Căn phòng thoáng yên tĩnh, Dư Trì cụp mắt nhìn không rõ sắc mặt, ngón tay thon dài trắng trẻo bật mở nắp khoen lon bia, phát ra một tiếng cạch. Cậu tựa vào ghế ngửa đầu nhấp một ngụm bia, yết hầu chuyển động theo động tác nuốt xuống, sườn mặt anh tuấn, trông vừa lạnh lùng lại không gần nữ sắc.
Thịnh Li thản nhiên liếc nhìn xương quai hàm căng chặt của thiếu niên, lòng thầm vui vẻ.
Bé yêu à, để xem cậu nhẫn nhịn được bao lâu.
Cô đang đánh cược, đánh cược Dư Trì để ý đến cô cỡ nào.
Lộ Tinh Vũ không kìm lòng được, cậu ta nhìn Dư Trì cười khiêu khích: “Chị à em nói chị nghe, tên trợ lý này của chị chảnh quá đáng rồi đấy? Còn chảnh hơn cả em. Trần đời nào có trợ lý như vậy, lẽ nào cậu ta là trai tơ được chị bao nuôi?”
“Cậu cũng tự biết mình chảnh hả?” Thịnh Li hằn học liếc cậu ta, tuy cô và Lộ Tinh Vũ ràng buộc nhau về quan hệ lợi ích, dù biết cô đang theo đuổi Dư Trì cậu ta cũng sẽ không hồ ngôn loạn ngữ, nhưng cô lại muốn cậu ta biết, “Cậu nhìn cậu ấy có giống người được bao nuôi không? Nếu tôi mà là kim chủ của cậu ấy, cậu ấy không thể không dỗ dành tôi, tâng bốc tôi, sẽ chưng ra cái vẻ mặt mất sổ gạo với tôi sao?”
Lộ Tinh Vũ cà lơ phất phơ đáp: “Em có nhiều hợp đồng em chảnh, em đẹp trai fans đông, cậu ta có cái thá gì, có gì để chảnh?”
Thịnh Li ngoài mặt tỏ ra kiêu ngạo nhưng trong lòng đã dậy sóng, cô liếc xéo cậu ta: “Con nhà người ta thi đại học được hơn điểm, có tư cách chảnh chưa?”
Lộ Tinh Vũ: “……..”
Nụ cười của cậu ta thoáng đông cứng lại, trước đây khi thi đại học, Dung Hoa yêu cầu thành tích các bộ môn văn hoá của cậu phải xếp thứ ba trong các thí sinh tham gia thi năng khiếu. Ba tháng trước kỳ thi, ba vị gia sư và Dung Hoa ở bên kèm chặt cậu, ba tháng đó quả thật là cơn ác mộng của Lộ Tinh Vũ.
“Hừ, ra là học sinh giỏi à, chẳng trách em nói em và cậu ta thần khí không hoà hợp ().
()Thần khí: nguyên gốc là khí tràng (气场) là một khái niệm trong đạo giáo và triết học, là một loại năng lực thần bí, hay có thể dùng chỉ sức mạnh hoặc khí chất.
Lộ Tinh Vũ cười mỉa một tiếng, cậu ta luôn có tâm lý thù địch với học sinh giỏi, loại tâm lý này giống như một lớp kính lọc, một khi có lớp kính này, cậu ta nhìn Dư Trì kiểu gì cũng thấy chướng mắt.
Dư Trì đáp lại cậu bằng một cái liếc mắt, giọng điệu khinh khỉnh: “Ồ, thì ra là thành phần học dốt.”
Lộ Tinh Vũ: “…….”
Cậu ta nhón lấy xiên thịt nướng, choàng vai Thịnh Li, sáp lại gần cô thì thầm: “Chị ơi, sa thải tên trợ lý này đi.”
Dưới gầm bàn, Thịnh Li dùng sức đạp lên chân cậu một phát, cô lạnh lùng nói: “Cậu thần khí không hợp với cậu ấy liên quan gì đến tôi? Bỏ cái móng vuốt của cậu ra khỏi người tôi ngay.”
Lộ Tinh Vũ la oai oái, vội rụt tay về ấm ức nói: “Làm gì mà hung dữ vậy? Mới vừa đồng ý làm bạn gái của em xong.”
“Tôi có nói sao?” Thịnh Li cạn lời.
Lộ Tinh Vũ lý lẽ hùng hồn: “Chị nói là ba tháng, em nhất định phải nắm chắc ba tháng này.”
Thịnh Li nghiêng đầu nhìn cậu ta cười khẩy: “Vậy đợi ba tháng sau hẳn nói.”
Nghe thấy những lời này, Dư Trì khinh thường cười mỉa, tiếng cười rất nhỏ, chỉ có Thịnh Li ngồi bên cạnh cậu nghe được. Thịnh Li bỗng vui vẻ hẳn, đón chiếc bát Viên Viên đưa qua, bên trong là nửa bát tôm hùm đất đã bóc sạch vỏ.
Thịnh Li giữ dáng nên không dám ăn nhiều, chẳng bao lâu đã buông đũa. Cô liếc nhìn chiếc thùng rác kế chân Dư Trì, bên trong đã chất bốn chiếc lon rỗng, cô lấy điện thoại ra, lại bắt đầu khủng bố tin nhắn của cậu.
Thịnh Li: [Dư Tiểu Trì, cậu thật sự không nghĩ thêm chút nào về chuyện thử vai sao? Tôi tin cậu nhất định diễn tốt hơn Lộ Tinh Vũ, nếu cậu không tham gia, vai diễn này chắc chắn sẽ thuộc về cậu ta, tôi phải đóng chung với cậu ta suốt hai tháng.]
Thịnh Li: [Hai tháng này, cậu ngày ngày phải chứng kiến việc tôi và cậu ta đứng chung một khung hình, không cảm thấy ngứa mắt sao?]
Thịnh Li: [Cứ xem như giúp chị đi được không?]
Điện thoại của Dư Trì đặt cạnh tay phải, cậu nghiêng đầu quét mắt nhìn những tin nhắn trên màn hình, âm thầm hừ lạnh.
Thịnh Li gửi đi mấy tin nhắn rồi thu tay về.
Cũng không biết tên nhóc này có thấu hiểu tâm tư của cô không…
Ăn khuya xong đã gần một giờ sáng.
Thịnh Li ăn ít, Dư Trì cũng không ăn bao nhiêu, nhưng ngược lại đã uống kha khá rượu.
Lộ Tinh Vũ sai trợ lý đi thanh toán, kết quả lúc đi ra còn có một cô bé tầm mười sáu mười bảy tuổi lẽo đẽo theo sau, cô bé phấn khích đứng sau trợ lý, mắt dán chặt Lộ Tinh Vũ, kích động muốn xỉu tới nơi: “Ahuhu! Ba của em thật sự không lừa em mà!”
Trợ lý đi qua giải thích: “Anh Tiểu Lộ, em ấy là fan của anh, muốn ký tên và chụp hình chung, anh xem…”
Lộ Tinh Vũ uể oải cười đáp: “Đương nhiên là được.”
Cô bé lập tức phóng vèo tới, đưa qua tạp chí mà mình mua, trang bìa tạp chí là hình Lộ Tinh Vũ chụp hồi tháng trước. Lộ Tinh Vũ ký rẹt rẹt vài nét xong rồi trả lại tạp chí. Nhác thấy ánh mắt cô bé đang nhìn chằm chằm Dư Trì, cậu ta cười hỏi: “Còn muốn chụp hình chung không?”
Cô bé lập tức xoay đầu lại, hai mắt nhìn cậu ta sáng rỡ: “Muốn muốn muốn, muốn ạ!” Dứt lời, cô bé lại trông mong nhìn Thịnh Li, chắp tay trước ngực vái vài cái, “Chị LiLi chụp chung một tấm luôn được không? Năm sau em thi đại học rồi, xem như lời chúc cho em có được không ạ? Xin chị đấy!”
Thịnh Li mỉm cười: “Được chứ.”
Chụp hình chung xong, cô bé nâng niu điện thoại như báu vật, lại đỏ mặt nhìn Thịnh Li và Lộ Tinh Vũ, nhỏ giọng thề thốt: “Anh chị yên tâm đi ạ, em tuyệt đối tuyệt đối sẽ không đi bép xép, em sẽ không nói ra chuyện anh Tiểu Lộ tới tham ban chị đâu.”
Thịnh Li nhìn cô bé, đây chẳng phải là một fan CP sao?
Cô bé ôm khư khư tạp chí và điện thoại, vừa đi vừa kích động lẩm bẩm: “Huhuhu, Tinh Thịnh CP là thật nha!”
Thịnh Li: “…..”
Cô vô thức xoay đầu nhìn Dư Trì.
Dư Trì tay đút túi quần, cúi đầu cười nhạt, hỏi: “Tôi tan làm được chưa?”
“Đi thôi nào.” Thịnh Li dịu dàng cười với cậu.
Lộ Tinh Vũ bước qua, nhìn Dư Trì cười chế nhạo: “Học sinh giỏi thì sao chứ? Cậu có mấy chục triệu fans như tôi không?”
Dư Trì liếc cậu ta, đáp khinh: “Ấu trĩ.”
Lộ Tinh Vũ: “…….”
Thịnh Li hờ hững lườm cậu ta: “Cậu ngồi xe của cậu, nhớ đi vòng vèo một chút, đừng có mà đi theo xe tôi.”
Trên đường trở về, Thịnh Li và Dư Trì ngồi ở hàng ghế sau, Dư Trì nhàn nhã mở rộng cặp chân dài, nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ.
Thịnh Li sốc lại tinh thần, cô chống khuỷu tay lên gối ôm, nâng cằm nhìn cậu, “Buổi thử vai ngày mai bắt đầu lúc hai giờ chiều, trước đây cậu giúp tôi tập lời thoại rồi, dựa vào trí nhớ của cậu có lẽ vẫn còn nhớ kịch bản. Tối nay cậu suy nghĩ thêm đi, nếu đã quyết thì có thể làm công tác chuẩn bị.”
Đêm khuya xe cộ thưa thớt, tài xế lái xe rất nhanh, ánh sáng le lói ngoài cửa sổ lướt qua người cậu.
Dư Trì vẫn giữ nguyên tư thế, giọng hơi khàn: “Tôi đã nói tôi không đi.”
Tia sáng trong buồng xe mông lung mờ ảo, không khí bên trong lấp đầy bởi hương rượu nhàn nhạt, Thịnh Li sát lại gần cậu, hít nhẹ bên cổ cậu, hỏi nhỏ: “Say à?”
“Không có, đừng dựa sát tôi như vậy.” Dư Trì bực bội nhích người.
Thịnh Li không giận mà còn cười tươi rói, cô ôm cánh tay ngồi thẳng lên: “Đột nhiên tôi nhớ lại chuyện lần đầu cậu đến phòng bệnh tìm tôi, lúc đó tôi còn cảm thấy lạ, tại sao thái độ của cậu với tôi lại lạnh nhạt vậy chứ? Dù lúc đó trên mặt tôi có vết mẩn, nhưng cũng không đến nỗi nào mà, tốt xấu gì tôi cũng là một nữ minh tinh đang hot, ngoại trừ antifan ra thì bình thường không ai không thích tôi cả. Tôi còn nghi ngờ rằng, có khi nào cậu là antifan của tôi không đấy.”
Cô lại xoay đầu nhìn cậu, nụ cười trên môi dịu dàng: “Thực ra cậu đã sớm quan tâm đến tôi rồi, hoặc có thể nói là quan tâm đến tôi và Lộ Tinh Vũ, bắt đầu từ hôm cậu biết người mà Dung Hoa ký kết là bọn tôi, bất kể trong lòng cậu nghĩ gì thì cậu không khống chế được bản thân mình, có lẽ cậu không quan tâm những nghệ sĩ và minh tinh khác, nhưng chắc chắn cậu quan tâm đến bọn tôi, loại quan tâm trong vô thức đó là điểm chí mạng nhất, nhất định cậu đã sớm khắc sâu ấn tượng với tôi rồi.”
Dư Trì nghiêng đầu, đối diện với ánh mắt lấp lánh của cô, giọng điệu hời hợt: “Ai dạy chị phân tích kiểu đó?”
Thịnh Li cười: “Nhà tâm lý học.”
Dư Trì cười khẽ: “Nhà tâm lý học nào?”
Thịnh Li cây ngay không sợ chết đứng: “Thịnh Li, chuyên gia tâm lý nghiên cứu Dư Trì.”
Dư Trì: “…….”
Cậu ngửa đầu tựa ra sau, trực tiếp nhắm mắt lại, giống như lười phản bác cô.
Thịnh Li nhìn chằm chằm chiếc cổ thon dài của cậu phải đến vài giây, lấy ra một món đồ trong túi, tay cô vừa chạm vào cổ Dư Trì đã bị cậu giận dữ túm lấy. Dư Trì bắt được cổ tay cô, cúi đầu trừng mắt với cô, lạnh lùng hỏi: “Chị làm gì đó?”
“Cậu…. nhẹ thôi, làm tôi đau đấy.” Thịnh Li nhíu mày, “Sờ có xíu mà làm gì mạnh tay dữ, tính làm gãy tay tôi à?”
Viên Viên ngồi suốt ở ghế phó lái như người vô hình cuống cuồng ngoảnh ra sau: “Làm, làm gì đó?”
Dư Trì từ tốn buông tay, Thịnh Li đáp: “Không có gì, tiếp tục làm người vô hình của em đi.”
Viên Viên: “…Ò.” Lại quay về chỗ cũ.
Dư Trì cảm thấy mình sắp bị cô chọc điên rồi, cậu hít sâu một hơi, giọng nói hổn hển như kìm nén: “Thịnh Li, rốt cuộc chị muốn thế nào? Chẳng phải vừa ước hẹn ba tháng với Lộ Tinh Vũ sao? Mới đó đã muốn sờ mó cổ tôi là có ý gì?”
Cậu nhếch khóe môi, dằn mạnh từng chữ: “Nếu tôi thật sự hấp dẫn chị như thế. Được. Vậy hợp đồng đâu?”
Thịnh Li ngây người một lúc mới phản ứng lại, cái cậu nói đó là hợp đồng bao nuôi.
Thịnh Li vân vê mặt dây chuyền, bỗng nhiên hỏi: “Dư Trì, có thật là cậu đã có ba mối tình rồi không?”
Mùi rượu trong buồng xe ngày càng đậm, Dư Trì cảm thấy có lẽ mình say thật rồi, mới không khống chế được cảm xúc, cậu cười giễu: “Được, tôi thừa nhận. Tôi chưa từng yêu, chưa có mối tình đầu. Vì vậy đừng có đùa với tôi. Tôi không muốn mối tình đầu của mình lại gặp phải một con nhỏ cà chớn đâu.”