Đêm Xuân

chương 39

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

(Edit:chap này Ảnh đế Thời Vũ lên ngôi mọi người ạ)

Dưới ánh mặt trời tháng sáu, Đường Trác tìm một chiếc ghế dài, ngồi ở dưới gốc cây mai trong sân nhà Thích Ánh Trúc.

Cho dù có bóng cây che nắng, nhưng lính canh của Đường Trác cũng mở chiếc ô màu đen ra cho công tử, đặt cái bàn ở trước mặt công tử, chuẩn bị trà và bánh. Đường Trác nhấp một ngụm trà, tinh thần vui vẻ thoải mái,sự bực bội do núi rừng hoang vui mang đến cho hắn trong nháy mắt biến thành cảm giác sảng khoái.

Nơi đổ nát này……

Nếu không có A Trúc muội muội, hắn cũng sẽ không ăn vạ mà không đi như bây giờ.

Đường Trác quay đầu,mắt nhìn căn phòng phía sau hành lang. Sau khi bóng tối tắt dần, cửa sổ mở ra, Thích Ánh Trúc ngồi dưới cửa sổ mà viết chữ, Thành nhũ mẫu ở bên cạnh giả vờ lau dọn đồ đạc, loay hoay với những bình hoa. Đường Trác đoán Thích Ánh Trúc là đang lo lắng vì Thích Thi Anh đưa cho nàng thiệp mời, nàng phải viết thư trả lời, nhìn dáng vẻ gầy yếu mỏng manh của nữ lang ngồi dưới cửa sổ, Đường Trác không khỏi mềm lòng, trong lòng kích động:

A Trúc muội muội……

Đường Trác đang hưởng thụ [email protected] tình mà hắn chưa từng tìm được nơi giải tỏa, thì nghe âm thanh “Lách cách leng keng” ngoài sân truyền đến.

Hắn nhíu mày, cảm thấy A Trúc muội muội thật đáng thương vậy mà lại muốn cùng một tên nhóc nghèo nàn làm hàng xóm. Trong lòng nghĩ như vậy, Đường Trác liền ngẩng mặt nhìn lại —— nhà gỗ bên cạnh sân kia, thiếu niên mà Thích Ánh Trúc đã gặp trước đây đang đem áo ngoài màu đen cởi ra buộc ở quanh eo. Hắn ngồi xổm trên mặt đất, xẹt xẹt xẹt mà chém cây cỏ.

Thiếu niên kéo tay áo lên để lộ ra cơ bắp màu mật ong trên cánh tay. Hắn dùng lực vừa đủ dứt khoát, mỗi một đao chém xuống, chưa bao giờ chém sai. Trong chốc lát, bên cạnh hắn đã chất đầy gỗ chém đến ngay ngắn. Thiếu niên ôm đống gỗ kia, Đường Trác vừa chớp mắt thì người kia đã biến mất.

Đường Trác không khỏi xoa xoa hai mắt của mình, ngay sau đó, hắn lại thấy được bóng dáng của thiếu niên kia —— Thời Vũ chạy tới trồng cây, ngồi xổm trước cây non để tưới nước.

Đường Trác: “……” (edit:hoa mắt,chóng mặt,ù tai,suy giảm trí nhớ hãy mua ngay…à nhầm k phải quảng cáo)

Quả nhiên là một tên nhóc nông thôn hoang dã, có điều hắn làm việc nhà nông không thành thạo lắm.

Đường Trác lại thấy tên nhóc này có chỗ nào đó không đúng. Trong lòng hắn có cảm giác đề phòng, tên nhóc này có vẻ là tình địch của mình. Đường Trác không hiểu nổi loại cảm giác này, nhưng hắn rất không vui khi tên nhóc này này ở kế nhà A Trúc muội muội.

Đường Trác nghĩ đến vừa rồi, A Trúc muội muội còn cố ý vì tên nhóc này dặn dò mình —— “Đường nhị ca, Thời Vũ…… Hắn ân nhân cứu mạng đó ta cảm thấy không vui mà xuống núi, là Thời Vũ đưa ta về. Ca đừng làm khó hắn.”

Đường Trác nhấp một ngụm trà, trong lòng vẫn không thoải mái.

Âm thanh“Lách cách leng keng” từ bên ngoài truyền tới, âm thanh ồn ào, tất nhiên cũn sẽ truyền vào trong phòng, bên tai Thích Ánh Trúc đang viết chữ. Thích Ánh Trúc cúi đầu suy nghĩ nên hay không nên về kinh tham dự đại hôn của biểu tỷ, nên hay không nên về hầu phủ một chuyến, cùng dưỡng phụ dưỡng mẫu nói rõ ràng…… Nghe được tiếng gõ, nàng mím môi.

Thành ma ma ở bên bĩu môi: “Thời Vũ lại ở đó gõ gõ đánh đánh, không biết là muốn làm gì? Ngươi nói xem hắn không thật sự muốn ở kế bên sân của chúng ta phải không?”

Thích Ánh Trúc cúi đầu không nói lời nào, chú tâm viết chữ. Tóc nàng dính vào gò má, khi thì phảng phất qua cánh môi nàng giống như hoa.

Thành ma ma cảm thấy sau khi Thích Ánh Trúc trở về, nàng và Thời Vũ có một loại thân mật kì lạ không rõ ràng. Nhưng mà, Đường Trác lại tới ăn vạ ở đây chờ Thích Ánh Trúc, bất luận Thích Ánh Trúc có cự tuyệt như thế nào, hắn cũng vẫn lại.

Trong lòng nữ lang đang nghĩ gì?

Thành ma ma vừa vui vừa lo lắng,bà thử Thích Ánh Trúc: “……Đứa nhỏ Thời Vũ này, thật sự không hiểu chuyện. Ban ngày ban mặt, hắn ở bên ngoài gõ gõ gõ, nữ lang đọc sách viết chữ cũng không yên.”

Thích Ánh Trúc cầm bút lông sói căng thẳng, giọng rất nhỏ: “Không có gì đâu ma ma. Ta cũng không viết cái gì quá quan trọng.”

Thành ma ma tiếp tục nói: “Vẫn là Đường Nhị Lang tốt hơn. Dịu dàng như ngọc, phong độ nhẹ nhàng. Hơn nữa sau khi hắn trở về kinh, liền tới tìm nữ lang, tấm lòng dành cho nữ lang…… Nữ lang bây giờ nên tin lời ta nói đi? Đường Nhị Lang giỏi văn giỏi võ, là tiểu công tử của Đoan Vương phủ. So với Thời Vũ …… chỉ là ở một tiêu cục hỗn độn. Cách biệt nhau rất lớn.”

Thích Ánh Trúc nhịn không được nhỏgiọng: “……cớ gì phải lấy người ta vì thân phận.”

Thành ma ma bắt đầu so sánh: “Vậy thì không tính về thân phận—— Thời Vũ hắn biết được mấy chữ, Đường Nhị Lang lại học thức thế nào? Thời Vũ mỗi tháng có thể tích góp được bao nhiêu tiền, Đường Nhị Lang trên danh nghĩa lại có bao nhiêu cửa hàng, ruộng đồng? Thời Vũ có thể ngâm thơ, câu đối, cùng nữ lang sở thích hợp nhau, thì Đường Nhị Lang lại càng có thể? Thời Vũ…… Đường Nhị Lang……”

Thích Ánh Trúc dừng lại và nói: “Thời Vũ…… Võ công rất giỏi.”

Nàng cúi đầu, ở trong lòng thầm nói thêm: Hơn nữa đôi mắt chàng như biết nói, eo nhỏ nhắn nhưng lại mạnh mẽ, còn có đôi chân dài xinh đẹp. Chàng còn rất phóng khoáng, rất đáng yêu (edit:chặc chặc người tình trong mắt hóa Tây Thi)…… Sẽ ngủ ở trên cây, sẽ đuổi theo một con chim từ trên cây rơi xuống, sẽ đối xử với nàng như người bình thường mà không phải như một ma ốm.(edit:anh Vũ mà em biết và anh Vũ mà chị biết là người khác nhau đúng không?)

Chơi với Thời Vũ rất tốt.

Thành ma ma: “Cái đó mới là điều đáng sợ. Ngươi xem trước kia hắn đã giết bao nhiêu là người…… Vung tay lên là chết một mảng. Nữ lang, ta thấy tên nhóc này giống như một ma đầu giết người không chớp mắt ……”

Thích Ánh Trúc yên lặng, quả thật nàng cũng cảm thấy, Thời Vũ có hơi…… Nhưng mà —— “Đại đương gia của tiêu cục, sẽ kiềm chế chàng mà?”

Thành ma ma: “Nữ lang ——”

Thích Ánh Trúc nghiêng đầu,có hơi giận: “Thời Vũ hiện tại không phải rất ngoan sao? Chàng vẫn chưa đi ra ngoài giết người lung tung , với Thích Thi Anh, chàng chỉ có uy hiếp thôi, chàng đã tiến bộ rất nhiều…… Cớ sao, cớ sao cứ nhìn chằm chằm vào khuyết điểm người ta?”

Thành ma ma: “Vậy ngươi cũng nhìn nhiều ưu điểm Đường Nhị Lang đi?”

Thích Ánh Trúc bị trêu chọc đến mức mặt nóng bừng, tất nhiên là nàng cương quyết từ chối Đường Trác, nhưng Đường Trác là thanh mai trúc mã của nàng, theo đuổi nàng nhiều năm như vậy, cho dù không thành phu thê, làm bạn cũng không thể làm tổn thương người ta quá nhiều. Đường Trác muốn ở lại chờ nàng để cùng nhau về kinh, Thích Ánh Trúc thuyết phục hắn không được nên chỉ có thể đồng ý.

Thích Ánh Trúc trong lòng cầu nguyện, Đường Trác và Thời Vũ ngàn vạn lần đừng gây sự với nhau.

Đường Trác uống được một nửa một chén trà, Thời Vũ ở ngoài sân vẫn đang chặt cây, nhổ cỏ, lại trồng cây. Đường Trác bị kia tiếng lách cách leng keng ồn ào làm phiền, thấy trong phòng Thích Ánh Trúc đang viết chữ cùng Thành ma ma lẩm bẩm, lại không ai tới ngăn thiếu niên kia, Đường Trác trong lòng càng sinh nghi.

Đường Trác vẫy tay,dặn dò thị vệ vài câu.

Vài thị vệ nghe lệnh công tử, liền đi đến ngoài sân. Trong phòng một chủ một tớ đang viết chữ nói chuyện, vẫn chưa chú ý tới sự tình bên ngoài. Bốn năm thị vệ áo đỏ ra ngoài sân, tới chỗ Thời Vũ.

Thời Vũ ngồi xổm xuống đất, bên cạnh là một xô nước nhỏ, hắn đang kiên nhẫn tưới nước cho cây giống mà hắn trồng. Mấy thị vệ chắn ánh sáng trước mặt hắn, Thời Vũ cũng không phản ứng. Mấy thị vệ nhìn thiếu niên này dáng vẻ gầy gò, trong lòng không tránh khỏi có chút khinh thường.

Một người quát: “Tên nhóc kia, công tử nhà chúng ta kêu ngươi đi qua nói chuyện.”

Thời Vũ dường như không nghe thấy, tay cầm vào cây giống.

Một thị vệ khác lạnh lùng nói: “Tai điếc phải không? Đi, cùng chúng ta đi gặp công tử!Đừng chậm trễ!”

Bọn họ nói vài lần, nhưng Thời Vũ cũng không phản họ cáu kỉnh, một người duỗi chân đá thùng nước nhỏ bên cạnh Thời đó, một thị vệ tinh mắt nhìn thấy Thời Vũ đột nhiên vươn một bàn tay ra. Thị vệ kia không có phản ứng lại, thị vệ muốn đá thùng gỗ hét lên một tiếng thảm thiết, ôm đầu gối ngã xuống phía sau.

Tên thị vệ kêu thảm thiết: “Đầu gối của ta! Đầu gối của ta! Chết tiệt, ông đây git chết ngươi ——”

Thời Vũ nghiêng đầu: “Đây là câu cửa miệng của ta mới đúng?”

Thiếu niên này ngồi xổm trên mặt đất dáng vẻ không biết hối cải, nghĩ đến thủ đoạn vừa rồi đánh được thị vệ, chắc chỉ là trùng hợp, bất quá là mạnh hơn một chút. Bọn thị vệ liếc nhìn nhau, hô lên một tiếng, tiến lên vây quanh. Thời Vũ chớp chớp mắt, chớp để bụi đất rơi ra, hắn đứng lên.

Đường Trác ngồi ở dưới táng cây trong sân của Thích Ánh Trúc, có chút kỳ lạ nhìn về hướng thị vệ của hắn và Thời Vũ đánh thị vệ nhào tới, Thời Vũ di chuyển, vài lần hắn đột nhiên biến mất rồi đột nhiên xuất hiện. Bốn năm tên thị vệ kêu thảm thiết ngã trên mặt đất, hoặc ôm đầu gối, hoặc che tay lại, hoặc tự bóp cổ mình …… Thời Vũ vỗ vỗ tay phủi đất.

Thời Vũ nhíu mày: “Các ngươi đừng làm phiền Ương Ương.”

Hắn thản thiên di chuyển, bóng dáng xuyên qua đám người ngồi trên mặt đất,nhanh chóng điểm huyệt nhóm thị vệ.

Thế giới yên tĩnh, Thời Vũ quay mặt đi, nhìn về sân sau của Thích Ánh Trúc. Ánh mắt hắn nhìn thẳng vào Đường Trác.

Một cái liếc mắt kia không biểu lộ cảm xúc, pha thêm chút không để ý. Nhưng Đường Trác không biết vì sao, trong lòng dâng lên một sự sợ hãi đến lạnh lẽo, ngồi yên không dám động đậy. Đợi đến khi thiếu niên kia dời ánh mắt đi, Đường Trác mới có thể hít thở…… Hắn lo lắng mà dặn dò thị vệ bên cạnh: “Qua bên kia nhìn xem, sao lại thế này?”

Trước nhà gỗ kế bên, ánh mắt Thời Vũ liếc một lượt các thị vệ trên mặt đất, bĩu môi: “Các ngươi thật yếu.”

Hắn thản nhiên vô tội mà đưa ngón trỏ lên, nâng cằm nhướng mày, nói: “Ương ương không thích ta giết người, ta sẽ không giết các ngươi. Nhưng các ngươi cũng đừng đến làm phiền ta.”

Mấy thị vệ nằm trên mặt đất khốn khổ không nói nên lời: Bọn họ bị cắt đầu gối, bị bẻ gãy cánh tay, bị vẹo sương hàm…… Thời gian bọn họ trị thương còn không đủ, còn có sức để phiền người này sao?

Mấy thị vệ hoảng sợ,định nhắc nhở công tử nhà mình thiếu niên này võ công rất giỏi, lại xui xẻo c bị Thời Vũ điểm huyệt, nói không được. Bọn họ nằm trên mặt đất, trơ mắt nhìn Thời Vũ lướt qua bọn họ, đi về sân bên cạnh.

Thời Vũ đứng trước mặt Đường Trác, Đường Trác đang ngồi không chấp nhận mình lùn hơn nên đứng lên. Đường Trác giữ vững phong thái, ý chỉ Thời Vũ chung trà trên bàn: “Thời thiếu hiệp, uống trà.”

Thời Vũ nhìn chằm chằm người này.

Hắn quả thật không để tâm người này, chỉ cần người này không làm phiền thời gian hắn và Ương Ương ở bên nhau là được rồi. Hơn nữa hắn cũng không thích người này ở trong sân của Ương Ương …… Trước kia nếu đối mặt với trường hợp này, Thời Vũ đều sẽ trực tiếp giết người. Nhưng hiện tại, vì suy nghĩ đến cảm nhận của Thích Ánh Trúc, Thời Vũ ngây thơ mơ hồ mà thay đổi cách làm.

Thời Vũ thể hiện cách thức mới mẻ mà anh vừa thay đổi: “Ngươi tìm ta có chuyện gì?”

Đôi mắt Đường Trác nhìn đám thị vệ đang nằm ở phía sân bên ngoài, không dám thiếu cảnh giác với thiếu niên này: “Thị vệ của ta……”

Thời Vũ “A” một tiếng sau đó rất thản nhiên nói: “Bọn họ sao, bọn họ lớn tiếng với ta, ta lại rất ghét người nào nói chuyện lớn tiếng với tùy tùy nói với ta, người nào lớn tiếng với ta, đó chính là cười nhạo ta, chọc giận ta. Ta chỉ giáo huấn cho bọn hắn một chút mà thôi, không chết được.”

Đường Trác ngạc nhiên.

Hắn nhìn chằm chằm đôi mắt trong trẻo và sạch sẽ của Thời Vũ, sự trong trẻo mang theo chút tàn khốc: Đầu óc thiếu niên này …… Chẳng lẽ là ngốc sao? Hoặc là một ác ma không có ý thức?

Thời Vũ còn tùy tiện hỏi hắn: “Cho nên ngươi tìm ta rốt cuộc là có chuyện gì?”

Đường Trác cân nhắc trước sau, trực tiếp dứt khoát nói: “Rời khỏi A Trúc muội muội.” (edit:anh chê anh sống quá lâu rồi à)

Thời Vũ nhìn chằm chằm hắn, này trong nháy mắt, hô hấp của Đường Trác khó khăn, tim đập nhanh, cảm thấy ánh mắt của đối phương nhìn mình giống như ánh mắt khi nãy của hắn ở sân sau —— đều đó khiến hắn cảm thấy bản thân đang gặp nguy hiểm.

Đường Trác nghĩ nhất định là bản thân suy nghĩ nhiều rồi, hắn chống cự lại sự ảnh hưởng củaThời Vũ, nói: “Ta biết ngươi cứu A Trúc muội muội, là ân nhân của A Trúc muội muội. A Trúc muội muội hiện tại rất khổ, bây giờ là lúc nàng khó khăn nhất, không có cách nào báo đáp ngươi, mới vẫn luôn cho ngươi cơ hội đi theo nàng. Không sao,ta có tiền, cũng có thân phận địa vị. Ngươi muốn gì,cứ nói thẳng—— chỉ cần ngươi rời khỏi A Trúc muội muội.”

Thời Vũ nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát,đột nhiên chậm rãi nói: “Ta sợ ta nghĩ sai, ta hỏi nhiều một câu —— ngươi nói ‘ A Trúc muội muội ’, là Thích Ánh Trúc sao?”

Hắn rất rõ nói ra tên của Thích Ánh Trúc làm cho Đường Trác kinh ngạc một chút, càng cảm thấy thiếu niên này không thể giữ lại. Khuê danh của nữ nhi sẽ không dễ dàng nói cho người lạ…… Thiếu niên này biết khuê danh của Thích Ánh Trúc, là mơ ước Thích Ánh Trúc bao lâu rồi?

Đường Trác nhìn lên Thời Vũ gật đầu.

Thời Vũ đánh giá hắn, nói: “Ta vốn dĩ còn đang muốn kêu ngươi tránh xa Ương Ương một chút.”

Hắn nghĩ: “Nhưng ta không tìm được cơ hội thích hợp để nói chuyện.”

—— rốt cuộc hắn sẽ giết người.

Đường Trác đắn đo không hiểu được thái độ của thiếu niên này, tự mình đảo chén trà: “Ngươi thiếu tiền sao?”

Thời Vũ rất kiên định: “Thiếu.” (edit:hay lắm anh trai)

Đường Trác sửng sốt rồi lại thả lỏng. Chỉ cần thiếu tiền thì dễ dối phó rồi. Hắn dùng tách trà, đưa cho Thời Vũ. Thời Vũ không cảm xúc mà nhận lấy, không hiểu vì sao ánh mắt Đường Trác sau khi hắn nhận tách trà lại tỏ vẻ khinh thường.

Đường Trác nói thầm một tiếng: “Gà vườn chó xóm.”

Tai Thời Vũ rất thính: “Ngươi nói cái gì?”

Đường Trác: “Không có gì.”

Đường Trác khinh thường sự khác biệt ở tách trà của Thời Vũ và tách trà của mình khác nhau, hắn dùng ánh mắt như xem trâu uống nước, thiếu niên này cũng không hiểu. Đường Trác trên mặt cung kính mà kính trà đối phương,bên này lại đổ trà vào tay áo: “Thời thiếu hiệp, ngươi ra giá đi,để ngươi rời khỏi A Trúc muội muội, ngươi muốn bao nhiêu tiền?”

Thời Vũ nghiêm túc mà ngẩng mặt lên phán đoán, lấy tiền của mình và Thích Ánh Trúc đặt lên bàn cân tâm lí. Não hắn ở bên trong không ngừng bổ sung bên trái bên phải, bận rộn bận rộn. Nhưng cán cân bên kia của Thích Ánh Trúc thật sự quá nặng,hắn bận nghĩ đến mức luống cuốn tay chân không thể đưa ra giá cả.

Thời Vũ trả lời: “Vô giá.” (edit:lại để cả chị ra so với tiền,anh ngồi ngay ngắn cho em lạy cái)

Đường Trác sửng sốt, sau đó, tay áo của hắn bị kéo ra. Thời Vũ một tay kéo cánh tay hắn ra, một tay cầm tách trà, một chén nước dội từ trên đầu xuống. Đường Trác bị nước trà làm ướt như gà rớt vào nồi canh, nghe giọng Thời Vũ lãnh đạm: “Có phải ngươi cảm thấy ngươi cười nhạo ta, ta không nhìn ra đúng không?”

Đường Trác giận dữ: “Ngươi ——”

Ngay sau đó, cổ hắn bị bóp chặt. Đường Trác sắc mặt xanh mét,thị vệ phía sau vừa thấy không tốt, vội vàng xông lên, lại thấy Thời Vũ túm cánh tay Đường Trác,vài đạo kim quang xẹt ra,những thị vệ đó liền đứng lại.

Thời Vũ bóp chặt cổ Đường Trác.

Đường Trác sắc mặt xanh mét và trắng bệch, tức giận lại mơ hồ. Đường Trác miễn cưỡng nói: “Ngươi dám! Ngươi không dám giết ta ——”

Thời Vũ bóp cổ hắn,áp mặt lên mặt từ xa, hai người giống như một đôi huynh đệ tốt,tiến sát lại nhau để thương lượng. Thời Vũ áp vào tai hắn,giọng nói lãnh đạm: “Rời khỏi nơi này, bằng không……”

Giọng Thích Ánh Trúc dồn dập truyền đến: “Đường nhị ca, Thời Vũ!”

Thời Vũ trong nháy mắt thu tay về, xoay mặt qua. Đường Trác vừa ho khan vừa kinh sợ mà lui lại, nhưng là nghĩ đến mặt mũi của mình ở trước mặt Thích Ánh Trúc, hắn dừng bước.

Thích Ánh Trúc mang theo tà váy, cùng Thành ma ma từ trong phòng đi tới. Nàng hơi gầy, bóng trên mặt đất cũng rất mong manh. Chủ tớ hai người vội vàng chạy tới, tất nhiên là phát hiện trong sân không đúng lắm, sợ xảy ra chuyện. Thích Ánh Trúc đi vài bước liền th ở dốc, sắc mặt tái nhợt, nhìn càng thêm yếu ớt.

Thành ma ma nhìn Đường Trác, thấy Đường Nhị Lang sắc mặt khó coi, nước tí tách đầy mặt rơi xuống lòng bà cảm thấy không tốt, túm ống tay áo nữ lang, nhắc nhở nữ lang.

Thích Ánh Trúc nhìn Thời Vũ, Thời Vũ đứng ở nơi đó, trong tay còn cầm cái chén không có nước, bối rối và bất lực mà nhìn nàng. Con ngươi của chàng thiếu niên đen láy, môi hồng răng trắng, Thích Ánh Trúc thả lỏng—— may mắn nàng đến nhanh, Thời Vũ mới không bị Đường Nhị Lang ức hiếp.(edit:ủa có gì sai sai)

Nàng có chút hiểu biết về Đường Trác. Đường Nhị Lang có chút bệnh chung của quý tộc, thích lấy quyền thế ép người. Nhưng mà Thời Vũ chỉ là một tên nhóc đáng thương nghèo khổ, sao có thể chịu được Đường Nhị Lang ức hiếp? (ủa,alo alo lấn cấn quá)

Thích Ánh Trúc hỏi: “Thời Vũ, chàng không sao chứ?”

Thời Vũ ngoan ngoãn lắc đầu.

Đường Trác tức giận đến xanh mặt: “A Trúc muội muội, có phải muội hỏi sai người rồi không?”

Thích Ánh Trúc lúc này mới nhìn về phía Đường Trác, nhìn thấy lá trà phát sáng trên đầu Đường Trác, nước trên mặt, nàng hoảng sợ. Nàng lần nữa nhìn về phía Thời Vũ, ánh mắt nghi ngờ. Thời Vũ vừa nhìn đã hiểu ánh mắt của nàng, nói: “Hắn kêu thị vệ của hắn đến kế bên đánh ta, hắn mắng ta là ‘ gà vườn chó xóm ’, hắn còn dùng tiền uy hiếp ta, muốn đuổi ta đi.”(edit:thế giới nợ anh giải Ảnh đế)

Thời Vũ suy nghĩ rất lâu, xoa xoa cổ tay bị thị vệ của Đường Trác đánh. Trên cổ tay hắn rất sạch sẽ, cái gì cũng nhìn không ra, nhưng Thời Vũ cố gắng vặn vẹo một chút:

“Thị vệ của hắn véo cổ tay của ta, tay ta thiếu chút nữa là gãy.”

Thích Ánh Trúc lập tức nhìn lên cổ tay Thời Vũ: “Cái gì? Thiếu chút nữa là gãy?”

Nàng Tuy rằng không nhìn thấy dấu vết gì trên cổ tay Thời Vũ,nhưng Thích Ánh Trúc nghĩ lung tung, có thể là cách người tập võ đánh nhau không giống như người thường, lỡ như Thời Vũ thật sự…nội thương?(edit: giả ngây thơ tin thật,em phục rồi)

Thích Ánh Trúc nhìn về phía Đường Trác trách móc:”Đường nhị ca, không phải ta đã cầu xin huynh đừng bắt nạt Thời Vũ sao? Thời Vũ ngây thơ hiền lành như vậy, tính tình lại trẻ con, hắn không hiểu thế giới của huynh… Huỳnh vì sao còn muốn bắt nạt hắn?

Thời Vũ đứng sau Thích Ánh Trúc cười nhẹ. Nhưng khi Thích Ánh Trúc quan tâm mà nhìn về phía hắn, thằng nháy mắt hắn lại làm vẻ mặt vô tội, khóe miệng cong lên, nhìn rất oan ức.

Thành nhũ mẫu nhìn thấy thiếu niên kia đang cười bỗng trở mặt, bà rùng mình: “….”.

Đường Trác không thể tin được, chỉ tay về phía Thời Vũ: “A Trúc muội muội, muội có biết vừa rồi hắn làm gì không? Hắn đổ nước trà lên người ta, hắn còn bóp cổ ta…”

Thời Vũ phản bác: “ Hắn nói bậy, ta không có.”

Cho dù mắt mù như Thích Ánh Trúc cũng không thể nói mình không thấy Đường Trác một đầu đầy nước. Chỉ là trong mắt Thích Ánh Trúc,Thời Vũ sau khi bị bắt nạt mới đánh trả….Thích Ánh Trúc trách móc hắn: “ Thời Vũ”.

Thích Ánh Trúc miệng lưỡi sắc bén, giọng điệu thẳng thừng, nhìn Đường Trác nói chuyện khi có chút bực bội:

“Chẳng lẽ không phải Đường nhị ca thấy hắn một mình nên mới bắt nạt hắn trước sao? Ta đã nói, Thời Vũ là ân nhân cứu mạng của ta, vì sao huynh đối với ân nhân cứu mạng của ta vô lễ như vậy? Thời Vũ……Tay chàng còn đau không?”

Thời Vũ nghĩ một chút: “Đau.”

Thích Ánh Trúc thương tiếc, nhẹ nhàng nắm lấy tay Thời Vũ qua lớp y phục, kéo hắn vào nhà bôi thuốc. Đường Trác vừa tức vừa lo lắng, đuổi theo: “A Trúc muội muội,muội đừng bị hắn lừa! Chuyện không phải như muội thấy đâu—— Thời Vũ kia, hắn là kẻ xấu!”

Thành nhũ mẫu ở bên cạnh khuyên Đường Trác: “Đường Nhị Lang, Đường Nhị Lang…… Ngươi đừng đuổi theo nữa, nữ lang hiện tại đang giận ngươi, ngươi càng giải thích, chẳng phải càng giống như ngươi cưỡng từ đoạt lí sao? Hơn nữa dáng vẻ kia của Thời Vũ …… Nhìn qua, đúng là giống như ngươi đe dọa hắn.”

Thành ma ma ngồi xem diễn biến, lúc này cũng không khỏi trách móc Đường Trác: “Đường Nhị Lang, ngươi cũng mất bình tĩnh quá rồi. Thời Vũ là ân nhân cứu mạng của nữ lang nhà ta, sao ngươi có thể dùng tiền để đuổi Thời Vũ đi chứ? Khó trách nữ lang nhà ta giận như thế. Tên nhóc Thời Vũ kia …… Nữ lang nhà ta bảo vệ hắn như vậy, ngươi còn bắt nạt hắn? Ngươi dùng sai cách rồi.”

Đường Trác: “…… Ta thật sự không có bắt nạt hắn!”

——tuy hắn đã nghĩ sẽ bắt nạt, nhưng còn chưa kịp làm gì!

Đường Trác muốn nói lại không nói được, hắn dừng bước, nhận ra được bản thân mình quá nóng nảy. Hắn nhìn chằm chằm thiếu niên buộc y phục ở bên hông bị Thích Ánh Trúc kéo vào nhà, trong mắt hiện lên sự ghen ghét. Đường Trác ngây ngốc mà nhìn, khi đi tới tấm màn, Thời Vũ nghiêng người về phía trước giống như nói gì đó với Thích Ánh Trúc, Thích Ánh Trúc cười khúc khích……

Đường Trác mơ hồ mà tức giận: “Hay là A Trúc muội muội đánh giá người qua vẻ bề ngoài? Chỉ trách ta lớn lên không ngây thơ bằng tên Thời Vũ kia?”

Thành nhũ mẫu không nói gì.

Trong phòng, Thích Ánh Trúc đưa thuốc cho Thời Vũ. Nàng mơ màng bôi thuốc vào tay hắn, hỏi hắn tay đau ở đâu. Thời Vũ tùy tiện chỉ đại mộ chỗ,thuốc lạnh lạnh được bôi vào cổ tay hắn.

Thích Ánh Trúc bôi thuốc xong, duỗi tay ra nhẹ nhàng đánh lên cổ tay Thời Vũ một cái: “Được rồi.”

Thời Vũ: “Đau!”

Thích Ánh Trúc ngẩng mặt nhìn hắn,lông mày nhướng lên. Nàng oán trách nói: “Thật sự đau sao? Thời Vũ, thật sự đau sao?”

Thời Vũ sửng sốt, đối diện với ánh mắt nàng một lát, thế mới biết thật ra nàng vốn đã biết rõ ràng chuyện như thế nào. Thời Vũ ngượng ngùng mà thu tay, vì bản thân giải thích một câu: “Thật sự là hắn bắt đầu trước.”

Thích Ánh Trúc nói: “Ta tin chàng, Thời Vũ. Chàng sẽ không làm bậy…… chàng như vậy rất tốt.”

Thời Vũ cắn rứt mà “Ừ” một tiếng.

Thích Ánh Trúc dựa vào suy đoán của bản thân, mang theo vài phần lo lắng nói: “Thời Vũ, chàng thật sự rảnh sao?”

Thời Vũ: “Đúng vậy, ta rất rảnh.”

Thích Ánh Trúc: “……Chàng cả ngày, không có việc gì làm,thì kiếm tiền ở đâu?”

Thời Vũ do dự nói: “Ta chỉ làm việc lớn, không nhận việc nhỏ. Ta, ta rất có tiền.” (edit:tiền anh không thiếu chứ tiêu tiền anh hơi rén thôi)

Hắn rối rắm nếu Thích Ánh Trúc hỏi hắn vay tiền, hắn nên làm gì bây giờ. Thích Ánh Trúc lại thấy hắn không rõ ý của mình, đành phải nói thẳng: “Bằng không,ngươi xuống núi một thời gian đi?”

Thiếu niên cúi đầu ánh mắt ngưng lại, mở to mắt, nhìn chằm chằm nàng. Ánh mắt hắn có chút lạnh lẽo, mang theo chút sắc bén tàn nhẫn. Giọng hắn nói chuyện chỉ mang theo rất nhiều oan ức cùng sự khó hiểu: “Tại sao? Không phải nàng nói nàng tin ta sao? Có phải nàng cảm thấy là ta sai, nên mới muốn đuổi ta đi, phải không?”

Thích Ánh Trúc nói: “Tất nhiên là không phải. Ta là sợ hắn bắt nạt chàng…… Thời Vũ, hắn có chút bệnh công tử, tuy không phải người xấu, nhưng cũng không thông cảm cho người khác. Ta sợ hắn làm chàng đau lòng, bắt nạt chàng, làm chàng không vui……” (edit:hết biết nói gì luôn á chời)

Thời Vũ nghe xong liền thả lỏng, mỉm cười chồm tới hôn lên khóe môi nàng. Thích Ánh Trúc sợ hãi nhảy lên, lập tức đi ra cửa sổ, mặt nàng đỏ ửng, cả người trở nên cứng đờ.

Thời Vũ: “Không ai có thể làm ta đau lòng, có thể bắt nạt ta, Ương Ương yên tâm.”

Thời Vũ từ cửa sổ nhảy ra ngoài, Thích Ánh Trúc giơ tay cản không kịp, đành phải lo lắng mà buông tay xuống. Thích Ánh Trúc thở dài, vẫn như cũ vẫn cảm thấy Thời Vũ và Đường Trác ở cùng một chỗ rất nguy hiểm.

Đường Trác ở lại chỗ của Thích Ánh Trúc, ở phòng bên sân của Thích Ánh Trúc. Đường Trác nhớ Thích Ánh Trúc và Thành ma ma đã nói, hơn nữa bị Thời Vũ làm một trận mất mặt, hắn cố gắng không nói chuyện với Thời Vũ,để lấy lòng Thích Ánh Trúc.

Chỉ là trước khi quay về phòng vào buổi tối, Đường Trác bị Thời Vũ liếc qua một cái.

Một cái liếc mắt kia, tràn ngập hâm mộ, ghen ghét, chán ghét.

Đường Trác: “A Trúc muội muội, ngươi xem hắn kìa!”

Thích Ánh Trúc quay đầu, tất nhiên là cái gì cũng chưa thấy. Thành ma ma biết Đường Trác lòng đầy uất ức. Thành ma ma thở dài, vỗ vỗ vai Đường Nhị Lang:Đoạn đường còn dài.

Nhưng nhìn chung,thái độ Thời Vũ đối với Đường Trác rất bình tĩnh Dưới sự quan sát của Thành ma ma, phát hiện Thời Vũ vẫn như lần này đến lần khác nhìn chằm chằm trên người nữ lang, làm cho nữ lang xấu hổ che mặt; hắn thường nhìn nữ lang đến phát ngốc, một hai phải nhắc nhở một tiếng mới dời ánh mắt đi.

Thời Vũ dường như chưa bao giờ để ý tới Đường Trác.

Hắn rốt cuộc…… Có biết Đường Trác là tình địch của hắn không?

Nữ lang hiện giờ có hai bên để lựa chọn, làm Thành ma ma nhìn đến sốt ruột. Thành ma ma trong lòng chọn Thời Vũ, nhưng lại lưu luyến quyền thế của Đường Trác. Hơn nữa Thời Vũ thật sự…… Là một thiếu niên quá bí ẩn. Chủ tớ hai người bọn họ, hiểu biết về Thời Vũ thật sự quá ít.

Thành ma ma suy nghĩ một đêm, cuộc sống hàng ngày càng khó yên tĩnh. Sáng sớm hôm sau,khi Thành ma ma lên làm đồ ăn sáng, đẩy cửa sau ra rồi sửng sốt, thấy Thời Vũ lại ngồi trong sân nhà mình. Thời Vũ nằm dài trên bàn đá, tinh thần uể oải, ngáp dài.

Thành ma ma chào hỏi: “Thời Vũ, sớm như vậy đã tới tìm nữ lang chơi sao? Nhưng ngươi đừng có vào khuê phòng của nữ lang nhà ta, ta vừa mới đi xem, nữ lang mới vừa ngủ được một lúc…… Ngươi đừng quấy rầy nàng.”

Thời Vũ buồn bã mà ừ một tiếng.

Bởi vì Đường Trác ăn vạ đánh chết cũng không đi, phòng trong sân nhà Thích Ánh Trúc bị chiếm, Thành nhũ mẫu lại ngủ ở bên ngoài khuê phòng của Thích Ánh Trúc. Bởi vì nguyên nhân này, Thời Vũ và Thích Ánh Trúc đã tranh luận gay gắt, thiếu chút nữa cãi nhau, Thích Ánh Trúc kiên quyết không chịu cho Thời Vũ ban đêm đến khuê phòng của nàng, sợ bị nhũ mẫu phát hiện.

Bất luận Thời Vũ có nói mình sẽ ngoan ngoãn như thế nào, nàng cũng không chịu. (edit: coi như chị sáng suốt)

Thời Vũ hơi thở thoi thóp nằm bò: “Thật phiền phức.”

——muốn đem tất cả mọi người git chết!

Thành nhũ mẫu nào đâu biết rằng thiếu niên này có ý xấu, bà vào nhà bếp đun thuốc,ra tới vẫn thấy Thời Vũ nằm dài ở đó, trong lòng còn rất vừa lòng thiếu niên này. Rốt cuộc…… Thành nhũ mẫu ngước nhìn căn phòng bên cạnh, thấy thị vệ đang canh giữ bên ngoài, chủ nhân bên trong còn chưa có rời giường.

Đi theo nữ lang hiến ân cần đều thức dậy muộn như vậy.

Thành nhũ mẫu lau khô tay, ngồi trên ghế đá chờ thuốc sôi, nói chuyện phiếm với Thời Vũ: “Thời Vũ, ngươi cảm thấy Đường Nhị Lang thế nào?”

Thời Vũ nghiêng đầu, nhìn Thành ma ma.

Thành ma ma gợi ý cho hắn: “Ngươi đối với hắn, có ý gì kì lạ không?” (edit:bả làm em tưởng ổng sẽ đi hấp diêm anh Trác không á)

Thời Vũ tất nhiên sẽ không nói ta rất muốn giết hắn, hắn giả ngoan ngoãn với Thành ma ma: “Ta cảm thấy hắn rất có tiền.” (edit:đã bảo rồi thế giới nợ anh giải Ảnh đế)

Thời Vũ rất ngưỡng mộ: “…… Rất có tiền.”

Thành nhũ mẫu: “……”

Thành nhũ mẫu: “Ngươi không hiếu kỳ quan hệ của hắn cùng nữ lang nhà ta sao? Ngươi biết hắn muốn cưới nữ lang nhà ta không?”

Thời Vũ cười nhạo một tiếng, giọng điệu lập tức vô tình: “Hắn tưởng bở.” (edit: rất thẳng thắn, cười xỉu)

Thành nhũ mẫu nghi hoặc nhìn Thời Vũ, Thời Vũ chân thành nói: “Ương Ương nói, hai năm sau nàng mới có thể thành thân. Hai năm sau, Đường Nhị Lang chắc chắn sẽ già sẽ xấu hơn, Ương Ương sẽ không quan tâm hắn đâu.”

Thành nhũ mẫu nhất thời không biết được Thời Vũ có hiểu được thành thân là ý gì không, bà suy nghĩ, thấy Thời Vũ giống như thật sự bị kch thích lên. Thời Vũ nhìn xuống, giống như nói chuyện phiếm mà hỏi: “Nhũ mẫu, Đường Nhị Lang này, rốt cuộc có thân phận gì? Hắn và Đoan Vương phủ, có quan hệ gì?”

Thành nhũ mẫu không nghĩ tới đến bây giờ Thời Vũ cũng không biết, bà thuận miệng trả lời:

“Đường Nhị Lang, chính là tiểu công tử của Đoan Vương chuyện gì sao?”

Thời Vũ chống cằm: “Ta hỏi vu vơ thôi. Có phải trong phủ của bọn họ còn có đại ca không?”

Thành nhũ mẫu nói tới cái này, liền thấy đáng tiếc: “Tất nhiên rồi. Chờ đại công tử được phong làm thế tử, Đường Nhị Lang sẽ có thể thành thân vốn là cơ hội của nữ lang nhà ta ……”

Thời Vũ nghĩ: Thật kch thích.

Người Đường Trác muốn giết, là Đoan Vương phủ đại công tử.

Người kinh thành, thật thú vị.

Thích Ánh Trúc thức dậy sau đó ăn sáng, uống thuốc, Đường Trác lại tới quấy rầy nàng. Nàng cảm thấy rất phiền, sau đó tìm lí do nói là mình muốn ăn điểm tâm, đuổi Đường Trác đi. Trong nhà trên dưới đều yên tĩnh, lúc này Thích Ánh Trúc mới phát hiện không thấy Thời Vũ đâu.

Thành nhũ mẫu dọn dẹp chén đũa, nói: “Thời Vũ hả? Buổi sáng còn nhìn thấy hắn ghé vào đây ngủ, cũng không biết bây giờ lại chạy đến nơi nào chơi rồi.”

Thành nhũ mẫu đi vào nhà bếp rửa chén, Thích Ánh Trúc do dự một lát, đi đến bên cạnh tìm Thời Vũ. Nhà gỗ trống không, Thời Vũ cũng không ở đó. Thích Ánh Trúc thất vọng mà trở lại nhà mình, đi ngang qua phòng Đường Trác, đột nhiên nghe được bên trong có tiếng động.

Thích Ánh Trúc:…… Đường Nhị Lang xuống núi đi mua điểm tâm cho nàng rồi mà?

Thích Ánh Trúc thử gọi: “Thời Vũ?”

Trong phòng không có người trả lời, Thích Ánh Trúc suy nghĩ rồi cắn răng đẩy cửa ra, nhìn thấy Thời Vũ cầm một trang giấy cất vào trong lòng ngực, đang lật xem bàn của Đường Trác. Thích Ánh Trúc kinh ngạc đến ngây người, Thời Vũ quay đầu, bỗng nhiên xông tớiđóng cửa sau lưng nàng, che miệng nàng lại.

Thích Ánh Trúc bị hắn đẩy dựa vào cửa, không nhịn được kéo tay hắn xuống: “Thời Vũ, chàng đang giấu thứ gì đó? Chàng vào phòng Đường Nhị Lang nhìn cái gì?Đừng trộm đồ của người khác,trả lại đi.”

Thời Vũ: “Ta không có trộm đồ.”

Hắn ôm ngực giải thích: “Ta có lí do, nhưng ta không thể nói cho nàng biết.”

—— Đường Nhị Lang muốn giết đại ca hắn.

Thời Vũ nhận nhiệm vụ như vậy, biết rõ là sau khi sự việc bại lộ,bản thân mình sẽ bị đuổi giết. Thời Vũ tiếc tiền, nhưng hắn cũng muốn tìm cho mình một bùa hộ mệnh…… Ai kêu Đường Nhị Lang cố tình ăn vạ nơi này không chịu đi.

Thích Ánh Trúc nhìn hắn buông tay: “Thời Vũ, lấy ra.”

Thời Vũ xụ mặt không thừa nhận: “Ta không lấy.”

Thích Ánh Trúc vừa bực mình vừa buồn cười, nói: “Không cần chơi xấu…… Chàng thật sự không thể làm loạn nhà người khác, chàng lại không biết đọc chữ,làm sao chàng biết cái mình lấy là cái gì?”

Thời Vũ: “Ta biết chữ!”

Thích Ánh Trúc: “Được được được,nhưng cũng khong thể lấy đồ của người khác. Thời Vũ……”

Thời Vũ: “Ta thật sự không lấy, ta không nói chuyện với nàng nữa, ta đi đây.”

Hắn quay người đi, Thích Ánh Trúc vội vàng nắm chặt cổ tay hắn. Nàng không biết nên nói với Thời Vũ như thế nào, thân phận Đường Trác tôn quý, hắn sẽ gặp rắc rối. Nàng và Thời Vũ tranh luận, hai người nói nửa ngày, Thời Vũ nói: “Ta không có lấy, có bản lĩnh thì nàng lục soát đi.”

Thích Ánh Trúc nói: “Chàng cho rằng ta thật sự không dám lục soát sao? Chàng…… Chàng cái người xấu này, đừng chạy.”

Lúc hai người tranh luận, hai người đều nghe được bên ngoài có tiếng nói chuyện ——

Đường Trác: “Nữ lang nhà các ngươi đâu?”

Thành mỗ mụ lắp bắp: “Chắc là đi ra ngoài…… Tản bộ.”

Đường Trác: “Sức khỏe không tốt còn đi lung tung? Thật là.”

Đường Trác đẩy cửa vào, tiếng “Kẽo kẹt” vang lên ——

Tim Thích Ánh Trúc nhảy loạn lên, vòng eo nàng bị Thời Vũ ôm, miệng cũng bị che chốc lát, Thời Vũ đang ôm nàng liền chui xuống lúc này, Đường Trác bước vào.

(Edit:Thịch Thịch Thich gây cấn quá đê)

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio