Mấy hôm tiếp theo, Hồ Nhất Lãng nhiều lần gọi điện thoại cho Giang Dương, hi vọng có thể nhanh chóng hoàn tất vụ giao dịch, lần nào Giang Dương cũng bảo bản gốc ở Bình Khang, anh vẫn đang ở trong bệnh viện, sẽ sớm về thôi, bảo đối phương cứ yên tâm.
Cho đến tận mười hôm sau, Giang Dương vẫn trả lời như vậy, Hồ Nhất Lãng không nhịn được nữa, lại gọi điện thoại đến, hỏi anh: "Cụ thể hôm nào anh có thể về Bình Khang?"
"Rất nhanh, rất nhanh thôi."
"Đừng có giở trò nữa, rốt cuộc là anh muốn thế nào?" Lần này Hồ Nhất Lãng hoàn toàn mất kiên nhẫn.
Giang Dương cũng không giả vờ nữa: "Rất tiếc, tôi đã đùa với anh, bản gốc ở chỗ tôi, có điều tôi chưa bao giờ có ý định đưa cho các anh. Đừng có quên năm xưa các anh đã gài bẫy tôi như thế nào, chẳng qua là tôi muốn chơi các anh một vố cuối cùng trong mấy tháng trước khi chết thôi."
Hồ Nhất Lãng đanh giọng giận dữ nói: "Anh không sợ chết cũng không sao, đừng có quên ở Bình Khang vẫn còn... của anh, hừ."
"Vợ cũ và con trai tôi, đúng không?"
Hồ Nhất Lãng hứ một tiếng lạnh tanh.
"Rất xin lỗi, toàn bộ cuộc nói chuyện của chúng ta, tôi đều ghi âm lại rồi, bao gồm cả đoạn vừa rồi, cho nên nếu vợ cũ và con trai tôi xảy ra chuyện gì, anh sẽ rất khó giải thích rõ ràng."
"Anh..."
"Cảm ơn hai trăm nghìn tệ của anh, còn muốn nói chuyện gì với tôi nữa không?"
Hồ Nhất Lãng biết đổi phương đang ghi âm, không thể nói nhiều, đành điên tiết ngắt điện thoại.
Giang Dương nhìn Trương Siêu và Chu Vĩ, cười bảo: "Tôi nói như vậy được không?"
Trương Siêu giơ ngón tay cái lên: "Diễn viên xuất sắc!"
Chu Vĩ hứ một tiếng rồi quay người đi.
Giang Dương không hiểu, hỏi: "Anh Tuyết, sao thế?"
Chu Vĩ liên tục nắm nắm đấm, một lúc lâu sau mới quay người lại, đôi mắt cương nghị của ông ngấn lệ: "Gọi xong cú điện thoại này, theo kế hoạch, cậu... cậu chỉ còn một tuần cuối cùng thôi." Ông nghẹn ngào, không nói được tiếp nữa.
"Đừng như thế, anh Tuyết, anh hơn năm mươi tuổi rồi, còn gì chưa từng chứng kiến đâu, đừng bắt tôi dỗ như đàn bà chứ?"
Chu Vĩ trừng mắt nhìn anh, không nhịn được bật cười.
"Hai hôm nữa, tôi còn phải đánh nhau với thầy Trương, anh phải phụ trách việc báo cảnh sát đấy, khi báo cảnh sát phải sử dụng sim điện thoại di động nặc danh, đã chuẩn bị xong chưa?" Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, anh chế nhạo, "Anh Tuyết, lúc báo cảnh sát, giọng anh phải tự nhiên vào đấy, nào, thử cho chúng tôi xem cái, lúc báo cảnh sát, anh nói thế nào."
Gương mặt sương gió của Chu Vĩ đỏ bừng: "Tôi... tôi không thử!"
"Thế thì làm thế nào đảm bảo được là anh sẽ không nói sai chứ, đọc lời thoại theo bản kế hoạch thì cứng quá, đến lúc đấy đừng có để phát sinh vấn đề ngay từ lần điều tra đầu tiên." Giang Dương trêu chọc.
"Tóm lại là tôi sẽ không làm các cậu thất vọng, nhưng tôi vẫn thấy khó chịu trong lòng! Tôi chỉ mong bây giờ một trong hai người hối hận, cậu và anh Trương, ai cũng được." Ông nhìn họ khẩn cầu, họ đều lắc đầu.
Cuộc đổi thoại như vậy đã diễn ra không biết bao nhiêu lần, lần nào cũng làm ông thất vọng.
Tất cả, đều hướng về mong muốn cuối cùng của họ, giống như đang bị kéo bởi một sức mạnh không thể dừng lại, cứ thế không ngừng tiến lên phía trước.
Tối ngày tháng , Giang Dương đánh nhau với Trương Siêu, Chu Vĩ dùng sim điện thoại di động nặc danh gọi điện thoại đến đồn công an báo án, đồn công an đã ghi lại, cử người đến nơi hoà giải. Sau khi cảnh sát ra về, Trương Siêu mô phỏng động tác thắt cổ Giang Dương đến chết, Giang Dương vừa giãy giụa vừa lấy móng tay cào rách rất nhiều da ở cổ và cánh tay của Trương Siêu. Sau khi tiễn Trương Siêu ra về, Giang Dương không rửa tay, mục đích để da trong móng tay sẽ lưu lại đến cuối cùng.
Tối ngày tháng , Giang Dương mặc áo của Trương Siêu, lái ô tô của Trương Siêu vào trong khu chung cư, anh kéo tấm chắn nắng xuống, đầu ngả ra đằng sau giấu vào khoảng tối trong xe, để camera giám sát ở khu chung cư không quay được mặt anh, vì vậy sau khi xảy ra sự việc, khi xác thực thời gian xảy ra vụ án, cảnh sát sẽ cho rằng đó là thời gian Trương Siêu vào trong khu chung cư. Sau khi trở về phòng, anh chuẩn bị một hồi, sau đó tắt đèn, cho cổ vào sợi dây thòng lọng trên thiết bị, bấm công tắc điều khiển từ xa của thiết bị, rồi vứt luôn ra ngoài cửa sổ, anh nhắm mắt lại, nghiến chặt răng, nắm chặt nắm đấm,...
Ở một chỗ cách căn phòng rất xa, sau khi nhìn ánh đèn tắt, Trần Minh Chương và Chu Vĩ đứng yên tại chỗ, đợi rất lâu rất lâu, ánh đèn không sáng lên nữa. Chu Vĩ không nói gì, quay đầu rời đi, biến mất trong màn đêm đen mù mịt. Trần Minh Chương buông một tiếng thở dài, ngồi lên chiếc xe Mercedes, lái về phía quán rượu.
Trương Siêu nằm trong khách sạn, mở mắt nhìn lên trần nhà, cứ như thế nhìn suốt một đêm.
Lí Tĩnh ở nhà, lật giở những bức ảnh Giang Dương và Trương Siêu đã chụp trong mấy tháng vừa rồi, lặng lẽ khóc.
Quách Hồng Hà ở nhà tại Bình Khang, sau khi dỗ cho con ngủ, một mình ngồi trong phòng khách, thẫn thờ xem tivi suốt cả buổi tối, cho đến lúc màn hình tivi không còn tín hiệu, cô cũng chẳng đổi kênh.
Chiều ngày tháng , sau khi uống rất nhiều rượu, Trương Siêu cố tình mặc một chiếc áo cũ bẩn khác hẳn với phong cách thường ngày, kéo chiếc va-li đựng xác Giang Dương, gọi một chiếc taxi. Khi đi qua ga tàu điện ngầm, một chiếc xe ô tô con từ đằng sau đột ngột tăng tốc, đâm vào đuôi chiếc taxi, hai bên dừng lại gọi cảnh sát đến giải quyết.
Người lái chiếc xe con là một nhân viên rất đáng tin cậy, được coi như bạn bè thân thiết trong công ti Trần Minh Chương, đối phương hoàn toàn không biết kế hoạch của họ, nhưng anh ta hứa với Trần Minh Chương, cho dù cảnh sát giao thông hay cảnh sát khác hỏi, anh ta đều sẽ nói là do mình lái xe không cẩn thận nên mới húc vào đuôi chiếc xe kia, cách nói này sẽ không gây ra bất cứ phiền hà nào.
Thế là Trương Siêu tìm được lí do hợp lí để kéo chiếc va-li rời khỏi hiện trường, đi vào ga tàu điện ngầm, trong ga tàu điện ngầm, Trần Minh Chương và Chu Vĩ đứng ở một chỗ không xa, nhìn anh ta, tâm trạng Chu Vĩ đan xen đủ loại cảm xúc phức tạp, chỉ có thể giận dữ mở to mắt nhìn, Trần Minh Chương lẳng lặng chỉ vào kính của mình, ra hiệu cho Trương Siêu lát nữa vứt kính đúng lúc, để ngoại hình của anh ta trong bức ảnh chụp sau khi bị bắt trông khác hẳn với anh ta lúc thường ngày, tránh không để nhân chứng là hai khách hàng ở Bắc Kinh phát hiện ra. Trương Siêu hướng về phía anh khẽ gật đầu, để anh yên tâm, tiếp đó bắt đầu màn biểu diễn chủ động để lộ xác chết.