Thời gian trôi qua, cuối cùng đã tròn ba tháng kể từ ngày Thẩm Dụ bị bắt về địa ngục. Cuộc sống của mọi người dần trở về quỹ đạo cũ.
Thẩm Hùng cùng vợ mình vẫn sống một cuộc sống êm đềm, Đàm Tử nhìn con trai hơn tám năm xa cách trả về nguyên vẹn. Gọi mình một tiếng mẹ bao năm qua không nghe được, bà xúc động khóc đến độ muốn ngất xỉu. Người làm trong nhà cũng bất ngờ miệng chữ A mồm chữ O.
A Bối vốn dĩ cũng sẽ theo Diêm Vương về âm phủ để nhận kiếp luân hồi, nhưng ngài lại thấy bà vẫn còn có chút vấn vương. Hỏi ra thì mới biết bà ở trong khu mộ kia quen rồi, giờ bà đi thì những hồn ma đó ai chăm sóc bây giờ. Mặc dù sống đã mấy trăm tuổi, nhưng những hồn ma ở ngôi mộ đó nếu không có bà cũng sẽ không ai lo. Hiểu được tâm nguyện của A Bối, Diêm Vương xin Ngọc Hoàng cho bà một chức vụ, Ngọc Hoàng cũng đồng ý, phong cho A Bối thành một vị tiên nhỏ cai quản nơi nghĩa địa đó. Những linh hồn kia cũng có người chăm sóc.
Tam Tiết cùng chồng mà con nắm tay nhau đi đầu thai vào kiếp khác. Ba mươi năm sau, cô và chồng mình gặp lại nhau. Đứa bé kia cũng trở thành con nuôi của họ vì Tam Tiết bị vô sinh.
Đổng Du cùng Tử Giai cũng thế, chán làm quỷ làm ma thì làm người vậy. Bọn họ đến cầu Nại Hà uống bát canh, sau đó chia tay nhau mà đầu thai thành người. Duy chỉ có điều mà họ không biết, Diêm Vương đã đánh dấu vào số kiếp của họ rằng sau này nam hai sáu tuổi, nữ hai tư tuổi sẽ trở thành một đôi oan gia ngõ hẹp. Hai năm sau đó lại trở thành vợ chồng của nhau. Cùng nhau sống hết kiếp người.
Chậc! Chậc! Xem ra muốn tạm biệt nhau cũng khó.
Cuộc sống êm đềm trôi qua, Trạch Khiết Long tiếp quản công ty của mẹ mình, thời gian đầu lúc hắn xuất hiện báo chí vẫn còn bất ngờ mà đưa tin ồ ạt. Nhưng ba tháng sau thì mọi chuyện cũng dần êm xuôi. Người người trong giới làm ăn phải nể phục vì tài quản lí và chịu tiếp thu của hắn. Nhưng mà bản tính lạnh lùng của Khiết Long cũng khiến nhiều người phải kính nể hắn.
Còn Thẩm Trúc Bạch thì sao ? Cậu ở đâu ? Ba tháng nay làm gì ?
Câu trả lời cũng rất đơn giản, kể từ ngày vụ việc Thẩm Dụ xảy ra. Cậu đã hôn mê đến hiện tại vẫn chưa tỉnh. Thương tích cũng không hề ít. Xương sườn bị gãy hai cái, cổ bị lệch sang một bên cùng nhiều vết thương khác.
Sức cùng lực kiệt là như vậy, nhưng Trạch Khiết Long vẫn chăm sóc cậu. Mặc dù khuôn mặt hắn lạnh tanh, lúc vệ sinh cho Trúc Bạch cũng là hắn làm, nhưng những việc hắn làm đều là trách nhiệm. Còn tình cảm thì kí ức thì vẫn chưa xác định được là vẫn còn hay quên. Nếu muốn biết kết quả, có lẽ phải đợi Trúc Bạch tỉnh lại thì mới biết được.
---------
Buổi sáng ngày chủ nhật của tháng tư ấm áp, Trạch Khiết Long được nghỉ làm ở nhà hắn. Hắn tự động thức dậy, sau khi tự vệ sinh cá nhân xong thì theo thói quen mang áo quần sang phòng bên cạnh, bắt đầu công cuộc vệ sinh cho Trúc Bạch.
Hắn nghe mọi người kể rằng con người nằm trên giường đã cứu hắn một mạng, mà người này còn chính là do mẹ cưới cho hắn. Lúc Khiết Long còn là một hồn ma, hắn và cậu sống rất vui vẻ. Hắn nghe vậy cũng không nói gì nhiều, chỉ để lại một câu.
" Con sẽ chịu trách nhiệm với cậu ấy, đến khi cậu ấy tỉnh lại. Muốn ly hôn thì ly hôn, con không cản được"
Vậy mà thời gian trôi qua, Trạch Khiết Long làm đúng với trách nhiệm của mình. Hắn chăm sóc Trúc Bạch từng chút, giống như hiện tại vậy... Hắn ngồi lên giường của cậu, nhẹ nhàng lâu đi thân thể đã gầy gò quá nữa kia. Những vết thương từ trong ra ngoài đã lành hẳn rồi, vậy mà đến giờ cậu vẫn chưa tỉnh.
Hắn vệ sinh cơ thể Trúc Bạch, thay cho cậu một bộ đồ ngủ mới. Miệng thì thầm.
" Cậu định ngủ đến bao giờ? Tôi chăm sóc cậu cũng lâu lắm rồi đấy "
Miệng thì nói vậy nhưng hắn vẫn cài đến cái nút áo cuối cùng cho cậu. Nhẹ nhàng chỉnh lại tư thế cho Trúc Bạch nghỉ ngơi, rồi sau đó rời đi.
Nhưng lúc hắn vừa quay người thì ống tay áo như thể có người níu lấy, sức lực tuy không mạnh nhưng rõ ràng là có lực giữ lại. Khiết Long quay đầu sang thì thấy Trúc Bạch đã mở mắt, hai ngón tay yếu ớt níu lấy ống tay áo của hắn.
" Khiết...Khiết Long ?"
Trạch Khiết Long khuôn mặt lạnh không lộ ra cảm xúc gì, chỉ nhàn nhạt hỏi.
" Tỉnh rồi sao? Đói không ? Tôi gọi người làm mang thức ăn cho cậu. Ăn xong thì chúng ta kí đơn"
Thẩm Trúc Bạch giật mình ngồi dậy, trong lòng tự hỏi Trạch Khiết Long hóa ra chỉ đợi mình tỉnh lại để kí đơn li hôn. Hóa ra anh không hề nhớ cậu thật, cái thái độ lạnh nhạt đó lần đầu cậu thấy. Anh không hề quan tâm cậu nữa, có lẽ đối với anh...khi trở lại thành người sẽ không cần cậu nữa.
Thẩm Trúc Bạch cười khổ, cậu mím môi khó khăn nói ra từng lời.
" Thời...thời gian qua cũng cảm ơn anh đã đối xử tốt với tôi. Nếu anh không muốn tôi ở đây lâu như vậy thì cũng không sao, tôi sẽ kí đơn ngay bây giờ"
Trạch Khiết Long liếc nhìn cậu hỏi.
" Thật không ?"
Thẩm Trúc Bạch khổ sở trả lời.
" Thật ..."
Vậy là cậu sắp phải xa hắn, vậy là tình yêu của cậu kết thúc rồi. Khiết Long không cần cậu nữa, anh ấy khi thành người không cần cậu nữa rồi.
Thời gian qua ở bên anh, cậu cảm thấy mình được là chính mình. Có người yêu chiều, có người bảo vệ. Cảm xúc ấy thật sự cậu không thể nào quên.
Nhưng mà hiện tại, mọi thứ đều gọi là kí ức.
" Vậy thì được ! Mau thay đồ rồi chúng ta đến cục dân chính đăng kí kết hôn"
" Hể!?"
Ngay tại lúc Thẩm Trúc Bạch đau lòng muốn chết thì Trạch Khiết Long đã bẻ cua khá gắt khiên Thẩm Trúc Bạch không đỡ kịp, cậu trợn tròn mắt nhìn hắn. Hắn lại bật cười quay sang ôm cậu, nhẹ nhàng mà đáp .
" Nếu thật sự đã quên em thì ba tháng nay anh không tình nguyện chăm sóc cho em rồi. Anh sẽ không quên ai cả, đặc biệt là em. Em là người mang anh trở về, cũng là người đầu tiên và duy nhất anh yêu. Vậy không kí giấy kết hôn thì em sẽ vụt chạy mất"
" Cái...cái đồ chết tiệt này, anh làm em sợ muốn chết. Em cứ tưởng anh quên mất em rồi"
" Cái miệng khẩu nghiệp của em thì ai quên được chứ ? Nào ngoan đừng khóc, mau thay đồ rồi xuống chào mẹ đi. Ăn xong anh đưa em đi kết hôn, chứ không lẽ em lại muốn bản thân mình " Đêm Tân Hôn, Ngủ Trong Quan Tài" hả ?"
Trạch Khiết Long mũi chạm mũi với Thẩm Trúc Bạch, mắt cậu đỏ bừng vì mới khóc xong. Nhưng trong lòng cậu lại hạnh phúc không thôi.
Hắn không quên cậu, cậu và hắn cùng nhau sống một cuộc sống hạnh phúc như bao người bình thường. Và hơn bao giờ hết, cậu cũng đã có cho mình một đám cưới tử tế nhất. Cái kết thúc này thật sự có hậu cho cả hai rồi...
--------
Hoàn chính văn.
--
Tác giả : DennyMocNhi
Bút danh : Cỏ ngáo