Chuyện nhà họ Thiệu thuê thủy quân bày trò bôi đen đã khiến cho thương vụ tìm đến Nam Gia dạo trước bị cắt đứt.
Nam Gia lại cảm thấy hoàn toàn thoải mái.
Tranh thủ lúc rảnh rỗi khi “Mười ba ngày trên Tân Cảng” chưa chiếu, cô dọn đồ ở căn nhà thuê của mình chuyển sang chỗ Châu Liêm Nguyệt, sau đó bắt đầu sắp xếp lần lượt từng thứ một.
Mỗi lần trở về, Châu Liêm Nguyệt lại nhận ra không gian được lấp đầy thêm một chút. Dần dần, cả căn nhà ngập tràn dấu vết của Nam Gia, biến thành một nơi có thể gọi là “nhà”.
Hôm nay, khi từ công ty về, Châu Liêm Nguyệt không còn thấy Nam Gia sắp xếp đồ đạc nữa. Cô tự rót cho mình một ly rượu, ngồi trên thảm trong phòng khách đọc sách.
Châu Liêm Nguyệt hỏi cô: “Dọn hết đồ đến rồi à?”
“Không, còn giữ lại một ít đồ lặt vặt, cũng không cần dùng ngay.”
“Vẫn chưa trả nhà bên kia?”
“Tạm thời chưa.”
Châu Liêm Nguyệt thoáng im lặng, rồi hỏi cô tại sao.
Nam Gia vẫn cắm cúi vào trang sách, chẳng ngẩng đầu, chỉ cười bảo: “Ngộ nhỡ hôm nào mình cãi nhau, em còn có chỗ để tạm lánh chứ.”
Châu Liêm Nguyệt nhìn cô một lúc, nhưng rồi không nói thêm gì nữa.
Ăn cơm xong, Châu Liêm Nguyệt liền vào thư phòng luôn.
Nam Gia nghe thấy bên trong có tiếng chạy máy in, một lát sau, Châu Liêm Nguyệt mang hai tập tài liệu ra, bảo cô ký.
Giấy vừa ra khỏi máy in, vẫn còn nóng hổi, Nam Gia cầm lên đọc.
Một tập là hợp đồng tặng nhà, một phần là giấy ủy quyền để làm thủ tục chuyển nhượng. Tập đầu tiên, ở chỗ của người tặng, Châu Liêm Nguyệt đã ký tên và đóng dấu.
Nam Gia ngây người, “Thế này là thế nào?”
“Căn nhà này sang tên cho em, nếu có cãi nhau thật thì anh sẽ đi.”
Nam Gia cười bảo: “Giờ mình là quan hệ người yêu nghiêm chỉnh, anh làm thế này lại làm cho hai đứa mình về quan hệ trao đổi tiền sắc đấy.”
Châu Liêm Nguyệt lại không nghĩ thế: “Bạn gái nhận quà, có gì bất chính đâu.”
Nam Gia cười, “Em cũng chẳng ham gì của cải của anh. Anh cũng biết em đơn thuần là yêu con người anh, anh làm thế này sẽ khiến em cảm thấy…”
Châu Liêm Nguyệt giang tay ôm cô, vẻ mặt như cười như không, “Anh còn không hiểu em à? Chuyện của nhà họ Chu dạo trước, chuyện di chúc, đã đủ để lấy được một vé vào cửa của em rồi.”
“… Em nghe ra rồi đấy, anh đang châm chọc em.”, Nam Gia cười một tiếng, ngước mắt nhìn anh, “Dù sao thì, nếu anh không cho em một lý do đầy đủ, em sẽ không ký.”
Châu Liêm Nguyệt trầm mặc một lúc, rồi mới điềm tĩnh nói: “Nam Gia, nếu sau này mình thật sự vì một chuyện gì đó mà không thể không xa nhau, chỉ còn lại anh ở đây, anh cũng sẽ không ở tiếp được, lại càng không thể bán đi. Thế nên anh chuyển nó cho em.”
Nam Gia sửng sốt.
Một lát sau, cô mới cười bảo: “Hình như em đang nghe ra được là, anh không có cảm giác an toàn.”
Châu Liêm Nguyệt không đáp, chỉ ngửa đầu ra phía sau, tựa lên thành ghế sofa.
Trong thoáng chốc, anh vẫn giữ nguyên tư thế này, không nhúc nhích. Mỗi khi anh rơi vào trầm mặc, thì đều có cảm giác cô quạnh, lẻ loi như vậy.
Anh ngửa đầu về phía sau, để lộ ra cái yết hầu trên cần cổ trắng bóc. Nam Gia bèn nhích lại gần, chần chừ giây lát rồi khẽ cắn lên cổ anh.
Anh rên lên một tiếng, rốt cuộc cũng phải cúi đầu nhìn cô.
Nam Gia quàng hai cánh tay lên bả vai anh, nhỏ giọng nói: “Chỉ cần em vẫn còn yêu anh, em sẽ không rời bỏ anh. Không biết được chuyện sau này thế nào, nhưng trước mắt, em không nghĩ ra được lý do không yêu anh.”
Châu Liêm Nguyệt vẫn không lên tiếng, nhưng lại đưa tay đè sau lưng cô.
Nam Gia cúi đầu, mái tóc cũng rủ xuống theo, chặn lại ánh đèn ở một bên má. Cô tách đầu gối Châu Liêm Nguyệt ra, quỳ một chân xuống ghế, hai tay ôm cổ anh.
Anh ngước mắt nhìn cô, hơi thở phập phồng, phải ngửa đầu mới chạm được vào môi cô, “Vậy thì em ký đi.”
Suýt chút nữa Nam Gia đã bị dao động, cho đến khi nhìn thấy khóe miệng khẽ cong lên của anh. Cô phản ứng kịp thời, “… Anh chơi trò khổ nhục kế.”
“Có không?”
“Quá rõ ràng!”, Nam Gia phì cười.
Châu Liêm Nguyệt cũng cười theo. Chuyện này tạm thời vẫn chưa giải quyết được.
***
“Mười ba ngày trên Tân Cảng” được chiếu chính thức vào không giờ ngày thứ Sáu, số lượng vé bán trước khá lý tưởng, doanh thu phòng vé vào ngày đầu và tuần đầu đều vượt quá dự liệu.
Có mưu lược, có nhiệt huyết, có những cảnh hành động hiệu ứng cao, vốn dĩ phù hợp với thị hiếu của cả người già và thanh niên.
Người tới rạp xem phim không phải ai cũng hay lướt Weibo, mà người dùng Weibo thì không phải ai cũng đọc được tin xấu về Nam Gia, thế nên đợt sóng gió trước đấy gần như chẳng gây nhiều ảnh hưởng đến doanh số bán vé của bộ phim.
Mà cũng nhờ bộ phim, Nam Gia gần như “lật đổ” được những luồng dư luận kia.
Trong giới nghệ thuật vốn chẳng thiếu gì những chuyện khó mà tưởng tượng nổi, công chúng vẫn luôn khá khoan dung với những người có năng lực nghiệp vụ cao.
Hào quang của bộ phim “Mười ba ngày trên Tân Cảng” này chủ yếu tập trung vào tuyến nhân vật nam, những người cảnh sát anh dũng mưu trí, những tên hung thủ tinh quái, thế nên tuyến nhân vật nữ khó tránh khỏi việc chỉ là “đồ ăn kèm”.
Thế nhưng, trong điều kiện có ít phạm vi để phát huy, Nam Gia vẫn xây dựng được nhân vật của mình ở trình độ cao nhất. Phân cảnh cô kéo người bạn thanh mai trúc mã của mình, đau đớn bấm nút kích nổ của quả lựu đạn, lấy mạng đổi mạng, thường xuyên xuất hiện ở vị trí cao tại những diễn đàn bình luận phim.
Nam Gia diễn vai của mình như thế nào, trong lòng cô tự có đánh giá, thế nên chẳng hề quan tâm đến những lời bình luận trên mạng.
Huống chi cũng không rảnh.
Bận bịu cùng đoàn làm phim đi tuyên truyền giới thiệu, dự tính phải đi qua sáu thành phố, lịch trình vừa gấp gáp vừa dày đặc.
Buổi tối trở về khách sạn nghỉ ngơi, Nam Gia liền gọi điện thoại cho Châu Liêm Nguyệt.
Cô mệt đến lả người, không nhịn được phải ỉ ôi một câu: “Cảm giác đúng như là đang đi làm thuê cho tư bản các anh.”
Châu Liêm Nguyệt cười, “Thế em còn không mau về ký tên đi.”
“Không muốn!”
Tay Nam Gia vô tình chạm vào nút tắt. Còn đang tự hỏi sao lại không có tiếng gì, thì Châu Liêm Nguyệt đã gọi lại.
Cô vừa bắt máy, Châu Liêm Nguyệt liền nói: “Dám cúp điện thoại của anh.”
Nam Gia cười đáp: “Anh còn nhắc lại chuyện này là em còn dám cúp đấy.”
Trạm tuyên truyền cuối cùng là ở Bắc Thành, được tổ chức tại trường học cũ của đạo diễn Tiết Ương.
Có sự phối hợp của nhà trường, Tiết Ương mượn được hội trường lớn nhất, chiếu phim miễn phí.
Buổi phỏng vấn sau khi hết phim cũng náo nhiệt chưa từng thấy.
Đến mười giờ tối, buổi chiếu kết thúc, đoàn làm phim rời khỏi hội đường dưới sự hộ tống của nhân viên an ninh.
Họ rời đi từ cửa hông của tòa nhà cao tầng, vậy mà bên ngoài cũng có một đám đông sinh viên vây quanh rồi.
Mọi người đều lịch sự vẫy tay chào, rồi lần lượt đi về phía bãi đỗ xe.
Từ trong đám đông ồn ào, Nam Gia bỗng nghe thấy có người đang gào tên mình.
Quay đầu nhìn lại, là một cô nữ sinh.
Cô cảm thấy hơi quen mắt, dừng bước quan sát mấy giây rồi mới nhớ ra. Vào buổi lễ kỉ niệm của vở “Yên Chi Hải Triều”, đây chính là fan hâm mộ của cô, còn nói đã đăng ký ngành biên kịch, hy vọng sau này có thể viết kịch bản phim cho cô.
Cô bé có vẻ rất kích động, khiến bảo vệ phải cảnh giác, chặn cô bé ở ngoài.
Nam Gia xoay người đi ngược trở lại.
Cô bé lại càng kích động hơn.
Bảo vệ dùng sức đẩy một cái, khiến cô bé lùi về sau, loạng choạng ngã xuống đất.
Nam Gia cau mày, yêu cầu nhân viên bảo vệ không được đẩy. Đi tới cạnh cô bé, Nam Gia đưa tay ra định kéo cô ấy lên.
Thế nhưng, cô bé chỉ cắn môi, không nắm lấy tay cô mà tự mình bò dậy. Cô ấy nhìn về phía Nam Gia với vẻ mặt rất phức tạp.
Nam Gia nhìn ra ngay, đây không phải là vẻ vừa mừng vừa sợ khi nhìn thấy “thần tượng”.
Cô bình tĩnh hỏi: “Em có gì muốn nói với chị à?”
Cô bé ôm chặt tập sách trong tay, “… Những gì trên mạng nói là thật ạ? Chị…”
Tiểu Đàm và những nhân viên khác trong ê-kíp vừa nghe thấy câu hỏi này liền biến sắc. Tiểu Đàm vội đi tới, mỉm cười và bảo: “Xin lỗi bạn, chúng tôi sẽ không trả lời những câu hỏi không liên quan đến bộ phim…”
Nam Gia giơ tay ra, chạm khẽ lên mu bàn tay Tiểu Đàm, tỏ ý cô không sao cả. Cô nhìn về phía cô bé, “Em có thích bộ phim không?”
“… Có ạ.”
“Chị diễn thế nào?”
“… Rất hay ạ.”
Nam Gia bình tĩnh nói: “Nói như thế này có lẽ hơi ngạo mạn. Chị cảm thấy chị chỉ cần có trách nhiệm với tác phẩm, mọi người cũng chỉ cần thích tác phẩm của chị là được. Mà kể cả không thích cũng không sao, chỉ cần em đánh giá một cách khách quan, em thừa nhận, thế là được rồi.”
Cô bé cúi gằm mặt, nhìn như thể đang chực khóc.
“Cái giới này vốn rất tệ, tiền xấu đuổi tiền tốt[1], những thứ tốt, phải cố gắng nỗ lực rất nhiều mới có thể được người ta nhìn nhận. Cho nên, chị không quan trọng, cuộc sống cá nhân của chị cũng không quan trọng… Sau này em cũng sẽ trở thành một người làm trong giới điện ảnh, em đến thay đổi nó đi. Nếu em không thích, có thể bắt đầu từ em, biến nó trở nên tốt đẹp hơn.”
[1] Định luật tiền tệ Gresham.
Nói xong, Nam Gia liền thu tầm mắt lại, xoay người rời đi.
Ngồi vào xe bảo mẫu, Tiểu Đàm đưa cho cô một chai nước, Nam Gia cầm trong tay, không vặn nắp uống luôn, mà chống tay lên khung cửa sổ, nhìn ra ngoài.
Điện thoại đặt trên đùi bỗng rung lên.
Nam Gia mở ra xem, là Trần Điền Điền gửi tin nhắn tới.
Một tấm ảnh, có cô nàng, có Bành Trạch, có Diệp Tiển, và mấy người bạn khác trong đoàn kịch, tất cả đều nhìn vào ống kính, giơ tay thành chữ “V” chẳng ai giống ai.
Trần Điền Điền gửi tin nhắn thoại kèm theo: “Cậu về Bắc Thành chưa? Bọn mình bao rạp, chuẩn bị đi xem phim của cậu đây, sau đấy đi ăn xiên nướng. Muốn đi cùng không?”
Nam Gia khẽ cười, rồi hồi âm: Thế này có khác gì công khai xử tử hình không?
Hồi chiều, Nam Gia về tới Bắc Thành là đến thẳng hội trường tổ chức tuyên truyền, còn chưa kịp về nhà gặp Châu Liêm Nguyệt.
Sau khi suy tính một hồi, cô gọi điện thoại cho Châu Liêm Nguyệt.
Châu Liêm Nguyệt hỏi: “Xong rồi?”
“Xong rồi… Anh nhớ em không?”
“…”, dường như vẫn không thể nào quen được với kiểu thẳng thắn của cô, Châu Liêm Nguyệt chọn im lặng.
Nam Gia cười bảo: “Nếu anh không nhớ em, thì thôi để em đi chơi với bạn đã.”
“Bạn nào?”
“Điền Điền. Bọn họ bao một phòng chiếu, xem phim xong thì sẽ đi ăn khuya. À, Diệp Tiển cũng có mặt.”
“…”
“Anh quyết định hộ em xem, em nên đi, hay là về với anh.”
Yên lặng một lát, Châu Liêm Nguyệt nói: “Em đi đi.”
“… Chắc chưa? Em cũng không khách sáo với anh đâu đấy.”
“Anh cũng không khách sáo với em.”
Nam Gia dửng dưng nói: “Vậy thì em đi đây, muộn chút mới về nhé. Chắc là em không ăn khuya đâu, xem phim xong sẽ về.”
Cúp điện thoại, Nam Gia bắt xe đến chỗ Trần Điền Điền hẹn.
Đến nơi đã là hai mươi phút sau. Họ đã mua sẵn bắp rang bơ và Coca, chờ ở sảnh của rạp phim.
Nam Gia vừa xuất hiện, mọi người cùng ùa đến, nhao nhao đòi chụp ảnh chung và xin chữ ký. Cười đùa một lúc, đến khi màn chiếu hạ xuống, họ mới đi vào.
Xuyên qua hành lang, đến trước cửa phòng chiếu, nhìn thấy ký hiệu “DOLBY”[2], Nam Gia thoáng tỏ ra nghi hoặc: “Phòng nhỏ hay phòng lớn?”
[2] Khái niệm phòng chiếu phim cao cấp.
“Phòng lớn. Xem phim hành động mà xem ở phòng nhỏ thì làm sao mà đã ghiền được.”
“Nhưng mà đắt lắm đúng không? Ai bao?”
Trần Điền Điền nhún vai, “Dù sao cũng không phải mình.”
Nam Gia định quay đầu hỏi Diệp Tiển, thì Trần Điền Điền đã ôm lấy bả vai cô, đẩy vào bên trong.
Đèn bên trong vẫn sáng trưng, một phòng chiếu tiêu chuẩn DOLBY cực lớn.
Đưa mắt nhìn lên, chính giữa phòng đã có người ngồi rồi.
Áo trắng quần đen, đeo cặp kính gọng mảnh, tắm dưới ánh đèn rực rỡ, cả người toát lên vẻ tĩnh lặng, lẻ loi.
Cánh tay anh vắt lên tay vịn, ngả người ra sau với vẻ uể oải.
Nét mặt hiện rõ vẻ chán nản, giống như, đã đợi cô rất lâu rồi.