Suất diễn của ngày thứ Sáu kết thúc, Nam Gia rủ Trần Điền Điền cùng đi ăn khuya nhân thể dò hỏi về Châu Liêm Nguyệt.
Kịch bản mới theo phong cách Immersive của đoàn có tên là “Yên Chi Hải Triều”, sau buổi diễn thử thành công liền được đưa vào danh sách trọng điểm, trở thành vở kịch cố định cho buổi diễn từ thứ Sáu đến Chủ nhật.
Cứ sau mỗi buổi diễn, lại có vài fan mê kịch chực chờ ở trước cửa rạp hát để xin chữ ký.
Đám Nam Gia đều rất thân thiện, bảo ký cái gì là ký c ái ấy.
Dù sao tổng cộng cũng chỉ có khoảng bảy tám fan.
Có một cô bé xem chừng là học sinh cầm áp phích của “Yên Chi Hải Triều” xin chữ ký Nam Gia, trong suốt quá trình đều giơ tay lên che miệng, liếc trộm Nam Gia rồi nhỏ giọng nói: “Chị xinh quá.”
Nam Gia cười đáp: “Cảm ơn em. Em cũng rất xinh.”
Cô bé nhận được chữ ký liền nhanh chóng chạy đi.
Trần Điền Điền đi tới ôm bả vai Nam Gia, “Cậu khá lắm, già trẻ trai gái đều ăn sạch.”
Bên ngoài rạp hát có quầy đồ nướng, mọi người thường xuyên tới ăn.
Họ diễn kịch đương đại, đa phần đều ăn mặc theo phong cách đậm chất “tiểu văn hóa”, người ngoài nhìn vào chỉ thấy kỳ dị, khác thường, vô hình tự xây nên một bức vách, ngăn cách họ với những người đang ăn đồ nướng khác.
Nam Gia và Trần Điền Điền ngồi riêng ở một bàn nhỏ.
Cô mở một chai bia, đưa cho Trần Điền Điền, “Hỏi thăm cậu về một người.”
“Ai?”
“Châu Liêm Nguyệt.”
Đoàn kịch của Nam Gia, nói thật, rất nghèo, nhưng bên trong không hẳn toàn là những kẻ không thành tựu còn đang trôi dạt nơi đất Bắc như cô, cũng có những người thật sự không cần lo chuyện cơm ăn áo mặc, chỉ một lòng vì nghệ thuật.
Trần Điền Điền chính là người như vậy.
Bố mẹ Trần Điền Điền làm kinh doanh, thuộc tầng lớp trung lưu ở Bắc Thành. Trong nhà còn có một người anh trai làm tài chính, một người chị gái hỗ trợ việc làm ăn của gia đình. Là con út, áp lực kinh doanh của gia đình không đè lên vai cô nàng, cô nàng có thể tập trung vào những vở kịch đương đại của mình, làm biên kịch, làm diễn viên. Cô nàng còn có một người bạn trai, thanh mai trúc mã, yêu đương cũng đã rất nhiều năm rồi.
Nam Gia tìm thông tin của Châu Liêm Nguyệt trên mạng… Thật ra trước đó cô vẫn nghĩ tên Châu Liêm Nguyệt là “Châu Liên Nhạc”, lúc xin số từ thầy Giải mới biết hóa ra là “Liêm Nguyệt”.
Liên hệ với hình tượng con người anh, quả là vô cùng phù hợp, thậm chí còn cảm thấy trên đời này không thể có hai chữ nào khác tôn được với khí chất của anh như thế.
Tư liệu trên mạng về anh quá ít, chỉ xuất hiện trong danh sách đối tác của một số quỹ đầu tư nào đó.
Mạng lưới quan hệ của Trần Điền Điền khá rộng, có lẽ cô nàng sẽ biết chút tin tức về Châu Liêm Nguyệt.
Phản ứng đầu tiên của Trần Điền Điền là giật mình, “Sao lại hỏi đến người này? Cậu biết anh ta à?”
“Anh ta là học trò của thầy Giải.”, Nam Gia chọn giấu đi một chút thông tin.
Trần Điền Điền cười nói: “Mình thấy chú Giải mới gọi là tầm cỡ, người như Châu Liêm Nguyệt mà còn là học trò của chú ấy.”
“Rốt cuộc Châu Liêm Nguyệt có lai lịch thế nào?”
“Anh ta làm đầu tư, bây giờ những công ty khoa học kỹ thuật thành công trên thị trường mà cậu có thể đếm ra được, hầu như đều có vốn của anh ta bỏ vào. Quan trọng hơn là, chỗ dựa sau lưng anh ta, không cùng một tầng lớp với bọn mình đâu, là chỗ dựa thật sự ấy… Cậu hiểu không?”
Nam Gia hiểu, “Thế còn con người anh ta?”
“Con người gì cơ?”
“Thì cuộc sống cá nhân ấy.”
Trần Điền Điền uống một ngụm bia, liếc nhìn Nam Gia, “Anh ta kín tiếng lắm, lời đồn về đời tư không nhiều, về cơ bản thì không phải loại phóng túng gì, nếu không thì đã nổi đình nổi đám rồi.”
“Anh ta kết hôn chưa?”
Trần Điền Điền nhìn Nam Gia chằm chặp, bỗng nhiên nhận ra điều gì đó, “Gia Gia, có phải cậu giấu mình chuyện gì không?”
Nam Gia gẩy tàn thuốc vào cốc nước dùng một lần, “Điền Điền, cậu có cảm thấy, thật ra thế giới này là một cái chợ khổng lồ không? Cái gì cũng có thể mang ra bán được, giá trị, danh dự, linh hồn, tự do… Chỉ xem là có tìm được đúng người mua, có người ra giá hay không mà thôi.”
Trần Điền Điền dò xét Nam Gia một lúc lâu, nhất thời muốn nói lại thôi, “Nhà mình cũng làm kinh doanh đấy còn gì? Bố mình bảo, cái quan trọng nhất trong buôn bán là có thể chịu thiệt thòi, nhưng không được để lỗ vốn.”
Nam Gia cười cười.
Thiệt thòi thì hẳn là không, cô tin chắc đó sẽ là một người mua rất hào phóng.
***
Địa điểm gặp mặt của Nam Gia và Châu Liêm Nguyệt là do Châu Liêm Nguyệt quyết định, một nơi không dành cho người ngoài.
Châu Liêm Nguyệt cho xe đến đón cô, nhưng bị cô khéo léo từ chối.
Tự cô bắt một chiếc xe, đi đến chỗ Châu Liêm Nguyệt bảo, sau khi tới nơi thì nhắn tin cho anh.
Cánh cổng lớn đóng chặt, vượt qua bức tường trắng, chỉ có thể nhìn thấy nóc nhà với lớp ngói đen.
Không lâu sau, cánh cổng “kẽo kẹt” một tiếng rồi bị đẩy ra, một người đàn ông mặc âu phục chỉn chu bước tới và hỏi: “Cô Nam phải không?”
Nam Gia gật đầu.
“Tôi là trợ lý của Châu tổng, tôi họ Hứa, cô có thể gọi tôi là Tiểu Hứa.”, trợ lý Hứa đẩy cánh cổng ra rộng hơn, “Mời vào.”
Một đoạn đường đá, hai bên là hồ nước tĩnh lặng, phản chiếu vầng mặt trời sắp lặn về tây. Cuối con đường là một tòa kiến trúc kiểu Trung Quốc, tường trắng ngói đen, khung cửa kính trong suốt kéo dài sát đất, nhìn tổng thể mang phong cách thanh lịch mà không quá phô trương.
Sau khi vào cửa, trợ lý Hứa đưa Nam Gia xuyên qua một dãy hành lang, đi về phía đông, cuối cùng tiến vào một phòng trà.
Bàn trà màu nâu đậm với hình dạng bất quy tắc, trông giống như một mặt gỗ nguyên bản, chỉ sơn một lớp sáp bóng lên mà thôi.
Trợ lý Hứa bảo Nam Gia ngồi đợi, một lát nữa Châu Liêm Nguyệt sẽ đến, nói xong liền vội vàng rời đi.
Một lát sau, có một bà dì mặc đồng phục chậm rãi đi tới, mang theo một bình trà nhỏ, rót cho Nam Gia một cốc rồi cũng đi ra luôn.
“Một lát” mà trợ lý Hứa nói là gần bốn mươi phút.
Nam Gia dùng hết sự kiên nhẫn để ngồi chờ ở đây, nhìn cảnh vật bên ngoài đến khi sắc trời xẩm tối.
Từ chỗ cô ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ có thể trông thấy núi, vầng mặt trời đỏ au đã lặn được một nửa, tới khi nó khuất hẳn sau rặng núi, cả phòng trà rơi vào một khoảng mịt mờ hoang liêu.
Một lát sau, toàn bộ đèn điện đều được bật sáng.
Không chỉ phòng trà, mà là cả toàn kiến trúc, mọi khung cửa sổ đều sáng rực lên trong nháy mắt.
Giống một kiểu nghi thức khiến người ta bất giác nôn nao trong lòng.
Châu Liêm Nguyệt tới sau khi đèn sáng không lâu, bước chân khá vội vàng.
Nam Gia đứng dậy, anh nhìn cô, ngồi xuống ngay phía đối diện.
Theo sau lại có hai nhân viên bước vào, một trong số đó là bà dì mới biến mất ban nãy.
Một người đưa khăn nóng cho Châu Liêm Nguyệt, người kia thì đổi một bình trà mới.
Châu Liêm Nguyệt cầm khăn nóng lau tay, thong dong trả lại, nhấp một ngụm trà, rồi mới ngẩng đầu nhìn cô, nhẹ giọng giải thích: “Bàn chuyện với người khác, mới xong.”
Nam Gia gật đầu.
Chút dũng khí lấy được trước đó đã bị tan dần trong bốn mươi phút chờ đợi, rất khó để mở lời, cô do dự một lát, cuối cùng vẫn không biết nên bắt đầu nói từ đâu, đành phải uống trà.
Cô có thể cảm nhận được Châu Liêm Nguyệt đang quan sát mình, nhưng không hề nhìn lại.
Một lát sau, Châu Liêm Nguyệt đứng dậy, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, ra hiệu cho cô đi theo anh.
Hôm nay Châu Liêm Nguyệt mặc một bộ đồ sáng màu, kiểu dáng thoải mái, nhưng không thể nào trung hòa được cảm giác xa cách từ anh.
Nam Gia đi theo Châu Liêm Nguyệt vào một căn phòng trên tầng hai, nhìn bố cục nơi đó thì hẳn là thư phòng, có một khung cửa sổ mở ra hướng nam, khoanh trọn lấy ngọn núi ở phía xa.
Châu Liêm Nguyệt bước đến bên cửa sổ, châm một điếu thuốc, rồi quẳng cả bao thuốc và bật lửa lên bàn trà ở bên cạnh.
Anh giang một cánh tay ra đặt lên bệ cửa sổ, ngước mắt nhìn.
Nam Gia tiện tay đóng cửa lại, sau thoáng chốc do dự liền đi vào, đứng ở phía đối diện anh, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Anh hoàn toàn có thể lên tiếng trước, nhưng dường như lại đang có ý nhường cô mở lời.
Nam Gia đành phải nói: “Anh Châu cũng đã biết hết tình hình của tôi rồi đấy.”
“Ừ.”, Châu Liêm Nguyệt cất giọng bình thản, “Nhưng tôi muốn nghe cô tự nói một chút.”
“Những gì tôi nói với Trịnh Hạn lần trước, về cơ bản đã là toàn bộ rồi.”
“Cô nói lại một lần nữa xem.”
Anh cố ý, Nam Gia biết, nhưng cũng đành phải nói: “… Tôi là diễn viên, tốt nghiệp học viện điện ảnh Bắc Thành. Hồi năm hai, tôi đắc tội với người nhà họ Thiệu, bị phong sát đến tận bây giờ.”
“Tại sao?”
“… Hẹn hò với Thiệu Tòng An, tôi nói chia tay, anh ta không chịu, vì yêu sinh hận.”
Châu Liêm Nguyệt khẽ bật cười. Tiếng cười này khiến Nam Gia lập tức nghẹn họng, có chút cảm giác bối rối khi nói dối mà bị vạch trần.
Dưới ánh đèn dìu dịu, anh cúi đầu nhìn cô. Hôm nay cô mặc một chiếc áo thun trắng ngắn phối cùng quần jeans sáng màu, trang điểm rất nhạt, rốt cuộc cũng để anh nhìn thấy rõ gương mặt cô.
“Đây đều là những thứ viết trên tài liệu điều tra về cô, tôi muốn nghe những cái khác.”
Nam Gia mím môi, thở khẽ một hơi, “… Nguyên nhân không quan trọng.”
“Không quan trọng, hay là không muốn nói?”
“… Không muốn nói.”
“Hẳn là cô phải biết, điều kiện tiên quyết khi giao dịch là phải thẳng thắn với nhau.”
Nam Gia bình tĩnh đáp: “Tôi biết. Nhưng chỉ riêng chuyện này, tôi không muốn thẳng thắn. Những cái khác tôi biết gì sẽ nói nấy.”
Lời nói vừa dứt, đáp lại cô chỉ có sự im lặng.
Đúng lúc Nam Gia nghĩ mối làm ăn này đến già nửa là không thể thực hiện được, thì đột nhiên Châu Liêm Nguyệt đưa tay ra.
Anh dùng ngón tay kẹp điếu thuốc lá, đốt ngón tay nhẹ nhàng vuốt v.e gò má cô.
Cô không kiềm chế được mà khẽ run rẩy.
Châu Liêm Nguyệt vuốt v.e một lúc thì thu tay về, lại cúi đầu nhìn cô, “Em có thể ra điều kiện.”
… Khiến người ta không thể đoán nổi tính cách.
Nam Gia nuốt một cái, mãi sau mới phát hiện ra cổ họng mình khô khốc, “Điều kiện gì cũng được sao?”
“Có thể.”
“… Tôi muốn nổi tiếng.”
“Còn gì nữa không?”
“Còn, cho tôi vay một khoản tiền.”
“Vay?”
“… Cho cũng được.”
“Muốn bao nhiêu?”
Nam Gia ngẫm nghĩ, “Giờ vẫn chưa nói được, tôi phải về tính đã.”
Châu Liêm Nguyệt cũng không hỏi cô muốn làm gì, “Còn gì nữa không?”
“Còn…”, Nam Gia do dự một lát rồi mới hé miệng, chỉ sợ mạo phạm đến anh, “Anh kết hôn rồi đúng không?”
Châu Liêm Nguyệt liếc cô một cái, nhìn ánh mắt kia thì dường như anh đang muốn hỏi, cô còn quan tâm cả cái này?
Đương nhiên Nam Gia không quan tâm, “Hy vọng trong bất cứ trường hợp nào, tôi cũng sẽ không chạm mặt với cô ấy.”
Châu Liêm Nguyệt nói, “Sẽ không đâu.”
Nam Gia khẽ thở hắt ra một hơi, “…Còn anh, có yêu cầu gì?”
“Chỉ có một điều: Phải hiểu quy củ.”
Như đã nói, mà lại như chưa nói gì. Nhưng cô hiểu, chắc chắn cô hiểu.
Nam Gia gật đầu, “… Chốt?”
“Chốt.”