Chương
Editor: Thanh Mạn
Gió Kỳ Sơn, luôn thổi về hướng nam.
Một chiếc Land Rover gào thét chạy trên đường cái. Xe đi qua rít lên một trận gió mạnh, lá cây bạch dương trồng hai bên đường theo gió rung lên xào xạc.
“Anh Diễn, sao vừa về nước mà đã vội làm việc như vậy?”
Ngồi trên ghế lái, Chu Nam cầm vô lăng, chân đạp chân ga, vừa lái xe vừa không kìm được nhìn về phía gương chiếu hậu.
Người đàn ông ngồi sau nhắm mắt quay lưng về phía ánh sáng, khuôn mặt lạnh lùng để lộ chút cứng rắn. đầu anh dựa vào ghế da, sắc mặt thâm trầm, ngón tay thon dài đặt trên đầu gối, đầu ngón tay khẽ gõ từng nhịp.
“Tôi mà không vội chắc tiền của công ty đều bị mấy thằng nhãi các cậu nuốt sạch rồi.”
Giọng nói của Tống Diễn lạnh lùng, trong câu chữ không chút gợn sóng, nếu là người xa lạ nghe được có lẽ cũng chỉ cho mấy chữ đó là lời nói đùa đơn giản. Nhưng hai nhà Chu, Tống đều là nhà làm quan, Chu Nam và Tống Diễn cùng nhau trưởng thành, tính tình của người này thế nào, trong lòng Chu Nam biết rõ.
“Anh Diễn à, việc làm ăn của Tuy Thành, em không hề chạm đến một đồng, hai năm nay anh ở nước ngoài, em chỉ thay anh quản lý chuyện công ty, anh cũng biết gần đây kinh tế trong nước đang đình trệ, đúng là công ty đã bồi thường một ít tiền, nhưng số tiền này vẫn chưa vào được túi của em, không tin anh cứ hỏi thư ký Trương xem.”
Trong tay thư kí Trương có toàn bộ tài liệu giao dịch tài chính của anh trong hai năm này, nhân chứng vật chứng đều có cả, đủ để chứng minh sự trong sạch của anh. Tống Diễn là người như thế nào, sao anh dám đụng đến tiền của anh ta chứ.
Trương Á ngồi trên ghế phụ lái quay đầu lại, trong tay còn cầm một xấp tài liệu.
“Sếp…”
Tống Diễn giật giật khóe miệng, khoát tay bảo cô quay lên. Nếu anh thật sự nghi ngờ Chu Nam thì sao có thể để anh ta lái xe.
“Tiêu Tiêu hai năm nay sống tốt chứ?”
Anh đổi chủ đề, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Tống Tiêu là em gái anh, trong khoảng thời gian anh không ở trong nước này, Chu Nam đã cưới Tống Tiêu, nói cho cùng, bây giờ anh còn phải gọi cậu nhóc này hai tiếng em rể.
Chu Nam cười cười: “Rất tốt.”
Vừa mới kết hôn được mấy tháng, tân hôn yến nhĩ. ()
()Tân hôn yến nhĩ: Vốn để chỉ người phụ nữ bị chồng ruồng bỏ, oán trách chồng lại lấy vợ mới cùng nhau vui vẻ, về sau cụm từ nay lại dùng để chúc mừng tân hôn, hình dung thời gian tân hôn vui vẻ.
Tống Diễn nhẹ gật đầu, tuy anh và Tống Tiêu là anh em ruột nhưng rốt cuộc cách biệt tuổi tác lại lớn, từ nhỏ Tống Tiêu đã lớn lên ở nước ngoài, tính tình anh lạnh nhạt nên chẳng mấy quan tâm đến cô em gái này.
“Nhóc con đó tính tình không tốt, cậu phải khoan dung cho nó thật nhiều.”
Thằng nhóc Chu Nam này anh hiểu rõ, Tống Tiêu ở bên cạnh cậu, anh rất yên tâm.
Chu Nam nở nụ cười đồng ý. Người cũng đã là của anh rồi, có gì mà anh không khoan dung được. Anh ngoảnh đầu nhìn vào gương chiếu hậu, “Ôi, anh Diễn, vết sẹo trên thái dương của anh là thế nào, xảy ra chuyện gì vậy?”
Trong trí nhớ của Chu Nam, Tống Diễn là một người kiêu căng ngạo mạn, hiếm khi đi đánh nhau với người khác. Khoảng thời gian anh ở nước ngoài luôn có vệ sỹ đi theo bên mình. Có thể khiến anh bị thương, lại còn để sẹo trên mặt anh, người này quả thực không thể khinh thường.
Trương Á cũng quay lại nhìn thoáng qua, Tống Diễn đang nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ. Gió nam khẽ lướt qua mặt, ánh trăng lạnh lẽo chia cắt ngũ quan hài hòa của anh, anh nhìn chăm chú, nhíu mày, dưới sống mũi cao lộ ra đôi môi hơi mỏng. Dáng vẻ người đàn ông này vô cùng cuốn hút, khi anh không nói chuyện, cả người toát lên khí chất lạnh lùng lẻ loi khiến người ta e dè.
Đuôi lông mày Tống Diễn khẽ nhếch lên, nhìn lướt đến chỗ ngồi phía trước,Trương Á thấp thỏm bất an vội thu tầm mắt lại. Sếp không thích phụ nữ nhìn anh chằm chằm, quy luật bất thành văn này trên dưới công ty không ai không biết.Tống Diễn cụp mắt, im lặng vuốt nhẹ ấn đường.
Gần vị trí huyệt thái dương của anh đúng là có một vết sẹo dài .cm, nói dài cũng không dài lắm, vết thương vừa nhỏ vừa nông, nếu không phải người quen biết anh mà để ý thì người bình thường cũng không thể phát hiện được.
Hồi ức cuồn cuộn ùa về, thân thể quyến rũ hiện lên trước mắt, dáng vẻ mềm mại, giọng nói dịu dàng êm ái…
Phút chốc, anh hé ra đôi môi mỏng đang mím chặt.
“Không nhắc chuyện này nữa.”
Trương Á gật đầu đáp lại. Thật ra vết thương đó nhìn không rõ ràng, vị trí cũng khá khuất, nếu như Tống Diễn thật sự muốn che đi thì chỉ cần để tóc mái dài thêm một chút là được. “Phó giám đốc, một vết sẹo thôi mà, sếp đã không muốn che chứng tỏ trong lòng sếp thẳng thắn vô tư. Chúng ta nên biết điều một chút, đừng có nhiều chuyện như thế.”
Tống Diễn nghe nhưng không nói lại, ngược lại Chu Nhan không nhịn được mà cười lên:
“Thẳng thắn vô tư? Nói không chừng đây là do sếp nhà các cô kiên quyết với cô gái nào đó, bị người ta dùng chai rượu đập vào rồi.”
Tống Diễn liếc anh ta một cái, ánh mắt lạnh dần.
“Lái xe.”
Chu Nam vừa thấy bầu không khí bất thường liền vội vàng giải thích: “Nói đùa, em nói đùa thôi. Trên đời này còn có cô gái mà anh Diễn của chúng ta không giải quyết được ư…?”
Gương mặt Tống Diễn lạnh lùng, mặc kệ Chu Nam. Anh nhắm mắt lại, những kí ức đã phủ bụi lại bị câu nói kia bóc trần ra.
Hai năm trước, anh vừa tới Brazil.
Nam Mĩ nhiệt tình, Rio De Janeiro () điên cuồng, ga trải giường đỏ thắm, một cô gái kiều diễm ôm lấy hông anh, đôi môi mềm mại dán chặt môi anh, yêu anh đến không buông. Người trên giường làn da mịn màng, đôi chân thon dài trắng nõn, cánh môi non mềm đỏ hồng cùng với đầu lưỡi nóng rực linh hoạt…
Chỗ nào cũng mê hoặc trêu người…
()Rio De Janeiro là tên một thành phố của Brazil.
Yết hầu Tống Diễn chuyển động, thân thể nóng lên. Anh lắc lắc đầu, kéo mạnh cà vạt nới lỏng ra. Mẹ nó chứ, anh bị trúng tà gì vậy. Những chuyện khác đều có thể quên được, duy chỉ chuyện này là nhớ mãi không quên.
“Anh Diễn, anh không sao chứ?”
Chu Nam thấy vẻ mặt anh không ổn, trong lúc lái xe liền bị phân tâm. Tống Diễn nguýt anh ta một cái, vừa định mở miệng, ngoài xe đột nhiên vang lên một tiếng động lớn, tựa như tiếng nổ.
“Sao vậy?” Ánh mắt anh nghiêm túc.
Chu Nam phanh lại rồi tắt máy, ra ngoài xem xét một vòng quanh xe. Chỉ chốc lát sau, anh ngồi vào xe ngượng ngùng trả lời. “Hỏng rồi, bánh xe không may bị nổ lốp rồi.”
Rốt cuộc là vì trời tối, đường núi lại không dễ đi. Trên đường đi Chu Nam cố nhìn sắc mặt Tống Diễn, không để ý xe đang đi qua một đoạn đường đá. Cũng không biết kẻ điên rồ nào lại thất đức rải đinh trên đường, lúc anh ta nói chuyện với Tống Diễn, cái đinh đã đâm vào bánh xe, đâm một cái cũng thôi đi, lại còn cùng một lúc đâm hai cái, cái lốp dự phòng trong cốp sau…
“Anh Diễn, có lẽ xe của bọn lão Tần đang ở gần đây.”
Núi sâu sinh gỗ tốt, công việc của họ là kinh doanh vật liệu gỗ. Vài ngày trước xảy ra cháy rừng, mấy người công nhân bản địa bị thương, bởi vì không muốn kinh động đến giới truyền thông, trước đó Tống Diễn chưa về nước, toàn bộ quản lý cấp cao của công ty đều đến đây.
Lão Tần trong lời Chu Nam tên đầy đủ là Tần Lực, giống như Chu Nam, anh ta cũng là phó giám đốc, cũng cùng nhau lớn lên với Tống Diễn.
“Cậu gọi điện thoại cho cậu ta xem xe cậu ta có mấy chỗ ngồi.”
Chu Nam gọi một cuộc điện thoại, Tần Lực vội vàng tới đón, nhưng anh ta vừa thăm hỏi xong gia đình công nhân, vậy nên cả chiếc SUV bảy chỗ giờ chỉ còn hai chỗ ngồi. Mọi người đều muốn nhường chỗ, ai ai cũng tranh giành xuống xe để Tống Diễn đến ngồi. Tống Diễn đút hai tay trong túi quần, đứng im không nhúc nhích.
“Chu Nam, cậu dẫn Trương Á đi trước đi.”
Anh vừa dứt lời, mọi người đều kinh ngạc. Chu Nam nghe phân phó liền đẩy Trương Á lên xe, nhưng Trương Á lại đứng trước cửa xe sống chết không chịu lên. “Sếp, em không thích hợp ngồi, hay cứ để anh đi…”
Tống Diễn không để ý đến cô, quay đầu nhìn Tần Lực.
“Cậu đưa họ về đi, sau đó lại quay lại đón tôi.”
Tần Lực khẽ gật đầu, không phải Tống Diễn quan tâm người nào, tính cách của anh chính là như vậy, nhìn không vừa mắt những người nịnh nọt lấy lòng, ai tâng bốc anh, anh sẽ thấy chán ghét người đó.
“Ở gần đây có một thôn, nếu cậu lạnh hãy tìm một nhà xin ngồi một lát.”
Người dân miền núi chất phác mộc mạc, luôn rất hiếu khách. Vừa nói, anh vừa ném một chiếc áo khoác quân đội màu xanh lá cây xuống.
“Dùng cái này mà tránh gió trong núi sâu.”
Màu sắc chiếc áo đã hơi cũ, trên cổ còn có vết mồ hôi, cũng không biết ai đã từng mặc. Tống Diễn không hề chê bai, giũ giũ tay áo rồi khoác lên người.
Tuy thế lực của nhà họ Tống ở Tuy Thành rất lớn nhưng sau khi trưởng thành anh đã không còn dựa vào gia đình nữa, từng chút từng chút trong công ty đều do anh cùng những người anh em ấy gây dựng nên. Nhớ khi công ty vừa thành lập, đổ mồ hôi sôi nước mắt không có gian khổ chưa từng nềm trải, mặc chiếc áo người khác đã từng mặc thì có tính là gì chứ.
“Đi đi, đi nhanh về nhanh.”
Anh tựa bên chiếc Land Rover nổ lốp nheo mắt thuận tay đốt một điếu thuốc.
Đốm lửa lập lòe lúc sáng lúc tối, Tần Lực và Chu Nam không khách sáo kéo những người không nghe lời lên xe, đạp chân ga, thoáng cái đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Trên núi gió mát, mặc dù vẫn chưa đên mùa đông nhưng đã cảm nhận được ít nhiều ý vị ấy. Tống Diễn ngậm điếu thuốc đứng bên cạnh xe chậm rãi nhả khói, hai hàng bạch dương bên đường dường như đang đệm nhạc,những tiếng xào xạc không ngừng vang lên.
Có chút buồn phiền, lại có chút ầm ĩ.
Anh quả thực quá nhàm chán rồi, liền lấy chiếc điện thoại từ trong ngực áo ra, hai ngón tay kẹp điếu thuốc dài nhỏ, bàn tay thô ráp tùy tiện vuốt trên màn hình trơn bóng, lại cảm thấy vô vị bèn mở một mục tin tức, đọc phân tích thị trường chứng khoán gần hai mươi phút.
Hiếm khi bên cạnh yên tĩnh như vậy, hút xong một điếu, anh lại trở tay lấy bao thuốc lá ra, đứng im cúi đầu, đúng lúc có hai bóng người một cao một thấp từ con đường mòn đằng kia chậm rãi đi tới.
Ánh trăng trong trẻo, núi rừng vắng vẻ thoáng đãng, tay trái Y Đường dắt một cậu bé bốn năm tuổi, tay phải xách thùng nước bằng nhựa, trên ngực còn địu một nhóc con.
Hai ngày trước cháy rừng ảnh hưởng đến đường ống cấp nước, không có nước máy để dùng, cô nấu cơm tối được một nửa mới nhớ ra phải pha sữa cho hai cậu nhóc, ngoài thôn có giếng nước khoan, nhưng nếu tự cô đi múc nước thì lại không có ai chăm sóc hai đứa bé, đắn đo lưỡng lự một lúc, cô đành phải dẫn cả hai cùng mình ra ngoài.
Cậu bé trong ngực đang ngủ, cậu bé đang dắt tay thì cầm chiếc đèn pin nặng trịch. Trong núi sâu cũng không có đèn đường, chỉ có thể dựa vào vật dụng tự mình mang theo để chiếu sáng.
Đèn pin cũ tiếp điện không tốt, lúc sáng lúc tối.
“Cô ơi, cô nhìn này, có giống quỷ không?”
Cậu bé bốn năm tuổi đang độ tuổi tinh nghịch, chiếu đèn pin từ cằm chiếu lên. Y Hạo lè lưỡi, sắc mặt u tối xanh lét, mắt trợn ngược.
Trước mắt Y Đường tối lại, quay đầu vừa sợ vừa cười: “Tiểu Hạo, nhìn đường.”
Nghe vậy, cậu nhóc vội vàng buông đèn pin xuống, soi sáng đường đá lại lần nữa. Chùm sáng vừa di chuyển, ánh sáng chói mắt chợt lóe lên trước mặt Y Đường…
Đúng lúc Tống Diễn ngẩng đầu.
Cách con đường rộng sáu mét, anh ngẩn ngơ, sống lưng lập tức cứng đờ.