Vào ngày lễ Hallowen, Mark khăng khăng rằng Sam là người đưa Holly tham dự những hoạt động trong Friday Harbor, bao gồm một buổi chiếu phim ở thư viện, Trò lừa hay lộc ở các cửa hàng, và một bữa tiệc cho trẻ em ở khu hội chợ. “Hãy chắc chắn ghé qua cửa hàng đồ chơi để gặp Maggie.” Mark nói thêm.
“Anh chắc chứ?” Sam hỏi đầy ngờ vực.
“Phải. Mọi người đều muốn hai người gặp nhau, bao gồm cả Maggie. Vì vậy hãy tiến hành việc đó đi. Hãy rủ cô ấy đi chơi nếu em thấy thích cô ấy.”
“Em không biết nữa.” Sam nói. “Khi anh có vẻ mặt như thế.”
“Vẻ gì?”
“Vẻ mặt anh có ngay trước khi sắp đá vào mông ai đó.”
“Anh không định đá vào mông ai hết.” Mark nói điềm tĩnh. “Cô ấy không phỉa của anh. Anh đã có Shelby.”
“Vậy tại sao việc rủ Maggie đi chơi lại có vẻ giống như đang đánh cắp cô gái của anh vậy?”
“Đó không phải là đánh cắp bạn gái. Anh đã có Shelby.”
Sam cười thanh thản và gãi đầu. “Câu thần chú mới của anh đấy à. Được rồi. Em sẽ ghé thăm cô ấy.”
Sau đó Sam quay trở lại nhà với Holly, cô bé đang có thời gian tuyệt vời trong suốt những hoạt động của lễ hội Halloween, và được chất đầy chiếc túi hình quả bí ngô với các loại kẹo. Một cách kiểu cách, họ trải kẹo trên bàn, ngắm nghía chúng một cách vui thích, và Holly chọn ra hai hoặc ba loại kẹo để ăn ngay sau đó.
“Được rồi, lên lầu để ngâm mình nào.” Mark khom người để Holly trèo lên lưng anh. “Đây là cô tiên bẩn nhất, nhớp nháp nhất mà tôi từng gặp trong đời.”
“Bác không tin vào những cô tiên mà.” Holly nói, cười khúc khích khi anh cõng cô bé lên cầu thang.
“Bác có mà. Bác đã có một cô ngay đây thôi.”
Sau khi tắm cho cô bé, mặc áo ngủ sạch cho cô, treo khăn, tắt đèn phòng tắm, Mark đi xuống dưới lầu. Sam cũng vừa làm xong việc bỏ những cái kẹo vào trong một chiếc túi nhựa có khóa miệng (Ziploc), và xếp nó vào bếp.
“Thế nào?” Mark hỏi một cách cộc cằn. “Em có đến cửa hàng không?”
“Khoảnh hai mươi cái. Thị trấn bận rộn kinh người.”
“Cửa hàng đồ chơi ấy.” Mark nói qua hàm răng nghiến chặt.
“À, anh hỏi về Maggie.” Sam đến tủ lạnh để lấy một chai bia. “Vâng, cô ấy thật nóng bỏng. Và Holly điên cuồng vì cô ấy. Con bé ngồi bên quầy tính tiền và giúp Maggie phân phát kẹo. Em nghĩ nó có thể ở đó suốt đêm nếu em cho phép.” Anh ngừng lại, nghiêng chai bia ra sau. “Nhưng em không mời Maggie đi chơi.”
Mark quan sát cậu đầy cảnh giác. “Tại sao không?”
“Cô ấy không hứng thú với em.”
“Gì cơ?”
“Anh biết đấy…” Sam bắt chước tư thế tay khuỳnh tay duỗi của tượng đài Heisman Trophy (cup giải thưởng xuất sắc về bóng bầu dục hàng năm của các trường đại học ở Mỹ) “Cô ấy rất thân thiện, nhưng không có hứng thú.”
“Ồ, cô ấy sẽ có.” Mark nói trong nỗi phiền muộn. “Cô ấy độc thân, đoan trang… Cô ấy có vấn đề gì nào?”
Sam nhún vai. “Cô ấy là một góa phụ. Có lẽ cô ấy vẫn chưa chấm dứt việc nhớ thương người chồng đã khuất.”
“Đã đến lúc để cô ấy chấm dứt.” Mark nói. “Hai năm đã trôi qua, cô ấy cần bắt đầu vui sống trở lại. Cô ấy cần tìm kiếm một cơ hội với ai đó.”
“Giống như anh chăng?” Sam hỏi một cách am hiểu.
Mark bắn cho cậu một cái nhìn tăm tối. “Anh đã có Shelby.”
“Phải rồi. Anh đã có.” Sam nói với một nụ cười kín đáo. “Cứ lặp đi lặp lại điều đó, có lẽ lúc nào đó anh sẽ tin vào nó đấy.”
Mark bước lên lầu, cáu kỉnh. Anh tự nhủ với bản thân rằng không phải là việc của anh nếu như, hoặc khi nào, Maggie bắt đầu hò hẹn lại. Vậy thì tại sao tình huống đó lại khiến anh bận tâm nhiều đến thế?
Anh tìm thấy Holly trong phòng, mặc áo đầm ngủ màu hồng, ngồi bên giường đợi một cái ôm của anh. Chiếc đèn ngủ đang bật, ánh sáng ấm áp chiếu xuyên qua chụp đèn màu hồng. Ánh mắt của Holly tập trung trên đôi cánh tiên đang treo phía sau một chiếc ghế. Trái tim Mark giật mạnh trong âu lo khi anh trông thấy đôi mắt ướt của cô bé.
Ngồi xuống mép tấm nệm, anh kéo cô bé dựa sát vào anh, “Gì vậy?” Anh thì thầm. “Có gì với cháu sao?”
Giọng của Holly nghẹn ngào. “Cháu ước chi mẹ có thể thấy cháu trong bộ trang phục này.”
Mark hôn lên mái tóc mềm mại và vành tai thanh tú của cô bé. Và trong nột lúc lâu, anh chỉ ôm cô. “Bác cũng nhớ cô ấy.” Cuối cùng anh nói. “Bác tin rằng cô ấy đang quan sát cháu, cho dù cháu không thể nhìn hay nghe thấy cô ấy.”
“Giống như một thiên thần sao?”
“Phải.”
“Bác đâu có tin vào thiên thần.”
“Có mà.” Mark nói không hề do dự, bất chấp mọi thứ anh đã từng nói hoặc nghĩ trái ngược lại. Bởi vì không có lý do gì anh không cho phép điều có khả năng xảy ra, đặc biệt là khi nó an ủi được Holly.
Holly kéo cái nhìn trở lại vào anh. “Cháu đã không nghĩ là bác sẽ tin.”
“Bác có mà.” Mark nói. “Những cô tiên là một lựa chọn còn gì. Bác có thể tin vào những thiên thần nếu bác muốn.”
“Cháu cũng tin họ nữa.”
Mark vuốt ve mái tóc cô bé. “Không ai thay thế được mẹ cháu. Nhưng bác yêu cháu cũng nhiều như mẹ cháu, bác sẽ luôn quan tâm đến cháu, và Sam cũng vậy.”
“Và chú Alex nữa.”
“Và chú Alex. Nhưng bác đang nghĩ… Điều gì sẽ xảy ra nếu như bác cưới vợ, người sẽ giúp bác chăm lo cho cháu, và yêu thương cháu theo cách của một người mẹ? Cháu có thích điều đó không?”
“Thích.”
“Shelby thì sao? Cháu thích cô ấy đúng không?”
Holly nghĩ về điều đó. “Bác có yêu cô ấy không?”
“Bác quan tâm đến cô ấy. Khá nhiều.”
“Bác không cần phải cưới ai đó nếu bác không yêu cô ấy.”
“Phải rồi, tình yêu cũng là một lựa chọn.”
Holly lắc đầu. “Cháu nghĩ đó là điều phải xảy ra với bác chứ.”
Mark mỉm cười khi thấy gương mặt bé nhỏ, thành khẩn. “Có lẽ cả hai.” Anh nói và ôm chặt lấy cô bé.
Vào cuối tuần tiếp theo, Mark đến Seatle để thăm Shelby. Tiệc hứa hôn của em họ cô ấy sẽ diễn ra vào đêm ngày thứ sáu ở câu lạc bộ Seatle Yacht trên vịnh Portage. Đó là một bước tiến trong mối quan hệ của họ: Tham dự một sự kiện gia đình, gặp gỡ cha mẹ của Shelby lần đầu. Anh mong sẽ hòa thuận với họ. Từ sự mô tả của cô, họ có vẻ là người đứng đắn, bình thường.
“Anh sẽ yêu họ, em hứa đấy.” Shelby nói với anh, “Và họ cũng sẽ yêu anh.”
Từ “yêu” khiến Mark căng thẳng. Cho đến lúc này, anh và Shelby chưa từng nói với nhau “I love you”, nhưng Mark cảm nhận rằng cô muốn như thế. Và điều đó khiến anh cảm thấy hết sức có lỗi, bởi vì anh không nhận biết về nó. Dĩ nhiên anh sẽ nói sau. Và anh sẽ nói điều đó nhưng không phải theo cách cô muốn anh nói.
Cách đây một vài tháng, Mark sẽ cho rằng tình yêu là thứ anh thiếu. Nhưng Holly đã bác bỏ điều đó hoàn toàn. Vì cảm giác về việc muốn bảo vệ Holly, trao tặng cô bé mọi thứ, một thôi thúc thẳm sâu trong tận tâm hồn để làm cho cô bé hạnh phúc… Không nghi ngờ gì đó phải là tình yêu. Chưa từng có điều gì Mark cảm thấy trước đó trở nên thân thiết đến vậy.
Vào chiều thứ sáu, Mark lấy một chuyến bay đến Seatle, hết sức lo lắng vì Holly đã từ trường trở về nhà với một cơn sốt nhẹ. Chín mươi chín phẩy chín độ. “Anh sẽ hủy chuyến bay.” Anh nói với Sam.
“Anh đùa thôi, đúng không? Shelby sẽ giết anh. Em xử lý được mà. Holly sẽ ổn thôi mà.”
“Đừng để con bé thức khuya.” Mark nói nghiêm nghị. “Đừng cho nó ăn cua. Đưng quên liều thuốc ibuprofen kế tiếp, hay…”
“Được rồi. Em biết rồi. Mọi thứ sẽ tốt mà.”
“Ngày mai nếu Holly vẫn còn bệnh, văn phòng của bác sĩ vẫn còn mở cho đến chiều thứ bảy…”
“Em biết. Em biết tất cả những thứ anh biết. Nếu anh không đi ngay, anh sẽ lỡ mất chuyến bay của anh đấy.”
Mark rời khỏi một cách miễn cưỡng sau khi cho Holly uống một liều ibuprofen. Anh đặt cô bé nghỉ ngơi trên sofa, xem một cuốn phim. Cô bé có vẻ nhỏ bé và yếu ớt, sắc diện nhợt nhạt. Điều đó khiến anh không an tâm rời khỏi cô bé, dù cho Sam quả quyết với anh rằng mọi thứ sẽ ổn thỏa. “Bác có mang điện thoại di động theo,” Anh nói với cô bé, “Nếu cháu muốn nói chuyện với bác, nếu cháu cần bác, cháu cứ gọi bất cứ khi nào cháu muốn nhé. Được không, bé cưng?”
“Được ạ.” Và Holly tặng anh một nụ cười khoe hai hàm răng không bao giờ thất bại trong việc làm tan chảy trái tim anh. Nghiêng người trên cô, anh hôn vào trán cô, và họ chà sát những cái mũi với nhau.
Cảm giác bất ổn khi rời khỏi nhà và đến sân bay, mọi bản năng trong anh xúi giục anh ở lại, nhưng anh biết cuối tuần này có ý nghĩa như thế nào với Shelby, và anh không mong muốn làm tổn thương hay khiến cô ngượng bằng việc vắng mặt trong ngày lễ của gia đình.
Ở Seatle, Shelby đón anh bằng chiếc BMW Z bóng mượt của cô. Cô mặc một chiếc váy màu đen quyến rũ, và một đôi giày khiêu vũ cao gót. Mái tóc vàng của cô buông xõa và để thẳng. Một phụ nữ xinh đẹp, xuất sắc. Bất kỳ anh chàng nào cũng sẽ may mắn khi có cô ấy, anh nghĩ. Anh thích Shelby. Anh ngưỡng mộ cô. Anh thích thú với công ty của cô. Nhưng thiếu sự rung động và xúc cảm mãnh liệt giữa họ, điều dường như luôn rất đúng trước đây, đã bắt đầu có vẻ hơi sai lầm.
“Chúng ta sẽ gặp Bill Và Allison vào bữa tối trước buổi tiệc.” Shelby nói. Alison trở thành bạn tốt nhất của cô từ khi học đại học, và bây giờ đã là mẹ của ba đứa trẻ.
“Tuyệt.” Mark hy vọng anh có thể giữ Holly trong tâm trí đủ lâu để thích thú với bữa ăn tối. Lấy điện thoại ra, anh kiểm tra xem liệu có tin nhắn nào từ Sam hay không.
Không có gì.
Nhận ra vẻ lo lắng của anh. Shelby hỏi. “Holly thế nào? Vẫn còn khó ở sao?”
Mark gật đầu. “Con bé chưa bao giờ sốt trước đây. Ít nhất là không từ khi ở với anh. Con bé đang sốt khi anh rời khỏi.”
“Cô bé sẽ ổn mà.” Shelby trả lời êm ái. Một nụ cười làm cong bờ môi tô son nhẹ của cô. Em nghĩ anh thật ngọt ngào khi quan tâm quá nhiều đến cô bé.”
Họ đi đến một nhà hàng sành điệu bình thường ở vùng trung tâm Seatle. Gian phòng chính được chiếm lĩnh bởi một ngọn tháp làm bằng những chai rượu vang, cao hai mươi feet ngay giữa trung tâm. Họ gọi rượu vang nho đen Pinot Noir tuyệt hảo cho cả bàn, và Mark uống cạn ly của anh thật nhanh, hy vọng nó sẽ giúp anh xoa dịu.
Bên ngoài trời bắt đầu mưa, nước chảy thành dòng trên cửa sổ. Cơn mưa chậm nhưng nặng hạt. Những đám mây chồng đống như mớ quần áo bẩn rối tung lên. Những tòa cao ốc cúi mình một cách chịu đựng bên dưới hiện tượng khí hậu, để nước mưa chảy xuyên qua những dường dẫn và đổ vào ruộng rau, và những khu vườn mưa bên đường. Seatle là một thành phố biết cách làm gì với nước.
Khi Mark quan sát những hoa văn xiên xẹo của dòng nước chảy dọc theo tòa cao ốc được bao phủ bằng đá và thủy tinh, anh không thể ngăn lại việc nghĩ đến một đêm mưa cách đây chưa đầy một năm, đêm đó đã thay đổi mọi thứ. Anh nhận ra rằng trước khi có Holly, anh đã phân phối những xúc cảm của anh như thể chúng là loại tài sản có giới hạn. Bây giờ không có hy vọng nào trong việc ngừng hay kềm chế chúng lại. Việc nuôi nấng con cái đã khiến nó dễ dàng hơn chăng? Bạn đã bao giờ đạt đến vị trí có thể khiến bạn ngừng lo lắng chưa?
“Đây là khía cạnh mới của anh.” Shelby nói với một nụ cười hơi trêu chọc khi cô thấy Mark kiểm tra điện thoại khoảng hai mươi lần trong suốt bữa ăn tối. “Anh yêu, Nếu Sam không gọi, điều đó có nghĩa là mọi thứ vẫn ổn.”
“Nó cũng có thể có nghĩa là có gì đó không tốt và chú ấy không có cơ hội để gọi.” Mark nói.
Allison và Bill, một cặp khác, trao đổi nụ cười, những cái nhìn hơi trịch thượng của những bậc cha mẹ có kinh nghiệm. “Quả là khó khăn nhất với đứa con đầu tiên.” Allison nói, “Bạn sẽ thấy lo sợ mọi giây phút mỗi khi chúng sốt… Khi bạn có đứa thứ hai hoặc thứ ba, bạn sẽ ngừng lo lắng quá nhiều.”
“Trẻ con coi vậy mà khá dẻo dai.” Bill thêm vào.
Biết rằng tất cả những điều này là để xoa dịu nỗi lo lắng của Mark đã không giúp được anh chút nào hết.
“Ngày nào đó anh ấy sẽ là một người cha tốt.” Shelby nói với Allison trong một nụ cười dành cho riêng mình.
Lời tán dương, hẳn sẽ làm hài lòng Mark, lại gợi lên một ánh lửa tức giận. Ngày nào đó ư? Bây giờ anh đã là một người cha rồi còn gì. Có nhiều cách trở thành cha mẹ hơn là chỉ đóng góp về mặt sinh học – Trong thực tế đó là phần đóng góp ít nhất cho việc đó.
“Anh cần rời khỏi vài phút để gọi cho Sam.” Anh nói với Shelby, “Anh chỉ muốn tìm hiểu xem cơn sốt đã chấm dứt chưa.”
“Được rồi, nếu như điều đó giúp anh ngừng lo lắng.” Shelby nói, “Sau đó chúng ta sẽ thích thú với phần còn lại của bữa tối.” Cô trao cho anh một cái nhìn đầy ý nghĩa, “Đúng không?”
“Đúng.” Mark nghiêng người hôn vào má cô. “Thứ lỗi cho anh nhé.” Anh đứng dậy rời khỏi bàn, đi vào hành lang nhà hàng, và kéo chiếc điện thoại di động của anh ra. Anh biết Shelby và cặp đôi kia nghĩ rằng anh đang phản ứng quá dữ dội, nhưng anh chẳng bận tâm. Anh cần biết Holly có ổn không.
Điện thoại được nhấc lên, anh nghe thấy tiếng của người em trai, “Mark?”
“Phải, con bé thế nào rồi?”
Một khoảng lặng gây căng thẳng tiếp sau đó. “Thật ra thì không ổn lắm.”
Mark cảm thấy máu anh đông đặc thành nước đá. “Ý của em là gì với ‘không ổn lắm’?”
“Con bé bắt đầu nôn sau khi anh đi khỏi không bao lâu. Con bé ói mửa hết cả ruột gan. Em chưa bao giờ hình dung một thân thể nhỏ bé như vậy lại có thể bài xuất ra số lượng chất thải nhiều đến vậy.”
“Em đã làm gì cho con bé rồi? Đã gọi cho bác sĩ chưa?”
“Dĩ nhiên em đã làm rồi.”
“Ông ấy nói sao?”
“Rằng nó chắc chắn là bệnh cúm, và cho con bé uống dung dịch cân bằng điện giải. Ông ấy còn nói ibuprofen có thể gây kích ứng dạ dày, vì vậy bây giờ chúng ta dùng Tylenole.”
“Con bé có còn sốt không?”
“Một trăm linh hai, ( độ F ~ . độ C) lần cuối cùng em kiểm tra. Không may là con bé không giữ được thuốc đủ lâu để làm giảm cơn sốt.”
Mark siết điện thoại thật chặt. Anh chưa bao giờ mong muốn điều gì nhiều như anh muốn trở về hòn đảo, ngay lập tức, để chăm sóc Holly. “Em có mọi thứ em cần chưa?”
“Thật ra, em cần tìm vài món đồ trong tiệm tạp hóa, như thạch Jell-O, nước hầm thịt tinh chất, nên em phải tìm người trông trẻ trong một lúc.”
“Anh sẽ trở về.”
“Không, đừng làm thế. Em có cả danh sách những người mà em có thể gọi, và em… Ôi, Chúa Jesus, con bé lại nôn rồi. Em cần phải đi thôi.”
Kết nối đã bị ngắt. Mark cố gắng để suy nghĩ vượt trên những cuộn xoáy hoảng loạn. Anh gọi cho hãng máy bay đặt chỗ cho chuyến bay kế tiếp đến Friday Harbor, gọi một chiếc xe taxi và sải bước trở lại bàn.
“Tạ ơn Chúa.” Shelby kêu lên với một nụ cười hoàn hảo. “Em đang băn khoăn điều gì khiến anh lâu đến thế.”
“Anh rất tiếc. Nhưng Holly trở bệnh. Anh phải trở về nhà.”
“Đêm nay sao?” Shelby hỏi, nhăn mặt. “Bây giờ?”
Mark gật đầu và miêu tả tình hình. Allison và Bill có vẻ thông cảm, trong khi Shelby tỏ ra buồn bực càng lúc càng tăng. Dấu hiệu quan tâm đến Holly này cho Mark một cảm nhận mới về mối quan hệ với cô, một cảm giác liên kết. Anh tự hỏi liệu cô có cân nhắc việc trở về cùng anh hay không. Anh sẽ không yêu cầu cô, nhưng nếu cô đề nghị…
Đưng lên khỏi bàn, Shelby nhẹ nhàng chạm vào cánh tay anh, “Chúng ta hãy nói về chuyện này trong sự riêng tư.” Cô gởi một nụ cười có đôi chút chán nản về hướng của Allison. “Sẽ trở lại ngay.”
“Chắc chắn rồi.” Và hai người phụ nữ trao đổi một trong những cái nhìn không thể dò được đầy ngụ ý của nữ giới.
Shelby đi cùng Mark đến lối vào của nhà hàng, đến một góc để họ có thể nói chuyện mà không bị quấy rầy.
“Shelby…” Mark bắt đầu.
“Nghe này.” Cô nhỏ nhẹ ngắt lời. “Em không cố đóng khung điều này như một lựa chọn giữa Holly và em… nhưng cô bé sẽ ổn dù không có anh. Còn em thì không. Em muốn anh tham dự bữa tiệc đêm nay và gặp gia đình em. Không điều gì anh có thể làm cho Holly mà Sam không làm sẵn rồi.”
Vào lúc cô kết thúc lời phát biểu, cảm giác của Mark về sự ấm áp và kết nối đã tan biến. Bất luận cô đã nói gì, cô đã khiến anh lựa chọn giữa cô và Holly. “Anh biết điều đó.” Anh nói, “Nhưng anh muốn là người làm điều đó cho con bé. Và anh không thể làm được việc gì khác đêm nay khi anh biết đứa trẻ của anh bị ốm. Anh sẽ ở trong một góc với điện thoại của anh trong toàn bộ thời gian mà thôi.”
“Nhưng Holly không phải của anh. Không phải là đứa trẻ của riêng anh.”
Mark nhìn Shelby như thể chưa từng nhìn thấy cô trước đây. Câu nói hàm ý điều gì vậy? Rằng sự quan tâm của anh dành cho Holly không có giá trị vì cô bé không phải do anh sinh ra ư? Rằng anh không có quyền lo lắng cho cô bé ở mức độ này ư?
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, những điều quan trọng đã được bộc lộ. Và với sự dư thừa của một nhúm từ ngữ, mối quan hệ của anh và Shelby đã trải qua một biển thay đổi. Anh có vô lý quá không? Có phản ứng dữ dội quá không? Anh không bận tâm. Quan tâm hàng đầu của anh dành cho Holly.
Khi Shelby nhìn thấy biểu hiện của Mark, cô ngước ánh mắt thiếu kiên nhẫn của cô lên trời. “Em không có ý như thế.”
Trí óc anh sắp xếp lại một cách có phương pháp những từ ngữ vào một sự thật chính xác hơn. Cô đã ngụ ý như vậy, bất luận nó nghe có vẻ như thế nào.
“Điều đó cũng ổn.” Mark ngừng lại, cảm thấy những ràng buộc cảm thông trong mối quan hệ của họ bị phá hủy trong cuộc nói chuyện này, mỗi từ ngữ là một nhát búa bổ xuống. “Nhưng cô bé là của anh, Shelby. Trách nhiệm của anh.”
“Sam cũng vậy.”
Anh lắc đầu. “Sam đang giúp đỡ. Nhưng anh là người giám hộ hợp pháp duy nhất của cô bé.”
“Vậy nên cô bé cần hai người đàn ông trưởng thành ấp ủ sao?”
Mark đáp một cách cẩn trọng. “Anh cần ở đó.”
Shelby gật đầu và buông ra một hơi thở chậm. “Được rồi. Rõ ràng chẳng có gì để tranh luận ngay lúc này nữa rồi. Em sẽ đưa anh ra sân bay nhé?”
“Anh đã gọi một chiếc taxi.”
“Em sẽ đến với anh, nhưng em muốn ở cùng em họ của em đêm nay.”
“Anh hiểu mà.” Mark đặt tay anh lên lưng cô trong một cử chỉ xoa dịu. Xương sống của cô cứng nhắc và vươn thẳng như thể nó được chạm bằng nước đá.
“Anh định quan tâm đến bữa tối. Anh sẽ để lại thẻ tín dụng của anh với bà chủ tiệc.”
“Cám ơn anh. Bill và Allison sẽ đánh giá cao điều đó.” Shelby có vẻ ủ rũ. “Hãy gọi cho em sau đó và cho em biết Holly thế nào nhé. Tuy nhiên em biết cô bé sẽ ổn.”
“Được mà.” Anh nghiêng xuống hôn cô, và cô quay mặt đi để môi anh sượt qua má cô.