm qua là được.
Tư Vân không có phản kháng gì cả.
Cô vòng tay qua ôm lấy cổ của Mạc Hàn.
Nếu như hắn là người bình thường, với những hành động cử chỉ như thế này thì chắc chắn cô sẽ yêu hắn từ cái nhìn đầu tiên mà không một chút do dự.
Tiếc là, hai người có khoảng cách quá lớn, thân phận cũng khác nhau.
Hôm nay chính là ngày dự sinh.
Từ sáng sớm, Mạc Hàn gọi điện điện cho Trương Quân sắp xếp mọi thứ, còn hắn thì bỏ hết tất cả công việc mà đưa Tư Vân đến bệnh viện.
Mỗi lần đến bệnh viện, hắn đều chuẩn bị rất kỹ.
Do vì được tiêm của hắn mỗi ngày nên tình trạng của Tư Vân có vẻ tốt lên một chút.
Mạc Hàn ngồi bên cạnh giường bệnh, chăm chú nhìn từng động tác của bác sĩ đang di máy lên bụng của Tư Vân.
Hình ảnh siêu âm đứa bé xuất hiện trên màn hình khiến cho ánh mắt của Mạc Hàn dịu xuống, không còn căng thẳng nữa.
Mà Trương Quân đứng phía sau Mạc Hàn, nhìn sự ân cần này của hắn dành cho Tư Vân thì bĩu môi.
Thấy đã có kết quả, Trương Quân chợt lên tiếng hỏi.
- Mạc gia chủ, cậu vẫn chắc chắn đứa bé là con gái chứ?
- Con gái tôi thì sao? Cậu có ý kiến gì?
Trương Quân bày ra cái vẻ mặt đắc ý, ngoắc tay ra hiệu cho nữ y tá đem tập xét nghiệm đi đến.
Anh ta cầm lấy tờ xét nghiệm, nhìn qua mà mặt mày không thể không nhịn được cười.
- Kết quả siêu âm cho thấy đó là bé trai kháu khỉnh nhé, không phải tiểu công chúa mà cậu hằng mơ ước đâu.
Mạc Hàn nghe xong thì sa sầm nét mặt lại.
Hắn đứng dậy rồi giật lấy tờ xét nghiệm trên tay của Trương Quân.
Kết quả trong đó khiến hắn bị sốc nặng.
Đến ngày sinh hắn mới được biết giới tính thật của đứa bé! Thật sự khiến cho hắn sốc đến nỗi như không thể tin vào mắt mình nữa.
Mà Trương Quân thì hả hê lắm.
Mạc Hàn đột nhiên túm lấy cổ áo của Trương Quân, tức giận.
- Khốn kiếp! Có phải cậu giấu tôi chuyện này không? Chuyện hệ trọng như vậy mà dám giấu tôi hả? Tôi bảo cậu đưa kết quả siêu âm cho tôi từ đời nào rồi mà đến bây giờ cậu mới đưa hả?
Sau bao ngày bị Mạc Hàn chèn ép, cuối cùng đến ngày hôm nay Trương Quân mới thực sự hả hê.
Về chuyện siêu âm giới tính của đứa bé, Mạc Hàn đã nhờ Trương Quân hết thảy mọi chuyện rồi đưa kết quả cho hắn biết.
Cái ngày Trương Quân tính đưa kết quả cho Mạc Hàn thì lại trông thấy vẻ mặt tự đắc của hắn, Trương Quân lập tức đổi ý ngay.
Mạc Hàn dám cười vào mặt của anh ta, còn nói xấu anh ta nữa.
Vì cái cục tức này mà Trương Quân liên tục lấy lý do là đang xử lí, rồi thêm bớt vào câu khiến cho Mạc Hàn coi đứa bé trong bụng Tư Vân là con gái.
Vốn dĩ Trương Quâ sẽ để cho đứa bé ra đời mới để Mạc Hàn bất ngờ.
Nhưng anh ta lại đổi ý, đến sát ngày sinh anh ta mới nói ra.
Nghĩ đến đây, Trương Quân vẫn nở một nụ cười vui vẻ mà nói.
- Mạc gia chủ à, trai gái đâu có quan trọng đâu đúng không? Cậu thiên vị quá đấy.
- Cậu…
Ngay khi Mạc Hàn đang điên tiết thì Tư Vân nằm trên giường chợt vươn tay ra giật giật vào góc áo của hắn.
- Im lặng đi! Anh không thấy ồn à?
Trương Quân chỉ lắc đầu ngao ngán.
Từ trước đến nay Mạc Hàn có chịu nghe ai bao giờ đâu.
Cô nhắc hắn thế có nhắc nữa cũng vô dụng.
Làm bạn với Mạc Hàn bao nhiêu năm rồi, đương nhiên là Trương Quân hiểu rõ.
Thật không ngờ, Mạc Hàn lại im lặng thật.
Hắn buông tay khỏi cổ áo của Trương Quân khiến cho anh ta há miệng như không thể tin nổi.
Mạc Hàn liền gạt Trương Quân sang bên, tiếp tục ngồi xuống tập trung lên màn hình lớn.
Còn Tư Vân thì có vẻ vẫn chưa nguôi, cô liền mở lời trách móc.
- Anh đang thiên vị đấy à? Con nào mà chả là con.
Dù sao đứa bé cũng là con của anh chứ có phải của ai đâu mà tức giận làm gì?
- Tôi biết rồi!
Nhận thấy vẻ mặt của Mạc Hàn vẫn không cam tâm, Tư Vân khó chịu liền đuổi hắn ra ngoài chờ.
Mạc Hàn không muốn cô kích động dẫn đến tình trạng xấu nên chỉ đành nghe theo.
Không những vậy, khi đi ngang ra, hắn còn nắm lấy tay của Trương Quân khiến anh ta nổi hết cả da gà.
- Mạc Hàn, cậu tính làm gì tôi?
Mạc Hàn khó chịu nhướng mày.
- Liếc mắt với cậu tôi còn không thèm thì cậu nghĩ tôi định làm gì? Ra ngoài! Cấm cậu ở đây với vợ tôi!.