Một năm sau, Tiêu Tiêu đoạt được giải Ảnh hậu, người người kích động, từ đó cô càng thêm nhiệt huyết mà đầu tư vào sự nghiệp diễn xuất.
Hôm nay bay tới Paris, ngày mai bay tới Béc-lin, ngày mốt bay sang Ai Cập, bận chết đi được, hận không thể một ngày giờ đều ở trong phim trường, quay đủ loại ngoại cảnh, phim và mọi loại quảng cáo.
A Sâm bị đợt công tác này làm cho xoay mòng mòng, một hơi nhận mấy chục bản hợp đồng, thoáng cái được sắp xếp từ đầu năm đến giữa năm, bởi vì ví tiền càng ngày càng to, vẻ mặt đau khổ đã chậm rãi biến thành một loại nhiệt huyết.
Trong việc này, người khổ nhất là Chung Thụy.
Anh cũng có không ít hợp đồng, ngoại trừ nhận hợp đồng thì việc anh làm chính là chạy theo Tiêu Tiêu.
Hôm nay bay tới Rome, ngày mai đuổi tới Paris, ngày mốt lại tới Milan, hai người vội đến nỗi chỉ có thể gắng gượng ăn một bữa cơm, nói chuyện phiến trong chăn…Chung Thụy một ngày bay một chuyến, thật sự không còn sức lực để vùng lên làm chủ nhân nữa.
Nhưng mà duy trì được nửa năm, rốt cuộc Chung Thụy không thể không nổi điên.
Tiêu Tiêu cảm thấy rất vừa ý với cảnh quay cuối cùng của bộ quảng cáo, quay đầu hỏi người đại diện: “Anh Sâm, lịch làm việc sáu tháng cuối năm như thế nào?”.
A Sâm sững sờ một chút, miễn cưỡng cười cười: “Em mới vừa hoàn thành tiến độ kế hoạch của nửa năm, bây giờ đã vội vàng hỏi sáu tháng cuối năm rồi sao? Nghỉ ngơi trước đi, khi trở lại anh sẽ giao cho em bản kế hoạch hoàn hảo nhất, có được không?”.
“Em rất tin tưởng anh đó, anh Sâm” Tiêu Tiêu cười cười, những hợp đồng A Sâm chọn bọn họ đều rất vừa lòng, tuy số lượng nhiều, nhưng cũng không phải thật giả lẫn lộn, đều là chọn kỹ lựa khéo, trong mắt cô tự nhiên sẽ tín nhiệm vị người đại diện này.
“Em về phòng trước đây” cô nghĩ đến Chung Thụy đã không gặp vài ngày, ngay cả điện thoại cũng không có. Tối hôm qua, hiếm khi cô cầm lấy điện thoại gọi cho anh, nhưng Ben lại nói Chung Thụy đã nghỉ ngơi từ sớm.
Tiêu Tiêu có chút lo lắng, Chung Thụy luôn là người khỏe mạnh, bỗng nhiên lại ngủ sớm như vậy, chẳng lẽ bị bệnh rồi sao?
Nghĩ đến đây, cô do dự một lúc, quay đầu lại nói: “Anh Sâm, tuần này không cần nhận thêm hợp đồng”.
A Sâm quái lạ mà nhìn cô một cái, hai năm hợp tác làm cho bọn họ rất ăn ý, anh cũng không hỏi thêm gì nữa.
Tiêu Tiêu đi vào phòng khách sạn, đá bay giày cao gót trên chân, không hề có chút hình tượng mà đặt một chân lên tủ giày bên cạnh, thuận tay cởi luôn tất chân màu đen, lúc này mới từ từ mở đèn lên.
Ánh sáng chợt lóe lên trong bóng đêm, cô theo bản năng mà nhắm mắt lại, ngay sau đó trời đất xoay chuyển, bị người phía sau ẵm lên.
Tiêu Tiêu kinh hô một tiếng, vòng ôm quen thuộc làm cho cô rất nhanh phản ứng lại, bất đắc dĩ mà trừng mắt với người sau lưng: “Đến đây cũng không nói trước một tiếng, bị anh làm cho hoảng sợ rồi này”.
Chung Thụy nhíu mày: “Nếu anh không đến, đoán chừng rất nhanh thôi ngay cả khuôn mặt anh ra sao em cũng không nhớ được”.
Thấy anh hình như đang tức giận, Tiêu Tiêu có chút khó hiểu, nháy mắt vài cái lấy lòng, cười cười : “Sao thế, công việc không thuận lợi à?”.
Chung Thụy nghiến răng nghiến lợi, mỗi lần gặp mặt trong đầu người phụ nữ này trừ bỏ công việc chỉ có công việc thôi sao?
Anh rất vất vả mới kìm nén được cơn tức, vừa hôn lên nơi mẫn cảm sau tai Tiêu Tiêu, vừa thâm tình chậm rãi nói: “Anh nhớ em, được không?”.
Tiêu Tiêu mẫn cảm mà run lên, nghĩ đến nửa năm nay hai người chung đụng thì ít xa cách thì nhiều, khi gặp nhau thì đã mệt đến nỗi ngã thẳng xuống giường, trực tiếp đi gặp Chu công, quả thực đã lâu rồi không có làm việc kia…
Cô ngoan ngoãn để mặc Chung Thụy đặt trên chiếc giường phẳng phiu, áy náy mà nhỏ giọng: “Em cũng nhớ anh, chỉ là công việc bận quá”.
Chung Thụy nghe xong, rất bực bội. Sau khi giành được danh hiệu Ảnh hậu, quả thực trên người Tiêu Tiêu tăng thêm hai cái mô tơ, hận không thể có ba đầu sáu tay, còn bận hơn Ảnh đế đã bốn năm là anh.
Không biết tình hình, còn nghĩ rằng anh không nuôi nổi cô vợ Ảnh hậu, Tiêu Tiêu phải nỗ lực làm việc để phụ giúp chi phí trong nhà đó chứ!
“Cho nên, em phải bồi thường anh sao đây?”.
Tiêu Tiêu chớp mắt, nghiêng mặt nũng nịu mà ném ánh mắt đưa tình về phía anh: “Vậy đêm nay, anh muốn làm gì cũng được”.
“Cái gì cũng được?” Chung Thụy cởi cúc áo sơ mi, một nút rồi lại tới một nút, động tác chầm chậm mà cởi hết cúc áo của mình, ném nó xuống chân, ngay sau đó lại đi về phía trước rút phích cắm của đường dây điện thoại trên tủ đầu giường.
Tiêu Tiêu sửng sốt, nhịn không được nở nụ cười: “Có cần làm quá như vậy không?”.
Nhưng Chung Thụy còn tắt luôn di động của hai người rồi ném ra xa, Tiêu Tiêu ở trên giường cười đến run rẩy cả người.
Nhưng sau đó, cô lại có cảm giác vui quá hóa buồn…
Tiêu Tiêu không nói gì, nhìn thấy thứ gì đó trên cổ tay: “Đây là cái gì?”.
Đầu ngón tay của Chung Thụy đang lắc lắc một chiếc chìa khóa, anh nhíu mày, nở nụ cười : “Còng tay, không phải vừa nhìn là biết sao?”.
Khóe miệng Tiêu Tiêu giật giật: “Em sẽ không chạy, anh không cần dùng cái này”.
“Ai biết được?” Chung Thụy đem chiếc chìa khóa ném ra xa, lại không biết lấy từ đâu ra một sợi dây thừng.
Tiêu Tiêu vừa thấy, sắc mặt cũng thay đổi… Trói bằng cái này, muốn lấy mạng người sao?
Dường như nhìn ra sự lo lắng của cô, Chung Thụy nở nụ cười trấn an: “Yên tâm, anh mua với giá đặc biệt, chất liệu mềm mại, trói trên đó sẽ không để lại sẹo đâu, một chút cũng không đau, có điều nó rất chắc”.
Tiêu Tiêu bất đắc dĩ: “Cái này mua từ tay của ông chủ cửa hàng nào vậy?”.
Từ một năm trước Chung Thụy đã quen biết với một ông chủ cửa hàng nào đó, lại học nhận biết một mớ đồ vật vớ vẩn gì đấy, lúc trước là mèo quý cô, còn bây giờ ngay cả dây thừng cũng mua được.
“Ừ, hàng mới đó, ông chủ đã thử qua, rồi mới đưa cho anh, nghe nói hiệu quả không tệ” Chung Thụy dựa theo những lời chủ cửa hàng dạy, đầu tiên là đem dây luồn qua cổ Tiêu Tiêu, sau đó đan chéo từ ngực buộc về sau, lại kéo thẳng hai chân ra rồi buộc lại, còn thuận tay thắt một cái nơ bướm.
Tiêu Tiêu nhìn thấy mình bị trói chéo tay, có chút dở khóc dở cười.
Lúc trước cô đã trói Chung Thụy một lần, anh đây là mang thù, muốn trói cô một lần nữa sao?
Tay chân Tiêu Tiêu không cử động được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Chung Thụy cởi quần dài bò lên giường.
Anh vuốt cằm nở nụ cười: “Bắt đầu từ chỗ nào thì tốt nhỉ?”.
Tiêu Tiêu phát bực, chẳng lẽ lúc này Chung Thụy đang coi mình là đồ ăn, cân nhắc nên xuống miệng từ nơi nào à?
Anh cúi người hôn môi Tiêu Tiêu, lại tránh dây thừng, hôn lên cái mềm mại trước ngực cô.
Bộ ngực bởi vì trói buộc mà nẩy lên, còn vì Chung Thụy liếm mút mà càng trở nên mẫn cảm, Tiêu Tiêu không kiên nhẫn mà vặn vẹo một chút, phát hiện chính mình không thể cử động được, càng bực bội.
“Đừng, mau cởi dây thừng…”.
“Còn sớm, không vội” Nụ hôn của Chung Thụy rơi xuống trên bụng cô, thấp giọng cười cười, trượt từ bụng xuống đến gót chân, đùa dai khẽ cắn một ngụm.
Tiêu Tiêu nức nở một tiếng, lại muốn duỗi chân đá anh, đáng tiếc cô bị trói, không thể làm theo ý muốn.
Mãi cho đến khi toàn thân cô vô lực, hai mắt ướt át mà mê ly, Chung Thụy mới chậm rãi đi tới.
Một hiệp kết thúc, Tiêu Tiêu thấy còn mệt hơn quay phim cả ngày, cảm thấy khôi phục được một chút sức lực cô liền trừng mắt về phía Chung Thụy.
Lúc này Chung Thụy mới chậm rãi cởi dây thừng ra, tuy không đau, cũng sẽ không để lại dấu vết, nhưng cột thế này đối với sự tuần hoàn máu cũng không tốt.
Tiêu Tiêu dứt khoát được voi đòi tiên, dùng chân cọ cọ vào anh: “Giải quyết cái còng luôn đi”.
Chung Thụy đưa tay mơn trớn hai má cô, hạ xuống một nụ hôn trên xương quai xanh của cô: “Ông nội nói, ngày mừng thọ ông bảy mươi tuổi, ông muốn ôm chắt xem như quà mừng. Ông đợi đã hai năm rồi, không chờ nổi nữa đâu”.
Tiêu Tiêu buồn bực, hai năm trước Chung lão đánh cuộc thua, nên mới không tình nguyện mà chấp nhận cô, nhưng đối với chuyện kết hôn cũng không thúc giục.
Sau đó Chung Thụy trực tiếp mang cô tới cục dân chính để đăng ký kết hôn, tiếp tục lừa gạt Chung lão.
Bây giờ xem ra, ông ấy đã biết, mới sốt ruột muốn ôm chắt như thế.
“Tuổi em còn trẻ, anh cũng không già, Chung lão lại khỏe mạnh, chờ vài năm nữa để sự nghiệp ổn định rồi sinh đứa nhỏ cũng không muộn” Sự nghiệp của Tiêu Tiêu giống như mặt trời giữa trưa, những bộ phim mà cô phải quay còn rất nhiều, sao có thể bỏ nguyên một năm để mang thai đứa nhỏ rồi ở nhà chờ ngày sinh nở được?
Chung Thụy thở dài: “Còn gọi là Chung lão? Em nên gọi ông là ông nội, còn có ba mẹ, em phải đổi cách xưng hô đi”.
Nói xong, anh trêu ghẹo nói: “Nếu em không ngoan ngoãn sinh đứa nhỏ, chờ thêm hai năm nữa, ông nội chắc chắn sẽ bắt em về nhốt trong phòng tối, chờ em sinh đứa nhỏ xong mới thả hai chúng ta ra ngoài”.
Tiêu Tiêu nhướng mắt, đem bọn họ nhốt trong phòng tối, không có thai thì không cho phép ra ngoài, Chung lão sẽ không làm thật như vậy chứ?
Chung Thụy gật đầu: “Ông nội luôn là người nói được làm được, cho nên anh phải đến giải cứu em trước”.
Rõ ràng Tiêu Tiêu mang thai, dù sao vẫn tốt hơn bị nhốt trong phòng đúng không?
“Anh đây là chủ nghĩa bá quyền, nào có ai bắt người ta mang thai thế chứ?” Hơn nữa, ai nói chỉ cần ngủ, thì nhất định sẽ có đứa nhỏ?
Nhốt trong phòng tối, nếu trong vòng một tháng không mang thai, chẳng lẽ sẽ bị nhốt đến khi nào có thai mới thôi sao, việc kia có thể phải một năm rưỡi hoặc lâu hơn, nhưng nếu không sinh được thì sao đây?
Chỉ là nghĩ lại, Tiêu Tiêu rùng mình một cái.
Bị nhốt một năm trong phòng tối, ở bên trong không ngừng H đến H đi, thật sự rất tàn độc!
“Cho nên, chúng ta phải cố gắng” Chung Thụy nói xong, lại động thân mà vào.
Tiêu Tiêu nhu thuận, dùng hai chân cuốn lấy thắt lưng của anh, cô nghĩ như vậy còn tốt hơn bị nhốt trong phòng tối.
Hơn nữa cô còn trẻ, chờ sinh đứa nhỏ xong vẫn có thể tiếp tục sự nghiệp.
Nếu chờ đến lúc lớn tuổi, sau khi mang thai khôi phục rất chậm, lại không còn trẻ nữa, cơ hội phát triển lại càng ít…
Tiêu Tiêu vỗ tay đánh bốp, rất phối hợp với Chung Thụy.
Thỉnh thoảng dùng mũi chân trêu chọc người ở phía trên một cái, lại cười duyên nháy mắt vài cái, lúc hôn sâu còn nhịn không được mà cuốn lấy đầu lưỡi của anh cùng múa, làm cho cơn tức của Chung Thụy suốt nửa năm qua bộc phát mãnh liệt…
Đến cuối cùng, Tiêu Tiêu ngay cả sức lực để đá cũng không có, xụi lơ ở trên giường chỉ có thể thở lên thở xuống.
Ngược lại tinh thần của Chung Thụy rất sảng khoái, mồ hôi chảy dọc theo thái dương trượt xuống chiếc cằm cương nghị, từ xương quai xanh khêu gợi rới xuống vòm ngực.
Hai má Tiêu Tiêu đỏ lên, nghĩ đến cảnh nóng bỏng vừa rồi, thân thể mẫn cảm dường như lại rục rịch.
Dù sao cô đã nói với A Sâm là nghỉ ngơi một tuần, hai người tiểu biệt thắng tân hôn, làm thêm vài lần nữa cũng không có gì to tát.
Nghĩ tới đây, Tiêu Tiêu lắc mông cọ cọ trên người Chung Thụy: “Cởi còng tay, chúng ta lại tiếp tục”.
Chung Thụy cầu còn không được, biết cô đã ăn một lần còn muốn ăn thêm lần nữa, vội vàng đứng dậy tìm chìa khóa.
Nhưng mà chạy một vòng, anh đổ cả mồ hôi lạnh: “… Cái chìa khóa tìm không thấy”.
“Cái gì!” Tiêu Tiêu sợ tới mức sắc mặt cũng thay đổi, không thấy chìa khóa, còng tay không mở được, chẳng lẽ cô sẽ bị khóa trên giường mãi sao?
“Đừng nóng, để anh tìm xem” Chung Thụy tìm trên mặt đất một vòng, rốt cuộc cũng tìm được cái chìa khóa nhỏ xíu xiu đó, nhưng vấn đề mới lại xuất hiện.
Anh tra chiếc chìa khóa vào còng tay, xoay tới xoay lui một hồi, nhưng mãi không mở được, chỉ đành gọi điện thoại xin chủ cửa hàng giúp đỡ: “Phải, chìa khóa đó không mở còng tay được…Hả?”.
Tiêu Tiêu có linh cảm không tốt: “Ông chủ nói thế nào?”.
Chung Thụy nheo mắt, bất đắc dĩ mà ăn ngay nói thật: “Chủ cửa hàng đưa nhầm chìa khóa, nói cái chìa khóa này là của một bộ còng tay khác”.
Tiêu Tiêu điên lên, bọn họ đang ở nước ngoài, cho dù bây giờ chủ cửa hàng sẽ lập tức mang chìa khóa sang đây, ít nhất cũng phải một ngày một đêm!
Cô muốn khóc, bị khóa một ngày một đêm ở trên giường, cho dù là ai cũng chịu không nổi.
“Đã gọi ông chủ lập tức mang chìa khóa sang đây rồi” Nghĩ nghĩ, Chung Thụy vẫn cảm thấy không được an toàn, do dự hỏi: “Nếu không chúng ta gọi cho khách sạn nhờ họ kêu nhân viên mở khóa lên đây?”.
“Tuyệt đối không được” Nếu bị người phục vụ nhìn thấy, thì biết ngay hai người chơi đùa đến nỗi phát hỏa, chuyện mất mặt như vậy Tiêu Tiêu chết cũng không muốn bị người khác nhìn thấy.
Chung Thụy cũng nghĩ như vậy, Tiêu Tiêu vẫn trần trụi nằm trên giường, bị người đàn ông khác nhìn thấy, anh cũng không vui nổi.
“Vậy đành đợi thôi, nếu không kêu Ben bay về nước tìm chủ tiệm lấy chìa khóa?”
Tiêu Tiêu vội vàng gật đầu, cô sợ phải nhờ vả những người nhanh nhẩu đoản như thế, đi được nửa đường lại ném mất chìa khóa. Đến lúc đó, cô đi đâu khóc bây giờ!
Gọi điện thoại dặn dò Ben xong, Tiêu Tiêu mới nhẹ nhàng thở ra, liền thấy Chung Thụy lại trèo lên, không khỏi bực mình, quay đầu không nhìn anh.
Chung Thụy cười cười hôn cô: “Đừng có gấp, Ben làm việc em cứ yên tâm, tuyệt đối sẽ dùng tốc độ nhanh nhất mang chìa khóa sang đây”.
Tiêu Tiêu thở dài, trừ bỏ chờ, cô còn có thể làm gì nữa?
Chung Thụy xoay người đặt cô trên cơ thể của anh, ở bên tai Tiêu Tiêu nói nhỏ: “Trước khi Ben trở về, chúng ta còn rất nhiều thời gian. Lúc nãy em không phải đã nói sẽ làm một lần nữa sao, vậy chúng ta bắt đầu đi!”.
Tiêu Tiêu hộc máu, cô vội muốn chết, lúc này Chung Thụy còn có tâm trạng đó à!
Không đợi cô ngẫm nghĩ, Chung Thụy đã bắt đầu ra sức.
Thanh âm phản đối của Tiêu Tiêu bị anh nuốt vào môi và lưỡi, sau đó cô bị cuốn vào một màn triền miên nóng rực không thể thoát ra được…
Trong lòng cô hò hét! Chuyến bay trở về cách Ben gần nhất, tối thiểu phải hai mươi mấy tiếng đồng hồ!