Trở về từ Hồng Kông, Nam Gia có lịch chụp ảnh cho một tạp chí.
Tạp chí lớn, đãi ngộ như chụp trang bìa, được làm việc với chuyên gia tạo hình và nhiếp ảnh gia tốt nhất, cho ra những tấm ảnh cực kỳ hoàn hảo.
Mới có giải nữ phụ xuất sắc nhất mà đã nhận được đãi ngộ như vậy, sau này mà đạt được danh hiệu ảnh hậu, chẳng phải chính là cầm “Thượng phương bảo kiếm”, “Kim bài miễn tử” hay sao?
Chị Quan lập tức hắt cho cô một gáo nước lạnh: Nào có tạp chí nào sản xuất ra được ảnh hậu đâu, nếu mà có, đám minh tinh tuyến một chả rình như hổ rình mồi ấy chứ.
Nam Gia coi như đã hiểu: Xem ra vẫn phải xin Châu tổng cấp cho tài nguyên rồi.
Tuy nói vậy, nhưng chẳng mấy nữa là vào đoàn phim “Nhạn Môn Quan”.
Có lần, người phụ trách hậu cần của đoàn lén lút nói với cô, họ cứ nghĩ cô lấy được giải thưởng rồi sẽ từ chối vai diễn, dù sao cũng chỉ là một vai nữ bốn, sau khi biên tập, có được xuất hiện đến ba phút hay không còn khó mà nói được.
Nam Gia lại nói đùa, có khi đạo diễn với biên kịch sẽ vì muốn ké nhiệt của tôi mà cho tôi thêm đất diễn không chừng.
Địa điểm quay phim ở Tây Bắc, cảnh quay chủ yếu trên sa mạc.
Tuần cuối tháng Năm, tiết trời nóng bức, giữa trưa thì nắng chói chang, đến khi mặt trời lặn thì nhiệt độ lại giảm đột ngột. Chênh lệch nhiệt độ ngày đêm quá lớn, điều kiện ăn ở kém vô cùng. Nhưng hiện giờ, “nỗ lực” là trang bị cơ bản của diễn viên, ai mà không nhân cơ hội này để đi một đống bản thảo “vất vả”.
Nam Gia đã từng chịu đày đọa về tinh thần trong khi quay phim cùng Nghiêm Mân Quân, thành ra, cô cảm thấy khổ bởi điều kiện ngoại cảnh vẫn chưa được tính là khổ.
Hơn nữa, đạo diễn của “Nhạn Môn Quan” là vị đạo diễn nổi tiếng duy nhất trong nước vẫn còn chuyên tâm làm phim điện ảnh võ hiệp, người muốn có cơ hội hợp tác với ông ấy nhiều vô kể, được đóng một vai phụ thôi cũng mãn nguyện rồi.
Có người trẻ tuổi nào lại chưa từng đôi lần mơ giấc mộng võ hiệp chứ!
Trong “Nhạn Môn Quan”, Nam Gia đóng vai một lái buôn, chuyên trao đổi tin tức, thậm chí là cả mạng người. Một góa phụ xinh đẹp, mặc một thân xiêm y đỏ rực, dùng thứ ám khí sơ sài, dựa vào đầu óc mà tồn tại. Có đôi khi, nàng ta cũng dựa vào đàn ông, hàng danh môn chính phái, hoặc tà ma ngoại đạo, chỉ cần có thể lợi dụng, nàng ta chẳng khước từ ai cả.
Một nhân vật nhỏ bé vốn có tiền là sẽ có tin, lại vì không chịu khai tung tích của đứa con trai nữ chính sau khi chạy ra khỏi Nhạn Môn Quan mà bị một nhân sĩ chính đạo đánh gục. Thi thể nàng ta bị trói vào một gốc hồ dương trên con đường mà đoàn ngựa thồ nhất định phải đi qua, treo ba ngày ba đêm, mới có một chàng trai giúp gỡ thi thể xuống.
Phong cách quay của đạo diễn rất chân thực, bất kể là đệ nhất mỹ nữ giang hồ, hay thiên hạ đệ nhất hiệp khách, đều không tránh được có lúc phải bị bôi trát nhọ nhem mặt mũi.
Phim võ hiệp hay ở những cảnh giao đấu, thiết kế tinh xảo, chiêu thức đẹp mắt, khi quay phải căn chỉnh từng chi tiết, vô cùng tỉ mỉ.
Nam Gia phải phối hợp với lịch quay của các diễn viên chính, thế nên tuy thời lượng diễn không nhiều, nhưng hai tuần rồi mà vẫn chưa quay xong.
Châu Liêm Nguyệt muốn đến thăm ban.
Nam Gia hết lần này đến lần khác khuyên nhủ, rằng nơi này xa xôi, điều kiện lại kém, nhưng cuối cùng vẫn không khuyên nổi.
Sau cảnh quay của hôm nay, trở về xe, Tiểu Đàm nói với Nam Gia rằng Châu Liêm Nguyệt đã đến rồi, nghỉ ngơi ở ngay khách sạn tại thị trấn trên.
Đó là một thị trấn gần nơi quay phim nhất, trong vòng hai mươi cây số, các khách sạn tốt đều đã được đoàn phim thuê. Nam Gia may mắn được xếp cho một căn phòng có cửa sổ, có giường lớn, điều kiện xem như không quá tệ.
Nam Gia hỏi: “Khách sạn mình ở còn phòng trống không?”
“Không còn. Châu tổng định ở khách sạn khác, nhưng kiểm tra một lượt thì vẫn không chấp nhận được điều kiện vật chất ở bên đấy, nên em sắp xếp cho Châu tổng ở phòng của chị Gia luôn.”
Nam Gia cười, chỉ nhìn cô nàng chứ không nói gì cả.
Tiểu Đàm bị nhìn đến mức bồn chồn, “… Sao thế ạ?”
“Em có biết chị đã dặn chị Quan là sau này mà gặp người nào thích hợp thì ký hợp đồng không?”
“Biết, làm sao ạ?”
“Sau này cho em làm quản lý của người mới, chị cảm thấy cứ để em quanh quẩn cạnh chị thì lãng phí nhân tài quá.”
Tiểu Đàm cười hỏi: “Chị Gia, chị là thật lòng muốn thăng chức cho em, hay là không hài lòng vì em nội ứng ngoại hợp với Châu tổng?”
“Là vì em nội ứng ngoại hợp quá tốt, nên chị mới muốn thăng chức cho em.”
“Thật không? Sao nghe cứ như chị đang mỉa mai em thế nhỉ!”
Cả hai cùng phá lên cười.
Một lát sau, Tiểu Đàm lại nghiêm túc nói: “Cũng có người làm trợ lý cho người khác đến cả mười năm mà, thật ra chẳng sao cả. Ít ra, chị Gia là nghệ sĩ dễ gần nhất mà em từng làm việc cùng.”
“Vậy thì cũng phải tăng cho em một bậc title chứ, như thế đi ra ngoài em cũng có thể diện cao hơn.”
“Thế thì em muốn tăng lương hơn ấy.”
“Tăng hết, được chưa?”, Nam Gia cười.
Trong lúc trò chuyện, xe đã đến trước cửa khách sạn.
Nam Gia đi về phòng mình, lấy thẻ phòng trong túi xách ra rồi mở cửa.
Cô nhìn thấy chiếc va li của Châu Liêm Nguyệt trước tiên.
Tầm mắt lướt vào trong. Châu Liêm Nguyệt đang nằm trên giường, quần áo chỉnh tề, cánh tay vắt ngang trán.
“Châu Liêm Nguyệt?”, Nam Gia nhỏ giọng gọi một tiếng.
Không nghe thấy tiếng đáp, chắc hẳn anh đã ngủ rồi.
Lúc này trời đã xẩm tối, trong phòng âm u, Nam Gia sợ ánh sáng sẽ đánh thức anh nên không dám bật đèn. Cô nhẹ nhàng đi vào trong, đặt túi xách xuống. Rồi đi vào phòng tắm, đóng cửa lại, sau đó mới bật đèn, tẩy trang rửa mặt.
Từ phòng tắm đi ra, Nam Gia ngồi xuống cái ghế đơn ở cạnh giường, lấy điện thoại ra, lướt Weibo một lúc, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn người đang nằm trên giường.
Lúc Châu Liêm Nguyệt mở mắt, trong phòng đã trở nên tối om, đen kịt.
Sau một thoáng mơ hồ, anh nhận ra mình đang ở đâu. Quay đầu lại, nhìn về nguồn sáng duy nhất trong phòng, ánh sáng trắng nhàn nhạt hắt lên mặt cô.
Tất cả đều tĩnh lặng.
Phảng phất như khung cảnh vào một buổi sớm đầy tuyết, ánh sáng còn chưa kịp ló dạng.
Châu Liêm Nguyệt lẳng lặng nhìn cô, mãi một lúc mới cất tiếng gọi.
Cô nghiêng đầu nhìn sang, gương mặt thoáng hiện ý cười, “Anh tỉnh rồi à?”
“Ừm.”, anh giơ tay về phía cô, “Lại đây.”
Cô tắt điện thoại, nguồn sáng duy nhất cũng biến mất.
Trong bóng tối, tiếng bước chân của cô ngày một gần.
Mép giường chìm xuống.
Châu Liêm Nguyệt đưa tay kéo một cái, Nam Gia liền ngã nhào xuống. Đầu gối lên cánh tay anh, mũi ngửi được mùi hương quen thuộc trên người anh, cảm nhận được bàn tay anh áp vào mặt mình. Anh hỏi: “Sao không gọi anh dậy?”
“Muốn để anh ngủ thêm một lúc nữa.”
“Anh ngủ bao lâu rồi?”
“Hơn một tiếng.”
Ngón tay anh nhẹ nhàng miết lên môi cô.
Cô thả chậm hơi thở, mà chỉ trong giây lát, anh đã cúi đầu hôn cô.
Hai tuần không gặp, lau súng cướp cò là chuyện đương nhiên, bàn tay Châu Liêm Nguyệt thỏa thuê du ngoạn, thổi bùng lên hai tầng đau đớn và khát vọng.
Cho đến khi hai cuộc gọi liên tiếp xen ngang quấy rầy họ.
Cả trợ lý Hứa và Tiểu Đàm cùng gọi tới, hẳn là để hỏi về bữa tối… Quá một tiếng rồi mới gọi điện thoại, có lẽ họ cũng đã “chu đáo” để lại một khoảng thời gian mà họ cho là đã đủ rồi.
Nam Gia nói: “… Thôi để sau đi.”
Cô giơ tay lên bật đèn, rồi ngước mắt nhìn Châu Liêm Nguyệt.
Anh không đeo kính, mắt hơi nheo lại, gương mặt thể hiện rõ vẻ khó chịu. Anh tóm tay cô, cách chiếc quần âu, bảo cô cảm nhận anh.
Nam Gia gục đầu trên vai anh cười khùng khục.
Hai người ngồi dậy. Châu Liêm Nguyệt đi rửa mặt, còn Nam Gia gọi điện lại cho Tiểu Đàm.
Sau khi thảo luận, Nam Gia và Châu Liêm Nguyệt quyết định ra ngoài tìm một nhà hàng, gọi cả trợ lý đến ăn cùng.
Lúc Nam Gia và Châu Liêm Nguyệt đến nơi, trợ lý Hứa, Tiểu Đàm, Tiểu Ngọc, đều đã có mặt.
Nam Gia vẫy tay: “Hi! Hứa Nhất Minh!”
Trợ lý Hứa len lén đưa mắt nhìn Châu Liêm Nguyệt, rồi nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
Ăn xong, mọi người quay về khách sạn.
Đi qua một siêu thị, Nam Gia nhìn lướt sang, nhưng không nói gì cả.
Châu Liêm Nguyệt cũng cảm nhận được ánh mắt cô, cũng không nói gì hết.
Cho tới khi về đến khách sạn, không còn trợ lý, vừa ra khỏi thang máy, Nam Gia đã vòng trở lại, “Em đi siêu thị.”
Châu Liêm Nguyệt như cười như không.
“… Còn cười thì tự anh đi mà đi!”
Châu Liêm Nguyệt ôm eo cô, rồi đẩy cô ra khỏi thang máy, “Đương nhiên phải là anh đi rồi.”
“Thế nhân thể mua cho em mấy chai nước.”
“Uống gì?”
“Trà Ô Long.”
“Ở đây có không?”
“Có chứ. Đừng coi thường vùng sâu xa nhé.”
Nam Gia về phòng, đi tắm trước. Đang tắm dở thì mơ hồ nghe thấy tiếng gõ cửa, cô xả nước qua loa, quấn khăn tắm rồi ra mở cửa.
Châu Liêm Nguyệt cầm theo một cái túi, bên trong đựng món đồ anh cần, anh đưa chai nước vào tay cô.
“Cảm ơn.”, Nam Gia cười.
Châu Liêm Nguyệt tiến vào, đóng cửa lại.
Tóc Nam Gia vẫn còn ướt, nhỏ đầy nước xuống mu bàn chân. Cô đưa một chân lên gãi, mà vẫn còn cảm thấy hơi ngứa.
Không bởi điều gì khác, mà bởi người đàn ông trước mặt.
“Anh tắm chưa?”, Nam Gia ghé sát vào anh, ngửa đầu nhìn anh.
“Chưa.”, Châu Liêm Nguyệt hạ tầm mắt xuống.
“Tắm cùng đi.”, Nam Gia cười, ngoắc lấy tay anh.
Cơ sở vật chất ở khách sạn khá kém, cách âm cực tệ, có đôi khi Nam Gia tỉnh lại giữa đêm mà còn nghe thấy phòng kế bên đang chơi game Vương Giả Vinh Diệu. Cho nên, lúc này, vòi hoa sen được mở ở mức lớn nhất, để át đi những tiếng ồn bên trong.
Nam Gia cố hết sức để khống chế giọng mình, tuy rằng việc này quá khó. Bởi người nào đó đang cố ý làm cho cô mất kiểm soát.
Bồn rửa tay bằng sứ khá thấp, lưng Nam Gia đè cả vào mặt gương lạnh lẽo.
Mặt gương kia chẳng sạch sẽ chút nào, cô biết.
Ở nơi này, tất cả đều có vẻ không mấy sạch sẽ, ngọn đèn rủ xuống, vòi nước màu bạc kiểu cũ, đường mạch ố đen giữa những viên gạch lát… Nhưng chuyện này vốn dĩ đã không sạch sẽ rồi, là sự cắn xé bản năng, cùng với hơi thở đục ngầu và mồ hôi mặn chát.
Nam Gia khàn giọng hỏi: “Ở nơi như thế này, là lần đầu tiên của anh đúng không?”
“Đúng!”, Châu Liêm Nguyệt không nói, nơi này khiến anh nhớ đến cảnh tượng vào hôm tới xem cô quay “Chim sẻ xám”, nhớ đến gian phòng tắm cáu bẩn nhưng tràn ngập hơi thở d.ục vọng.
Anh vẫn luôn có một suy nghĩ cố chấp, muốn thay đổi dòng hồi ức đó.
Nam Gia còn chưa kịp cười, thì đã bởi sự ác ý của anh mà không thể không cắn chặt vai anh, ngăn cho mình không phát ra âm thanh.
Đến khi hoàn hồn lại, cô mới nói: “Vậy thì em thích.”
“…Thích gì?”
“Thích anh.”
***
Sáng ngày hôm sau, Châu Liêm Nguyệt ở lại khách sạn mở một cuộc họp trực tuyến. Giữa trưa, lấy thân phận nhà đầu tư kiêm người nhà của diễn viên đóng vai nữ bốn nào đó, anh mời đoàn phim và cả các nhân viên hậu cần ăn cơm. Tới chiều, anh theo họ đến địa điểm quay, coi như thăm phim trường.
Chiếc xe Jeep được thuê từ thành phố, trợ lý Hứa lái, còn chở theo cả người phụ trách hậu cần trong đoàn phim.
Châu Liêm Nguyệt uống rượu với đoàn cả buổi trưa, lúc này ngồi ở ghế sau, mở cửa sổ ra cho thoáng, trò chuyện câu được câu chăng với người phụ trách hậu cần của đoàn.
Đi qua những đoạn đường tỉnh và đường huyện, hệ thống giao thông rất tệ, ven đường là sa mạc mênh mông, phía cuối tầm mắt cũng chỉ có những tháp tín hiệu và đường dây điện cao thế, trống trải, hoang vu.
Xe chạy đến nơi quay phim, từ rất xa đã trông thấy một bóng dáng trong bộ xiêm y đỏ rực, giữa khung cảnh hoang vắng mênh mang cát bụi, cực kỳ dễ nhận ra.
Người phụ trách hậu cần liếc mắt nhìn một cái rồi vội giải thích với Châu Liêm Nguyệt: “Hình như hôm nay cô Nam Gia có một cảnh quay rất quan trọng.”
Theo sự dẫn đường của người phụ trách hậu cần, Châu Liêm Nguyệt đi tới chỗ quay phim, đứng từ xa quan sát hoạt động của đoàn.
Nhìn lại về phía trước, Nam Gia mặc một bộ đồ đỏ rực, bị trói vào thân cây. Hai cánh tay giơ lên, bị buộc bằng hai sợi dây thừng, khiến cô đứng thành hình chữ “nha”[1].
[1] Chữ Nha: 丫
Tư thế này, vừa nhìn đã thấy cực kỳ khó chịu.
Hai ba giờ chiều, đúng thời điểm nắng nóng nhất, cả sa mạc không một gợn gió.
Nam Gia gục đầu, mặt mũi bẩn thỉu, gương mặt sưng phù mà tái nhợt, tóc tai bù xù dính trên trán và trên má cô.
Trong lúc nhất thời, Châu Liêm Nguyệt không phân biệt được đây là hiệu ứng hóa trang hay là phản ứng si.nh lý thật sự của cô nữa.
Dường như đã bắt cảnh xong, thư ký trường quay thông báo đã hoàn thành một phân đoạn.
Một chàng thanh niên quần áo tơi tả lao vào. Làm đi làm lại vài lần, sau khi đã thực hiện xong các cảnh trước đó, chàng trai lấy từ trong túi ra một con dao găm, cắt đứt sợi dây thừng.
Nam Gia khuỵu xuống như một cái xác khô, ngã vào vai chàng trai kia.
Đạo diễn hô cắt.
Bỗng nhiên, chàng trai gào lên: “Hình như chị Gia ngất thật rồi!”
Trong thoáng chốc, cả đoàn nhao nhao hỗn loạn.
Người đầu tiên xông tới là Tiểu Đàm. Cô ấy đỡ thắt lưng Nam Gia, định nâng cô dậy.
Từ phía sau đột nhiên có một giọng nói lạnh lùng: “Tránh ra!”
Tiểu Đàm sửng sốt, quay đầu lại nhìn, rồi vội vội vàng vàng tránh sang bên cạnh.
Châu Liêm Nguyệt cúi người, đỡ thắt lưng Nam Gia rồi nâng cô lên, bế tới dưới một tán cây râm mát. Anh cẩn thận đặt cô xuống.
Một lát sau, Nam Gia mở mắt, mơ hồ không thấy tiêu cự, “… Em ngất xỉu à?”
“Em nói xem?”, Châu Liêm Nguyệt lạnh giọng.
“Tụt huyết áp…”, Nam Gia nở một nụ cười yếu ớt, “Vừa nãy chỉ cảm thấy trước mắt tối xầm.”
Bác sĩ của đoàn vội vàng mang hai tuýp đường glucose đến, mở ra rồi đưa cho cô.
Châu Liêm Nguyệt đỡ Nam Gia ngồi dậy.
Cô chậm rãi uống hết hai tuýp đường, bờ môi mới dần thấy lại huyết sắc.
Tiểu Đàm pha một cốc nước đường đỏ, Nam Gia uống già nửa cốc mới cảm thấy tạm ổn.
Đạo diễn chạy đến giải thích, nói rằng không để ý tới tình trạng của cô, “Lần sau không thoải mái thì phải nói nhé, nhập vai là chuyện tốt, nhưng sức khỏe và sự an toàn quan trọng hơn.”
Nam Gia ngượng ngùng cười, “Xin lỗi, gây phiền toái cho mọi người rồi.”
“Không có gì. Hôm nay cơ bản là đã quay xong rồi, hiệu quả không tồi, cô về nghỉ ngơi trước đi.”, ông ta hỏi thư ký trường quay xem ngày mai có lịch quay của Nam Gia không, thư ký nói không, ông ta liền bảo, “Ngày mai cũng nghỉ ngơi cho khỏe nhé.”
Xung quanh tĩnh lặng lại, Châu Liêm Nguyệt mới đưa Nam Gia lên xe bảo mẫu.
Cửa xe vừa đóng lại, Châu Liêm Nguyệt liền sa sầm mặt mày, chất vấn Tiểu Đàm: “Cô làm trợ lý cái kiểu gì thế hả?”
Nam Gia còn chưa kịp bóc thanh Snickers trong tay, bỗng ngây người sửng sốt. Cô biết Châu Liêm Nguyệt chưa bao giờ trách móc nặng nề cấp dưới, từ trợ lý Hứa đã theo anh nhiều năm là có thể nhìn ra.
Cô vội bảo Châu Liêm Nguyệt: “Anh mắng con bé làm gì, con bé làm việc theo dặn dò của em mà…”
“Được.”, Châu Liêm Nguyệt đẩy cửa ra, yêu cầu Tiểu Đàm đi xuống.
Tiểu Đàm xuống xe, Châu Liêm Nguyệt liền đóng cửa lại, lực mạnh đến nỗi nghe “rầm” một tiếng, cả thân xe cũng thoáng rung lên.
Nét mặt anh trầm xuống, “Anh không mắng cô ấy, thì anh mắng em… Chỉ là một vai phụ thôi, có đáng để em liều mạng thế không?”
“Em…”
Châu Liêm Nguyệt nhìn cô chằm chằm, thở hắt ra một hơi, “Em có nghĩ cho anh không?”
Nam Gia giật mình. Một câu phản bác “Chỉ là tụt huyết áp thôi mà, không cần chuyện bé xé ra to!” không sao thốt ra nổi.
Cô chưa từng thấy Châu Liêm Nguyệt phản ứng dữ dội thế này bao giờ, ánh mắt và vẻ mặt lạnh toát, nhưng ẩn bên trong là sóng ngầm cuộn trào.
Tâm trạng của anh, có thể dùng từ lạnh giá và sục sôi để hình dung.
Cô ngả vào anh, đưa tay ôm anh, “Em xin lỗi.”
Mãi một lúc sau, Châu Liêm Nguyệt mới giang tay, thở một hơi dài thượt và ôm lấy cô.