Tài xế dừng xe ở bên đường, giao chìa khóa cho Nam Gia rồi xuống xe.
Nam Gia cởi bỏ áo khoác của Châu Liêm Nguyệt, đặt xuống ghế.
Cả hai cùng chuyển lên hàng ghế trước.
Nam Gia điều chỉnh chỗ ngồi, độ cao tay lái và gương chiếu hậu, sau đó mở ứng dụng hướng dẫn trong điện thoại.
Châu Liêm Nguyệt ngồi dựa vào ghế, thỉnh thoảng lại liếc cô một cái. Cô thao tác rất gọn gàng, dứt khoát, rõ ràng là đã lái quen rồi.
Nam Gia khởi động xe.
Trần Điền Điền có một chiếc xe, nhưng cô nàng lười lái, mỗi lần ra ngoài chơi đều là Nam Gia lái xe.
Nam Gia rất thích cảm giác lái xe, kĩ thuật lái cũng khá tốt, nhưng chưa bao giờ chở người có giá trị cao như thế này, thành ra hơi căng thẳng. Xe cũng không phải là loại thường lái, phải đi một lúc mới dần quen được.
Sau khi đã lái ổn định, Nam Gia nhìn về phía Châu Liêm Nguyệt, “Anh có đặc biệt kiêng cái gì không?”
“Không.”
“Vậy thì để em sắp xếp.”
“Tùy.”
Cần gạt nước mở tự động, vạch ra vệt nước hình cung trên tấm kính chắn phía trước.
Nam Gia hơi sợ sự trầm mặc này.
Châu Liêm Nguyệt là người đàn ông tạo cảm giác tồn tại quá mãnh liệt.
Đang khi quan sát gương chiếu hậu, cô chợt lướt ánh mắt qua khuôn mặt anh. Thật ra anh không nhìn cô, nhưng cô vẫn có cảm giác khó chịu như khi vào trường thi bị giám thị nhìn chằm chằm.
Cô khẽ thở ra một hơi, ấn nút bật chương trình phát thanh trên khung điều khiển cạnh tay lái.
Châu Liêm Nguyệt lại lập tức giơ tay lên tắt bỏ, “Ồn ào.”
Nam Gia: “…”
Thế giới lại yên tĩnh đến mức chỉ còn lại chút tạp âm.
Châu Liêm Nguyệt liếc cô, “Em đuổi tài xế của tôi đi, là để làm tài xế cho tôi à?”
Nam Gia cười: “Không phải, vẫn đang nghĩ chủ đề để nói đây.”
“Tôi cứ nghĩ, đuổi người ta đi là vì có lời muốn nói với tôi.”
Nam Gia quay đầu sang nhìn anh, “Phải. Nhưng hình như em vẫn chưa nghĩ ra phải nói thế nào.”
Ánh mắt Châu Liêm Nguyệt dừng lại trên khuôn mặt cô một lát, anh không lên tiếng nữa.
Ánh mắt đó đã nói lên tất cả. Anh có thể kiên nhẫn, nhưng không thể kiên nhẫn mãi được.
Tiếng mưa rơi rả rích, không gian lờ mờ tối trong xe đã hóa thành một chiếc lồng giam.
Nam Gia tiếp tục lái xe, bầu không khí yên tĩnh khiến cô bỗng cảm thấy liệu người bên cạnh có phải là không tồn tại hay không.
Cô không kiềm chế được phải ngoảnh đầu sang nhìn.
Châu Liêm Nguyệt hơi nghiêng người, hai cánh tay khoanh trước ngực, hình như đang ngủ. Cởi bỏ áo vest, bên trong anh mặc một chiếc sơmi trắng, không cài hai cúc trên cùng, để lộ yết hầu.
Nam Gia không chắc anh có ngủ hay không, bèn nhẹ nhàng gọi: “Châu Liêm Nguyệt?”
Anh mở mắt ngay lập tức, hơi quay đầu, liếc cô một cái.
“… Anh ngủ à?”
Châu Liêm Nguyệt dùng ánh mắt để hỏi cô gọi anh làm gì.
Nam Gia: “…Không có gì, anh ngủ tiếp đi.”
Nếu không bắt gặp cái nhíu mày rất khẽ của anh, Nam Gia khó có thể cảm nhận được sự không vui từ vẻ mặt bình thản của anh.
Nam Gia đành phải cười nói: “Sorry.”
Châu Liêm Nguyệt không ngủ được nữa.
Xe rời khỏi đại lộ, rẽ mấy lần thì đến một khu phố cũ, các kiểu hàng quán, đường xá chật hẹp.
Tốc độ giảm dần, Nam Gia nhìn quanh tìm chỗ đỗ.
Khu bên này gần như đã kín chỗ, vất vả lắm mới tìm được một khoảng trống, nhưng không gian cực kỳ hẹp.
Châu Liêm Nguyệt thấy cô lừng khừng liền bảo: “Đổi chỗ đi. Để tôi.”
Nam Gia rất có lòng hiếu thắng, “Không cần.”
Cô nhả chân phanh, quan sát khoảng cách, nhắm trúng thời điểm liền đánh tay lái, cuối cùng cũng vào được chỗ đỗ chật hẹp.
Xe tắt máy, cô phủi tay một cái, không khỏi đắc ý.
Nam Gia xuống xe, kéo cửa sau ra rồi lấy áo vest của Châu Liêm Nguyệt.
Châu Liêm Nguyệt khoác áo vào, lại chìa tay về phía cô.
Nam Gia không hiểu.
“Chìa khoá.”
“À.”
Châu Liêm Nguyệt nhận chìa khóa, mở cốp sau rồi lấy từ bên trong ra một chiếc ô đen.
Ấn vào tay cầm, chiếc ô mở ra.
Châu Liêm Nguyệt đứng dưới ô, chiếc áo vest tối màu, gần như hòa làm một với chiếc ô, với đêm mưa mù mịt phía sau lưng.
Anh nói: “Dẫn đường.”
Nam Gia đi về phía trước một bước. Châu Liêm Nguyệt lập tức tóm lấy cánh tay cô, kéo cô vào dưới tán ô.
Nam Gia hơi mất tự nhiên, nhè nhẹ xoa cánh tay mình. Đương nhiên cô nhìn ra được chiếc ô này to thế nào, che cho ba người vẫn còn dư. Nhưng cô có cảm giác hành động này quá thân mật, quá ôn tồn.
Cô có thể chấp nhận được sự trực tiếp hơn, toàn thân trần trụi, thực hiện hành vi “giao dịch” đúng nghĩa, nhưng dường như lại không thể tiếp nhận hành động thân mật như thế này.
Không phù hợp với thân phận của họ.
Tâm tư thay đổi nhanh như chớp, Nam Gia ngửa đầu nhìn Châu Liêm Nguyệt rồi cười, “Anh ôm em đi.”
Ánh mắt sau cặp kính của Châu Liêm Nguyệt lạnh như nước, anh lẳng lặng nhìn cô chăm chú mấy giây.
Nam Gia cũng không hề lúng túng, chỉ mỉm cười nhìn anh.
“Vụng về quá đấy.”, anh buông một câu đánh giá hờ hững, sau đó liền đưa tay, ôm lấy eo cô.
Vóc dáng Châu Liêm Nguyệt rất cao lớn, động tác ôm eo này cũng đủ để khiến Nam Gia có cảm giác như bị giam cầm.
Cô thả trôi cảm xúc.
Nghe tiếng mưa rơi lộp độp trên tán ô.
Chỗ ăn cơm, nằm phía sau cánh cổng chật hẹp bên đường.
Châu Liêm Nguyệt thu ô, khom lưng đi theo Nam Gia vào trong.
Không gian của lối đi lên cầu thang càng chật chội hơn.
Thang vừa hẹp vừa dốc, trần bên trên cũng thấp, như là đang đi qua một mê cung.
Mà lên tới tầng trên, xốc tấm rèm vải bên tay trái rồi đi vào, lại như lạc vào một không gian hoàn toàn khác.
Mặt tiền cửa hàng không lớn, trang trí theo phong cách công nghiệp, nền xi măng và tường gạch đỏ, trên đầu là những đường ống thông gió chằng chịt. Trên cái giá thép phía sau quầy xếp chật kín các loại rượu.
Trong cửa hàng đang phát nhạc jazz, lác đác mấy bàn khách. Đây là một quán ăn kết hợp quán bar, phải muộn hơn chút nữa mới náo nhiệt.
Nam Gia quen với bà chủ, vừa qua cửa liền cất lời chào hỏi, thậm chí còn dựa vào quầy bar hàn huyên…
“Có giữ chỗ cho em không đấy?”
“Giữ rồi, gần cửa sổ kia kìa.”
“Hôm nay quán làm ăn không tốt lắm nhỉ.”
“Tại mưa chứ sao.”
“Đấy, em đội mưa gió đến ủng hộ chị, có phải là chị nên giảm giá cho em không?”
“Còn chưa tiêu tiền đã đòi giảm giá… Tặng cô món ngon là được chứ gì.”
“Tặng rượu được không?”
“Cô chỉ được cái giỏi ăn thịt người, rượu đắt hơn đồ ăn đấy.”, bà chủ cười, có vẻ như không nói nổi cô.
Châu Liêm Nguyệt vẫn đứng phía sau Nam Gia, lãnh đạm quan sát.
Bà chủ quay đầu nhìn sang, “Bạn trai cô à?”
Nam Gia cố tình để lộ vẻ mặt ngượng ngùng, “Đẹp trai nhỉ?”
Bà chủ giơ ngón cái lên, “Tặng hai người một đĩa đồ nhắm.”
“Cái gì vậy, mặt em còn không bằng anh ấy à?”
Kết thúc cuộc đối thoại, Nam Gia dẫn Châu Liêm Nguyệt ngồi xuống chỗ cạnh cửa sổ.
Khung cửa sổ thép hình vuông, phía trên có một thanh ngang gắn những bóng đèn mỏ thay cho đèn tường, hắt xuống vầng sáng vàng mờ mờ.
Bà chủ mang nước chanh ra, đem cả thực đơn đồ ăn và đồ uống theo.
Nam Gia nói: “Bọn em ăn cơm trước, một lát nữa uống rượu sau.”
Cô đưa thực đơn cho Châu Liêm Nguyệt.
Châu Liêm Nguyệt không nhận, “Em chọn là được.”
Nam Gia gọi mấy món mình thích.
Bà chủ hỏi: “Sao vẫn ăn mấy món này? Không thử món mới à?”
“Để lần sau đi. Nhỡ vớ đúng phải món không ngon thì sao? Em thì không thành vấn đề, nhưng vị đối diện thì kén chọn lắm.”
Bà chủ cười, cất thực đơn rồi đi vào bếp thông báo.
Nam Gia một tay chống cằm, một tay cầm cốc nước lên uống, ánh mắt lơ đễnh đảo qua Châu Liêm Nguyệt.
Anh mặc áo sơmi trắng, ống tay áo xắn lên để lộ ra cánh tay và khớp xương cổ tay, cùng chiếc đồng hồ cơ màu bạc.
Một người đàn ông quá nổi bật, ở bất kỳ nơi nào có hơi người cũng đều không phù hợp, ngoại trừ nhà ăn tư nhân quạnh quẽ kia của anh.
Đồ ăn được mang ra rất chậm, đầu tiên là món bánh mì làm từ quả sung và óc chó.
Nam Gia lấy một cái trong chiếc giỏ nhỏ lên, xé một miếng.
Cô thích không khí ở đây, âm nhạc có thể khiến người ta thư giãn, dường như tùy tiện nói gì cũng sẽ không cảm thấy xấu hổ, thế nên cô bắt chuyện từ chính công việc trước đây của mình: “Anh có xem kịch không?”
Châu Liêm Nguyệt ngồi nghiêng về một bên, một cánh tay chống lên mặt bàn, anh đang uống nước, lúc cái cốc thủy tinh được đặt xuống bàn phát ra một tiếng “cách” khe khẽ, “Từng xem với em gái tôi.”
“Cô bé thích kịch à?”
Châu Liêm Nguyệt liếc nhìn cô, “Em cảm thấy hứng thú với con bé ư?”
Nam Gia vội nói: “Em chỉ hỏi bừa thôi.”
Sao cô lại không nghe ra ý đề phòng trong câu hỏi của anh chứ.
Cô là người ngoài rìa thế giới của anh, bất cứ chuyện gì liên quan đến đời tư của anh đều là điều cấm kỵ.
Vậy thì còn gì để nói chuyện nữa đâu.
Có điều, cô cũng không bận tâm.
Chẳng phải Châu Liêm Nguyệt cũng nằm ngoài rìa thế giới của cô đấy sao!
Cơm nước xong xuôi, hình như mưa cũng tạnh.
Nam Gia nhìn ra ngoài cửa sổ một lát, “Mình ra ngoài ban công đi.”
Chỗ này được cải tạo từ nhà ở, diện tích ban công không lớn, chỉ đủ để kê mấy cái bàn.
Nam Gia bảo anh chờ một lát, để cô đi lấy đồ uống.
Lát sau, cô cầm theo hai chai bia quay trở lại ban công, Châu Liêm Nguyệt đang đứng cạnh lan can, châm một điếu thuốc.
Mưa đã tạnh, nhưng vẫn còn cảm giác ươn ướt hây hẩy qua mặt.
Nam Gia bước đến, đưa cho Châu Liêm Nguyệt một chai bia.
Anh nhận lấy, uống một ngụm rồi để bừa lên một mặt bàn.
Lan can ướt, nhưng Nam Gia không quan tâm, tì hai cánh tay lên, uống mấy ngụm bia và nhìn ngắm phía bên dưới.
Tầm nhìn ở chỗ này không tốt lắm, cũng chẳng có phong cảnh gì.
Nhưng cơn mưa tựa như một lớp filter, phủ lên hết thảy những thứ hỗn tạp một cảm giác đẹp đẽ mơ hồ.
Bỏ qua những thực thể kia, chỉ nhìn ánh đèn phản chiếu dưới những vũng nước đọng, cô cảm thấy đẹp vô cùng.
“Châu Liêm Nguyệt.”, Nam Gia quay đầu nhìn người bên cạnh.
Châu Liêm Nguyệt không đáp, chỉ hạ tầm mắt xuống nhìn cô.
Nam Gia xích lại gần anh một bước, “Anh có lạnh không?”
Lúc đi ra, anh không mặc áo vest.
Châu Liêm Nguyệt vẫn nhìn cô, vẫn im lặng.
Nam Gia lại gần thêm một bước nữa.
Gió đưa theo một mùi ẩm ướt vào hốc mũi, là mùi hương từ trên người cô.
Cô chợt cúi đầu, tựa trán vào bả vai anh.
Giọng nói thì thầm: “Nói với anh một bí mật này.”
Hơi thở khe khẽ phả vào đầu vai, cách một lớp áo mà vẫn có cảm giác nóng rực.
Châu Liêm Nguyệt: “Em nói đi.”
“Anh có thể cúi thấp đầu một chút không?”
Châu Liêm Nguyệt nghe lời cúi đầu, cô thoáng ngửa mặt, khoảng cách còn lại chỉ tính bằng gang.
Họ đang hít lấy hơi thở của nhau.
Châu Liêm Nguyệt đưa tay áp lên gáy cô, nhưng không phải vì muốn ghì cô lại gần mình, mà là để cô lùi xa ra.
“Nói điều bí mật trước.”
Vào lúc như thế này, anh vẫn có thể lý trí và tỉnh táo tới vậy.
Thật sự rất đáng sợ.
Nam Gia cười khẽ, ngước mắt nhìn anh, “Trước kia, em… có trải nghiệm rất tồi tệ về chuyện đó. Thế nên mấy lần trước không phải là cố ý đâu. Sau này em sẽ cố khắc phục.”
Châu Liêm Nguyệt nhìn cô chăm chú, “Thiệu Tòng An?”
“Ừm hm.”, Nam Gia nhún vai.
“Lần trước em thành thạo điêu luyện với Trịnh Hạn lắm mà?”
“Sao anh lại không nhìn ra được chứ, đấy là diễn, còn là kiểu anh khinh thường nhất.”
“Tôi thấy em bây giờ cũng giống như đang diễn đấy.”
Nam Gia cười đến mức bả vai khẽ run, “Thế cũng phải xem em có dám không. Với người như anh, em vẫn nên nói thật thì tốt hơn.”
“Hiện giờ là nói thật?”
“Anh thấy sao?”
Cô vẫn cười, nhưng chẳng nhìn ra được cảm xúc trong đáy mắt.
Châu Liêm Nguyệt không còn lên tiếng nữa, bàn tay đè sau gáy cô thoáng dùng lực.
Cô xích lại gần thêm lần nữa.
Gần đến mức không thể nào hít thở bình thường được.
Nhưng anh không có động tác tiếp theo.
Cô ngước mắt, định nhìn vào mắt anh, phân tích ý đồ của anh, nhưng hình như, bị cặp kính kia ngăn cách, bất kể là ánh mắt gì cũng đều trở nên lạnh lùng vô cảm.
Cô bất giác muốn tháo kính của anh xuống.
Bàn tay bị anh nắm lấy, kéo xuống đặt bên hông anh, lại đưa ra sau lưng.
Anh tì người về phía trước, cô liền lùi lại, sau lưng không còn lan can chống đỡ, nhưng trước khi đó, anh đã kịp nâng cánh tay, ôm lấy eo cô.
Nhắm mắt gần như là phản ứng theo bản năng.
Cô vẫn không sao khống chế được sự run rẩy, nhưng cũng chỉ là phút ban đầu.
Giống như khi chìm vào vòng xoáy, vùng vẫy cũng vô dụng, buông bỏ tất cả để thử nếm trải, để dòng nước chảy xiết cuốn cô đi, tới khi cô không thể không chấp nhận số phận, cô bỗng cảm nhận được một cơn run rẩy, đến từ sâu thẳm linh hồn.
Bởi vì không thể ngờ rằng, dạng người lạnh lùng như thế này, một khi đã hôn lại mãnh liệt đến vậy.
Khiến cô cũng bị châm lửa.