Sầm Mặc Tiêu thân thể trạng huống cũng không tốt, so với tình trạng trước khi giải phẫu, nàng chẳng những không có chuyển biến tốt ngược lại còn có chiều hướng xấu đi, điều này cũng giải thích tại sao tâm trạng hơi thất thường liền khiến cho nàng cảm thấy không thoải mái.
Chỉ vào tấm siêu âm màu cùng điện tâm đồ, bác sĩ Trang, trưởng khoa tim mạch bệnh viện Thái Khang hơi nhíu mày nói: "Bệnh trạng của Sầm tiểu thư có chút kỳ quái, theo lý thuyết đây chỉ là chứng nhịp tim nhanh rất phổ biến, sau khi làm tiểu phẫu điều chỉnh nhịp trên thất, hẳn là có thể lâu dài duy trì bình thường. Nếu được điều trị tích cực, nó hiếm khi sẽ diễn biến thành tổn thương tim rõ ràng như bây giờ. Trước mắt xem, chức năng tim của Sầm tiểu thư đã bị hao tổn, cái gọi là giải phẫu đã không có tác dụng quá lớn, hoặc là nói giải phẫu thực sự thành công, nhưng việc hồi phục sau đó rất kém."
Một phen lời nói khiến cho trong lòng Lục Tử Cẩn phát trầm, mà Sầm Khang Hồng càng là hai mắt trợn lên: "Làm sao có thể, bác sĩ Trang? Nàng vẫn luôn đúng hạn kiểm tra sức khoẻ, và giáo sư Trần, người đang trực tiếp điều trị cho nàng cũng nói cho tôi biết, bệnh của nàng không có vấn đề. Giáo sư Trần cũng kê đơn thuốc cho Mặc Tiêu, nàng vẫn luôn uống thuốc."
Sầm Khang Hồng mở hộp ra chỉ vào thuốc trong đó, sắc mặt đều đỏ lên, trên trán gân xanh theo nếp nhăn nhảy lên, động tác đều có chút gấp.
Bác sĩ Trang nhìn nhìn, hơi trầm ngâm: "Thật là, thuốc không có vấn đề, hiệu quả hẳn là không tồi mới đúng, nhưng kết quả không lừa được người."
Sầm Khang Hồng đỏ mắt, quay đầu nhìn Sầm Mặc Tiêu: "Mặc Tiêu, con nói cho ông ngoại, con có phải không chịu uống thuốc?"
Sầm Mặc Tiêu lắc lắc đầu, nàng thần sắc tựa hồ có chút hoảng hốt, sau một lúc lâu mới bình tĩnh nói: "Ông ngoại, ngài đừng kích động, con chính mình trong lòng hiểu rõ. Bác sĩ Trang, ngài kê đơn cho ông ngoại tôi đi, ông huyết áp cao, mỡ trong máu, nhịp tim cũng không ổn định."
Trang bác sĩ gật đầu, vẫn là nhịn không được nhíu mày hỏi nàng: "Nếu đúng hạn uống thuốc, thân thể của cô như thế nào biến thành bộ dáng này. Theo lý mà nói, cô còn trẻ tuổi, trái tim không đến mức suy nhược nhanh như vậy."
Sầm Mặc Tiêu lắc lắc đầu.
Sầm Khang Hồng nơi nào có tâm tư đi quản chính mình, liên tục truy vấn bác sĩ Trang nên làm sao bây giờ.
"Sầm lão ngài đừng nóng vội, tôi sẽ tận lực chữa trị cho Sầm tiểu thư, phía trước bác sĩ Trần đã theo nàng một thời gian, ông ấy là chuyên gia trong lĩnh vực này, hẳn là không có vấn đề. Hiện tại tuy tình huống không khả quan lắm, nhưng trái tim vẫn đang trong thời gian hồi phục, nếu khống chế tốt, nó sẽ không chuyển biến xấu. Để Sầm tiểu thư chậm rãi dưỡng, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng."
Nói xong, bác sĩ Trang lại nhìn Sầm Mặc Tiêu, nghiêm túc nói: "Phải tìm ra nguyên nhân dẫn đến bệnh tình của cô chuyển biến xấu, cho dù là vấn đề ăn uống hay vấn đề tình cảm, Sầm tiểu thư đều phải lưu tâm. Thuốc nhất định theo đơn đúng hạn uống, không được tùy tiện thay đổi, càng không được trộn lẫn với các loại thuốc khác."
Ra bệnh viện, Sầm Khang Hồng vẫn luôn lo lắng sốt ruột, hắn muốn đuổi theo hỏi Sầm Mặc Tiêu rốt cuộc có hay không tìm được nguyên nhân, chính là nhìn nàng sắc mặt khó coi, thần sắc cũng không thích hợp, lại sợ tăng thêm gánh nặng tâm lý cho nàng, chỉ có thể nhẫn nại.
Lục Tử Cẩn nghiêng đầu nhìn Sầm Mặc Tiêu, trong lòng cũng là sông cuộn biển gầm. Dù phía trước nàng không thể đưa Sầm Mặc Tiêu đi kiểm tra sức khoẻ, nhưng cũng biết một ít.
Nếu Sầm Mặc Tiêu khang phục không tốt, tại sao bác sĩ Trần lại chưa từng nhắc qua? Thậm chí ngày đó tình huống khẩn cấp, nàng đưa Sầm Mặc Tiêu đến bệnh viện Nhân Dân Thành Phố, kết quả chẩn bệnh cũng không có vấn đề gì.
Đúng rồi, kết quả là Lý Khải Thắng cùng Lý Nguyên đi lấy, cũng không có đưa cho nàng cùng Sầm Mặc Tiêu xem, cho nên trừ bỏ bác sĩ phụ trách ngày hôm đó, các nàng cũng chưa từng nhìn thấy bản báo cáo.
Lục Tử Cẩn nhịn không được nghĩ đến Lý Khải Thắng, trong đầu hiện lên đều là dáng vẻ Lý Khải Thắng đối Sầm Mặc Tiêu quan tâm săn sóc, hoặc sủng nịch, hoặc lo lắng.
Không thể so Lục Tuần ngoài miệng tràn đầy tình thương của cha, này ba tháng hắn thật sự thể hiện bản thân là một người cha quan tâm đến con gái mình, trước Sầm Mặc Tiêu, hắn cũng chưa từng bày ra tư thái là một tập đoàn lão tổng.
Nếu Lý Khải Thắng chỉ là diễn kịch.... Lục Tử Cẩn tức khắc cảm thấy không rét mà run, thế giới này rốt cuộc có cái gì là sự thật?
Lục Tử Cẩn không biết Sầm Mặc Tiêu nghĩ như thế nào, nhưng xét từ trạng thái tinh thần của nàng, nàng chắc chắn không bị sốc với kết quả này. Cho nên, Sầm Mặc Tiêu đã sớm hoài nghi Lý Khải Thắng.
Ba người vào nhà, Sầm Mặc Tiêu mới vừa ngồi xuống, liền nhẹ giọng nói: "Ông ngoại, con chưa nói thật, thực ra con không muốn uống thuốc nên đã ném đi."
Lời này vừa ra, Sầm Khang Hồng sắc mặt thay đổi, liền Lục Tử Cẩn đều có chút kinh ngạc, nàng có thể cảm giác được Sầm Mặc Tiêu kỳ thật tính toán nói cho Sầm Khang Hồng chân tướng.
Hơn nữa phía trước sợ không chứng cứ Sầm Khang Hồng không tin, nhưng hiện tại tuy rằng không thể định tội Lý Nguyên, nhưng dựa theo Sầm Khang Hồng suy nghĩ, Sầm Mặc Tiêu bị người bên cạnh hạ dược, không cần nhiều lời hắn liền sẽ hoài nghi đến Lý Nguyên.
Bên kia Sầm Khang Hồng tức giận đến ngực thẳng phập phồng, hắn nhìn Sầm Mặc Tiêu, trong mắt thật sâu vô lực. Nhưng hắn vẫn nuốt vào sở hữu trách cứ, chỉ là thở dài, có chút cầu xin nói: "Mặc Tiêu, liền tính ông ngoại cầu con, chuyện này không thể tùy hứng, nhất định phải đúng hạn uống thuốc."
"Tử Cẩn, con cần phải nhìn chằm chằm nàng, nhắc nhở nàng, nếu tiếp tục như vậy thật muốn đem thân thể lăn lộn suy sụp."
Lục Tử Cẩn gật đầu, nàng liếc nhìn Sầm Mặc Tiêu, hơi hơi giơ lên cười: "Con sẽ hảo hảo nhìn chằm chằm nàng uống thuốc, sẽ không để nàng tùy hứng xem nhẹ thân thể, cho nên cũng muốn nhờ ông ngoại làm tấm gương tốt, cũng không thể khiến Toàn bá không còn cách nào, chạy tới làm chúng con đi khuyên ngài ngoan ngoãn uống thuốc."
Sầm Khang Hồng sửng sốt, vừa tức giận lại vừa buồn cười, hắn trừng mắt nhìn Toàn bá cẩn thận ngồi ở một bên, chỉ vào Lục Tử Cẩn nói: "Nha đầu này giỏi lắm, thật đúng là lợi hại, một câu liền bắt lấy hai ông cháu nhà ta."
Thấy Sầm Mặc Tiêu cũng đang xem chính mình, hắn thanh thanh giọng nói: "Ông nói được thì làm được, nhất định đúng hạn uống thuốc."
Sầm Mặc Tiêu gật đầu: "Con cũng sẽ theo lời dặn của bác sĩ."
Như cũ bồi Sầm Khang Hồng ăn cơm trưa, hai người mới rời đi. Trên xe, Lục Tử Cẩn đem chính mình nghi hoặc vứt ra tới: "Em vốn định nói với ông ngoại chuyện em điều tra được, đúng không?"
Sầm Mặc Tiêu vẫn luôn an tĩnh, nghe xong Lục Tử Cẩn nói, mới gật gật đầu: "Ừ."
"Vậy vì sao em không nói?" Nghĩ đến sức khỏe Sầm Khang Hồng, nàng lại hỏi: "Là sợ kích thích đến ông ngoại sao?"
Sầm Mặc Tiêu trầm mặc một lát, cười khổ nói: "Không đơn giản như thế, nếu chỉ có Lý Nguyên thì dễ xử lý rồi. Ông ngoại trọng tình cảm nhưng cũng thực lạnh lùng, giữa em và Lý Nguyên dĩ nhiên không tồn tại vấn đề lựa chọn, tựa như năm đó giữa mẹ em và người con trai riêng của ông, ông có thể không lưu tình chút nào vứt bỏ người kia."
Lục Tử Cẩn sắc mặt đổi đổi, Sầm Mặc Tiêu nói đúng, con riêng đương nhiên có thể tùy tiện vứt bỏ.
"Thực tàn nhẫn đúng không, em biết chuyện này thực tàn nhẫn. Nhưng thế giới này chuyện tàn nhẫn quá nhiều." Nàng nói một câu như vậy, là nói cho Lục Tử Cẩn nghe.
"Nếu là trước đây, em có thể tra được chuyện Lý Nguyên hạ độc, sớm một chút báo cho ông ngoại, sau đó dao sắc chặt đay rối, thuyết phục ba em giải quyết Lý Nguyên, thì ổn thoả rất nhiều. Cho dù ba em mềm lòng, ông ngoại cũng sẽ không lưu tình. Chính là hiện tại, Lục Tử Cẩn, chị hẳn là biết em đang hoài nghi điều gì, rốt cuộc chị thật thông minh." Trong giọng nói của nàng mang theo tràn đầy bi ai, tựa hồ không có một chút sinh khí, ngay cả lời khen đều mang theo nồng đậm tự giễu.
Lục Tử Cẩn biết tâm tình của nàng, quay đầu vẫn luôn an tĩnh nhìn nàng.
"Đã biết chuyện Lý Nguyên, ông ngoại nhất định sẽ nhúng tay, nhất định sẽ kinh động tới ba em. Nếu muốn ông ngoại bí mật xử lý vụ này, không cho ba em biết, chị nghĩ em phải nói lý do thế nào đây?"
Nàng ngơ ngác nhìn kính chắn gió, khóe miệng ý cười phá lệ khổ: "Không có lý do gì, trừ phi nói cho ông ngoại, em nghi ngờ cha ruột mình dung túng con nuôi, cùng người kia hạ độc em, hoặc là ba em bao che cho hắn giấu giếm kết quả lừa gạt em."
"A Tiêu, đừng nói nữa." Lục Tử Cẩn có chút không đành lòng, nhịn không được liền gọi nàng bằng tên thân thiết.
Sầm Mặc Tiêu nhìn Lục Tử Cẩn, nhìn thật lâu, sau đó đôi mắt ửng đỏ hỏi: "Lục Tử Cẩn, chị làm sao có thể đối mặt với một người cha như vậy, và làm bộ như không có chuyện gì xảy ra?"
Lục Tử Cẩn nhấp môi dưới, sắc mặt lạnh xuống. Sau một lúc lâu nàng chuẩn bị mở miệng, Sầm Mặc Tiêu lại tiếp tục nói: "Kỳ thật em vẫn luôn muốn hỏi chị, rõ ràng thống khổ như vậy, vì cái gì muốn tiếp tục chịu đựng, nhiều đau đớn." Nàng hiện tại liền chút đau đớn này đều chịu không nổi, Lục Tử Cẩn như thế nào nhịn nhiều năm như vậy.
Lục Tử Cẩn nhìn đôi mắt nàng, con ngươi thiển sắc có thể che giấu cảm xúc càng thâm, đây là Lục Tử Cẩn từ trên người Sầm Mặc Tiêu rút ra kết luận.
Nhưng giờ phút này bên trong thống khổ không nơi để trốn, còn có đau lòng ẩn nhẫn, hơn nữa nàng tinh tường cảm nhận được, người kia là đang đau lòng nàng.
Lục Tử Cẩn cũng không biết chính mình giờ phút này bởi vì sao, đơn giản mở ra lòng mình.
Nàng hơi hơi ngồi gần một chút, đối Sầm Mặc Tiêu cười nói: "Bởi vì chị đã sớm không có chờ mong, tuy rằng sẽ đau nhưng càng có rất nhiều không cam lòng cùng thống hận. Chị tỉnh ngộ quá chậm, đã bị người thọc đến thương tích đầy mình, chị như thế nào nguyện ý buông bỏ mà chảy máu ròng ròng cả đời? Người đều phải vì hành động chính mình mà trả giá đắt, không ai có thể ngoại lệ, cho nên chị muốn tự mình đi đòi lại, chị đủ nhẫn nhịn, bọn họ mới đủ làm càn, lúc ngã xuống cũng sẽ càng thảm hại, càng thống khổ."
Trên mặt nàng mang theo cười, nụ cười trương dương quyến rũ, tựa như một đóa mạn châu sa đỏ rực, nhiệt liệt diễm lệ lại tràn ngập nguy hiểm, nhưng phá lệ hấp dẫn người. Đồng thời trong đáy mắt nàng hoàn toàn không có độ ấm, như một hồ băng lạnh lẽo để Sầm Mặc Tiêu có chút kinh hãi, nàng cảm thấy chính mình đã chạm đến trái tim Lục Tử Cẩn.
Chợt Lục Tử Cẩn xoay đầu nhìn nàng nói: "Cho nên A Tiêu, em cũng nghĩ như vậy phải không?"
Nàng nói, trong mắt hiện lên một tia ấm áp.
"Chúng ta đều là người độc lập, tuy rằng thoát ly không được các mối quan hệ trong xã hội, cũng cần có người yêu thương đồng hành, nhưng có được tất có mất, luôn có một ít tiếc nuối chúng ta thay đổi không được. Nhưng cũng có rất nhiều điều chúng ta có thể tự lựa chọn, người yêu thương mình, mình nên gấp bội quý trọng, đừng để mất đi rồi mới tiếc nuối."
Sầm Mặc Tiêu nhìn nàng, chậm rãi nở nụ cười. Thống khổ có thể thay đổi được gì đâu? Lục Tử Cẩn nói rất đúng, dù đau đến thế nào cũng muốn hỏi cho ra lẽ, làm bọn họ trả giá đại giới.
——
Đêm nay hai người ăn đều rất ít, sớm lên lầu rửa mặt nghỉ ngơi.
Hơn nữa lắp đặt cameras thật là không kinh động Lưu tẩu, theo dõi so trong tưởng tượng càng dễ dàng chụp tới hình ảnh các nàng muốn.
Hai người liền ở trong phòng Lục Tử Cẩn, chăm chú quan sát màn hình laptop. Bất quá Lục Tử Cẩn nhìn nhìn, Sầm Mặc Tiêu biểu tình đều không có một tia gợn sóng.
Nàng chỉ là đột nhiên hỏi một câu: "Chị cảm thấy một người nam nhân vì con nuôi hy sinh con gái ruột xác suất có bao nhiêu lớn?"
Lục Tử Cẩn ngẩn người, sau đó hiểu được, nhẹ giọng nói: "Huyết thống đôi khi thực rẻ mạt, đôi khi lại là gốc rễ sinh mạng. Con nuôi, con ruột, thiên vị ai còn không nhất định, chính là hy sinh con gái ruột, khả năng gần như bằng không, huống chi, em hẳn là có thể nghĩ đến, hành động của ba em cùng Lý Nguyên, kỳ thực có thể giải thích theo một cách hợp lý hơn."
Sầm Mặc Tiêu cười cười: "Đúng vậy, trước kia em làm sao cũng không nghĩ đến. Nếu nói Lý Nguyên cảm thấy đây hết thảy nên thuộc về hắn, hắn nguyên bản cũng nên quang minh chính đại trở thành người thừa kế của Lý gia, hắn hận em còn không phải là đương nhiên."
Nói xong nàng đột nhiên cười đến càng thêm xán lạn, ánh mắt dừng ở trên người Lục Tử Cẩn, tươi cười còn có chút trêu chọc.
"Lục Tử Cẩn, nếu điều em nghĩ là sự thật, giữa em và chị ai càng đáng thương hơn?"
Lục Tử Cẩn cũng là cười ra tiếng, dựa vào bên quầy rượu, ôm cánh tay nói: "Một người vì con gái chính thức hy sinh con gái riêng, một người vì con trai riêng hy sinh tiểu công chúa do người vợ mình cưới hỏi đàng hoàng sinh ra, hình như đáng thương hơn chính là em."
Nói xong, nàng cầm lấy cái ly pha lê chân dài đã rót đầy rượu, nâng ly với Sầm Mặc Tiêu, sau đó uống một ngụm.
Sầm Mặc Tiêu nở nụ cười, "Thật là, cho nên em chán ghét con riêng cũng không phải không có lý do."
Khi trong mắt Lục Tử Cẩn dâng lên một tia trào phúng, Sầm Mặc Tiêu lại phá lệ nghiêm túc nhìn nàng, nhẹ nhàng nói: "Nhưng em thực thích chị."
Lục Tử Cẩn có chút sửng sốt, nhưng dáng vẻ vẫn là không tin, Sầm Mặc Tiêu tiếp tục nói: "Lần đầu tiên gặp mặt em liền cảm thấy chị thật thú vị, về sau mỗi lần gặp đều giống như càng có ý tứ. Hơn nữa, chị rất khác so với những gì em tưởng tượng, bất quá giống nhau mê người."
"A, chị còn không biết em sẽ khen người như vậy." Lục Tử Cẩn trong lòng đã bắt đầu rối loạn, vừa rồi Sầm Mặc Tiêu nói thích nàng, thế nhưng làm trái tim nàng đập gia tốc, chỉ có thể lung tung dời đi câu chuyện.
Nàng lại uống một ngụm rượu, khi nói chuyện thường thường nhấp một chút, trong ly hiện giờ chỉ còn lại một phần ba.
Nhìn Lục Tử Cẩn uống rượu phong lưu ý nhị, Sầm Mặc Tiêu vốn tâm tư hỗn loạn bỗng nhiên trào ra một loại khát vọng, nàng muốn nếm thử vị rượu kia, đặc biệt là rượu trên môi Lục Tử Cẩn.
Không biết có phải vừa trải qua đả kích quá lớn làm cho nàng mất lý trí, lúc Lục Tử Cẩn vừa uống xong một ngụm, nàng trực tiếp bước đến, đoạt lấy ly rượu trong tay đối phương, "Em cũng muốn nếm thử." Sau đó uống một hơi cạn sạch!
Lục Tử Cẩn đột nhiên không kịp phòng ngừa, phản ứng lại đây đã ngăn cản không kịp. Sầm Mặc Tiêu sẽ không uống rượu, loại rượu vang đỏ này nồng độ cũng không thấp, vị cay độc nóng rực đối Sầm Mặc Tiêu thực kích thích, nàng sặc một ngụm, sau đó cúi đầu dùng sức ho khan, khụ đến đầy mặt đỏ bừng.
Lục Tử Cẩn chạy nhanh thế nàng thuận lưng, lại có chút phẫn nộ nói: "Trái tim em không khỏe, không thể uống rượu!"
Sầm Mặc Tiêu vẫn luôn khụ, chờ đến nàng ngẩng đầu, đôi mắt đỏ bừng lông mi mang theo nước mắt, hình như là sặc ra tới nước mắt.
"Em cũng chỉ uống một ngụm, được không, Lục Tử Cẩn." Sầm Mặc Tiêu thanh âm có chút thấp, Lục Tử Cẩn một câu trách móc đều nói không nên lời, đêm nay Sầm Mặc Tiêu đều kêu đầy đủ tên họ của nàng, cũng không phải ngày thường hai chữ 'Tử Cẩn', nhưng mỗi một câu nàng đều cự tuyệt không được, trong lòng dày đặc tổn thương như bị loại cảm xúc không tên nào đó quấn quanh.
"Được, liền một ngụm, về sau không được uống, không có gì quan trọng hơn sức khỏe của em, biết không?" Nàng lại không tự giác ôn nhu lên, Sầm Mặc Tiêu gật gật đầu, chỉ là nàng nước mắt ngừng, trên mặt hồng lại càng ngày càng diễm. Liền như vậy ngồi xổm trên mặt đất, ngưỡng đầu nhìn Lục Tử Cẩn.
Sau một lúc lâu, đôi mắt nàng vẫn còn thanh minh, chính là vẫn luôn nhìn Lục Tử Cẩn.
"A Tiêu?" Lục Tử Cẩn sợ nàng uống say, thử gọi nàng.
Sầm Mặc Tiêu ừ một tiếng, sau đó nàng đứng thẳng dậy tiến thêm một bước, thực nghiêm túc hỏi: "Lục Tử Cẩn, chị đã hôn bao nhiêu người rồi?"
Lục Tử Cẩn khóe miệng trừu động, lại kéo kéo, nhướng mày hờ hững nói: "Quá nhiều, nhớ không rõ." A, chẳng lẽ liền nói em là người duy nhất chị hôn? Cho dù Sầm Mặc Tiêu thật say, chính mình hiện tại cũng thật mềm lòng, cũng không thể tiện nghi em ấy.
Vẻ mặt Sầm Mặc Tiêu có chút khó có thể miêu tả, cắn răng nói: "Vậy chị nhớ rõ là tư vị gì sao?"
Lục Tử Cẩn xác định nàng say, cần phải đi nấu canh giải rượu, không thể làm nàng tổn thương thân thể.
"Quá nhiều, không nhớ rõ." Lục Tử Cẩn trả lời qua loa, nhưng lại khiến Sầm Mặc Tiêu trên mặt không vui càng thêm rõ ràng, lại nghẹn khí hỏi một lần: "Vậy thì hôn em là tư vị gì?"
Lục Tử Cẩn bỗng nhiên quay đầu, giương miệng có chút ngốc.
Sầm Mặc Tiêu mày một ninh, duỗi tay bắt được cổ tay Lục Tử Cẩn, sau đó một cái tay khác nắm cổ áo của nàng, kéo nàng xuống một chút bằng với chính mình.
Nàng nhướng mày nói: "Nếu đã quên, vậy mời chị hồi ức một chút." Sau đó các nàng hô hấp liền dung ở bên nhau, lẫn nhau không còn khoảng cách.
--------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Tử Cẩn: Lúc ấy đầu óc nước vào.
Sầm dỗi dỗi: Rượu này chua đã chết