Lần đầu tiên Nam Gia tham dự một hoạt động cao cấp, chị Quan rất xem trọng sự kiện này, sợ một mình Tiểu Đàm không lo xuể nên sắp xếp thêm hai trợ lý nữa.
Nam Gia nói đùa, cứ đà này, chẳng mấy mà ăn cơm cũng không phải tự cầm đũa.
Ngồi máy bay mười mấy tiếng mới đến được Paris, khí hậu ở đó khiến Nam Gia như được lặn trong mùa đông phương Nam mà lâu lắm rồi cô chưa được cảm nhận lại, lạnh lẽo, ẩm ướt.
Vẫn nói Paris là thủ đô của sự lãng mạn, nhưng Nam Gia chỉ thấy lạnh, chẳng thấy lãng mạn chút nào.
Cả đoàn ở tại khách sạn Ritz. Công việc của ngày đầu tiên chỉ có chụp ảnh. Chụp ảnh ngoại cảnh rồi lại chụp trong phòng, studio chọn ra chín tấm xuất sắc nhất từ mấy trăm tấm, đăng lên Weibo, nhận về vô số lời khen ngợi và được các blogger chia sẻ rầm rộ.
Cù Tử Mặc đến vào ngày hôm sau.
Anh không nhận lời mời của bất cứ nhãn hiệu hay tạp chí nào, cũng không phải là để xem show thời trang, mà hoàn toàn là hành trình cá nhân.
Nói cách khác, là sang cùng Nam Gia.
Sau khi ghi hình cho show giải trí kia xong, Cù Tử Mặc tận dụng nhiệt độ nhận thêm hai quảng cáo, tự đánh giá là đã hoàn thành KPI của cả năm, nếu người đại diện còn ép anh làm nữa thì anh sẽ xin nghỉ việc.
Trong thời gian hai ba tháng này, Nam Gia và Cù Tử Mặc qua lại với nhau không hề e dè giấu giếm gì.
Ê-kíp của Cù Tử Mặc có phần không vui, dù cho Nam Gia có đang nổi tiếng thì cũng vẫn là người mới, ít nhiều sẽ bị nghi ngờ là muốn ké nhiệt của ảnh đế.
Nhưng thái độ của Cù Tử Mặc trước sau vẫn là “ngàn vàng cũng khó sánh bằng niềm vui của tôi”, hai người họ lại không đi theo con đường lưu lượng, đừng có suốt ngày treo mấy thuật ngữ trong vòng fan lên cửa miệng như vậy.
Hai người nhiều lần bị chụp ảnh cùng nhau đi ăn lẩu, cùng đi dạo phố ở Nhật Bản, hoặc là cùng đi công viên Disneyland. Thế nhưng, khi được hỏi có phải đang hẹn hò hay không, Weibo của họ vẫn luôn ở trạng thái không mấy khoa trương như bình thường, không hề có phát biểu nào để đáp lại.
Hoạt động của mấy ngày kết thúc, Nam Gia không lập tức bảo Tiểu Đàm đặt vé để về nước, mà sẽ đi cùng Cù Tử Mặc sang Venice một chuyến như đã hẹn trước đó.
Cù Tử Mặc đến liên hoan phim Venice nhận cúp nam diễn viên chính xuất sắc, đối với anh, Venice như một vùng đất may mắn, thế nên anh muốn đưa Nam Gia đến đó tham quan.
Cù Tử Mặc tự trả tiền, ở cùng một khách sạn với Nam Gia.
Ngày cuối cùng ở Paris, Nam Gia và Cù Tử Mặc đến quán bar của khách sạn uống rượu.
Quán bar nhỏ với tông màu nâu nhạt thống nhất, ghế da kiểu cổ màu xanh tro, một cái quầy nhỏ và một kệ tủ, trên tường treo đầy những bức ảnh đen trắng.
Hai người ngồi xuống ghế trước quầy bar, Nam Gia đang mải nhìn ngắm những bức ảnh kia thì Cù Tử Mặc hỏi cô muốn uống gì.
Nam Gia do dự.
Cù Tử Mặc cười bảo: “Không biết chọn gì thì gọi Bloody Mary đi.”
“Có kiến giải gì không?”
“Lúc vào cửa em không để ý à? Có một tấm biển, quán bar này tên là Hemingway.”
Nam Gia thoáng sửng sốt.
Chẳng trách trên tường lại treo ảnh Hemingway.
Cù Tử Mặc nói: “Hồi xưa, vì để bà vợ Mary của Hemingway không biết là ông ấy uống rượu, người phục vụ đã dùng nước cà chua với vodka chế thành một loại cocktail, chính là Bloody Mary.”
Nam Gia cười: “Em lại tưởng có liên quan đến nữ hoàng Anh.”
Cù Tử Mặc hỏi: “Nếm thử hương vị chính tông ở đây nhé?”
Nam Gia lắc đầu, “… Không thích trong rượu có nước cà chua cho lắm.”
Cô lặng đi trong thoáng chốc, mới đầu còn nghĩ đến Cuba Libre, rượu Rum thêm Coca. Nhưng rồi, cuối cùng cô lại nói: “… Thôi cứ thử đi.”
Cù Tử Mặc gọi Martini, nghe nói là loại cocktail được phổ biến rộng rãi nhờ tên tuổi của Hemingway trong thời kỳ Thế chiến thứ hai. Nam Gia cười, nói đùa rằng Hemingway thật sự xứng với cái danh ông vua của các loại cocktail.
Hai người chạm cốc, trong đầu Nam Gia bỗng dưng lại có một giọng nói:
Mời ngài Hemingway!
Uống rượu, nói chuyện phiếm.
Cù Tử Mặc hỏi Nam Gia, có nơi nào là vùng đất may mắn với cô không, giống như Venice với anh chẳng hạn.
Nam Gia cười trả lời: “Vấn đề này, phải đợi em thành ảnh hậu rồi mới trả lời anh được.”
“Thế bao giờ em vào đoàn mới?”
“Vẫn chưa biết. Gần đây vẫn đang chọn kịch bản cùng quản lý của em, trước mắt thì chưa chọn được kịch bản nào thật sự hay cả. Thật ra nếu không thì vẫn có thể chọn diễn vai phụ, những kịch bản xây dựng được hình tượng nhân vật chính hay quá ít, khả ngộ bất khả cầu[1].”
[1] Ý nói những thứ tốt đẹp thuộc về mình thì chỉ có thể chờ đợi, chớp cơ hội rồi sẽ có được, không nên cưỡng cầu, cho dù miễn cưỡng thuộc về mình rồi cũng sẽ mất đi.
Cù Tử Mặc cười nói: “Tâm tính em trầm ổn thật. Hồi trước, lúc đang ở giai đoạn như em bây giờ, anh xốc nổi hơn em nhiều, ngày nào cũng muốn tranh thủ thời gian để chứng tỏ bản thân. Mà năng khiếu trời cho anh có hạn, bế tắc mất một thời gian khá dài.”
Nam Gia tiếp lời: “Tại vì hoàn cảnh gia đình anh tốt, trưởng thành cũng thuận lợi, có sẵn đường lui, nên sẽ có tâm lý hòa hoãn, đương nhiên sẽ thiếu mất cảm giác vùng vẫy và khát vọng chân thực.”
Cù Tử Mặc sửng sốt, “… Đạo lý này, anh phải mất đến bốn năm năm mới nghĩ thông suốt được đấy.”
Nam Gia cười bảo: “Ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê, nhỉ? Em từng xem bộ phim đầu tiên của anh rồi, rất rõ ràng, anh không điều khiển được loại nhân vật trời sinh đã thiếu cảm giác an toàn. Trong phim của đạo diễn Nghiêm, anh có một sự đột phá rất lớn, hoàn toàn vứt bỏ trạng thái mô phạm trước đây, đoạt giải cũng là cực kỳ xứng đáng.”
Cù Tử Mặc nhìn Nam Gia, nhất thời không nói được gì.
Mỗi lần thoáng chạm đến chủ đề chuyên sâu, Nam Gia luôn có thể dùng một hai câu để chỉ rõ nội tâm của anh. Anh thường xuyên cảm thấy, trong mắt Nam Gia, mình giống như một hộp kẹo mở sẵn, màu gì tương ứng với vị gì, cực kỳ rõ ràng. Ngược lại, anh không thể nào nhìn thấu được cô, dường như giữa họ luôn luôn có một tầng sương mù mờ mờ ảo ảo.
Đúng lúc này, điện thoại của Nam Gia đổ chuông.
Cô lấy ra xem, là số điện thoại cố định ở Bắc Thành.
Thật bất ngờ, sau khi kết nối, đầu bên kia truyền đến giọng nói của Châu Hy: “… Gia Gia phải không?”
Nam Gia thoáng ngạc nhiên, “Chị đây. Có chuyện gì không, Hy Hy?”
“Muốn nhờ chị một việc… có liên quan đến anh em.”
Nam Gia liếc Cù Tử Mặc một cái, rồi nói với Châu Hy: “Chờ một chút, chị ra chỗ yên tĩnh nói chuyện với em.”
Cô xuống khỏi ghế quầy bar, nói với Cù Tử Mặc một tiếng rồi quay người đi ra ngoài.
Ra tới hành lang, Nam Gia lại lên tiếng: “Hy Hy? Còn đấy không?”
“Còn… Gia Gia, giờ chị đang ở châu Âu đúng không?”
“Đang ở Paris.”
“Tốt quá rồi. Có thể nhờ chị sang nước S một chuyến được không? Anh em đang ở bên đấy… anh ấy bị thương.”
Nam Gia khẽ giật mình, “… Anh ấy bị làm sao?”
“Hôm kia… À không, ba hôm trước, anh em đang trên đường ra sân bay thì bị tai nạn…”, có vẻ Châu Hy vừa nói vừa nghiến răng, “Em đoán chắc chắn là cố ý, có khi là chú tư, cũng không chừng là người nhà họ Chu làm.”
Trái tim Nam Gia gần như treo lơ lửng, “Vậy anh ấy… thế nào rồi?”
“Em không biết. Anh em nói không sao, trợ lý của anh ấy thì bị thương khá nghiêm trọng. Nhưng em không biết có phải anh em không muốn em lo lắng nên cố tình kể qua quýt hay không nữa…”
“Tự em… không tiện đi à?”
“Em đang ở cùng Tô Tinh Dư với bố mẹ anh ấy, anh em dặn, không có sự sắp xếp của anh ấy, tốt nhất là em không được tự tiện đi đâu hết. Gia Gia, trừ anh em với Tô Tinh Dư, chị là người duy nhất em có thể tin tưởng… Em sẽ nhờ Tô Tinh Dư gửi địa chỉ cho chị, chị sang bên đấy xem tình hình thế nào giúp em, được không?”
Giọng Châu Hy nghe hơi nghẹn ngào.
Nam Gia biết, Châu Hy tuyệt đối không mang an nguy của Châu Liêm Nguyệt ra nói đùa.
Trầm tư một lát, cô nói: “Chị biết rồi… Sau đấy gọi vào số điện thoại này, hay vẫn gọi vào số của em?”
“Gọi vào số này đi, đây là số máy bàn ở nhà Tô Tinh Dư, lúc nào cũng có người bắt máy.”
“Được rồi. Hy Hy, em đừng sốt ruột, tự chăm sóc cho mình nhé.”
Sau khi cúp điện thoại, Nam Gia không lập tức quay trở vào quán bar mà gửi tin nhắn thoại cho Tiểu Đàm, hỏi cô nàng kiểm tra xem nước S có thuộc khối Schengen[2] hay không.
[2] Khu vực gồm 26 nước châu Âu cho phép qua lại giữa các nước một cách dễ dàng.
Tiểu Đàm nói có.
May quá, may quá!
Chỉ một lát sau, Wechat có lời mời kết bạn Tô Tinh Dư gửi đến.
Sau khi Nam Gia chấp nhận, Tô Tinh Dư gửi đến một địa chỉ, Nam Gia copy rồi tìm thử trên Google map, đó là một trang viên ở vùng ngoại ô thành phố R của nước S.
Cô gửi địa chỉ cho Tiểu Đàm, nhờ cô ấy tìm xem, có cách nào nhanh nhất và thuận tiện nhất để đến đó.
Làm xong tất cả mọi việc, cô chậm rãi thở ra một hơi.
Cuối cùng, cô mở danh bạ, lướt xuống cuối, dừng lại tại một dãy số trong nhóm tên “Châu”, chần chừ giây lát rồi ấn nút gọi.
Hệ thống báo điện thoại đã tắt máy.
Nam Gia cúp máy, khóa điện thoại lại rồi quay vào quán bar.
Cù Tử Mặc cảm nhận được Nam Gia có vẻ bồn chồn thì vội hỏi: “Sao thế?”
“Em xin lỗi, sư huynh, em có một người bạn bị tai nạn giao thông, em gái anh ấy đang ở trong nước không yên tâm nên nhờ em qua bên đấy xem thế nào, chắc là không thể đi Venice với anh được rồi.”
“Đi mấy ngày?”
“Vẫn chưa biết được, tại không biết tình hình bên đấy thế nào.”
“Vậy thế này đi, anh sang Venice trước, anh đoán sẽ ở đấy khoảng một tuần. Em xong việc bên kia, nếu còn thời gian thì sang nhé?”
Nam Gia gật đầu, “Cảm ơn sư huynh đã thông cảm.”
Cù Tử Mặc cười nói, “Chút chuyện nhỏ thôi, có cái gì mà thông cảm với không thông cảm chứ.”
Nam Gia không còn tâm trạng uống rượu nữa, nên cùng Cù Tử Mặc rời quán bar, ai về phòng người ấy.
Tiểu Đàm đến báo cáo với Nam Gia, trang viên kia cách thành phố R không xa, trong thành phố có sân bay. Nhưng nếu đi máy bay thì phải chờ kiểm tra an ninh và gửi hành lý, khá mất thời gian. Ngược lại, nếu đi bằng tàu cao tốc TGV thì dễ dàng hơn, chỉ cần ba tiếng đồng hồ, đến nhà ga, bắt xe đi tiếp là được.
Mọi việc đều do cô nàng xử lý.
Nam Gia đi thu dọn hành lý.
Làm được một nửa, cô dừng lại, gọi thêm một cú điện thoại, nhưng vẫn là thông báo tắt máy.
Trước kia, hễ gọi điện cho Châu Liêm Nguyệt, thì gần như chỉ sau một hồi chuông là anh đã bắt máy.
Giờ mới nhận ra, cũng sẽ có lúc không thể liên lạc được với anh.
Cô chợt có một cảm giác hoang mang mơ hồ.
Sáng ngày hôm sau, Nam Gia giao cái vali tạm không dùng đến cho trợ lý Tiểu Ngọc để mang về nước trước, còn cô dẫn theo Tiểu Đàm, bắt chuyến tàu cao tốc TGV sớm nhất đến thành phố R của nước S.
Ngồi trên tàu, Nam Gia lại gọi một cú điện thoại khác, lần này có tín hiệu, nhưng không ai bắt máy.
Đến thành phố R, trên đường tới trang viên kia, Nam Gia thử gọi cho trợ lý Hứa.
Vậy mà cuộc gọi lại được kết nối.
Trợ lý Hứa nói bằng giọng thều thào: “… Cô Nam ạ?”
“Anh với Châu Liêm Nguyệt còn đang ở thành phố R không?”
“Còn.”, trợ lý Hứa phản ứng nhanh nhạy, “Cô Nam đang đến đây à?”
“Tôi sang bên này rồi, còn khoảng… 20 cây số nữa là đến nơi.”
Dường như trợ lý Hứa khá ngạc nhiên, “Để tôi báo cho Châu tổng, sau đó sẽ báo bảo vệ cổng. Xe cô Nam đi có biển số bao nhiêu?”
Nam Gia báo số xe, trợ lý Hứa bảo cô chỉ cho tài xế cứ đi đến nơi, sau đó ở cổng sẽ có người kiểm tra hộ chiếu một chút là vào được.
***
Châu Liêm Nguyệt làm hồng ngoại trị liệu suốt cả buổi sáng, sau khi xong, anh đeo đai đỡ cổ rồi về phòng, thay bỏ chiếc áo sơ mi thấm mồ hôi.
Đang đứng trước gương cài cúc áo thì nghe thấy tiếng gõ cửa khe khẽ.
“Vào đi.”
Cánh cửa kêu kẽo kẹt.
Châu Liêm Nguyệt hỏi: “Mới đó mà đã xuống giường được rồi?”
Không nghe thấy câu trả lời.
Châu Liêm Nguyệt nghi hoặc, bước một bước ra khỏi phòng thay đồ, nhìn ra phía cửa, anh bỗng ngây người.
Không phải trợ lý Hứa.
Người vừa tới mặc một chiếc áo len màu cà phê nhạt, áo khoác màu lạc đà vắt trên khuỷu tay, để xõa tóc, không trang điểm, nhưng có lẽ vì đi đường xa nên gương mặt đỏ hồng.
Nhất thời, Châu Liêm Nguyệt không biết nên nói gì, “Nam…”
Nam Gia nhìn anh, “Em vào được không?”
Châu Liêm Nguyệt nhìn cô chằm chằm, một lát sau mới nhẹ nhàng gật đầu.
Nam Gia đi vào, đặt áo khoác lên chiếc sofa ngay bên cạnh, “Châu Hy nhờ em sang đây, con bé bảo, không biết anh có giấu con bé tình trạng thật của anh hay không… Vẫn ổn chứ?”
Châu Liêm Nguyệt cụp mí mắt, tiếp tục cài cúc áo, “Vẫn ổn. Mấy hôm nữa là về nước được.”
Anh đeo một cái đai đỡ cổ, không tiện cúi đầu, tự biết vừa cài lệch một cúc, anh cởi ra, cài lại lần nữa.
Nam Gia bước vào thêm hai bước, đứng lại bên cạnh cửa sổ.
Phong cách kiến trúc Phục Hưng đậm nét, khung cửa sổ rất lớn, song cửa đều được làm bằng gỗ, chia tấm kính thủy tinh thành những ô chữ nhật, năm ngang hai dọc, xuyên qua lớp kính trong suốt có thể nhìn thấy hồ nước cách đó không xa, cuối cây cầu độc mộc là một con thuyền trắng nhỏ.
Ban nãy, lúc mới vào, Nam Gia không hề gặp được trợ lý Hứa, người đón cô là một nữ nhân viên của nơi này, tiếng Anh chắp vá, cô nghe mãi không hiểu. Cũng may ông bác sĩ biết nói chút tiếng Trung cơ bản, ông ta bảo với Nam Gia, trợ lý Hứa bị gãy xương quai xanh, còn đang nằm trên giường, Chu Liêm Nguyệt thì mới làm vật lý trị liệu xong, có lẽ đang ở trong phòng.
Sau khi hỏi vị trí phòng của Châu Liêm Nguyệt, Nam Gia liền đi thẳng đến đó.
Lúc này, Nam Gia vô thức đặt tay lên bệ cửa sổ, đưa mắt nhìn về phía Châu Liêm Nguyệt, “… Tối qua có gọi điện cho anh, nhưng anh tắt máy.”
Châu Liêm Nguyệt điềm tĩnh nói: “Đi ngủ sớm. Bác sĩ kê thuốc ngủ với thuốc giảm đau.”
“Thế nên…”, Nam Gia đưa tay chỉ lên cổ mình.
“Xương cổ hơi rạn một chút.”
Nam Gia quan sát Châu Liêm Nguyệt một lát, cô có thể cảm nhận được, hình như anh hơi sốt ruột. Có lẽ cô tùy tiện tới nên thật sự đường đột, cô liền bảo: “Nếu anh không tiện, lát nữa em đi ngay…”
Châu Liêm Nguyệt bực bội mặc kệ chiếc cúc áo cuối cùng, đi về phía Nam Gia.
Anh dừng lại trước mặt cô, một tay đút túi quần, cụp mí mắt nhìn cô. Trên người cô có một luồng nhiệt ấm áp pha lẫn với mùi hương mát lạnh, khiến anh bất giác nín thở, “… Tôi biết em ở Paris, nhưng không liên lạc với em. Tôi không biết Châu Hy lại tìm đến em.”
Nam Gia mím môi, “Xin lỗi… Chỉ tại Châu Hy lo cho anh thôi.”
Châu Liêm Nguyệt lập tức hỏi: “Thế còn em?”
Nam Gia hé miệng, nhưng không lên tiếng.
Trong giọng nói của Châu Liêm Nguyệt dường như ẩn chứa một thứ cảm xúc khó có thể khống chế được, “Tôi không ngờ em sẽ đến.”
“Em nói rồi, xác nhận tình trạng của anh xong em sẽ đi ngay…”
“Em không hiểu ư?”, Châu Liêm Nguyệt ngắt lời cô.
Nam Gia ngơ ngác, “Em nên hiểu cái gì?”
Châu Liêm Nguyệt có một loại cảm giác buồn bực khó tả, “… Tôi không muốn em nhìn thấy tôi trong bộ dạng này.”
Nam Gia đã hiểu.
Châu Liêm Nguyệt mặc áo sơ mi trắng và quần âu đen, nhưng vạt áo không được nhét vào cạp quần một cách chỉnh tề như bình thường. Sắc mặt anh tái nhợt, hốc mắt sau cặp kính hơi trùng xuống, cả người trông cực kỳ suy nhược. Có lẽ vì cử động không tiện, nên dưới cằm anh lún phún râu, chưa được cạo sạch sẽ.
So với một Châu Liêm Nguyệt lúc nào cũng tỉnh táo, lúc nào cũng bày mưu lập kế mà cô quen, người trước mắt quả thật là vô cùng nhếch nhác.
Hình như, sự xuất hiện đột ngột của cô càng khiến anh trở nên nhếch nhác hơn.
Cô chưa từng thấy Châu Liêm Nguyệt như thế này.
Nam Gia nhẹ nhàng thở ra. Từ lúc bước vào phòng, cô đã có một cảm giác vô cùng kỳ lạ, hơi không khống chế được.
“Như thế này có gì đâu…”, cô nhỏ giọng nói.
Ánh mắt Châu Liêm Nguyệt rơi trên người cô.
Cảm giác này rất khó hình dung.
Khoảnh khắc nghe thấy tiếng súng khi ngồi trên hồ, lúc chiếc xe tải lao đến từ phía đối diện khi đang trên đường ra sân bay, anh vẫn cảm thấy chẳng đáng là gì.
Vậy mà lúc này nhìn Nam Gia, lại có cảm giác đau rất rõ ràng.
“Nam Gia.”
Nam Gia nhẹ nhàng “ừm” một tiếng.
Châu Liêm Nguyệt nhắm mắt lại, như thể dứt khoát mặc kệ tất cả, “… Tôi “ly hôn” rồi.”
Trong lòng Nam Gia như có một tiếng nổ tí tách, “Anh bị thương cũng là vì…”
“Coi như thế.”
“Coi như thế?”
Châu Liêm Nguyệt không trả lời cô.
Cả hai cùng rơi vào trầm mặc.
Nam Gia nhìn ra phía ngoài cửa sổ, bên bìa rừng, bỗng nhiên xuất hiện bốn người, hình như là một đôi vợ chồng và hai đứa con, cả gia đình cùng mặc quần áo gió và ủng cao cổ. Hai đứa trẻ cầm chiếc xẻng xám và xách một cái thùng cùng màu, trông như vừa đi đào rau dại trong rừng về.
Châu Liêm Nguyệt lùi lại phía sau một bước, dựa lưng vào cửa sổ, cụp mí mắt xuống, lại một lần nữa nhìn chăm chú người trước mặt.
Nam Gia có thể cảm nhận được, ánh mắt rơi trên gương mặt cô mang theo cảm giác tồn tại rất rõ ràng.
“Nam Gia. “
“… Ừm.”
“Tôi không muốn nói với em câu này trong tình huống này, nhưng bây giờ đã gặp em rồi, tôi muốn hỏi em…”, anh thoáng ngập ngừng, “Có thể…”
Nam Gia bất giác nín thở, mạch suy nghĩ cũng trở nên trống rỗng.
Giọng anh lành lạnh, giống hệt làn sương mù sáng sớm phả vào người khi mới bước ra khỏi nhà.
“… Trở về bên anh được không?”
Đã dự cảm được rằng anh sẽ nói gì, nhưng khi thật sự nghe thấy, vẫn có một thoáng ngẩn ngơ.
Là sự “nhếch nhác”, khiến Châu Liêm Nguyệt trở nên khác biệt so với hình ảnh cô biết, thật giống như anh đã buông bỏ mọi dự liệu trong kế hoạch dài hạn, chỉ nghe theo tiếng lòng chân thật nhất trong mình vào giờ phút này.
Tới nỗi, lời nói này nghe ra còn có chút cảm giác gấp gáp.
Nam Gia thoáng siết ngón tay lại, cũng không ngẩng đầu nhìn anh.
Cô rất sợ bắt gặp sự nóng bỏng trong đôi mắt anh.
Châu Liêm Nguyệt cũng không lên tiếng, chờ cô trả lời.
Chỉ mười mấy giây, mà lại có cảm giác dài đằng đẵng.
Nam Gia nhẹ nhàng thở ra một hơi, “Em xin lỗi. Mặc dù em đã từng nói, em muốn những cái bất đắc dĩ kia…”
“Anh biết. Em chắc chắn anh không làm được.”
Nam Gia gật đầu.
Phải. Đó là tâm trạng bộc phát của cô vào lúc đó, cô tự biết mình vô vị đến mức nào.
Nhưng mà…
Nam Gia nói: “Nhưng mà…”
Giọng Châu Liêm Nguyệt nghe vô cùng bình tĩnh, “Em cứ nói thẳng, không sao.”
“… Em không thể nào nhận lời anh được. Anh biết mà, chúng ta thậm chí còn không hề… qua lại bình thường.”
Châu Liêm Nguyệt nhẹ giọng lặp lại: “… Bình thường.”
Anh lặng đi giây lát, rồi bỗng thấp giọng hỏi: “Cù Tử Mặc đến Paris cùng em à?”
“…Ừm.”
Lần này, giọng Châu Liêm Nguyệt mang theo một sự bình thản chẳng mấy tự nhiên, “Hai người đang ở bên nhau à?”
“Vẫn chưa, nhưng mà…”
“Nhưng mà?”, ánh mắt Châu Liêm Nguyệt quay trở lại, một lần nữa rơi trên gương mặt cô.
Cô cảm thấy ánh mắt này nhẹ bẫng, giống như một làn sương thoảng qua gò má cô.
Dường như nhịp thở của chính cô cũng nhẹ đi, “Có lẽ em muốn thử với anh ấy xem sao.”
“Thế ư?”, Châu Liêm Nguyệt khẽ đáp.
Tay cô đặt trên bệ cửa sổ, cách anh chừng nửa tấc, chỉ cần anh đưa tay ra là có thể nắm chặt lấy cô.
Có điều, anh lại đút tay vào túi quần, tự siết chặt lại để kiềm chế.
Nhưng thật sự rất khó để tiếp tục cân nhắc xem giọng điệu như thế này đã đủ bình tĩnh chưa, “Em thật sự cảm thấy Cù Tử Mặc là lựa chọn tốt nhất của em à?”
Nam Gia không trả lời.
Anh tiếp tục gặng hỏi. Em cảm thấy thật sự là cậu ta sao? Là sự lựa chọn tốt nhất của em sao?
Nam Gia vẫn không nói lời nào.
Không biết, hoặc nói, cô không thể khẳng định được.
Châu Liêm Nguyệt rút tay ra, lúc này không còn do dự nữa mà nắm chặt lấy bàn tay đang để trên bệ cửa sổ của cô.
Nam Gia sững sờ.
Ngón tay anh hơi lạnh, khoảnh khắc chạm vào nhau tê dại như giật điện.
Bốn người bên rừng đi vào, lúc này đã tới vườn hoa ở tầng một.
Trong số đó, người đàn ông trung niên ngẩng đầu, dường như chú ý thấy người đứng bên cửa sổ, anh ta giơ tay lên, vẫy vẫy mấy cái.
Ngoài cửa sổ mơ hồ truyền đến tiếng cười của anh ta: “Lão Châu, tôi nghe nói cậu có khách!”
Lúc này, Nam Gia vội vàng giãy ra khỏi tay Châu Liêm Nguyệt, lùi lại nửa bước.