Bệnh viện,
Tính toán của Trân Châu, không thể cho rằng là bộc phát, càng không thể cho rằng là ngu ngốc.
Cô tốt nghiệp Đại Học với tấm bằng xuất sắc và ngay lập tức được nhận vào một ngân hàng liên doanh với nước ngoài.
Hai mươi sáu tuổi đã nghiễm nhiên nằm ở vị trí Trưởng phòng Nhân sự với mức lương tính bằng USD.
Đối với án kia của Công Nam, cô tuyệt đối tin tưởng gia đình bà Quỳnh Chi sẽ bằng mọi cách để nó chìm đi một cách nhanh nhất.
Không thể nào chỉ vì một thằng nhãi mù lòa- một thằng điếm trốn theo đồng bọn mà truy cứu tới tận cùng chân tướng, tốn công sức, và quan trọng nhất chính là sẽ làm vụ án trở lên phức tạp thêm,thứ mà gia đình họ đang vô cùng kiêng kỵ.
Hiển nhiên, bà Quỳnh Chi cơn đau nửa đầu chưa dứt, thế nhưng đại diện của Chuỗi Ngọc và đại diện cho cả gia đình kia, Như Lan đã tới thăm cô từ sớm, nói hết lời cần phải nói,
Bóng gió xa xôi, việc này thực sự sẽ nhanh chóng lặng đi, và đã gợi mở đến việc kết hôn của Công Nam.
Là lẽ đương nhiên thôi!
Muốn phủ nhận con trai mình là Gay, trên đời này chẳng có cách nào tốt hơn việc lập tức tung ra một đám cưới bịt miệng thiên hạ.
Và rằng còn ai có thể thay thế cô cho được?
Một người đã thậm chí " suýt mất mạng" trong một vụ tai nạn chỉ vì con trai họ?
Trân Châu mỉm cười nhìn giỏ trái cây nhập khẩu phía đầu giường bệnh,
Trọn vẹn lắm,
Dù cho lũ côn đồ kia có không lập tức giết người phi tang,
Cô khẳng định tên nhãi kia chắc chắn khó có ngày trở lại cái đất Hà Nội này.
==========
Đúng vậy,
Làm sao có thể chỉ vì một thằng nhãi mù, một thằng điếm rẻ tiền nhặt đâu cũng được dăm ba đứa, mà Công Nam – con trai của Trung Tướng, cậu út của tập đoàn Chuỗi Ngọc phải mệt lòng?
Âu, thì cũng là thương xót thở dài một cái thôi sao?
Bởi lẽ chỉ là chơi đùa trên giường, cỡ giàu có điển trai như anh, phất tay một cái thì thiếu gì cả nam lẫn nữ muốn bò lên?
Ai đời lại đi chống lại cấp trên, tự mình vượt rào khỏi phòng giam kia chứ?
Trân Châu cô có thể ngờ được tất cả, sự thông minh kia có thể trù liệu được tất cả.
Lại, không trù liệu được một thứ.
Tình yêu mà anh dành cho Thiên An.
Nó, đã sâu sắc đến dường nào?
=======
Nơi đồn.
Trung Tướng Kiên trừng mắt trước chiếc camera giám sát phòng giam tua lại.
Từng hành động đọc báo, tiến tới chộp tay người, vặn ngược, mở khóa còng đều vô cùng rõ ràng.
Giận dữ đến mức trên trán nổi đầy gân xanh, ông Kiên đập tay xuống bàn.
- Nó bị điên sao?
- Trốn khỏi phòng giam?
- Nó định làm cái gì?!
Người đội trưởng lên tiếng:
- Trung Tướng, việc này nên xử lý thế nào đây?
Ông Kiên ngẩng mặt, kéo đôi mắt sắc lại, một lúc mới mở lời:
- Camera này, bị hỏng rồi, màn hình tối đen, tôi chẳng nhìn thấy cái gì hết. Cậu bảo tôi xem cái gì đây?
Người đội trưởng vô cùng tinh ý.
- Vâng, quả thật là bị hỏng rồi, trong hôm nay sẽ cho người thay cái mới.
Ông Kiên gật đầu:
- Còn nữa, Công Nam là được bảo lãnh tại ngoại, tạm thời quản thúc tại nhà và không rời khỏi địa phương.
- Vâng.
- Được rồi, gọi cậu lính trẻ kia vào đây, cho cậu ta ký tên vào biên bản giao ca, xác nhận thủ tục giao người tại ngoại.
- Vâng.
- ------
Trung Tướng vừa ký tên nhận bảo lãnh đưa người khống rời khỏi đồn, đặt bước lên xe đã nghiến chặt răng gọi một cú điện thoại:
- Huy động người đi,
- Bằng mọi cách tìm được nó càng nhanh càng tốt.
======
Nhà Hữu Thọ.
Hơn ai hết, Công Nam hiểu được, giờ phút này chính bản thân anh không thể nào có một phút yếu lòng, càng không thể nào được phép từ bỏ!
Không tìm thấy người,
Cũng chưa hề nghe tin động về bất cứ một xác chết nào được tìm thấy.
Ít nhất cho đến bây giờ, đối với Công Nam mà nói, đó chính là tin tốt.
Hữu Thọ dùng thân phận đặc cảnh của mình yêu cầu thông tin an ninh và điều tra gọn về kẻ kia.
Cả hai đều tập trung hết sức theo từng điểm đỏ vẽ chằng chịt trên màn hình, phân tích.
Công Nam chăm chú:
- Điểm kết thúc cuối cùng của cả bốn chiếc xe đó chính là khu chợ nông sản.
- Chợ này hoạt động từ h đêm hôm trước tới h sáng hôm sau.
- Thời điểm Thiên An bị đưa đến đó là khoảng h, tầm đó cực kỳ vắng người.
Hữu Thọ bổ sung:
- Có một tên trong nhóm – Cường vẩu - đã từng dính án buôn người.
- Nếu như không phải là thủ tiêu, thì Thiên An rất có thể đã bị bán đi.
Công Nam nghiến răng:
- Nơi ở hiện tại của tên đó?
- Theo thông tin nắm được thì hắn có một chiếc xe tải, hàng ngày đều chở nông sản đi giao các tỉnh, di chuyển liên tục rất khó nắm bắt.
- Cậu lập tức gửi yêu cầu điều tra biển số và hành trình của chiếc xe tải đó từ h hôm qua trở đi, tôi sẽ lập tức tới khu chợ đó lần dấu vết.
- Cái này không nhanh được đâu, nếu như tên Cường vẩu đó cố tình đi theo các mạch đường nhỏ không thông qua các trạm kiểm thì lại càng khó khăn.
Vừa nghe dứt câu Công Nam đã chụp lấy chiếc chìa khóa xe.
Hữu Thọ lập tức cản lại:
- Bình tĩnh lại một chút.
- Việc cậu trốn khỏi đồn khẳng định giờ này đã đến tai Trung Tướng Kiên.
- Chỉ cần cậu bước ra khỏi đây sẽ bị bắt lại ngay.
- Để tìm cách khác đã.
Công Nam siết chặt chiếc chìa khóa xe:
- Không được!
Làm sao anh có thể kìm lòng đây?
Làm sao anh có thể trơ mắt khi nghĩ đến cậu bé nhỏ của anh giờ này đang lăn lóc một xó xỉnh nào đó, mặc cho những kẻ buôn người cò kè trả giá tim gan phổi thận của em ấy đây?!
Hữu Thọ tay bị gạt ngang, cũng chỉ đành nhét chiếc máy truyền tin vào tai, giắt chặt khẩu súng bên quần.
- Tôi đi với cậu.
=========
Ngay trên đường di chuyển tới khu chợ, Hữu Thọ đã bất ngờ ra hiệu cho Công Nam đang lái tạt phanh vào phía lề đường,
Công Nam vội vã quay lại hướng nhìn vào chiếc điện thoại cảm ứng trên tay Hữu Thọ:
- Có tin rồi! Xe di chuyển theo hướng vào Nam. Tất cả lộ trình đều đi theo đường lớn! thảo nào tin tức lại nhanh như vậy!
Tính thời gian.
Gần tiếng di chuyển.
- Tập trung vào tất cả các đầu chốt trên địa phận khu vực Đèo Ngang.
Hữu Thọ nhanh chóng bấm gửi tin.
Nút báo gửi vừa xong.
Đằng sau đã động, một chiếc xe hơi lao xoẹt tới muốn cắt ngang trước mặt một đoạn,
Người bước xuống,
Công Nam thoáng chốc đã nhận ra trong số đó có lính của bố mình.
- Cậu chủ, Trung Tướng ra lệnh cho cậu lập tức trở về.
- ....!!!!
Hữu Thọ đương nhiên cũng hiểu được tình thế, đưa cho Công Nam chiếc điện thoại.
Nhỏ giọng " tôi cầm chân.,
Cậu nhanh chóng rời khỏi đây, vị trí của chiếc xe đó sẽ được gửi trong đoạn mật mã XXXX, sau khi nhận được, dùng thân phận đặc cảnh PC của tôi để yêu cầu giữ chiếc xe đó lại.
Hữu Thọ huých tay.
Một.
Công Nam thực sự không muốn vì mình mà Hữu Thọ bị tóm đi.
Nhưng, Thiên An của anh mỗi một giây một phút đều có thể gặp nguy hiểm, thời gian tất cả chỉ còn tính bằng giây...
Hai.
Ba.
Hữu Thọ nhảy khỏi yên xe.
Công Nam bất ngờ vặn ga, chiếc xe đặc chủng rịt một đường vòng, xoay bánh xe lao vòng vút về phía sau.
Hữu Thọ cũng lập tức tấn công. Một chọi bốn dù không thể nào thắng cho nổi, nhưng hẳn nhiên giữ chân để Công Nam thoát thì không thành vấn đề!
======
Trên chốt cách đèo ngang khoảng km.
Chiếc xe tải bị ép đậu bên chốt chặn lề đường.
Cảnh sát vây chặt, Cường vẩu và tên phó lại cũng lập tức bị khống chế.
- Các anh làm gì vậy?!
- Xe bọn em chỉ chở nông sản thôi!
Thùng xe chưa đầy giây sau đã bị mở bung.
Từng bao khoai lang, hành tây chất phía bên ngoài mau chóng được chuyển dời.
Không thấy!
Thùng xe, ván thùng, nóc, gầm xe, tất cả các bộ phận đều được gỡ ra tỉ mỉ.
Cường vẩu nhướng mày hướng về phía tên phó lái, cười thầm.
Đương nhiên là không thấy!.
Vừa qua khỏi ranh giới Hà Nội, trên một điểm đổ nông sản, người đã được chuyển xe khác tự bao giờ.
Hết tất cả gần bốn tiếng đồng hồ, kiểm tra và chất vấn.
Vẫn chuẩn xác, là không có người.
Không có bằng chứng.
Chiếc xe tải cuối cùng phải được thả đi.
- -------
Công Nam sững người trong một góc hẻm vắng,
Lặng nhìn tin báo về từ mật thư.
Đôi mắt cáu đỏ,
Thiên An,
Rút cuộc là sao đây?!Tại sao lại không có người?!
Em ở đâu?! Ở đâu?!
Sự sốt ruột, nóng lòng, lo lắng như đốt cháy anh.
Nhưng nói anh,
Gục ngã sao?! Không!
Anh nhất định sẽ tìm thấy được!
Cậu bé của anh.
Thiên An của anh.
Thêm một lần, tay siết chặt trên lồng ngực.
Đặc cảnh ư? Quả thật là một trò cười trớ trêu. Đến người mà anh yêu nhất cũng không bảo vệ được.