Tháng năm .
Trong phòng riêng tại một quán trà ở thành phố Hàng Châu.
Năm người cùng đi vào trong phòng, chỉ có Trương Siêu cách họ xa hơn một chút, nét mặt gượng gạo, vì mặc dù những người bên cạnh ra sức khuyên can, Chu Vĩ không nổi giận với anh ta nữa, nhưng thái độ rất không thiện cảm.
Chu Vĩ phàn nàn: "Từ lúc biết cậu Giang mắc căn bệnh này, ối trời, lần nào gặp mặt tôi cũng phải cai thuốc lá, Giang Dương, cậu mau khỏi đi nhé."
Giang Dương cười nói: "Tôi không sao, anh cứ hút đi, ngửi khói thuốc của anh bao nhiêu năm nay, anh không hút, tôi lại thấy không quen."
Bỗng nhiên, Chu Vĩ sầm mặt, cúi đầu bảo: "Nếu cậu không phải gián tiếp hút thuốc lá từ tôi mười năm nay, chắc là..."
Giang Dương vội an ủi: "Đừng nói thế, đấy là số rồi, anh hút thuốc có sao đâu, chẳng qua là số tôi không may thôi."
Chu Vĩ ngồi đó than ngắn thở dài, ngón tay làm động tác như thể hút thuốc, rồi lại liên tục nắm chặt nắm đấm.
Giang Dương vội chuyển chủ đề: "Nói xem tình hình anh điều tra Cát Lệ thế nào rồi, tuần sau tôi lại phải làm hoá trị, hi vọng sẽ nhận được tin tốt."
"Cát Lệ ấy hả..." Chu Vĩ cau mày lại.
"Không điều tra ra cô ấy sao?"
Chu Vĩ lắc đầu: "Điều tra ra rồi, cô ấy... cô ấy ở bệnh viện tâm thần."
"Cô ấy đã phát điên từ mười năm trước."
Giang Dương nghiêm nghị hỏi: "Sao lại điên?"
"Cô ấy... trước khi Hầu Quý Bình thôi dạy, cô ấy đã bỏ học, nguyên nhân bỏ học là vì... cô ấy đã có bầu, về nhà sinh con."
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Chu Vĩ liếm môi, nói tiếp: "Cô ấy sinh được một bé trai, tôi hỏi được là sau này đứa bé đó đã bị bán cho nhà Nhạc Quân, là ông bà cô ấy đem bán, sau đó, cũng không biết là do con mình bị đem bán, hay là do còn quá nhỏ tuổi đã sinh con, không chịu nổi những lời xì xầm đàm tiếu, cô ấy đã phát điên, bị đưa vào bệnh viện tâm thần, mấy năm sau ông bà cô ấy cũng lần lượt qua đời. Bây giờ cô ấy vẫn ở trong bệnh viện tâm thần."
Giang Dương từ từ mở to mắt: "Lần đầu tiên chúng ta tìm ra Đinh Xuân Muội và Nhạc Quân, Đinh Xuân Muội có một đứa con, anh còn nhớ chứ?"
Chu Vĩ gật đầu: "Chính là đứa bé đó, bây giờ nó học ở một trường tư thục rất đắt ở thành phố Hàng Châu, ngày nào Nhạc Quân cũng lái xe ô tô đưa đón nó, nó gọi Nhạc Quân là anh."
"Nhạc Quân? Hắn lấy đâu ra tiền cho thằng bé học ở một trường tiểu học danh giá?"
"Đứa bé không phải là con của Nhạc Quân, chiếc ô tô mà hắn lái là của tập đoàn Ca Ân, ở một căn biệt thự liền kề trong khu Tân Giang, mọi khoản tiêu pha chắc là do Tôn Hồng Vận chi trả."
Giang Dương đanh giọng hỏi: "Đứa bé là con của Tôn Hồng Vận?"
Chu Vĩ lắc đầu: "Không phải."
"Thế thì là con ai?"
"Cậu còn nhớ không, đứa bé đó mang họ Hạ."
Giang Dương ngớ ra, một lúc lâu sau, chậm rãi hỏi: "Đứa bé là con của Hạ Lập Bình?"
Chu Vĩ từ từ gật đầu: "Bây giờ là phó trưởng ban Tổ chức."
"Anh có chứng cứ không?" Giang Dương có vẻ sốt ruột.
"Không có." Chu Vĩ lắc đầu vẻ bất lực rồi nói tiếp, "Tôi ở đồn công an, điều tra một người rất tiện. Tôi đã nhanh chóng điều tra ra chuyện Cát Lệ bị nhốt ở bệnh viện tâm thần, khi hỏi thăm dân làng vùng đó, không ngờ lại biết được rằng cô ấy sinh con từ lúc còn rất nhỏ, đứa bé bị bán cho nhà Nhạc Quân, thời gian đăng kí nhận nuôi đứa bé họ Hạ của nhà Nhạc Quân hoàn toàn trùng khớp với thời gian mua đứa con của Cát Lệ. Sau nhiều lần hỏi thăm, điều tra ở cả thành phố Kim Hoa và thành phố Hàng Châu, cuối cùng đã tìm thấy đứa bé đó, tôi cũng đã đến bệnh viện tâm thần, hỏi thông tin từ bác sĩ thì được biết, toàn bộ chi phí của Cát Lệ ở đó đều do Hồ Nhất Lãng chi trả. Cứ vài tháng đứa bé lại được đưa đến bệnh viện tâm thần để thăm Cát Lệ, bình thường thì sống ở thành phố Hàng Châu. Tôi còn theo dõi và phát hiện thấy Hạ Lập Bình thường xuyên đến gặp đứa bé vào cuối tuần, đưa nó đi chơi, Hạ Lập Bình có gia đình riêng, có một đứa con gái đã trưởng thành, chắc là ông ta rất coi trọng đứa con trai này, cho nên mới mạo hiểm đến gặp nó, mặc dù có khả năng bị người ta biết là có con riêng. Nhưng tất cả những chuyện này đều là do tôi điều tra, không có bất cứ chứng cứ nào."
Lúc này, Lí Tĩnh bỗng lên tiếng: "Đứa bé được làm thủ tục nhận con nuôi vào thời gian nào?"
"Tháng năm , khi đứa bé khoảng năm tháng tuổi." Chu Vĩ đáp.
Lí Tĩnh suy nghĩ giây lát rồi nói: "Kể cả là tính từ tháng năm , trừ ngược đi chín tháng, coi như là thời gian Cát Lệ mang bầu, lúc đó cô ấy đã đủ mười bốn tuổi chưa?"
Chu Vĩ lắc đầu: "Chưa."
Lí Tĩnh mừng rỡ nói: "Đấy chính là chứng cứ! Cát Lệ vẫn còn sống, bị nhốt ở bệnh viện tâm thần, bên đồn các anh chắc chắn có thể lấy được thông tin hộ khẩu của Cát Lệ, chỉ cần lấy máu của đứa bé, của Cát Lệ và Hạ Lập Bình làm giám định con đẻ, không phải là có thể chứng minh được đứa bé đó là con của Hạ Lập Bình và Cát Lệ hay sao? Lúc có bầu, Cát Lệ chưa đủ mười bốn tuổi, thì năm đó hành vi của Hạ Lập Bình là cưỡng bức, đấy chính là chứng cứ trực tiếp! Không cần tìm bất cứ nhân chứng vật chứng nào khác, chỉ cần một chứng cứ này, Hạ Lập Bình làm sao thoát được trách nhiệm hình sự, đúng không? Về mặt pháp lí, tôi nói không sai chứ?"
Cô một lần nữa tìm kiếm sự ủng hộ từ sắc mặt của mọi người, nhưng phát hiện thấy không ai phản hồi.
Một lúc sau, chồng cô, Trương Siêu chậm rãi lên tiếng: "Em nói rất đúng, nhưng, không thể thực hiện được."
"Tại sao?" Lí Tĩnh không hiểu.
"Hạ Lập Bình là phó trưởng ban Tổ chức, em đi tố giác, nói là ông ta có con riêng với một phụ nữ bị thần kinh, ủy ban Kỉ luật sẽ hỏi em, chứng cứ đâu? Không có, chỉ còn cách làm giám định con đẻ. Nhưng dựa vào đâu để làm giám định con đẻ? Nếu nội dung tố giác không hề có căn cứ mà cũng phải làm giám định con đẻ, thì cho dù ai tố giác đứa bé nào đó là con riêng của một vị lãnh đạo, không nhẽ đều phải làm giám định con đẻ? Quy trình không phải là như vậy, những nội dung tố giác như thế sẽ không thể được thụ lí."
Cô nhìn nét mặt của mọi người và hiểu ra rằng những điều chồng mình nói, tất cả mọi người đều hiểu, cô rất không cam tâm nhưng không còn cách nào khác.
Chứng cứ trực tiếp ở ngay trước mắt, chứng cứ trực tiếp hoàn toàn đủ để định tội hình sự, thậm chí còn là chứng cứ trực tiếp để điều tra Hạ Lập Bình, từ đó bắt toàn bộ lũ Tôn Hồng Vận sa lưới, gần như vậy, mà không thể chạm tới.
Giống hệt như một con chó bị nhốt trong nhà kính, bãi cỏ ở ngay trước mắt, nhưng không thể thò được chân ra.
Một lúc lâu sau, Trương Siêu hít sâu một hơi rồi lại lên tiếng: "Giang Dương, việc này tạm thời gác lại đã. Cậu cứ yên tâm chữa trị, tôi làm luật sư biện hộ cho cậu, tôi giúp cậu kháng cáo lên toà án, lật lại vụ án tù oan ba năm của cậu."
Chu Vĩ không kìm được, bật ra một tiếng cười nhạt: "Đại luật sư Trương thu phí không thấp đâu, tôi và Giang Dương chả lấy đâu ra nhiều tiền thế, còn ông Trần có đồng ý mời vị đại luật sư này không, còn phải xem ý ông ấy thế nào đã. Phải biết là năm đó chính là anh đã hại Giang Dương phải vào tù, ai mà biết anh muốn gì!"
Trần Minh Chương khẽ ngăn Chu Vĩ: "Ông bớt nói vài câu có được không."
Chu Vĩ bực bội ngậm miệng lại.
"Tôi... tôi không thu phí." Trương Siêu lúng túng nói, mắt nhìn về phía vợ, nhưng vợ lại không phản ứng gì, sắc mặt anh ta chợt trở nên hiu hắt, cúi đầu nói: "Cho dù các anh đánh giá tôi thế nào, tôi... tôi muốn làm một số việc để bù đắp lại hành động tự cho là thông minh của mình năm xưa, các anh... các anh đều rất dũng cảm."
Giang Dương bình tĩnh nói: "Cảm ơn thầy Trương, có điều hiện tại em vẫn khỏe, em có thể tự kháng cáo được, em rất hiểu về quy trình, không cần phiền thầy đâu."
"Tôi..." Trương Siêu nghẹn lời.
Trần Minh Chương thở dài một tiếng, bảo: "Ý kiến của luật sư Trương rất hay, tôi quyết định thay cho cậu, trăm sự nhờ luật sư Trương, nhưng không được miễn phí hoàn toàn, những khoản cần thu phí thì vẫn cứ thu, tôi sẽ chịu trách nhiệm chi trả. Giang Dương, tuần sau làm hoá trị, cậu cứ yên tâm dưỡng bệnh, đừng lo nghĩ nữa, mấy hôm nữa tôi sẽ sắp xếp cho người đón vợ và con trai cậu đến ở tại thành phố Hàng Châu, tôi sẽ lo liệu mọi việc ổn thoả."
"Chuyện này... không được, anh đã làm nhiều quá rồi." Giang Dương cảm động nhìn Trần Minh Chương.
Trần Minh Chương xua tay cười: "Tôi chỉ bỏ ra ít tiền thôi mà, những năm qua, mọi việc cậu và ông Tuyết làm, tôi chỉ đứng một bên chứng kiến, nhưng tôi không có dũng khí ủng hộ cậu và ông ấy bằng hành động, tôi, cũng không phải là một người dũng cảm. Cậu và ông Tuyết là những người mà tự đáy lòng tôi vô cùng kính phục."