Thời Vũ trèo xuống từ trên cây, nhưng hắn không chịu đi đến mái hiên của Thích Ánh Trúc.
Hắn đứng ở ngoài cửa sân cách đó bốn năm trượng, bởi vì mưa nhỏ nên hắn đội lên mũ trùm đầu. Thích Ánh Trúc giờ mới biết áo choàng của hắn còn có mũ để đội.
Thiếu niên đứng ở nơi đó dùng mũ áo trùm đầu để che mưa, dưới lông mi đang ướt dầm dề là đôi mắt đen nhánh như quả nho, gương mặt trắng nõn, cánh môi hồng nhuận. Khuôn mặt hắn trông vô tội, chỉ nhìn như vậy ai ngờ được hắn có gương mặt thuần lương lại có thể giết người như ma đâu?
Thích Ánh Trúc đứng ở cửa phòng nhìn hắn cách một màn mưa. Sự nhiệt tình của hắn trong sáng nay đã làm trái tim nàng chịu sự kinh sợ vào lúc này trở nên mềm mại hơn—— thiếu niên mang mũ choàng, có thể có ý xấu gì?
Thích Ánh Trúc gò má nóng bỏng, nỗ lực bỏ qua hình ảnh hành động của hắn làm trong chăn của nàng sáng nay. Nàng lo lắng sốt ruột, có chút sợ hắn cứ ăn vạ chỗ này của mình, giữa hai người sinh ra càng nhiều chuyện ngoài ý muốn, nàng muốn thuyết phục hắn rời đi.
Vì thế, thừa dịp ma ma đi nấu thuốc, thiếu nữ khuê tú hướng hắn vẫy tay: “Thời Vũ, ngươi lại đây.”
Đôi mắt đen nhánh của Thời Vũ nhìn nàng chằm chằm: ”Ngươi sẽ chán ghét”
Thích Ánh Trúc nhiều lần bảo đảm nói đi nói lại vài lần, Thời Vũ vốn là có chút nóng lòng muốn thử nên thân mình hắn bỗng chốc biến mất tại chỗ. Thích Ánh Trúc chưa lấy lại tinh thần thì bên cạnh nàng đã có thêm một người, khiến nàng hoảng sợ lui về sau một bước.
Thời Vũ vươn tay túm lấy nàng, hơi thở trên người hắn hòa cùng mưa gió hỗn loạn làm Thích Ánh Trúc sắc mặt trắng bệch, lập tức phát bệnh.
Nàng lập tức che miệng lại và quay mặt đi ho khan. Nàng ôm ngực lui hai bước, bình tĩnh lại trong chốc lát mới nhớ đến Thời Vũ. Nàng quay đầu lại nhìn hắn, quả nhiên chạm phải ánh mắt hắn có phần bị tổn thương.
Thời Vũ xụ mặt, không vui mà nói: ” Ngươi xem! Ta đã nói rồi mà.”
Thích Ánh Trúc trong lòng ngại ngùng, nhưng mà bệnh này của nàng chỉ hơi có tí mùi kích thích đều sẽ quấy nhiễu đến nàng.
Thích Ánh Trúc thở dài, dựa cửa sổ ngồi xuống.
Mới im lặng được một lúc, Thời Vũ liền không chịu được cô đơn mà cọ lại đây, tới gần nàng: “Ngươi đau lòng sao? Hay là tức giận vậy?”
Thích Ánh Trúc đẩy hắn ra để hắn ngồi vào đối diện mình. Có lẽ là Thời Vũ sợ nàng khó chịu nên lần này ngoan ngoãn nghe lời. Thích Ánh Trúc nhướng mày, nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát, ánh mắt hai người đều nhìn nhau chăm chú.
Thích Ánh Trúc sau khi hoàn hồn, đỏ mặt dời ánh mắt đi chỗ khác. Nàng cúi đầu che giấu tim mình đâng đập bang bang, cân nhắc nói:
“Thời Vũ, ngươi rời nhà thời gian dài như vậy, người nhà ngươi không nhớ ngươi sao?”
Thời Vũ dựa vào bàn trong phòng nàng, duỗi tay nhàm chán di di trên mặt giấy Tuyên Thành. Giấy Tuyên Thành đã tràn ngập chữ, nồng nặc mùi mực.
Thời Vũ cũng không phải không biết chữ, Lâu chủ “Tần Nguyệt Dạ” đã dạy hắn mấy chữ trong hai ngày. Nhưng người trên giang hồ biết chữ, cùng với tiêu chuẩn “Biết chữ” chốn khuê phòng đã qua trường lớp đương nhiên không giống nhau.
Thời Vũ lật xem những chữ trong giấy Tuyên Thành trên bàn Thích Ánh Trúc, hắn mơ hồ biết một chút còn lại tám phần đều không quen biết.
Thời Vũ hơi cứng người.
Trong lòng hắn xuất hiện chút cảm giác tự ti, rút tay mình đang lật tới lật lui trên bàn của nàng lại. Thậm chí lúc ngồi đối diện nàng, hắn không tự giác mà thẳng lưng, trả lời:
“Ta không phải đã nói ta là cô nhi sao, ta không có nhà.”
Thích Ánh Trúc nhấp môi: “Gạt người.”
Thời Vũ quay mặt đi tới nhìn nàng: “Không có.”
Thích Ánh Trúc: “Ngươi có tên có họ, kể cả không có cha mẹ, nhất định cũng là được người nhận nuôi lớn. Làm sao có thể nói mình không cha không mẹ?”
Thời Vũ trong mắt hiện lên lạnh lẽo nhè nhẹ. Hắn rũ mắt, chậm rì rì nói: “Có người nuôi, liền đại biểu có phụ có mẫu sao? Ngươi biết có người nuôi ngươi, là xuất phát từ mục đích gì sao? Chẳng lẽ mỗi người nuôi dưỡng hài tử, đều là vì phô bày sự ôn nhu với nhân gian?”
Lời nói của thiếu niên thẳng thắn và sắc bén khiến trái tim Thích Ánh Trúc cứng đờ, sắc mặt trắng bệch.
Nàng nghĩ tới dưỡng phụ dưỡng mẫu của mình…… Hiện tại Tuyên Bình hầu phủ chỉ sợ hận không thể nàng sớm ngày chết đi.
Dưỡng phụ dưỡng mẫu đối với nàng vẫn luôn hờ hững. Thích Ánh Trúc không thể nghĩ thông suốt, là vì mình hàng năm sinh bệnh, thầy bói đoán trước mình sống không lâu nên bọn họ mới đối xử với mình cảm tình đạm bạc, hay là vì nuôi hài tử nhà khác, dù cố gắng như thế nào cũng không có cảm giác thân cận của huyết mạch tương liên?
Thích Ánh Trúc hô hấp hơi loạn, ngực lại có chút đau, nàng duỗi tay che kín trái tim.
Thời Vũ nhìn chằm chằm vào nàng: “Làm sao vậy?”
Thích Ánh Trúc nhẹ nhàng lắc lắc đầu, nàng thấp giọng: “Ta muốn hỏi…… Ngươi chừng nào thì rời đi.”
Vừa dứt lời, không khí liền yên tĩnh hẳn. Lộp bộp, chỉ có thể nghe được tiếng mưa rơi trên bùn đất và tiếng rơi trên mái hiên.
Thích Ánh Trúc chịu đựng một lúc rồi lặng lẽ ngước mắt nhìn hắn. Thời Vũ đối diện với nàng không chớp mắt.
Thích Ánh Trúc cố gắng chịu đựng cảm xúc muốn dời đi ánh mắt và tự nhủ mình không thể lùi bước.
Thời Vũ trong lòng xuất hiện cảm giác thất vọng cùng bất lực.
Lần đầu tiên trong đời hắn muốn đến gần một người, người kia yếu ớt đến nỗi không thể giết không thể đụng vào, ngay cả uy hiếp cũng không thể. Không những như thế, người kia luôn quanh co lòng vòng muốn đuổi hắn đi. Vì cái gì…… Hắn làm nàng chán ghét như vậy sao?
Thời Vũ đột nhiên nói: “Ta không tin! Ngươi gạt ta.”
Hắn đứng lên, khí thế như kiếm ra khỏi vỏ.
Thích Ánh Trúc sắc mặt càng tái, nàng mạnh mẽ chống thân thể đứng lên theo hắn. Khi nàng chuẩn bị ngửa đầu muốn nói mình không nói sai thì Thời Vũ tiến tới khom người về phía nàng. Hắn cúi đầu xuống rồi đẩy thân hình Thích Ánh Trúc mới đứng lên được một nửa ngồi trở lại.
Hắn vòng tay ôm sau gáy nàng và áp môi mình lại cùng hơi thở của nàng hòa quyện.
Thích Ánh Trúc giật mình bắt lấy tay hắn muốn tránh thoát, nàng nâng tay lên liền bị một cái tay khác của hắn nắm lấy. Thời Vũ duy trì động tác khom lưng, một tay giữ sau gáy nàng, một tay bắt lấy hai tay nàng, cúi đầu cùng nàng hôn môi.
Môi hắn ấm áp mềm mại, hơi thở sạch sẽ trong sáng. Thiếu niên rũ xuống lông mi nhẹ nhàng rung rung, đôi mắt long lanh như giọt nước.
Thích Ánh Trúc đang choáng váng liền bị hắn đè ép, điều này càng làm sâu sắc thêm sự thân mật khó tả này.
Nàng lý trí biết là phải kháng cự, nhưng thân thể nàng yếu ớt kháng cự không được và trái tim nàng cũng không chống cự được. Khi chiếc mũi dính mưa bụi lạnh lẽo của hắn cùng nàng thân mật cọ nhau, Thích Ánh Trúc cảm nhận được sự thân mật hiếm có.
Nàng luôn bị người khác xa lánh vì bệnh tật ốm yếu của mình, người khác cũng không dám tới quấy rầy nàng vì sợ nàng đổ bệnh. Bị coi như đồ sứ mà chăm sóc mười mấy năm trời, vốn tưởng rằng tâm như nước lặng, nhưng hóa ra nước lặng cũng sẽ nổi sóng.
Hơi thở trở nên nóng bỏng, hô hấp càng thêm hỗn loạn hơn.
Cuối cùng là thiếu niên gan lớn, vô tri làm bậy chiếm thượng phong. Gió đuổi theo bướm, bướm vỗ cánh bay theo gió.
Thích Ánh Trúc mềm như bông mà ngã xuống, Thời Vũ khom người, đem nàng ôm vào trong ngực, khuôn mặt nóng bỏng của nàng áp ở cổ hắn. Thích Ánh Trúc nói không nên lời, tóc trên má nàng bị Thời Vũ kéo ra, má lại bị hắn nhịn không được thân mật thêm một cái.
Thích Ánh Trúc nghe được tiếng cười của Thời Vũ.
Đắc ý, tự tin.
Thích Ánh Trúc thanh âm mang một tia nghẹn ngào: “Thời Vũ…… Như vậy là không đúng.”
Thời Vũ không rõ nàng, nói: “Ta muốn làm cái gì liền làm cái đó.”
Hắn cúi đầu, thấy hơi thở của nàng loạn như vậy, không nhịn được hầu kết chuyển động một cái. Thân thể của hắn có cảm giác khó lòng giải thích, hắn bắt lấy tay nàng, muốn tiến lại gần hơn.
Bỗng nghe thấy tiếng Thành ma ma cùng tiếng bước chân đang lại đây: “Nữ lang, thuốc đã nấu xong, nhân lúc còn nóng mau uống đi.”
Thích Ánh Trúc vừa ngẩng đầu, liền nhìn lạnh băng không hề che giấu trong mắt Thời Vũ.
Nàng run lên: “Thời Vũ!”
Thời Vũ cúi đầu do dự, đè nén sát khí. Hắn chán ghét lão bà tử kia luôn tới quấy rầy hắn, hắn hận không thể bắt Thích Ánh Trúc đi để ngày Thất nữ lang cũng chơi cùng hắn. Nhưng Thời Vũ cũng biết, nếu hắn giết cái lão bà tử kia, Thích Ánh Trúc chắc chắn lại bắt đầu khóc sướt mướt.
Thời Vũ có chút thất bại, cũng có chút nôn nóng.
Hắn phiền muộn không thôi, mà Thích Ánh Trúc kiên định đẩy hắn, dùng ánh mắt ý bảo hắn rời đi. Ma ma đã đến bậc thềm đẩy cửa là có thể tiến vào.
Thích Ánh Trúc dùng âm gió nói chuyện với hắn: “Ngươi đi nhanh đi, tối nay không cần lại đây. Cho dù ngươi không đi…… Tối nay ta cũng sẽ không vì ngươi mở cửa.”
Thời Vũ cười: “Ngươi sẽ không, ngươi mềm lòng, thương ta.”
Thích Ánh Trúc mặt đỏ, giận mắng: “Nói bậy gì đó!”
Nàng đem hắn đẩy đi, thúc giục hắn đi mau. Thời Vũ ỡm ờ mà đứng lên, khi Thích Ánh Trúc thở phào nhẹ nhõm thì hắn đột nhiên cúi đầu, ở trên mặt nàng hôn trộm một cái. Thích Ánh Trúc sửng sốt, nghe thấy Thời Vũ cười hì hì:
” Đêm mai ta đưa ngươi ra ngoài chơi.”
Thích Ánh Trúc nhanh chóng nói: “Cái gì? Ta không đi!”
Thời Vũ quay đầu lại liếc nhìn nàng một cái, hắn không đem lời nàng cự tuyệt để trong lòng. Thích Ánh Trúc rõ ràng không thể cự tuyệt cùng hắn, bởi vì sau lưng nàng ma ma đã vén màn lại đây. Thích Ánh Trúc khẩn trương vạn phần, thấy tình huống hết sức nghìn cân treo sợi tóc, Thời Vũ đứng thẳng người từ cửa sổ bay ra ngoài.
Thích Ánh Trúc ngồi xuống, trong lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi, cảm thấy cùng hắn nói chuyện trong chốc lát so với mình sinh bệnh một lúc, cũng không nhẹ nhàng hơn bao nhiêu.
Thành ma ma nhìn đến cửa sổ, giấy Tuyên Thành trên bàn bị gió thổi vang lên tiếng xoát xoát. Thành ma ma bất mãn mà đặt chén thuốc xuống đi đóng cửa sổ:
“Nữ lang, người không nên thường xuyên ngồi dưới cửa sổ, nhỡ bị trúng gió cảm lạnh thì sao bây giờ?”
Thích Ánh Trúc cúi đầu không nói, điều chỉnh lại tâm tình của mình. Nàng thấy buồn rầu vì ban đầu nàng muốn cùng Thời Vũ phân rõ giới hạn…… Kết quả, lại lãng phí một cơ hội.
Thành ma ma lải nhải mà dọn dẹp giấy Tuyên Thành trên bàn, nàng vô tình ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt Thích Ánh Trúc. Thành ma ma chấn động, hoảng sợ nói: “Miệng của người làm sao vậy?”
Thích Ánh Trúc mờ mịt: “Cái gì?”
Thành ma ma lửa giận dâng cao, bắt lấy tay nàng, Thành ma ma vừa tức vừa thương tâm, cả người run run nói:
“Có phải tên đăng đồ tử nào đụng chạm người, người lại không dám nói? Nữ lang, chúng ta liền xuống núi báo quan, lão bà tử tuyệt sẽ không để người bị người khác vấy bẩn. Khó trách, khó trách…… Ta liền nói người hai ngày nay khác lạ, thân thể yếu đuối, còn muốn ngồi dưới cửa sổ làm gì.”
“Ngươi có phải sợ phiền toái, sợ bị Hầu phủ người ta nói, mới muốn tự mình chịu đựng, không chịu báo quan? Nữ lang, người, người chịu khổ, là ta không chăm sóc tốt cho người!”
Thành ma ma thương tâm đến rơi lệ, Thích Ánh Trúc trong lòng thắt chặt. Nàng thật vất vả mới khuyên được Thành ma ma, sau đó mang gương lại soi. Thích Ánh Trúc nhìn trong gương một giai nhân có vài sợi tóc hỗn loạn cùng khuôn mặt phiếm hồng, sau đó cười khúc khích.
Giọnng nói của nàng uyển chuyển lại nghịch ngợm: “Ma ma, ngươi đoán mò cái gì, ta còn tưởng rằng thế nào. Chẳng qua là thời điểm ngươi mới đi nấu thuốc, ta nằm bò ra bàn ngủ một lát, son môi bị ăn luôn một chút, không cẩn thận dính vào trên mặt……Ma ma, mau múc nước để ta rưa mặtđi, bộ dáng này của ta cũng quá khó coi.”-
Đáng giận Thời Vũ, thế nhưng dùng đầu lưỡi liếm, khiến phấn trên mặt cùng son môi bị mờ đi!
Thành ma ma hai mắt đẫm lệ, nửa tin nửa ngờ. Thích Ánh Trúc kiên định nói bà suy nghĩ nhiều, Thành ma ma không thể khuyên nữ lang xuống núi báo quan cũng chỉ có thể tin lý do thoái thác này của nữ lang.
Nhưng Thành ma ma có tâm, thề từ nay về sau một tấc cũng không rời nữ lang……Kể cả đi nấu thuốc cũng phải lôi kéo nữ lang đi cùng.
Nữ lang là phải gả cho Đường Nhị Lang làm phu nhân nhà cao cửa rộng, không thể để thất thân tại đây!
—
Nhóm sát thủ xa xa theo dõi Thời Vũ, khi Thời Vũ xuống núi, bọn họ lại ở Lạc Nhạn sơn quan sát suốt đêm. Xác nhận Thời Vũ đến chỗ sân viện kia, chỉ có một nữ lang mỹ mạo, cùng một bà tử tuổi già. Nhóm sát thủ thở phào nhẹ nhõm, cười: “Hóa ra là sao hồng loan chiếu xuống.”
Một người nói: “Hắn chỉ chơi một chút, hay là nghiêm túc nhỉ?”
Một người khác đáp: “Chắc là chơi một chút …… Nếu là nghiêm túc, hắn liền thảm. Sát thủ sao có thể có nhược điểm được, Ác ma Thời Vũ ngay cả chuyện này cũng đều không hiểu sao…… Mà hắn cũng không cần hiểuđâu, hắn sẽ chết dưới tay chúng ta thôi.”
Một người nói: “Dùng nữ lang này, thật có thể uy hiếp được Thời Vũ sao? Tiểu tử Thời Vũ kia….Ta chưa từng thấy hắn có cái cảm tình gì, chưa từng nhân từ với người nào. Ngay cả Lâu chủ cũng nói, hắn là người không tim không phổi, trời sinh hợp làm sát thủ…… Nếu không phải hắn lần này cùng Tần tiểu lâu chủ hợp tác, Lâu chủ cũng sẽ không nhẫn tâm diệt trừ hắn.”
Sau một người trả lời nói: “Thời Vũ đương nhiên sẽ không đối với nữ lang này có tình cảm gì quá sâu đậm, nhưng hắn hiện tại đang ở trong cảm giác mới mẻ. Cái này nữ lang hiện tại là hắn ngoạn vật, hắn như thế nào sẽ nguyện ý người khác động?”
Mọi người thảo luận sau, tiếp nhận rồi cái này cách nói.
Bọn họ nói: “Cứ quan sát thêm rồi quyết định.”
—
Một ngày sau, trời trong vắt. Thời Vũ nghĩ đến ban đêm mang Thích Ánh Trúc đi ngắm hội đèn lồng, liền hưng phấn vạn phần.
Hắn ở Uy Mãnh tiêu cục ngủ một ngày, chạng vạng mới ra cửa. Thời Vũ đi qua phố hẻm, bị bánh mật anh đào trước một quán nhỏ hấp dẫn. Hương thơm kia ngọt ngào làm hắn nghĩ đến Thích Ánh Trúc ăn sẽ ngon miệng.
Khách nhân trước quán nhỏ ra vào tấp nập, buôn bán phát đạt. Tiểu nhị ngẩng đầu, phát hiện có một thanh niên mặc võ phục màu đen, đứng yên lặng ở quầy hàng của họ một hồi lâu. Thiếu niên môi hồng răng trắng, rất ưa nhìn, có lẽ là tiểu lang quân nhà nào đó ra ngoài chơi?
Tiểu nhị nhiệt tình tiếp đón: “Tiểu lang quân muốn ăn bánh bột ngô sao? Không đắt đâu, một cái chỉ ba văn tiền.”
Lông mày Thời Vũ vừa động, hắn gật đầu.
Tiểu nhị lập tức nhiệt tình mà đi gói bánh bột ngô lại cho Thời Vũ. Thời Vũ xòe tay ra, một chuỗi tiền đồng rải vào lòng bàn tay tiểu. Tiểu nhị giật mình, nhìn đến bốn đồng tiền Thời Vũ cho. Tiểu nhị trong lòng vui như nở hoa, tưởng tiểu lang quân này rộng rãi cho thêm một đồng tiền làm phí vất vả của hắn.
Không ngờ tiểu nhị còn chưa cất tiền đồng đi, Thời Vũ lại nói: “Từ từ.”
Hắn đem mấy cái tiền đồng kia cầm trở về.
Tiểu nhị có cảm giác hít thở không thông: “……”
Thời Vũ không rời đi, hắn liền đứng ở trước quán nhỏ, cầm lấy bánh mật nướng nóng hầm hập vừa ra lò cắn một miếng. Lập tức, mùi vị mật anh đào len lỏi nơi đầu lưỡi, lớp đường loãng làm ngọt cả răng. Thời Vũ vốn thích ăn ngọt, không khỏi mặt mày cong lên.
Hắn nói: “Ăn ngon.”
Hắn nói thầm: “Có lẽ nên để Thất nữ lang cũng nếm thử.”
Tiểu nhị tùy ý tiếp lời: “Vậy ngươi lại mua thêm một cái nữa, cũng không đắt.”
Thời Vũ tự hỏi một chút sau, hắn kìm nước miếng, cất chiếc bánh bột ngô mà mình đã cắn một miếng đi, dùng giấy dầu gói lại cất vào trong ngực. Hắn không chịu tiêu tiền mua thêm, ngược lại nói: “Ta mang cho Thất nữ lang nếm thử,nếu nàng thích ta lại mua.”
Tiểu nhị nhất thời không cảm thấy hắn là tiểu lang quân nhà ai chạy ra ngoài chơi nữa, trong lòng khinh thường: Qủy nghèo kiết hủ lậu.
“Thất nữ lang” trong miệng hắn cũng thật đáng thương, tình lang chỉ mua cho một cái bánh bột ngô, còn phải chia thêm cho hắn một miếng.
——————
Trời ơi ki bo vậy trời =))))