Chương
Editor: Thanh Mạn
Đêm hôm đó, Y Đường không biết mình đã về nhà bằng cách nào.
Nụ hôn hôm đấy trong phòng bệnh khiến cả đêm cô không ngủ yên. Xúc cảm ấy vừa ướt át vừa ấm áp, nhẹ nhàng mà tê dại, sau khi về nhà, cô nằm trên giường lật qua lật lại nhưng trước mắt chỉ toàn gương mặt của Tống Diễn.
Vừa sáng tinh mơ hôm sau cô đã bị hai đứa nhóc gọi dậy để thu dọn đồ đạc, đầu óc cô vẫn còn trong tình trạng mơ mơ màng màng, lúc sau mới hoảng hốt nhớ ra kì nghỉ của Tiểu Hạo đã kết thúc, sang nay phải đi nhà trẻ.
“Cô ơi, cô chưa đổi giày!”
Đi đến đầu cầu thang Tiểu Hạo mới kinh ngạc nhìn Y Đường. Y Đường ngơ ngác cúi đầu mới phát hiện mình vẫn đang đi dép bông ở nhà.
“Đợi cô một phút.”
Vừa xấu hổ vừa quẫn bách, đã lâu rồi cô không bị nhiều cảm xúc xâm chiếm đến vậy. Y Đường nhanh chóng mở cửa, đi giày rồi lại khóa cửa lại.
Ban ngày khi Tụng Tụng thức đều không rời cô nửa bước, Y Đường mang theo Tụng Tụng đưa Tiểu Hạo đi học, trên đường về cô lại vào siêu thị mẹ và bé mua ít đồ dùng ăn uống của trẻ con.
Cô cúi đầu thoáng nhìn đồng hồ, bây giờ mới chỉ hơn chín giờ. Tống Diễn nói muốn gặp Tụng Tụng, thực ra chuyện này không gấp, có điều từ hôm ở Kỳ Sơn về cũng đã mấy ngày, khối rễ tử đàn cô mang về vẫn chưa được xử lý. Giá khối gỗ đó không hề ít, nếu cứ để vậy mãi Y Đường sợ nó sẽ bị thời tiết mưa dầm liên miên gần đây làm hỏng mất.
“Tụng Tụng, chúng ta đến bệnh viện luôn, đi sớm về sớm để mẹ còn làm việc.”
Sau khi sắp xếp lại mấy túi mua sắm trong siêu thị, Y Đường xoa xoa đầu Tụng Tụng rồi thả bé vào xe đẩy.
“Dạ…”
Nhóc con nằm trong chiếc xe trẻ em màu xanh đậm rộng lớn dễ chịu, bé trở mình trên tấm nệm lim dim đôi mắt, miệng hơi hé rồi ngáp dài.
Đã lâu rồi Tụng Tụng không dậy sớm như thế… Thằng bé ham ngủ đến mức chỉ cần vừa dính gối là có thể ngủ say gọi thế nào cũng không dậy. Trong tấm nệm vẫn còn quả bóng da mới tinh, bé dùng hai chân đè lên giữ thật chặt.
Đây không phải quả bóng ở nhà mà là quả hôm qua ông bà ngoại Tiểu Hạo mang đến. Hiếm khi hai ông bà ấy lại có lòng cho Tiểu Hạo quà, Y Đường vô cùng bất ngờ, đương nhiên cũng hi vọng có thể giữ gìn cẩn thận.
“Tụng Tụng, con dịch chân ra một chút, mẹ cầm quả bóng lên để con nằm thoải mái hơn.”
Cô cúi người đẩy bắp chân ngắn cũn của bé ra, để quả bóng bên cạnh chắc hẳn cũng không ngủ ngon được. Đột nhiên cảm giác được quá bóng bị lấy đi, Tụng Tụng lập tức tỉnh ngủ, bé chớp chớp hàng mi dày vội vàng ngồi dậy…
“Không, không…”
Nhóc con vươn hai tay nhỏ ra vung vẩy, lo lắng nhìn Y Đường. Y Đường chép miệng. Đứa nhỏ này… nhìn mức độ nó say mê với bóng, nếu nói nó không phải con ruột Tống Diễn chắc sẽ chẳng có ai tin…
Sáng mùa thu se se lạnh, vốn dĩ xe đẩy đặt trên lối cho người đi bộ, Y Đường kéo cách xa một chút để không ảnh hưởng đến người đi đường. Dưới tán cây ngô đồng mùa thu, cô vuốt làn váy mềm mại rồi ngồi xổm xuống nhẹ nhàng đắp lại chăn trên người Tụng Tụng.
“Tụng Tụng, đây không phải là bóng của con, sáng nay ra ngoài mẹ cầm nhầm, đây là bóng của anh Tiểu Hạo.”
Tụng Tụng còn nhỏ, tính cách lại nghịch ngợm không biết giữ gìn đồ chơi. Đồ của Tiểu Hạo một khi rơi vào tay bé thì hầu như chỉ trong vòng buổi sáng sẽ hỏng. Cái này dù sao cũng là ông bà ngoại thằng bé tặng mà. Con ngoan, đồ chơi trong nhà rất nhiều, con đừng giữ cái này nữa.
“Đợi đến khi về nhà rồi con lại chơi tiếp được không nào?”
“…” Tụng Tụng không nói gì, hai bàn tay bé nhỏ siết chặt vào nhau, bé mếu máo uất ức nhìn Y Đường.
“Mẹ…”
“Không được làm nũng.”
Y Đường lập tức nghiêm túc, cô nhẹ bóp má cậu bé nhẹ nhàng lắc lư: “Nam tử hán đại trượng phu, sau này con còn phải đội trời đạp đất, sao có thể dựa vào làm nũng mỗi ngày mà sống được.” Chỉ là một quả bóng mà thôi, không thể xem là chuyện lớn được, đâu đáng để nó bày vẻ mặt đáng thương nhìn cô.
Nói xong, Y Đường không chiều theo mong muốn của Tụng Tụng, cô đặt cố định quả bóng da vào giá để đồ phía dưới ghế ngồi rồi đứng lên mở khóa xe đẩy Tụng Tụng về hướng bệnh viện Tống Diễn.
Tụng Tụng ngơ ngác nhìn Y Đường, cậu bé tủi thân méo xệch khóe miệng, hai mắt rưng rưng. Trong lòng Y Đường cũng rất khó chịu nhưng trẻ con không thể nuông chiều mãi được. “Tụng Tụng, chúng ta phải biết sống đủ mới là an vui.”
“Mẹ…”
“Sau này con sẽ hiểu thỏa mãn trong mọi hoàn cảnh là gì.”
“Bóng…”
Nhóc con này vẫn còn lưu luyến quả bóng, cả đường đi không ngừng mè nhèo, Y Đường mắt điếc tai ngơ làm như không nghe thấy nhanh chân đi về phía trước. Lúc đến bệnh viện đã gần chín rưỡi, cô cố ý hỏi y tá trực ban, Tống Diễn đã dậy, vết thương trên người cũng đỡ hơn hôm qua một chút, nhưng vì tối qua cử động mạnh ảnh hưởng đến miệng vết thương nên muốn ra viện thì nhanh nhất cũng phải một tuần nữa.
“Sao vậy? Mâu thuẫn gì à?”
Trong phòng bệnh VIP, Tống Diễn đang nằm gối đầu lên cánh tay xem tin tức,vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy người phụ nữ ôm một nhóc con bụ bẫm đến. Y Đường gửi xe đẩy ở dưới quầy tiếp tân, cô cau mày trông vẻ mặt không vui lắm, nhóc con nằm sấp trong lòng cô nằm im không nhúc nhích. Dường như hai người vừa cãi nhau.
“…”
Y Đường hơi đỏ mặt, cô rảo nhanh bước chân rồi đặt Tụng Tụng xuống ghế sa lon phía dưới cửa sổ. Cô không hề giận, chỉ là Tụng Tụng càng ngày càng lớn, cô bế quá nặng nên vẻ mặt mới không tốt lắm.
Y Đường đứng dậy đấm bóp cánh tay tê mỏi.
“Không… không có mâu thuẩn gì cả. Nó muốn chơi bóng của Tiểu Hạo nhưng tôi không cho thôi.”
Cô quay đầu thoáng nhìn Tống Diễn, đuôi lông mày anh khẽ nhếch, anh ngồi thẳng lưng rồi đặt cuốn tạp chí kinh tế sang bên cạnh.
Xem ra đúng là tâm trạng nhóc con này không tốt lắm, Y Đường đặt nó nằm thế nào thì nằm vậy, mặt úp sấp vào sô pha, miệng cắn chặt nắm tay, co chân nằm cuộn tròn như cái kén.
Chỉ là một quả bóng thôi mà…
Nhóc con này còn bé mà tính cách đã nóng nảy như vậy, không biết là giống anh hay giống cô nữa.
Tống Diễn nghiêm nghị: “Tụng Tụng, đứng dậy!”
“…”
Nhóc con nghe tiếng lập tức nhảy từ trên sô pha xuống, xỏ đôi giày hình con hổ hoạt hình rồi chạy nhanh về phía Tống Diễn.
“Bộ ơi…”
Dáng người thằng bé thấp nhỏ nên chỉ đứng đến mép giường, nhóc con nhón chân lên rồi dùng bàn tay trắng nhỏ xíu níu chặt lấy ống quần Tống Diễn. Lúc nói chuyện, giọng nói vừa mềm mại vừa yếu đuối, bé khẽ chớp hàng mi ướt đẫm nước mắt nức nở như thể gặp phải chuyện gì vô cùng uất ức.
“Mẹ không cho Tụng Tụng…. Mẹ không thương Tụng Tụng…”
“….”
Căn phòng lập tức yên tĩnh, Y Đường nháy nháy mắt đứng ngây ngẩn một chỗ cả buổi.
Đây là tiết mục kẻ ác lại đi kiện cáo trước à?
Y Đường cắn môi tức giận nắm chặt vạt váy mềm mại: “Con có biết như thế là hư không Tụng Tụng?”
Rõ ràng cô đã hết lời giảng giải lý lẽ cho nó rồi, nó cũng không phải không hiểu gì, vậy mà giờ lại nói với Tống Diễn cô không thương nó? Nó có biết cô mang thai nó chín tháng mười ngày, cẩn thận chăm sóc nâng trên tay sợ ngã ngậm trong miệng sợ tan. Nhưng nó thì hay rồi, vừa gặp Tống Diễn cùng lắm được hai ba lần đã không e dè cáo trạng cô với anh rồi.
Thằng nhóc ăn cây táo rào cây sung, vong ân bội nghĩa!
Y Đường đang sắp phát cáu thì Tống Diễn lại nhíu mày dùng một tay xách cổ áo Tụng Tụng lên gần mình: “Tụng Tụng, không được khóc.”
Con trai phải ra dáng con trai, ngay trước mặt anh mà lại nói vợ tương lai của anh, cũng là mẹ ruột của nó, cái này có thích hợp không?
“…”
Tống Diễn nâng Tụng Tụng bằng một tay giữa không trung. Thấy Tụng Tụng cách mặt đất hơn một mét, lỡ bị rơi hẳn sẽ rất đau, Y Đường giật mình bước nhanh đến đón lại chợt nghe thấy tiếng la hăng hái.
“Bộ! Bộ! Nâng cao nữa lên!”
“…”
Tụng Tụng nín khóc mỉm cười, bé lơ lưng đá đạp lung tung rất vui vẻ. Y Đường thở dài nhẹ nhõm, trẻ con là vậy, gặp được chuyện vui sẽ lập tức quên ngay chuyện buồn trước đó.
Tống Diễn bật cười trở tay ném bé lên giường, tay anh còn chưa khỏi, ai mà xách nó chơi mãi được.
Y Đường sợ ném đau con nên định khom người bế, vừa đụng vào ngực thằng bé đã cười khanh khách như không có chuyện gì, cô sắp ôm Tụng Tụng đi thì Tống Diễn giữ cô lại.
“Gọi là bố, không phải bộ.”
Anh muốn sửa phát âm cho nhóc con.
Cách xưng hô này vừa gặp mặt anh đã không nghe lọt tai được, bộ là cái gì?
Tụng Tụng nháy mắt như hiểu như không, “Bộ?”
Bé nhìn khẩu hình Tống Diễn cố gắng học theo, nhưng phát âm ra lại vẫn là bộ. Tống Diễn hơi mất kiên nhẫn, anh nói chậm lại: “Bố”.
“Bộ?”
“Bố!”
“Bộ!”
“…” Trong lòng Y Đường cũng băn khoăn, thời gian Tụng Tụng biết nói cũng phải ngắn, ngay cả mấy từ như “cho”, “bóng” cũng biết dùng, duy chỉ có từ “bố” là không biết gọi.
“Tụng Tụng, mẹ bảo con nhé, người trước mặt này là bố ruột của con, không bắt con học từ cũng không phải để chơi vui, chỉ cần con biết đây là bố con là được.”
Tụng Tụng ồ lên một cái, giọng nói kéo thật dài rồi gãi đầu mấy cái. Hai khuôn mặt mong chờ lộ ra vẻ mặt niềm nở tha thiết nhìn bé.
Nhóc con cười hì hì: “Bộ?”
“…”
Không cứu nổi rồi.