Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cô bước đến bên ô cửa sổ, kéo chiếc rèm màu trắng xám ra, hướng mắt ngắm ánh trăng
- Cha! Mẹ! Con nhớ người nhiều lắm!- nước mắt cứ tuôn ra, cô không thể ngăn lại.
- em sao thế? - nghe thấy có tiếng hét giật mình tỉnh lại.
Bước đến bên cô anh ôm cô vào lòng
-ư...- cô lắc đầu, lấy tay lau đi những giọt nước mắt nơi khoé mi
- Chuyện gì? Nói tôi nghe! Tôi sẽ giúp em.- anh nhẹ nhàng an ủi
- Tôi mơ thấy cảnh cha mẹ tôi mất... tôi... tôi... hức... hức
- Đừng khóc nữa. Mai tôi dẫn em đi thăm mộ nhé!
- Ừm! - cô ôm lấy anh
- Anh...anh biết không? Lúc anh ôm tôi thế này rất ấm, thật sự rất ấm áp! Cảm giác rất dễ chịu- cô rúc đầu vào ngực anh thủ thỉ
- Vậy sao? Còn tôi thích lúc em không mặc đồ trước mặt tôi
- anh...bỉ ổi- ngước mắt nhìn anh, đôi tay đấm lia lịa vào bộ ngực thép. Anh bất giác chạm vào lưng cô ấn xuống. Tiểu Tuyết mất đà,tay chống xuống đất. Chạm vào cậu bé của anh. Lúc này anh chỉ quấn khăn tắm>///