Chương
Editor: Thanh Mạn
Là Tụng Tụng? Hay là Tống Tụng?[]
[] Vì chữ Tụng (颂) đồng âm với chữ Tống (宋) nên Tống Diễn không biết chính xác Tụng Tụng tên gì.
Tống Diễn nheo mắt lập tức ném túi chườm nước đá trong tay, sải bước vào phòng ngủ của người phụ nữ. Y Đường nằm giữa chiếc giường màu sắc ấm áp, cô nhắm hai mắt, rèm mi dày đen nhánh không động đậy. Tống Diễn đứng bên giường vén chiếc chăn mềm đang đắp trên người cô ra.
Thoáng chốc một hình ảnh xinh đẹp yêu kiều đập vào mắt. Y Đường bị sốt nên khó chịu, khi ngủ chỉ mặc một chiếc váy ngủ màu hồng nhạt mỏng tang, không có chăn che chắn, chất vải tơ tằm trong suốt phác họa nên dáng người uyển chuyển như ẩn như hiện.
Mái tóc đen tựa thác đổ tùy ý xõa giữa giường trắng, nửa khuôn mặt xinh đẹp vùi vào trong chiếc gối mềm mại, xương quai xanh quyến rũ lộ ra ngoài, dưới làn váy ngắn còn lộ ra cặp đùi thon dài trắng nõn.
Tống Diễn nhìn thấy cảnh ấy thì cổ họng lập tức khô nóng.
Anh giữ chặt cổ tay Y Đường, cánh tay mạnh mẽ kéo người phụ nữ trên giường vào ngực mình. Khoang bụng như bốc hỏa, anh dùng hai cánh ta rắn chắc giam chặt vòng eo gầy chưa đầy một nắm tay của Y Đường lại, chốc lát lại vén mái tóc mềm mại xõa tung trên vai cô rồi mạnh mẽ cắn vào cần cổ tinh tế trắng muốt.
"Hừm..."
Y Đường bị đau mà chống cự trong cơn mơ.
"Đừng...Đừng làm loạn, đau quá..."
Trong nhà không có ai khác, Y Đường nửa mê nửa tỉnh theo bản năng nghĩ rằng Tụng Tụng đang đùa nghịch. Nhưng khi ý thức chậm rãi quay về thì cô mới thầm nghĩ không đúng. Y Đường chợt mở mắt, một khuôn mặt tuấn tú đập vào tầm mắt. Sau khi nhìn thấy rõ người đàn ông trước mặt, lưỡi cô như cứng lại kinh ngạc không thốt nên lời.
"..."
Anh ấy...
Tống Diễn?
Sao Tống Diễn lại xuất hiện trong nhà cô?
Tống Diễn nhíu mày đột nhiên mỉm cười, hai tay anh giữ chặt gáy Y Đường mạnh mẽ áp mặt cô vào lồng ngực mình rồi cúi đầu nhìn đứa trẻ đang nằm trên thảm.
"Tụng Tụng, con đi ra ngoài trước đi."
"Bộ ơi..."
"Bố và mẹ có lời cần phải nói."
"..." Y Đường ghé trong ngực Tống Diễn thầm nghĩ thôi xong rồi. Cô ảo não nhắm chặt mắt, đôi tay trắng nõn đan vào nhau, hàm răng cắn chặt khớp xương ngón trỏ tay phải.
Nguy rồi, bố...mẹ...Mấy ngày nay cô đã vắt óc để không cho Tống Diễn và Tụng Tụng gặp nhau, ấy vậy mà mới chỉ qua một buổi chiều, mọi suy nghĩ của cô đều sụp đổ trong nháy mắt.
"Tống Diễn, tôi..."
"Em chờ chút hãy nói, tôi mang con ra ngoài trước đã."
Cô vừa cất lời thì Tống Diễn đã cắt ngang, con vẫn còn nhỏ, anh không muốn để cho thằng bé nghe thấy tranh chấp của anh và cô. Nói xong, Tống Diễn lùi về phía sau, anh buông cơ thể Y Đường ra rồi khom lưng nhấc nhóc con đang nằm lên bả vai.
"Bộ ơi, không đi đâu..."
Tụng Tụng nhoài người trên bờ vai Tống Diễn, nũng nịu cọ vào cổ anh không đồng ý đi. Hai bàn tay bé nhỏ mềm mại cầm quả bóng cam, chiếc đuôi Pikachu sau lưng khẽ đong đưa.
"Con về phòng chơi một chút, hôm khác bố sẽ dạy con chơi xoay bóng nhé."
"Oa! Oa!..."
Giọng điệu sùng bái và hưng phấn lại vang lên, Tụng Tụng vội vàng ném quả bóng trong tay đi rồi tiến lại hôn Tống Diễn một cái thật kêu. Tống Diễn cười khẽ một tiếng, đứa trẻ ngốc nghếch đã bị mua chuộc dễ dàng như vậy. Anh lại quay đầu liếc nhìn người phụ nữ sau lưng.
Y Đường giật mình lo lắng nhìn bóng dáng của anh và Tụng Tụng, hai mắt ngơ ngác dường như hàm chứa nỗi king sợ.
Tống Diễn giải quyết xong Tụng Tụng mới xoay người quay lại phòng Y Đường. Trong căn phòng ngủ ấm áp, Y Đường không dám dậy thay quần áo nên ôm chăn ngồi ở mép giường.
Trở tay lại, đóng cửa.
Tống Diễn khóa trái cửa lại, trong nháy mắt căn phòng trở thành một không gian kín mít. Anh tiến lên một bước, Y Đường liền lùi về sau một chút,anh bước thêm bước nữa, cô lại lùi lại sau thêm chút nữa. Khi khoảng cách của hai người chỉ còn lại hai ba mét, Tống Diễn dừng bước bỏ một tay vào túi quần, đứng nguyên tại chỗ lạnh nhạt hỏi: "Em sợ cái gì?"
Cô cảm thấy anh sẽ ăn thịt cô chắc? Chẳng lẽ trước đây chưa từng ăn?
"..." Y Đường thẹn thùng nhẹ nhàng cụp mắt.
"Anh... Sao anh lại ở nhà tôi?"
"Tụng Tụng cho tôi vào."
Vừa nói, Tống Diễn vừa ngồi xuống chỗ trống ở cuối giường, đôi chân thon dài vắt chéo, nửa người trên hơi nghiêng về phía trước, khuỷu tay chống lên đầu gối. Căn phòng chợt yên tĩnh trong giây lát, hai người đều đang nghiên cứu tìm từ diễn đạt. Đủ loại chuyện dở khóc dở cười hai ngày nay nảy lên trong đầu khiến tâm trạng Tống Diễn phiền muộn, anh cúi đầu đưa tay vào ngực áo lấy hộp thuốc lá rồi tiện tay đốt một điếu.
Bệnh cảm mạo của Y Đường vẫn chưa khỏi hẳn, vậy nên khi mùi khói thuốc xộc tới, cô không nhịn được mà ho khan. Tống Diễn thoáng liếc mắt qua mới nhận ra, anh vội nhân khi vừa châm lửa mà dụi tắt đi. Trên tủ đầu giường Y Dường vẫn còn cốc nước trắng mà cô uống thuốc còn thừa, anh đứng dậy đưa tới trước mặt cô. Y Đường ho đến đỏ bừng cả mặt, cô vội vàng đón lấy uống vài ngụm.
Mãi lâu sau, tiếng ho khan mới dần ngớt, cô cầm cốc nước khẽ đặt lên tủ đầu giường. Tống Diễn ngồi cạnh nhìn toàn bộ những cử chỉ của cô không hề chớp mắt. Thấy trên khóe môi cô vẫn còn vương vài giọt nước, anh kéo tay áo vest xuống giơ cổ tay lên nhẹ nhàng giúp cô lau đi.
... Lòng bàn tay lành lạnh thô ráp của người đàn ông vuốt ve làn da mịn màng mang đến sự tê dại.
"..."
Y Đường nín thở, đột nhiên cô nhấc chăn lên che lấy đầu mình. Tống Diễn nhíu mày cười giễu, cô có biết rằng dáng vẻ của cô bây giờ không khác gì con ốc sên rụt đầu vào vỏ không.
"Sao vậy? Không giả vờ như không quen biết tôi nữa à?"
Thông minh lắm, biết trốn anh rồi sao?
Y Đường được chăn che lại, hai gò má ửng đỏ nóng lên. "Tôi... Tôi có giả vờ tốt hơn nữa thì anh cũng nhận ra rồi!"
Mấy ngày nay chỉ có mình cô diễn kịch, diễn đến nỗi nhanh chóng hỏng bét luôn. Nội tâm người đàn ông này vừa nham hiểm vừa xấu xa lại thông minh đến vậy, Y Đường biết sợ nên cô tước vũ khí đầu hàng, kĩ thuật diễn của cô đã không bằng anh rồi vậy thì không cần diễn nữa.
"Thân phận của Tụng Tụng anh đã biết cả rồi à?"
Cách một lớp chăn bông, Y Đường buồn bực hỏi.
Hừ. Dáng vẻ nhóc con ấy giống hệt anh, lại còn mở miệng là gọi bố mẹ. Tống Diễn nghiêng người sang ngồi cạnh cô, tựa lưng vào đầu giường, một chân anh duỗi thẳng nhẹ đặt ở mép giường. "Em cảm thấy thế nào? Tôi có tai có mắt chẳng lẽ lại không nhận ra con trai của chính mình ư?"
Cho dù anh mù thật thì đạo lý máu mủ tình thâm cũng không thể nào chối cãi được.
Người cố tình tìm hiểu sở thích của Tụng Tụng sẽ thấy dường như nhóc con này không thể rời bóng khỏi tay, mà trùng hợp thời đi học Tống Diễn lại xuất thân từ vận động viên bóng rổ. Đôi lúc, người ta không thể phủ nhận sự kì diệu của gen di truyền.
Vừa nói Tống Diễn vừa quay đầu chầm chậm kéo chiếc chăn trên đầu Y Đường. Không còn vật che chắn nỗi ngượng ngùng, hai người bốn mắt đối nhau nhìn đối phương chăm chú.
Phút chốc, Y Đường mím môi dè dặt nhìn ra chỗ khác. Không sai, chuyện khác có lẽ cô có thể phủ nhận, nhưng chuyện này cô không có cách nào để nói dối cả, cha con họ quá giống nhau, đây cũng chính là lý do khiến cô phải trăm phương ngàn kế không để cho Tống Diễn và Tụng Tụng gặp mặt. Mà lần trước ở Kỳ Sơn sỡ dĩ cô có thể nhận ra Tống Diễn trong ánh sáng tối mờ cũng bởi ngũ quan của anh và Tụng Tụng thật sự giống nhau như đúc.
"Tống Diễn, đúng, Tụng Tụng là con của anh, tôi cũng thừa nhận lần trước ở Kỳ Sơn tôi vờ như không quen anh, không nói cho anh biết sự tồn tại của Tụng Tụng là tôi không đúng, nhưng... nhưng..."
"Nhưng nhị cái gì?"
Tống Diễn thấy Y Đường muốn nói lại thôi.
"Nhưng mà..." Y Đường cắn môi, hai cánh tay nắm chặt lấy ga giường trắng. "Tôi không biết vì sao anh lại xuất hiện, cũng không biết vì sao anh lại quấn quýt lấy tôi không buông như vậy... Tôi biết anh không phải là một người bình thường, anh có bối cảnh gia đình rất xuất sắc. Nhưng... Nhưng tôi muốn nói rằng chúng ta không phải người chung một đường."
Tống Diễn im lặng trong nháy mắt, Y Đường lại tiếp tục nói.
"Hai năm nay cuộc sống của tôi và Tụng Tụng rất yên ổn, thằng bé rất ngoan, rất hiểu chuyện, chúng tôi sống rất hạnh phúc. Mặc dù có lúc sức khỏe tôi không tốt lắm, nó sẽ náo loạn ầm ĩ, nhưng chỉ cần nhìn thấy con, tôi vẫn sẽ rất vui. Tôi biết anh là kẻ có tiền, nhưng tôi không phải là người xem tiền quan trọng đến vậy, tôi không có cảm giác gì với anh cả, tôi không hy vọng sau này Tụng Tụng sẽ bị cuốn vào trong cuộc tranh chấp quyền lợi khó hiểu nào cả, nó sẽ sống tốt hơn trong một gia đình bình thường, tôi mong anh có thể kịp thời buông tay, đừng làm náo loạn đến cuộc sống sau này của chúng tôi nữa."
"..."
Vài lời nói đã rũ bỏ sạch sẽ, phân chia rạch ròi quan hệ của hai người.
Tống Diễn chau mày suy tư, anh dùng lòng bàn tay thôi ráp nhẹ nhàng vuốt vết sẹo trên lông mày trái. "Em cảm thấy tôi đến là để cướp đoạt con với em?" Đầu óc người phụ nữ này không phải có vấn đề rồi chứ?
"Không phải vậy thì là gì?" Y Đường hỏi lại.
"Mẹ kiếp chứ, là tôi thích em." Tống Diễn hùng hồn trả lời. Năm đó vì bảo vệ cô mà anh đã phải chịu một vết thương trên mặt.
"..." Y Đường lập tức đỏ mặt, cô chớp chớp mắt. Mặc dù trước đó cô đã đoán được, lại nghe Lý Mộ cũng từng nhắc nhở cô, nhưng cảm giác chính tai nghe thấy vẫn khiến nội tâm cô tê dại.
Cô vội cúi đầu xuống, hai gò má nhuộm đầy màu hoa đào xinh đẹp, đột nhiên nói chuyện trở nên cà lăm. "Anh... Anh... Anh thích tôi gì chứ... Chúng...Chúng ta từ đầu đến cuối mới chỉ gặp nhau cùng lắm năm lần, lần nào cũng nói chuyện chưa đến hai mươi câu... Tôi... Tôi hoàn toàn không biết rõ anh!"
"Em quan tâm tôi thích em cái mẹ gì!"
Tống Diễn trừng mắt nhìn cô hỏi ngược lại.
"..." Một câu nói đã dập tắt câu hỏi của Y Đường. Cô căn môi tức giận che mặt.
Tống Diễn không nuông chiều cô, một tay kéo chiếc chăn trên đầu cô xuống. "Y Đường, tôi nói lại lần cuối cùng, hoặc là kết hôn với tôi, hoặc là gặp nhau trên tòa, dù em có lấy tôi hay không thì tôi cũng quyết định cưới rồi!"
Y Đường: "..."
Kịch nhỏ:
Y Đường: Tính tình hung bạo như vậy, anh nghĩ anh là ai chứ?
Tống Diễn: Anh là bố của con trai em!
Y Đường: (Cạn lời...) Tức chết mất!
Mạn Mạn: Có ai tỏ tình kiểu cục súc như anh không vậy Tống Diễn?