[6] Sống lâu trăm tuổi
Nam Gia ký thỏa thuận, Châu Liêm Nguyệt “ép” căng như vậy, nhưng cũng không đến mức ngay ngày hôm sau đã áp giải cô về Nam Thành đăng ký kết hôn.
Một tuần sau, vào một buổi tối, Châu Liêm Nguyệt gọi Nam Gia ra phòng khách đối chiếu lịch trình, nếu trong mấy ngày tới cả hai đều không có việc gì quan trọng, thì sẽ quay về Nam Thành một chuyến.
Nam Gia vừa định mở miệng thì Châu Liêm Nguyệt đã chặn họng cô luôn: “Có cũng bảo Quan Tú Lệ hủy đi.”
Nam Gia cười, “Thế mà anh còn hỏi? Có cần phải hỏi không? Anh đánh ngất em rồi vác lên máy bay là được rồi.”
Châu Liêm Nguyệt khẽ hừ một tiếng.
Nam Gia đứng dậy, Châu Liêm Nguyệt chưa kịp tóm được cánh tay cô thì đã thấy cô vòng qua sofa, đi về phía thư phòng. “Làm gì đấy?”, anh hỏi.
Nam Gia lại chỉ xua xua tay.
Một lát sau, Nam Gia đi từ thư phòng ra, trong tay cầm theo một túi đựng tài liệu, cô ngồi xuống cạnh anh, hất cằm ý bảo anh tự xem.
Đường răng cưa niêm phong đã bị xé bỏ, Châu Liêm Nguyệt mở ra xem, bên trong có một quyển sổ hộ khẩu đỏ chói.
Nam Gia quay đầu liếc anh một cái, thấy khóe miệng anh nhếch lên bèn cười hỏi: “Thế này đã vui chưa?”
Châu Liêm Nguyệt không nói lời nào, chỉ giơ tay lên bóp gáy cô.
Cô gối đầu lên cánh tay anh, cả người ngả về phía sau rồi bảo: “Làm em bị bố mắng một trận, kêu là mới được bao lâu mà đã chuẩn bị đăng ký rồi, đã nghĩ kĩ chưa, đừng có hứng lên nhất thời rồi lại tan tác.”
“Thế em trả lời bố như nào?”
“Em á? Em chụp ảnh thỏa thuận trước hôn nhân gửi cho bố xem.”
Sao Châu Liêm Nguyệt lại không nghe ra ý mỉa mai trong lời cô nói chứ, anh cúi đầu liếc nhìn cô.
Ánh mắt hờ hững này khiến Nam Gia chợt có cảm giác nguy hiểm đang đến gần, cô thật thà nói: “Em bảo với bố, người hồi xưa có bản lĩnh trộm sổ hộ khẩu không có tư cách phê bình em.”
Châu Liêm Nguyệt khẽ bật cười.
“Biết tại sao em không gọi anh về Nam Thành với em để đăng ký không?”, Nam Gia nhìn anh.
Châu Liêm Nguyệt dùng ánh mắt để hỏi tại sao.
“Về đăng ký, đến tối chắc chắn bố em sẽ lôi anh đi uống rượu. Ông ấy mà vui thì tửu lượng càng kinh khủng hơn, em sợ em vừa đăng ký kết hôn xong là thành quả phụ luôn.”
Kiểu nói chuyện này của cô, vẫn có chút bỗ bã không dè chừng như vậy.
Châu Liêm Nguyệt cười nhìn cô, “Chu đáo thế cơ à?”
“Chứ còn gì nữa.”
“Ngộ nhỡ anh đi trước em thật, thì em phải làm sao hả?”
Nam Gia thoáng đắn đo, “Còn tùy tình huống.”
“Như thế nào?”
“Nếu già bảy tám mươi tuổi, thì bình thường, vốn dĩ tuổi thọ trung bình của phụ nữ cao hơn đàn ông mà. Nếu năm sáu mươi, cũng tạm đi, cố gắng tiêu hết tài sản anh để lại, sau đấy thì chắc cũng sắp đến lượt em.”, cô vừa nói vừa kéo cánh tay đang quàng trên vai mình, nhìn chiếc đồng hồ Patek Philippe.
Châu Liêm Nguyệt cởi cúc cổ tay, tháo đồng hồ đưa cho cô nghịch, “Ba bốn mươi thì sao?”
“Nếu em mới ba bốn mươi tuổi, chắc lúc đấy cũng lấy được cúp ảnh hậu rồi, giá trị con người lên đến hàng trăm triệu, lại vừa trẻ vừa đẹp, chắc chắn em sẽ chọn một đám tiểu thịt tươi, cầm tài sản của anh đi sắm du thuyền với máy bay, dẫn các em đi chơi đây đó, mỗi ngày một nơi.”
Nam Gia ngước mắt lên, nhìn vào mắt anh, “… Xin anh, nhất định, nhất định, nhất định đừng để em có cơ hội này.”
Trong lúc nhất thời, Châu Liêm Nguyệt không nói gì.
“Phải cùng em sống lâu trăm tuổi.”, cô nhỏ giọng thì thầm.
***
[7] Tính nguyên tắc
Tạm thời vẫn chưa đi đăng ký.
Vì Châu Liêm Nguyệt quyết tâm sẽ cai thuốc.
Ngày thứ một trăm cai thuốc thành công, anh mới cùng cô đi đăng ký kết hôn.
Anh mỉm cười bảo: Thật không nỡ biến em thành quả phụ.
Châu Liêm Nguyệt cai thuốc, hình như Nam Gia cũng không thể không cai theo.
Nhưng so với Châu Liêm Nguyệt, ý chí của Nam Gia mỏng manh hơn cả vỏ quả hồng chín.
Cô thật sự vô cùng khâm phục anh, sao lại có người có lực kiềm chế mạnh đến vậy, như thể còn chẳng có lấy một giai đoạn gian nan nào, hơn nữa còn không hề mảy may phản ứng trước những sự dụ dỗ…
Đương nhiên, những sự dụ dỗ đó đều đến từ Nam Gia.
Khi ấy cô nói muốn cùng cai thuốc với Châu Liêm Nguyệt, nhưng Châu Liêm Nguyệt lại không ép cô, dù sao thì vẫn còn làm nghệ thuật, thuốc lá, cà phê và rượu, đều là nguồn linh cảm.
Hiện giờ, Nam Gia mới tập cai chưa lâu mà đã sắp không kiên trì nổi nữa rồi.
Có một hôm, nhân lúc Châu Liêm Nguyệt đi tắm, cô lén lút chạy ra ban công hút một điếu. Thuốc lá dành cho phụ nữ, mùi vị nhẹ, hút xong cô còn đi đánh răng, đoán chắc sẽ không bị phát hiện.
Tắm xong, Châu Liêm Nguyệt đi ra, chỉ vừa lướt qua cô một giây đã lập tức đứng lại. Anh nâng cánh tay cô lên, ngửi thử cổ tay và cổ tay áo.
Vẻ mặt anh vẫn vô cùng thản nhiên, mà anh cũng chẳng nói gì cả.
Nam Gia thoáng có cảm giác áy náy như đi ngoại tình bị bắt gặp vậy.
Cô xin lỗi, kiễng chân muốn hôn anh, mà vẻ mặt anh vẫn dửng dưng như không, anh nói, sau này mà còn lén lút hút thuốc thì không được hôn anh nữa.
Con người Châu Liêm Nguyệt có tính nguyên tắc cực kỳ đáng sợ.
Sau này, cho dù là khi đè cô xuống giường là.m tì.nh, chỉ cần cô hút thuốc, anh sẽ tuyệt đối không hôn cô, kể cả cô có dụ dỗ thế nào, anh cũng quyết không nhân nhượng.
Nam Gia hết cách, cô có thể chịu được việc không hút thuốc, nhưng không thể nào chịu nổi việc không được hôn Châu Liêm Nguyệt. Chỉ là.m t.ình mà không hôn thì quá tẻ nhạt, trước giờ cô chưa từng bị Châu Liêm Nguyệt làm cho ấm ức đến như thế.
Vào ngày thứ một trăm Châu Liêm Nguyệt cai thuốc thành công, Nam Gia cũng miễn cưỡng không động vào thuốc lá trong vòng một tháng.
Lúc đi ra ngoài làm việc, khi cực kỳ thèm thuốc, cô đành phải nhai tạm món ô mai mận của một nhãn hiệu nào đó.
Sau đấy, trong một lần quay vlog khám phá túi xách, lúc cô mở túi ra, đến một nửa túi là ô mai.
Chỉ trong vòng một tuần, lượng tiêu thụ của loại ô mai kia đột nhiên tăng vọt, nhãn hiệu hớn hở chạy đến bàn bạc về hợp đồng làm đại diện, đưa ra một cái giá mà chị Quan không thể từ chối nổi.
***
[8] Trách nhiệm của người vợ
Ngày thứ một trăm Châu Liêm Nguyệt cai thuốc thành công, đúng như lời hẹn, hai người đi đăng ký kết hôn.
Ngày 28 tháng 12, một ngày hoàn toàn bình thường, quá trình làm thủ tục đăng ký cũng đơn giản hơn nhiều so với tưởng tượng.
Nhưng khoảnh khắc nhận được cuốn sổ đỏ chói, Nam Gia lại không kìm nén được cảm xúc cuồn cuộn trong lòng.
Cô đặt hai cuốn sổ cạnh nhau, chụp một bức ảnh, gửi cho Trần Điền Điền, Nam Trọng Lý và Giải Văn Sơn.
Tin nhắn Wechat đến dồn dập, mọi người đều gửi lời chúc mừng, Nam Trọng Lý thì chẳng nói gì, chỉ chuyển một bao lì xì 199 đồng.
Nam Gia quay đầu liếc sang bên cạnh, Châu Liêm Nguyệt vẫn lái xe như bình thường, trên mặt chẳng có vẻ gì đặc biệt.
Nam Gia cười hỏi: “Em đăng Weibo được không?”
Châu Liêm Nguyệt liếc cô, “Được.”
“Đăng thật nhé?”
“Đăng đi.”
Weibo cũng mở rồi, ảnh cũng đã chọn, nhưng vào một giây cuối cùng, Nam Gia lại thôi.
Buổi sáng Châu Liêm Nguyệt còn một cuộc họp quan trọng, đăng ký xong, anh đưa Nam Gia về nhà trước rồi lại đến công ty.
Buổi tối về đến nhà, vừa mở cửa, Châu Liêm Nguyệt đã nhìn thấy Nam Gia đang đứng trong phòng bếp.
Anh thay giày, đi vào xem, trên bàn ăn bày một đống rau thái miếng ngắn miếng dài, cô đang cầm điện thoại xem thực đơn, hình như là định làm một phần mì udon xào.
Châu Liêm Nguyệt hỏi cô tự nhiên bị cái gì kí.ch th.ích vậy.
Nam Gia quay phắt lại, nháy nháy mắt, “Em thấy ít nhiều cũng phải thực hiện chút trách nhiệm của một người vợ chứ.”
“…”
Nam Gia tự phì cười trước, “Trần Điền Điền tặng em một chai rượu sake Nhật Bản, em thấy nhắm cùng mì udon xào là hợp nhất.”
Châu Liêm Nguyệt cởi bỏ áo vest, đưa cho Nam Gia, sau đó xắn ống tay áo, thò tay vào bồn rửa tay trước.
Ánh đèn trắng dịu, dòng nước sạch sẽ, tôn lên cổ tay với khớp xương nhô lên rõ ràng và những ngón tay thon dài của anh.
Đôi bàn tay này là tác phẩm nghệ thuật, không nên lãng phí vào việc xào mì udon, mà hẳn là nên múa lượn trên làn da cô, tấu vang một hợp âm nào đó.
Nam Gia đưa tay, luồn vào dòng nước tóm lấy năm đầu ngón tay anh.
Châu Liêm Nguyệt vừa quay đầu, cô đã nhào tới, đẩy anh về phía sau rồi kiễng chân hôn anh.
Vòi nước được đóng lại, đồ ăn tạm thời bị bỏ quên trên bàn.
Cả hai cùng ngã xuống sofa, mà Châu Liêm Nguyệt đã khiến cô phải dùng một phương thức khác để thực hiện “trách nhiệm của người vợ”, ví dụ như, dùng cách quen thuộc của anh, làm cho cô chênh vênh bên bờ vực sụp đổ, hé miệng gọi anh là “ông xã”.