Làn gió đêm lành lạnh ẩm ướt, dịu dàng cuốn đi mọi ưu tư trong họ.
Châu Liêm Nguyệt nâng cổ tay nhìn đồng hồ, sau đó lấy lại cặp kính trong tay Nam Gia rồi đeo lên.
“Đi thôi.”
Nam Gia gật đầu.
Cô đi vòng sang phía ghế phó lái, kéo cửa xe rồi ngồi vào. Quay đầu liếc qua, Châu Liêm Nguyệt vẫn đứng ngoài xe chứ chưa lên ngay, hình như là đang gọi điện cho ai đó.
Một lát sau, Châu Liêm Nguyệt mới lên xe. Anh bỏ điện thoại sang một bên, thắt đai an toàn, khởi động xe, “Em dẫn đường đi.”
“Đi đâu?”
“Chỗ Diệp Tiển.”
Nam Gia kinh ngạc nhìn anh, “Vừa nãy anh gọi điện cho anh ấy à?”
“Trợ lý của cậu ta.”, Châu Liêm Nguyệt lại giục cô dẫn đường lần nữa, “Đi nhanh một chút chắc là còn kịp.”
Nam Gia vừa mở bản đồ vừa trộm liếc anh, tủm tỉm cười.
Giọng Châu Liêm Nguyệt loáng thoáng chứa sự khó chịu: “Chỉ có lần này, không có lần sau.”
Cũng may đã qua giờ cao điểm, đi thẳng một mạch, lúc lên cao tốc chỉ bị chậm lại một chút mà thôi.
Lúc đến bãi đỗ xe của livehouse, vừa hay còn hai mươi phút nữa là tới lượt Nam Gia lên sân khấu.
Tiểu Đàm đã chờ sẵn ở bãi đỗ, Nam Gia vừa xuống xe, cô ấy liền chạy lại cầm túi và điện thoại cho cô rồi thúc giục: “Chị Gia, nhanh nhanh! Thợ trang điểm đang chờ chị, trang điểm lại một chút rồi mình ra hậu đài luôn!”
Sau đó, Tiểu Đàm gật đầu chào Châu Liêm Nguyệt đang ngồi trên ghế lái, “Châu tổng, chúng tôi vào hậu đài trước. Đã giữ chỗ cho anh rồi, hàng đầu tiên khu vực trung tâm, tôi cũng báo trước với họ rồi, anh cứ đi thẳng qua sườn hậu đài vào là được.”
Nam Gia chỉ kịp quay đầu lại nói một câu với Châu Liêm Nguyệt: “Em đi đã nhé, lát nữa gặp lại!”
Châu Liêm Nguyệt gật đầu, “Đi đi.”
Nam Gia bước trên đôi giày cao gót, tay xách tà váy, đi thẳng vào phòng trang điểm, lúc này chỉ cách giờ lên sân khấu đúng mười lăm phút.
Hai người thợ trang điểm ấn cô ngồi xuống ghế, một người làm tóc cho cô, gỡ lọn tóc đuôi sam ra tết lại lần nữa, người kia thì cầm mút dặm lại một lớp phấn mỏng, tô thêm chút nhũ mắt, rồi thoa thêm chút son cho cô. Cuối cùng, họ còn chừa lại hai phút, dùng bàn là cầm tay duỗi phẳng tà váy nhăn nhúm của cô.
Xong xuôi tất cả, đột nhiên Nam Gia lại căng thẳng đến khó thở, “Thôi chết rồi…”
Mọi người đồng loạt quay sang nhìn cô.
“Chị quên lời rồi…”
Tiểu Đàm: “Có máy nhắc lời mà!”
Còn ba phút nữa là ra sân khấu, Nam Gia đứng ngay cạnh cánh gà.
Trên sân khấu có cài đặt một màn hình LED lớn, đang phát những hình ảnh của Diệp Tiển và các bạn anh từ hồi mới lập nghiệp đến giờ.
Bên cạnh Diệp Tiển, có bạn cũ đi, cũng có bạn mới tới…
Người đến, người đi, nhân thế như dòng thủy triều, họ đã từng cùng trải qua nhiều cơn sóng gió, nhưng rồi lại tự rẽ theo những hướng khác nhau để về với sông rộng biển lớn.
Video kết thúc, trong bóng tối vang lên giọng nói trầm tĩnh của Diệp Tiển: “Trên con đường này, có rất nhiều người bạn đã cho tôi sự ủng hộ to lớn. Bất kể vào giờ phút này, họ đang sống tại nơi nào trên thế giới, thì chúng tôi cũng đã từng cùng nhau ngắm một khoảng trời sao. Nguyện cho ánh sao theo đến khắp mọi nẻo, soi dẫn cho đường tương lai tươi sáng của mọi người.”
Diệp Tiển cúi gập người.
Tiếng vỗ tay vang rền như sấm.
Trong loa lại phát ra tiếng nói: “Tiếp theo đây, tôi muốn mời một người bạn diễn viên của tôi ra sân khấu. Thuở mới quen biết, cô ấy đã cùng tôi làm một vở nhạc kịch cho sinh viên, cô ấy từng làm người mẫu Taobao, chụp ảnh quảng cáo, từng làm diễn viên chỉ có ba giây xuất hiện trên ống kính, mặt mũi mơ mơ hồ hồ, từng làm diễn viên kịch. Sau đó, rốt cuộc cô ấy cũng đi được tới ngày hôm nay, trở thành một diễn viên điện ảnh thực thụ. Cô ấy là chính cô ấy, cũng là mỗi người chúng ta, chào đón người bạn của tôi… Nam Gia!”
Châu Liêm Nguyệt ngồi ở hàng đầu khu vực trung tâm, nhìn chùm sáng rọi sang phía cánh gà, Nam Gia vẫy tay bước lên sân khấu.
Cô mặc một cái áo hai dây đen, bên ngoài khoác áo da không tay cùng màu, bên dưới là chân váy cắt xẻ bất quy tắc phối hai màu đen xám, mái tóc tết đuôi sam, phong cách pha trộn giữa cá tính và dịu dàng.
Giống như bản thân cô.
Cô bước vào giữa sân khấu, vừa điều chỉnh giá micro, vừa quay đầu nói với Diệp Tiển, cũng là nói với khán giả, cô cười: “Tôi nói với thầy Diệp, anh ấy nhất định sẽ tỏa sáng, thầy Diệp chê tôi làm anh ấy nổi da gà. Vừa nãy đứng trong cánh gà nghe thầy Diệp nói những câu kia, sao tôi lại thấy còn sởn da gà hơn thế nhỉ?”
Bên dưới vang lên một tràng cười giòn giã.
Diệp Tiển cũng cầm micro lên, cười bảo: “Cho anh chút thể diện đi.”
Nam Gia đã chỉnh micro xong, “Một ca khúc được thầy Diệp sáng tác vào thời kỳ đầu, “Chốc lát”, gửi tặng cho những người đang theo đuổi giấc mơ.”
Ánh đèn dần tối lại, Nam Gia chậm rãi nhắm mắt. Giây lát sau, cô quay sang phía ban nhạc, giơ tay ra dấu “OK”.
Tiếng ghi-ta gỗ, ghi-ta điện, ghi-ta bass và tiếng trống lần lượt vang lên, tấu thành khúc nhạc dạo, nửa phút sau, giọng Nam Gia mới hòa vào cùng.
Mới đầu, giọng hát còn thoáng chút căng cứng, nhưng dần dần đã thả lỏng.
Bốn phía xung quanh, mọi người giơ tay lên đung đưa theo bài hát.
Châu Liêm Nguyệt chỉ lẳng lặng nhìn.
Chòm sáng rơi trên gương mặt cô, rọi chiếu vẻ ung dung mà thành kính trong ánh mắt cô.
Mỗi một con người dù nhỏ bé, cũng vẫn là một ngôi sao.
Mỗi một sinh mệnh dù mong manh, cũng đều có một khoảnh khắc gọi là vĩnh hằng.
Hát xong, Diệp Tiển đi tới, trao cho cô một cái ôm.
Gương mặt cô hiện lên vẻ vui sướng xen lẫn với bùi ngùi, như thể chẳng ngôn từ nào có thể diễn đạt, cũng không biết nên bày tỏ thế nào, chỉ có thể để mặc cho khóe mắt thấm ướt.
Như vô thức, cô đưa mắt nhìn xuống bên dưới.
Châu Liêm Nguyệt vừa lúc bắt được tầm mắt cô.
Cô lập tức quên mất phải điều khiển biểu cảm gương mặt, nhoẻn miệng nở một nụ cười hạnh phúc. Mà Châu Liêm Nguyệt cũng bất giác khẽ cười theo.
Bỗng dưng nghĩ đến một lần từ rất lâu trước đây.
Lần đó, sau khi đưa Châu Hy về, anh quay lại đón cô. Khi ấy cô đang ngồi cùng đám bạn trong một quán nướng lụp xụp, dưới mái lán bằng nhựa dẻo, treo một bóng đèn sợi đốt, tản ra thứ ánh sáng vàng khè. Cô cùng họ uống bia, cười nói vui vẻ, không chút dè dặt.
Giờ phút này, anh cảm nhận được một cách rõ ràng, mình đã cộng hưởng chung trong tần sóng tình cảm với cô rồi.
Diệp Tiển nói lời cảm ơn, Nam Gia cũng cúi người chào rồi xuống khỏi sân khấu.
Châu Liêm Nguyệt đang định đứng dậy đi vào hậu đài, thì bỗng dưng có người vỗ bả vai anh. Anh quay đầu lại nhìn, là bạn Nam Gia – Trần Điền Điền và chồng chưa cưới của cô ấy.
Trần Điền Điền cười, lên tiếng chào hỏi: “Châu tổng.”
Châu Liêm Nguyệt đáp: “Gọi tên tôi là được rồi.”
Trần Điền Điền gật đầu, rồi không nói thêm gì nữa, cô nàng cũng chỉ đơn giản là muốn chào một tiếng mà thôi.
Thế nhưng Châu Liêm Nguyệt lại nhìn cô nàng rồi đột ngột hỏi; “Có tiện add Wechat không? Nói không chừng sau này còn có việc cần cô Trần giúp.”
Trần Điền Điền lấy điện thoại ra, mở mã vạch hai chiều trong danh thiếp của mình.
Châu Liêm Nguyệt quét mã, gửi lời mời kết bạn rồi bảo: “Hai người cứ tự nhiên nhé, tôi vào hậu đài một lát.”
Nam Gia đang ngồi trong phòng nghỉ uống nước, đồng thời nhờ thợ trang điểm gỡ tóc cho mình, cô sợ về nhà tự mình không xử lý được.
Ngoài cửa thoáng có bóng người, Nam Gia nghiêng đầu nhìn, là Châu Liêm Nguyệt.
Người thợ trang điểm dừng tay, Nam Gia liền bảo không có vấn đề gì.
Châu Liêm Nguyệt bước vào, dựa lưng vào kệ bàn trang điểm, khoanh tay nhìn Nam Gia.
Nam Gia cũng nhìn anh, cô cười hỏi: “Hát hay không?”
“Tạm được.”
“Nghe một câu khen thật lòng của anh khó thật đấy.”
Châu Liêm Nguyệt khẽ cười một tiếng.
Mấy phút sau, lọn đuôi sam đã được gỡ xong, thợ trang điểm chải lại mái tóc dày cho cô, buộc đuôi ngựa, rồi rời khỏi phòng nghỉ.
Tiểu Đàm cũng vừa hay thu dọn đồ đạc xong. Cô nàng hỏi: “Chị Gia, chị ngồi xe bảo mẫu hay là…”
“Chị đi cùng Châu tổng, em để lại túi xách của chị thôi, những thứ khác em giữ hộ chị hoặc mang về studio cũng được.”
“Vâng, vậy thôi em đi trước nhé.”
Trong phòng nghỉ chỉ còn lại Nam Gia và Châu Liêm Nguyệt.
Châu Liêm Nguyệt hỏi: “Không đợi xong hết à?”
“Không đợi.”, Nam Gia cười bảo, “Khi nào xong, cả nhóm nhạc với nhân viên sẽ đi ăn uống chúc mừng, em đi một mình thì chán, đưa anh đi cùng thì chắc chắn là anh không vui. Với lại… còn việc quan trọng hơn.”
Châu Liêm Nguyệt nhìn cô, như cười như không.
Nam Gia đứng dậy, hai tay chống xuống mép bàn cạnh người anh.
Châu Liêm Nguyệt đưa mắt nhìn cô chăm chú. Mí mắt đánh phấn màu tím nhạt, điểm nhũ lấp lánh, để nổi bật trên sân khấu nên đuôi mắt kẻ dài hơn bình thường, phía cuối còn vẽ hất lên cong vút.
Cô ngửa đầu, ghé lại gần.
Anh ngửi được một mùi hương quen thuộc, hỗn hợp của bạch đậu khấu, hồ tiêu và hoa ngải tiên, vừa ấm nóng vừa hoang dại.
Hơi thở nóng rẫy của cô phả vào môi anh, “… Đi thôi.”
“Đi đâu?”
“Tùy. Đâu cũng được. Đến nơi em có thể lên giường với anh.”, cô nở nụ cười ranh mãnh.
***
Bãi đỗ xe.
Cửa xe vừa khóa, Nam Gia lập tức xoay người, nhích lại gần anh.
Một tay Châu Liêm Nguyệt bóp eo cô, một tay luồn vào mái tóc, đè gáy cô lại, khiến cả người cô nép sát vào mình, anh hôn cô một cách điên cuồng.
Nam Gia giang hai tay ôm cổ Châu Liêm Nguyệt, cuống quýt đáp lại nụ hôn của anh, gần như bất giác để trào ra mấy tiếng thở dốc, “Châu Liêm Nguyệt…”
Châu Liêm Nguyệt cũng không chịu nổi.
Hộp đựng đồ chắn ở giữa, không cách nào thoải mái được. Mà bãi đỗ xe cũng không phải nơi thích hợp, ngộ nhỡ bị người ta chụp được cảnh “lắc xe”, vậy thì hình ảnh vốn đang chẳng tốt đẹp gì của cô sẽ càng bị vấy bẩn thêm mất.
Anh không thể không buông tay, bảo cô cài dây an toàn, về nhà tính sau.
Cô ngả người vào ghế, nghiêng đầu nhìn anh, còn cố ý đưa tay sang thăm dò.
Anh vội tóm lấy tay cô, nghiêm nghị bảo: “Ngồi yên.”
Xe rời khỏi bãi đỗ, đi thẳng về phía chung cư của Châu Liêm Nguyệt.
Đỗ xe trong hầm, lúc vào thang máy, Nam Gia đưa tay ra nắm lấy tay anh.
Anh bắt được ngón tay cô, dùng sức siết chặt.
Một chút đau đớn khiến Nam Gia cảm nhận được, anh cũng giống cô, đang cố kiềm chế sự nôn nóng sốt ruột.
Thậm chí, họ còn chẳng dám nhìn thẳng vào mắt nhau.
Bầu không khí nóng đến mức chỉ cần một mồi lửa là có thể lập tức bùng lên thành một đám cháy hừng hực.
Đến cửa, Châu Liêm Nguyệt ấn vân tay mở cửa, hai người đi vào, đá văng giày, thậm chí còn chẳng kịp bật đèn, Châu Liêm Nguyệt đã vồn vã bế thốc cô lên, bước nhanh vào phòng ngủ.
Nam Gia bị quẳng xuống giường, lực tác động tới mặt nệm lớn đến mức cô bị nảy ngược lên một cái.
Trong bóng tối, Châu Liêm Nguyệt ngồi xuống mép giường, bằng dáng vẻ thống trị, anh cúi người xoay mặt cô lại, nhẹ nhàng cắn môi cô.
***
Nam Gia rất quen với không gian này.
Vị trí của đèn bàn, độ cao của trần nhà, khoảng cách từ mép giường đến kệ tủ. Mặc dù chỉ ở một khoảng thời gian không lâu, nhưng tất cả những chuyện xảy ra tại đây, đều ghi dấu ấn tượng một cách mãnh liệt.
Trong vầng sáng mơ hồ, cô đưa tay lên chạm vào gò má Châu Liêm Nguyệt, lướt qua mi mắt, sống mũi, rồi đến bờ môi anh.
“Châu Liêm Nguyệt…”
“Ừm.”
Cô khao khát anh đã lâu lắm rồi, cô nghĩ anh cũng vậy.
Đến mức, vào khoảnh khắc ấy, lại cảm thấy nó tới quá chậm.
Thật giống như một cơn mưa, mấy ngàn năm mới tuôn đổ, cuối cùng cũng tưới đẫm lòng sông khô cạn.
Lần đầu tiên rất nhanh, cả Nam Gia và Châu Liêm Nguyệt đều vậy.
Cảm giác nôn nóng không kiềm chế được, chỉ đủ cho họ “ăn tạm” rồi tính tiếp mà thôi.
Nam Gia lại giơ tay lên chạm vào mặt Châu Liêm Nguyệt.
Anh ngẩng đầu, hơi thở chưa bình thường lại được, chỉ có thể cúi đầu, tìm kiếm môi cô trong bóng tối, dịu dàng hôn cô.
Một lúc sau, khi đã lấy lại được bình tĩnh, Nam Gia ngồi dậy, ấn nút bật đèn bàn, ánh sáng vàng dịu đổ xuống.
Sau lưng có tiếng mài bật lửa.
Nam Gia cởi bỏ bộ váy xộc xệch, nhăn nhúm đến khó coi, rồi lại nằm xuống.
Châu Liêm Nguyệt nhìn cô, đưa điếu thuốc đã rít được vài hơi đến bên miệng cô.
Cô cắn lấy, xoay người nằm nghiêng, một tay chống đầu, tủm tỉm cười nhìn Châu Liêm Nguyệt, “Anh có biết vì sao em lại không nhận lời Cù Tử Mặc không?”
Vẻ mặt Châu Liêm Nguyệt như muốn nói: Lúc này mà còn nhắc đến tên đàn ông khác? Nhưng anh vẫn phối hợp mà hỏi lại: “Tại sao?”
“Bởi vì, thuốc nồng độ thấp, không trị được hết bệnh nồng độ cao.”
Châu Liêm Nguyệt khẽ nhíu mày, “Anh là thuốc, hay là bệnh?”
“Cả hai.”, Nam Gia cười, “Hai đứa mình bệnh chất chồng bệnh, ăn sâu vào xương tủy, phải lấy độc trị độc.”
Môi cô vẫn còn dính chút son chưa lau hết, ánh mắt mơ màng, miệng cắn điếu thuốc, trên trán thấm một lớp mồ hôi mỏng, dính mấy lọn tóc ẩm ướt.
Châu Liêm Nguyệt không nói lời nào, chỉ nghiêng người, xoay đầu cô, cúi xuống hôn cô.
Đan xen giữa không khí, là mùi mồ hôi mằn mặn còn chưa bốc hơi hết trên người họ.
Trong chốc lát, Nam Gia duỗi tay ra dụi bỏ điếu thuốc. Cô lồm cồm nhổm dậy, níu lấy cổ áo anh, kéo dài nụ hôn si mê này.
Châu Liêm Nguyệt nắm rõ phản ứng của cô như trong lòng bàn tay, anh khẽ cười một tiếng, rồi hỏi cô: Lại có cảm giác rồi à?
“Anh cũng thế mà.”, cô cười.
***
Sau lần thứ hai dài đằng đẵng, họ mới cùng nhau đi tắm.
Nam Gia chưa ăn tối, còn Châu Liêm Nguyệt thậm chí còn chưa ăn trưa, bụng sủi ùng ục, hai người quyết định ăn khuya đã rồi tính sau.
Đồ ăn đặt bên ngoài đã được đưa đến, hai người ra bàn ăn.
Nam Gia đi vòng sang quầy rượu, pha một ly “Cuba Libre”, mang ra ghế sofa rồi ngồi xuống.
Cô nằm xuống ghế, gối đầu lên tay vịn, cầm điện thoại trả lời mấy tin nhắn quan trọng. Châu Liêm Nguyệt cũng ngồi vào, cô liền nhấc hai chân đặt lên đùi anh.
Châu Liêm Nguyệt lấy điện thoại ra, đầu tiên là gọi cho Châu Hy báo tình hình của mình, sau đó lại gọi cho trợ lý Hứa để trao đổi về lịch trình của ngày mai.
Nghe anh nói hủy bỏ tất cả việc của sáng mai, Nam Gia không khỏi ngước mắt nhìn.
Châu Liêm Nguyệt ngậm điếu thuốc, cúp điện thoại, rồi liếc xuống nhìn cô.
Ngọn đèn cây như con cò trắng tỏa ánh sáng dịu lên gương mặt cô, tôn lên sắc trắng nõn mong manh như sương. Cái áo cô mặc trên người, chính là cái áo phông đen của anh mà lần trước cô dùng làm đồ ngủ, không quá dài, chỉ đủ để che đến bắp đùi.
Châu Liêm Nguyệt im lặng nhìn ngắm một lúc, rồi bỗng anh giơ tay dụi tắt điếu thuốc, thuận đà nắm lấy cổ chân gầy gò trắng nõn của cô.
Nam Gia giãy ra, nhưng không được.
Gương mặt Châu Liêm Nguyệt không hiện lên biểu cảm gì, nhưng những ngón tay lành lạnh lại lượn lên đầu gối cô.
Cô thoáng nín thở, hai chân vùng vẫy đạp vài cái, cuối cùng cũng tránh thoát được.
Anh khẽ bật cười.
Nam Gia thừa nhận, cô không chịu nổi kiểu cười như vậy, mới vừa rồi, vào những thời điểm mấu chốt, Châu Liêm Nguyệt đều cười như thế, để ép cô phải cầu xin anh, cũng bởi vậy mà cô gần như đã hình thành một loại phản xạ có điều kiện.
Nam Gia khóa màn hình điện thoại lại, ngồi dậy, bưng ly rượu lên uống một ngụm.
Lại quay sang nhìn Châu Liêm Nguyệt, anh dựa cả người vào thành ghế, cũng đang nhìn cô.
Còn chưa nuốt ngụm rượu xuống, cô cứ thế nhích lại, ngồi lên đùi anh, ngón tay thon dài níu lấy cổ áo choàng tắm của anh.
Khoảnh khắc đối mặt, một người hít vào, một người thở ra.
Là Châu Liêm Nguyệt không nhịn được trước, anh giơ tay đè đầu cô lại, hôn ghì lấy môi cô.
Rượu Rum và Coca.
Hồi ức và tín hiệu thuộc về riêng họ.
Nam Gia đưa ngón tay vuốt khẽ lên yết hầu của anh, rồi nhỏ giọng gọi: “Châu Liêm Nguyệt.”
***
Suốt cả đêm, họ dùng thời gian để làm chuyện ấy, không biết mệt mỏi.
Mới đầu cô còn gọi anh là Châu Liêm Nguyệt, sau đó đổi thành Liêm Nguyệt, Liêm Nguyệt… giống như mê man cầu xin.
Như người nghiện, sau một giai đoạn cai rượu rất dài, tới khi được một lần nữa chạm vào rượu, mọi ý chí dường như đều bị quét sạch.
Đến ba bốn giờ sáng, không biết ai đầu hàng trước, rốt cuộc họ cũng đình chiến.
Nam Gia vùi đầu vào lồng ngực Châu Liêm Nguyệt, cả người như bị rút cạn sức lực. Cô lẩm bẩm nói: “Hình như em hơi sợ ngủ.”
“Tại sao?”
“Sợ tỉnh lại không nhìn thấy anh.”
“… Anh hủy bỏ lịch của cả sáng mai rồi còn gì?”
Nam Gia khẽ cười, “Xin anh đấy, có thể lãng mạn một chút được không?”
Cô giơ hai tay lên ôm anh, cơn buồn ngủ khiến hai mắt cô díp lại.
Giống như khi bị bóng tối bủa vây, mọi ý thức đều mắc cạn trên bờ cát ấm áp.
“Châu Liêm Nguyệt…”
Châu Liêm Nguyệt cạ cằm lên trán cô, rồi quay đầu hôn lên tóc cô. Như biết cô muốn nói gì, anh vội ngắt lời.
Giọng nói trầm thấp, thủ thỉ bên tai cô.
“Anh cũng yêu em.”, anh nói.