Có gì không xứng ạ? Bố đừng quên Uất Trì cũng là cháu trai của bố!
Mạc Hàn thấy ông nội đã đến giải vậy, hắn cũng chẳng thèm ở lại để xem kịch vui nữa mà đi thẳng vào phòng bệnh của Tư Vân, đóng cửa lại.
Mạc Uất Trì lắc đầu cái rồi lùi lại phía sau.
Nhị trưởng lão không đến đây mình mà còn đi cùng với Tứ trưởng lão nữa.
Mà Tứ trưởng lão cũng chẳng có hứng để coi kịch của cái nhà này nên chỉ đành đứng ra phía sau, cạnh ngay Mạc Uất Trì xem kịch vui.
Nhị trưởng lão ra hiệu cho thuộc hạ đem tờ xét nghiệm lên.
Sau đó, ông ném tờ xét nghiệm vào mặt của Mạc Lâm Bằng rồi bực dọc:
- Nói mày là kẻ ngu cũng cấm có sai! Từ khi đứa con gái loài người kia sinh ra thằng nhóc Đường Đường tao đã sinh nghi rồi.
Mấy ngày trước, tao đã lén sai người đi làm xét nghiệm cho mày với đứa con trai riêng của mày rồi.
Mày và nó không cùng huyết thống!
Mạc Lâm Bằng như không tin vào mắt mình.
Tay ông ta run run nắm chặt lấy tờ xét nghiệm trong tay.
Bên kia, sắc mặt của Ngô Ý Như cũng tái nhợt.
Nhị trưởng lão không muốn đôi co nữa, đưa tay day day trán.
Ông vốn tưởng rằng chỉ có huyết tộc thuần chủng với người cùng loại mới sinh ra được hậu duệ của Mạc Gia mà thôi.
Thật không ngờ, dòng máu của Mạc Gia lại đặc biệt đến như vậy.
Sức mạnh mà dòng máu của các hậu nhân của Mạc Gia dù cho lấy ai vẫn có thể sinh ra huyết tộc thuần chủng được.
Mới đây, ông cũng được biết cái chuyện động trời này.
Chính vì thế, nếu Mạc Uất Trì là con của Mạc Lâm Bằng thật thì anh ta nhất định phải là huyết tộc thuần chủng chứ không phải bán huyết tộc.
Điều đó cũng đồng nghĩa là bao năm nay, Mạc Lâm Bằng đã đổ vỏ thay cho kẻ khác.
Ngô Ý Như nghe xong thì bủn rủn cả tay chân.
Mạc Lâm Bằng quay lại nhìn bà ta, ánh mắt thấu hận không nói thành lời.
Ông ta đã yêu người phụ nữ này đến như vậy.
Thật không ngờ, lại có ngày phải tận tai nghe những sự thật này.
Rốt cuộc bao năm qua ông cố gắng là vì cái gì chứ?
Mạc Lâm Bằng không chấp nhận được sự thật nên đã lập tức quay người bỏ đi.
Mà Ngô Ý Như thấy vậy thì vội đuổi theo.
Mạc Uất Trì cũng chẳng có phản ứng gì bất ngờ.
Ngược lại, anh ta còn thấy vui là đằng khác.
Mẹ anh ta cũng chẳng thể bắt ép anh ta làm những điêu mà anh ta không muốn nữa.
Anh ta cũng chẳng phải làm tổn thương đến Đường Đường.
Mà Tứ trưởng lão lắc đầu, làm ra cái bộ mặt cảm thông mà vỗ vỗ nhẹ lên Mạc Uất Trì rồi nói.
- Tin thật là sốc đấy.
Thôi, thu xếp đi nhận lại bố ruột đi!
- Cảm ơn ngài đã nhắc nhở.
Mạc Uất Trì khẽ gật đầu rồi rời đi ngay.
Mà Nhị trưởng lão lúc này quá là hết nói nổi.
Ông ta cùng Tứ trưởng lão đi vào phòng bệnh của Tư Vân.
Mạc Hàn trông thấy ông nội vào đây thì cảnh giác, đứng dậy.
Nhị trưởng lão biết là Mạc Hàn đang không muốn cho ông lại gần với người phụ nữ kia.
Cũng đúng thôi, trước đây ông đã bắt ép nó quá nhiều.
Người làm ông này chưa từng làm được gì cho cháu của mình cả.
Mà Tứ trưởng lão đứng phía sau, nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên vai của Nhị trưởng lão.
Dừng lúc, ông nói với Mạc Hàn.
- Mạc Hàn, hôm nay ta đến đây cũng chẳng có ý gì đâu.
Ta cũng mới biết sự đặc biệt của huyết mạch trong người hậu nhân của nhà họ Mạc ta.
Về việc cháu có kết hôn với con bé nhà họ Bạch kia, ta cũng không có ngăn cấm cháu nữa...
Mạc Hàn vẫn tỏ ra bình tĩnh.
Hắn cũng chẳng mấy để tâ m đến những vấn đề này.
Đối với hắn hiện tại thì dù cho ông có bắt hắn lấy Bạch Tố Kỳ thì hân vẫn nhất quyết không chấp nhận.
Chỉ có Tư Vân mới có tư cách cùng hắn kết hôn mà thôi.
Với lại, hắn cũng không có ý định giao Đường Đường cho ông nội.
Trước đây hắn đã từng trải qua những gì, hắn hiểu rất rõ.
Chính vì thế, hắn không muốn để Đường Đường giống như hắn.
Tư Vân cũng giống hắn mà thôi.
Cả đều muốn Đường Đường sẽ có cuộc sống vui vẻ, vô lo vô nghĩ mà trưởng thành.
- Ông nội, có vẻ như đây là lần đầu tiên ông ban cho cháu nguyện vọng có ích cho cháu đấy.
Nhị trưởng lão chỉ nở một nụ cười bất lực.
Chỉ là ông không muốn tất cả mọi chuyện đi quá xa mà thôi.
Cái của vị trưởng lão kia đã khiến cho ông nhận ra điều, đó chính là nếu ép Mạc Hàn quá sẽ tất cả mọi chuyện đến kết cục không như mong muốn.
Dù sao với chức vị hiện tại, ông cũng chẳng còn sợ bất cứ cái gì nữa.
Tứ trưởng lão tuy nóng nảy nhưng cũng chẳng có khát vọng lớn.
Ông ta mấy hôm trước muốn xin rút khỏi hội đồng, muốn đi du lịch sống cho bản thân để áp chế cái tính khí nóng nảy của mình xuống.
Nói chuyện một hồi, cuối cùng hai vị trưởng lão cũng rời đi.
Lúc này, Mạc Hàn đi đến bên cạnh giường bệnh, ngồi xuống ghế nhẹ nhàng nắm lấy tay của Tư Vân.
Đã lâu lắm rồi hắn mới thấy tinh thần thả lỏng thế này.
Hắn trìu mến, hôn nhẹ lên mu bàn tay của cô rồi nói.
- Tư Vân, em phải mau khoẻ lại cho tôi.
Chúng ta, cuối cùng cũng có thể chính thức bên nhau rồi.
Đợi em khoẻ lại, tôi sẽ lập tức tổ chức hôn lễ trong mơ của em!.