Thích Ánh Trúc không ngờ có ngày nàng vì hắn mà phải hạ thấp bản thân nàng đến thế. Trước khi gặp hắn nàng không bao giờ nghĩ nàng sẽ làm chuyện như vậy.
Trong đêm khuya thanh vắng có một vài tiếng chó sủa.
Thích Ánh Trúc mặt đỏ như táo chín, đầu óc mơ màng đi theo Thời Vũ ra nhà xí. Nàng run rẩy cởi bỏ thắt lưng quần của hắn, lại nhắm mắt tay run rẩy đi nắm vật đó của hắn. Lần đầu tiên nàng làm vậy, không biết phải làm sao chỉ có thể sờ lung tung trên hông của hắn, hắn run nhẹ một cái càng làm nàng trở nên xấu hổ hơn.
Nàng hoảng hốt xin lỗi hắn:” Ta xin lỗi”.
Thời Vũ im lặng không nói gì.
Gió lạnh thổi qua giống như cây chổi đang quét lá, ở trên sân xuất hiện một mảng màu xanh.
Hắn chợt cảm thấy có chút hối hận và ngại ngùng. Hắn cúi đầu xuống nhìn nàng, cách chỗ này không xa đèn lồ ng trong hành lang ánh lên những tia sáng ấm áp, chiếu xuống khuôn mặt của thiếu nữ, tựa như bột phấn, tinh xảo, yêu kiều, trắng nõn, mềm mại.
Đôi tay có phần hơi lạnh của Thích Ánh Trúc cuối cùng cũng tìm được đúng chỗ.
Toàn thân hắn cứng đờ.
Thích Ánh Trúc nhắm mắt lại, nàng cảm nhận được sự lạnh lùng của hắn và sức sống mãnh liệt của vật nào đó. Nàng cảm thấy xấu hổ, ngại ngùng rồi lại sợ bản thân làm không đúng. Đôi lông mi của nàng vẫn luôn nhắm chặt, run rẩy, Thích Ánh Trúc hoảng loạn hỏi hắn:” Chàng làm sao vậy?”.
Thời Vũ có chút buồn bực, thanh âm khàn khàn vang lên:” Tay nàng có hơi lạnh”.
Nghe hắn nói nàng càng xấu hổ hơn, im lặng, muốn rút tay về nhưng mà chuyện đã như vậy… Nàng cúi đầu, thanh âm nhỏ như muỗi bay vang lên:” Chàng nhịn chút đi”.
Hắn liền cố nhịn.
Mặt trăng chiếu lên hai bóng hình, một cao một thấp, gió cùng với lá rơi ở phía sau lưng, mặt đất trắng xóa một mảng cùng vài cơn gió thổi qua, bóng đen chiếu trên nền đất.
Một lúc sau, Thích Ánh Trúc bắt đầu ngạc nhiên. Chính cái sự ngạc nhiên ấy đã lấn át sự xấu hổ và ngại ngùng bên trong nàng. Nàng mở mắt rồi nói:” Tại sao chàng lại không…?”.
Đôi mắt nàng như dải kim tuyến, nàng luôn như vậy, tự tạo áp lực khiến trái tim đập mạnh nhưng lại làm như không có chuyện gì. Mắt thường còn có thể thấy mặt Thời Vũ đang đỏ dần lên.
Đến lượt hắn xấu hổ:” Không ra được”.
Nghe hắn nói mặt nàng còn đỏ hơn, cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh rồi hỏi hắn với tâm trạng tò mò:” Tại sao lại như vậy?”.
Thời Vũ:”…”.
Đột nhiên hắn đã lý giải được cái từ mà người thường hay dùng để nói về sự vòng vo trong lòng chính là:” Cảm thấy ngại “, trong lòng hắn hắn cảm thấy sợ hãi, rõ ràng hắn không cam tâm nhưng hắn lại muốn nàng luôn luôn nhìn thẳng hắn như vậy. Nàng càng nhìn hắn như vậy, cả người hắn đều cứng ngắc, hắn không thể che dấu phản ứng cơ thể của hắn nữa cũng không thể né tránh nàng càng không thể tỏ ra bình thản như thường.
Hắn mới hiểu ra chỉ cần nàng nhìn hắn như vậy, hắn không thể nào đi nhà xí được.
Hắn liền đẩy nàng:” Nàng không cần nhìn, nàng tránh ra, đi khỏi chỗ này đi, ta sẽ tự làm “.
Nàng ngơ ngác bị hắn đẩy ra nhưng tay nàng vẫn đang đặt ở chỗ đó, chưa kịp thu tay về vì động tác của hắn mà tay nàng vô tình sờ xuống dưới, hắn kêu lên một tiếng, eo hơi căng, hắn càng không thể khống chế nổi bản thân.
Thanh âm này của hắn giống như là… Thích Ánh Trúc cả người cứng đờ sợ hãi buông tay.
Nàng nhìn thấy hắn đang cúi đầu lén nhìn nàng.
Trong màn đêm đen dưới ánh trăng lạnh lẽo, đôi mắt của hắn trở nên tối đen như mực, trong vắt, xảo quyệt nhưng lại bị hắn mạnh mẽ đ è xuống.
Thời Vũ lộ răng nanh hung hăng dọa nàng:” Nàng còn không chịu đi, ta liền ở chỗ này làm nàng đấy“.
Thích Ánh Trúc không thể nào lý giải được mấy cái từ thô thiển dâm loạn của hắn nhưng nàng hiểu được ánh mắt của hắn. Mặt nàng đỏ lên, lùi về sau hai bước rồi xoay người bỏ chạy về hướng phòng của nàng.
Nàng chạy lên đến hành lang, lấy tay đỡ ngực rồi quay đầu lại phía sau. Cái gì nàng cũng không nhìn thấy, cả người nàng loạng choạng đi vào trong phòng, lưng nàng dựa vào cửa, một tay khi nãy vừa chạm phải vật đó của hắn, tim nàng đập nhanh đến nỗi khiến nàng sợ hãi.
Quá bẩn.
Làm sao lại như vậy….
Nhưng mà….
Nàng vội vàng đi rửa tay, chà xát rồi rửa đi rửa lại rất nhiều lần sau đó dùng khăn tay lau đi lau lại rất nhiều lần. Từ trong đêm lạnh lẽo chạy vào căn phòng ấm áp, cuối cùng trái tim đang đập loạn của nàng cũng đã dần dần bình tĩnh trở lại, từ trong mớ suy nghĩ hỗn loạn nàng dần dần hiểu được, phía sau lưng nàng tê dại, đột nhiên cơ thể nàng lại có phản ứng.
Nàng không biết tại sao nàng lại muốn giúp hắn làm cái loại chuyện đó nữa?
Hắn bị thương nhưng hắn bị thương ở đầu, phía sau lưng, cánh tay… Không, tay hắn không có bị thương.
Hắn, hắn, hắn vậy mà…
Nàng đã hiểu rõ, cắn môi, nửa bực mình nửa tức giận:” Tên Thời Vũ chết tiệt”.
Thời Vũ trở về liền vén màn lên, thấy nàng đang đưa lưng về phía hắn, mặt nàng quay vào trong đối diện với bức tường mà ngủ mất. Hắn đã quen với nhịp thở nhẹ của nàng, hắn liền biết nàng chưa có ngủ.
Nhưng mà hắn vừa trải qua cái chuyện vừa rồi, hắn không thể nào nhịn nổi.
Hắn hỏi:” Ương Ương, nàng ngủ rồi đấy à?”.
Nàng nhắm mắt cắn môi, đêm nay nàng đã thề sẽ không để ý đến hắn cho dù hắn có quậy nàng cỡ nào đi nữa. Rõ ràng đại phu đã nói, hắn hẳn là bị cấm tiếp xúc với sắc dục nhưng mà cái phản ứng lúc nãy của hắn rất mạnh.
Hắn lầu bầu bên cạnh nàng:” Ương Ương ngủ rồi sao, nàng ngủ đương nhiên là không biết gì vậy thì ta muốn cái gì thì liền làm cái đó”.
Thích Ánh Trúc giật mình, bây giờ nàng không biết là nên tiếp tục giả vờ hay là nên tỉnh lại nữa đây. Hơi thở của hắn nóng rực, từ phía sau dán thẳng vào người nàng.
Trong màn ấm áp, Thời Vũ hất tóc dính trên mặt nàng ra, đôi môi ướt át của hắn từ phía sau tai đến cổ sau đó đến chóp mũi cuối cùng là đôi môi đỏ mọng.
Công phu hôn hít của hắn thật sự rất tốt, ướt át, nhiệt độ nóng bỏng như có như không quấn lấy cơ thể nàng nhưng không lâu sau hắn ôm chặt nàng dù cách một lớp chăn.
Hơi thở của hắn trở nên lộn xộn, nặng nề.
Trong không gian nhỏ bé do màn trướng tạo ra lại khiến nhịp tim cùng hơi thở của hắn càng trở nên lớn hơn.
Mồ hôi cùng sự ướt át, bây giờ môi hắn không chỉ dùng để ăn cơm mà đến cả hàm răng cũng không phải làm mỗi việc cắn đồ.
Hắn quấn quýt si mê, nàng thì liều mình chống cự, nàng cố ổn định hơi thở nhưng tất cả đều bị hắn làm nhiễu loạn mà mất tự chủ. Nàng nắm chặt cái chăn, hơi thở bị hắn quấy phá, cố gắng hô hấp, đôi môi vừa mở hé ra đã bị hắn bắt lấy.
Nhịp tim của nàng cũng rối loạn theo hắn, tay hắn lén lút mò vào trong chăn mà ôm chặt lấy eo nàng. Thích Ánh Trúc rùng mình, sóng lưng tê dại. Nàng run rẩy vừa mở mắt ra đã bị hắn cưỡng hôn.
Thích Ánh Trúc bị Thời Vũ làm cho giật mình, hoảng hốt( cây trúc bị mưa làm cho kinh hoảng), lá không thể trụ ( Cây trúc còn bị mưa quật đến kinh hoảng thì sao lá có thể trụ được trước mưa gió.)
( TAT bị TV dồn vào thế không thể kháng cự chỉ có thể để hắn muốn làm gì thì làm thôi).
Hắn dừng lại, môi hắn vẫn chưa rời đi. Hắn cách đôi mắt nàng chưa đến một tấc (cm), hắn nghiêm túc, khó chịu nói với nàng:” Ta đánh thức Ương Ương, Ương Ương muốn tức giận, ta không làm nữa”.
Thích Ánh Trúc ngơ ngác, hắn vậy mà đột ngột lùi về sau, sự ấm áp vây quanh cơ thể nàng biến mất.
Thích Ánh Trúc:”…”.
Nàng ngơ ngác, đôi mắt mở to ngây dại như một con rối nhìn chằm chằm vào bức tường rồi mệt mỏi thở ra. Phía sau yên tĩnh, hắn vậy mà không quấy phá nàng nữa.
Thích Ánh Trúc:”…”.
Trong lòng nàng khó chịu, mầm cây non mới nhú vậy mà lại không có chuyện gì xảy ra tiếp. Hắn vậy mà đem nàng đưa nàng lên được một nửa liền mặc kệ nàng.
Nàng đành tự an ủi chính bản thân mình một lúc lâu sau đó nhắm mắt lại, cố để bản thân chìm vào trong giấc ngủ.
Trong màn im lặng thật lâu.
Tâm phiền ý loạn, tâm của nàng đã bị hắn quấy nhiễu, nàng chỉ có thể bất đắc dĩ mở mắt ra, tâm nàng đã loạn như vậy, làm sao mà có thể ngủ nổi chứ.
Đôi mắt nàng ươn ướt, lại một lần nữa nàng lại bị [email protected] muốn của chính mình ảnh hưởng. Nàng xấu hổ quay người lại, ánh trắng từ mênh mông từ kẻ hở chiếu vào khoảng không giữa hắn và nàng. Hắn đang xoay lưng ngược với nàng, được chăn che lại một nửa cơ thể, giống như hắn đang ngủ rất say xưa vậy.
Thật ra nàng có thể tưởng tượng được hắn có bao nhiêu xấu xa, hắn sẽ như thế nào sau khi bắt nạt được nàng, cùng lắm thì hắn thỏa mãn và thưởng thức cái cảnh nàng bị hắn chinh phục.
Thời Vũ… Thời Vũ là một tên hư hỏng.
Nàng nhỏ giọng hỏi hắn:” Thời Vũ, chàng ngủ rồi sao?”.
Hắn không trả lời giống như hắn thật sự đã ngủ say vậy.
Nàng nhẹ nhàng xích gần đến hắn, nàng vượt qua sự ngại ngùng, nhẹ nhàng áp trán nàng vào xương sóng lưng của hắn. Hắn có một dáng người đẹp, cơ bắp săn chắc, khung xương mảnh mai cân đối, nàng có thể cảm nhận được sức mạnh của hắn qua chiếc áo mỏng.
Nàng biết ở trên người hắn, sức mạnh mạnh mẽ của tuổi trẻ thật khiến nàng động lòng.
Trán nàng áp vào sóng lưng của hắn, ở chỗ này nàng tìm được cảm giác an toàn, bình yên.
Nàng thở dài, lầu bầu nói:” Về sau không biết phải làm sao nữa?”.
Hắn thật ra chưa có ngủ.
Mà nguyên nhân chính là nàng đang dựa vào người hắn làm hắn rất cảm động.
Hắn cũng chỉ theo bản năng cũng nghĩ chỉ là đùa giỡn nàng, hắn không nghĩ ra nàng sẽ dựa vào người hắn, còn áp trán nàng vào sóng lưng hắn. Nàng rụt rè, mỗi lần nàng tới gần, đều làm hắn kích động.
Nhưng lời nàng nói…
Hắn không thể giả bộ ngủ nữa, nhịn không được mà nói:” Cái gì mà về sau không biết phải làm sao?”.
Hắn định xoay người nhìn nàng nhưng nàng lại cản hắn lại. Hắn liền không xoay người nữa, mặc kệ nàng dựa vào lưng mình.
Giọng nàng buồn bã vang lên:” Sau khi hôn sự của biểu tỷ(chị họ) kết thúc, ta liền không còn lý do gì để ở lại kinh thành nữa. Không biết việc kế tiếp ta làm có nên là về lại núi Lạc Nhạn không? Ta nên sống như thế nào đây? Ta đã từng được mama chăm sóc, nhưng bây giờ. Đã đến lúc ta không nên để mama đi theo ta nữa, thật ra, Thời Vũ, ta sợ ở một mình”.
Hắn bối rối.
Hắn cố gắng để hiểu những lời nói của nàng, hắn mê mang hỏi nàng:” Vì sao nàng lại chỉ có một mình? Không phải còn có ta sao”.
Thích Ánh Trúc:” Nếu ta đoán không sai, Bộ đại ca hiền hòa sau tiệc cưới của biểu tỷ cũng sẽ rời đi. Bọn họ, có phải sẽ đang chàng đi theo không? Thời Vũ, ta có thể nhìn ra được, thân phận của chàng rất quan trọng, có lẽ so với ta còn quan trọng hơn”.
Hắn vội vàng nói:” Ta không quan trọng, ngày thường cũng không có ai quan tâm đ ến ta, không có ai quan tâm ta đi đâu. Ta có thể đi bất cứ nơi nào ta muốn, ta sẽ không đi”.
Nàng đau buồn nói:” Chàng không có cách nào luôn ở núi Lạc Nhạn. Ta không thể giữ chàng đáng lý ra ta không nên giữ chàng lại”.
Hắn rất muốn hỏi nàng vì sao mà lại không có cách nào nhưng hắn vẫn im lặng không hỏi nàng. Hắn không muốn hắn giống như một tên ngốc không hiểu lý lẽ không hiểu sự đời nhưng hắn không hiểu tại sao bản thân lại phải suy nghĩ nhiều và kiềm chế bản thân đến vậy.
Hắn mím môi rồi nói:” Tại sao nàng không thể cùng đi với ta?”.
Thích Ánh Trúc:” Ta…”.
Thân thể của nàng không thích hợp để đi.
Nàng đành phải trả lời:” Vì ta muốn sống một cuộc sống yên bình ở làng quê”.
Thời Vũ:” Vậy thì nàng hãy làm như nàng muốn đi. Ta sẽ ở bên cạnh nàng, Ương Ương, nàng đừng sợ gì cả. Mama của nàng có thể làm cái gì ta đều có thể giúp nàng làm. Bà ấy biết nấu cơm, ta cũng biết mà có khi ta còn nấu ngon hơn mama của nàng. Ta, ta….”.
Hắn ngại ngùng nói:” Ta còn có thể may áo quần nữa”.
Nàng giật mình.
Sức lực của nàng quá yếu mặc dù nàng muốn hắn nằm quay lưng đi để nàng tâm sự với hắn nhưng hắn vẫn quay người lại một cách rất dễ dàng.
Trong bóng tối, hắn xoay người lại, nàng liền sợ hãi lại muốn trốn trong cái mai rùa của chính bản thân. Thời Vũ nắm lấy cổ tay nàng rồi kéo nàng vào lòng.
Hắn ôm nàng một cách khéo léo, vỗ nhẹ vào lưng nàng, nhẹ nhàng trấn an cảm xúc đang dâng trào của nàng.
Thời Vũ:” Nàng không cần phải sợ hãi, ta sẽ học được, ta rất lợi hại, làm t ình lang( người yêu), lang quân( chồng) muốn chăm sóc một cô nương yếu ớt, ta đều có thể làm. Ta sẽ chăm sóc nàng, ta, ta cái gì ta cũng có thể làm”.
Hắn nhìn nàng bằng đôi mắt đầy dc vọng rồi nói:” Kể cả lúc mặc quần áo vào buổi sáng, ta đều có thể giúp nàng”.
Thích Ánh Trúc:”…”.
Trong lòng nàng tràn đầy nỗi buồn nhưng nhờ sự trong sáng của hắn mà đã tan biến. Nàng cười khúc khích, đưa tay chạm vào khuôn mặt trẻ trung, điển trai của hắn rồi nghịch ngợm nói: “ Chàng đúng là một con mèo nhỏ tham lam mà từ trước đến nay đều không được ăn no”.
Thời Vũ cười tủm tỉm, cúi đầu cọ cọ nàng. Hơi thở của hắn truyền từ dưới cổ nàng:” Ta chỉ thích ăn nàng. Nàng thật mềm, thật ngọt… Ta tưởng chừng như có thể đem nàng giấu đi, nàng cũng không cần phải tuân theo mấy cái lễ giáo đáng ghét của nàng, nàng chỉ cần chơi cùng ta, chơi với một mình ta là đủ rồi. Ta rất rất thích nàng.
Hắn vô tư hôn ngực nàng, hỗn loạn mà si mê, ướt át:” Ta muốn làm mái tóc của nàng, làm quần áo đẹp của nàng. Ta mong mỗi ngày mở mắt ra ta đều có thể nhìn thấy nàng, nàng mỗi ngày đều cười với ta… Ương Ương, đây chính là “thích” mà nàng nói đúng không? Nàng đừng gạt ta, nàng không được gạt ta”.
Nàng bị hắn làm cho cảm động hắn vốn là người không có tình cảm mà bây giờ hắn lại gấp gáp tỏ tình với nàng những lời tỏ tình của hắn lay động lòng nàng. Mặt nàng đỏ lên, nàng không tin rằng trên thế gian này lại có người yêu nàng đến vậy.
Nàng vừa vui mừng lại có chút buồn bã, hắn cầm lấy tay nàng, để tay nàng trên ngực hắn. Hắn nằm ở trong chăn lẩm bẩm nói:” Ta nghĩ đến Ương Ương, trái tim ta liền đập nhanh, càng lúc càng nhanh”.
Vòng eo của nàng bị hắn nhẹ nhàng cắn.
Nàng rất bối rối lại hoảng loạn, nàng nghĩ đến hôm đó hắn say. Thấy hắn nóng lòng muốn thử, giống như hắn lại muốn làm cái tư thế kia, nàng vội vàng chụp lấy tay hắn, đem tay hắn kéo ra:” Thời Vũ, chàng đừng chơi nữa, chúng ta hãy nói chuyện một lúc”.
Hắn xuống giường, lộ ra một đôi mắt sáng ngời.
Hắn nhìn chằm chằm nàng:” Cả người nàng đều run lên, còn nói là không muốn làm sao”.
Thích Ánh Trúc:” Chàng đừng nói thẳng ra như vậy”.
Hắn trả lời nàng:” Không có, là nàng quá ngại ngùng mà thôi. Nàng sẽ không làm, nàng không làm được, nàng đúng là yếu ớt mà”.
Nàng cảm thấy bất lực, đỏ mặt xấu hổ:”…”.
Hắn suy nghĩ một chút, hắn rất nhanh lại cười rộ lên, ôm lấy nàng bắt đầu hôn nàng:” Không sao đâu, Ương Ương giống rối gỗ, đùa giỡn cũng rất vui vẻ”.
Hắn hôn lên má nàng, nàng cảm nhận được hắn đối với nàng vô cùng yêu thích. Nàng vừa vui mừng vừa mơ màng, đôi khi nàng không hiểu một người bình thường, tự do như hắn có thật sự sẽ thích nàng, thực sự sẽ thích một người khô khan như nàng?”.
Nàng vuốt v e lông mày của hắn:” Chàng phải làm bao lâu, mới có thể cùng ta làm đủ vậy?”.
Hắn nói:”Ta không biết, tại sao nàng lại muốn hỏi chuyện sâu xa như vậy?”.
Hắn nghĩ đến những con người bội tình bạc nghĩa trong lầu xanh, hắn chợt nhận ra:” Nàng sợ ta vứt bỏ nàng sao”.
Thích Ánh Trúc cười, nàng cười dịu dàng:” Yêu chỉ là yêu thôi, nếu có duyên sẽ ở bên cạnh nhau, còn không có duyên sẽ không thể ở bên nhau, một cô gái không đem toàn bộ tâm tư đặt lên người lang quân thì lang quân cũng sẽ như vậy. Một lòng đối với một người sẽ mong được ở cạnh người đó dù con đường tương lai có khó khăn sẽ không oán trách. Người con trai lỡ yêu một người rồi vẫn có thể bỏ đi nhưng người con gái lỡ yêu một người thì không thể nào thoát được khỏi nỗi ám ảnh mối tình đó.
“ Thời Vũ, ta không phải là một người con gái như vậy, chàng cũng không phải là một người con trai như vậy. Nếu ta và chàng không yêu nhau mà phải chia xa, ta sẽ tiếc nuối nhưng ta sẽ không hối hận. Nếu ta có hối hận thì đó cũng chỉ là một câu chuyện mà thôi”.
Nàng chậm rãi nói:” Ta hận nhất là không thể lưu lại thế gian, Chu Nhan cam chịu trước số phận. Cuộc đời cuối cùng chỉ là phù du, có gì mà vui vẻ đâu?”.
Hắn há hốc mồm nhìn nàng khóc lóc:”…”.
Sau một lúc lâu, hắn nói với nàng:” Từ ngày mai nàng hãy dạy ta đọc sách”.
Nàng bật cười, bị hắn cắn một cái ở trên má. Hắn ôm lấy nàng, vào chăn ôm chặt lấy nàng. Với bầu không khí giữa hai người, hắn cũng đã mất đi cái dc vọng mãnh liệt kia, hắn chỉ ôm chặt nàng, hắn liền cảm thấy trong lòng thật bình yên.
Nàng dựa vào cổ hắn, nhắm mắt lại.
Nửa tỉnh nửa mê, nàng mơ màng ôm lấy hắn rồi ngủ từ lúc nào.
Hắn đã nhiều ngày ở cùng với nàng nhưng vẫn có lúc hắn sẽ biến mất.
Vào cái đêm trước hôn lễ của Tống Ngưng Tư, Tống phủ đều được phủ bằng vải lụa đỏ, tràn đầy sự vui mừng.
Nàng bị mời đi nói chuyện với vị tân nương tử, nàng chân thành mong muốn hôn sự của biểu tỷ sẽ thuận lợi, suôn sẻ nên nàng đã giúp đỡ rất nhiều. Người đến nhiều nên nàng không có nhìn thấy hắn.
Trời chạng vạng thì bắt đầu đổ mưa mùa hè một trận mưa rất lớn.
Đám tôi tớ trong Tống phủ đều nói đêm trước ngày cưới mà mưa lớn như vậy thì không được tốt cho lắm. Tống hàn lâm trách mắng đám tôi tớ, đem tất cả tin đồn nhảm xóa sạch. Tống phủ vội vả làm hôn sự này mong có thể thuận lợi mà tiến hành, ở khách đim( nhà trọ, nhà nghỉ) cách Tống phủ ba dặm, Kim Quang Ngự ung dung, thong thả mà đem châm,dao găm,trường đao,ám khí tất cả đều được mặt trên người.
Mưa lớn ngay trong đêm, Kim Quang Ngự đứng trước cửa sổ khách đim( nhà trọ, nhà nghỉ) nhìn phố xá bị nước mưa rửa sạch. Hắn bỗng dưng nhớ lại trước kia, hắn nhớ đến nàng ngồi trên xích đu, lúm đồng tiền như hoa trên khuôn mặt thiếu nữ.
Kim Quang Ngự cười lạnh một tiếng.
Trong màn đêm, trời đất đều bị tiếng sét ầm ầm nhấn chìm. Đường Trác vừa từ yến tiệc trở về, hắn ngồi vào kiệu, uống say đến mức mơ hồ mà dựa vào vách kiệu. Tia sáng của sấm sét trắng xóa, thỉnh thoảng xen ngang vào giấc mơ của hắn khiến hắn nhíu mày.
Trong lúc hỗn loạn, kiệu bị dừng lại.
Đường Trác bị gió thổi lạnh, hắn hét lên:” Sao lại như vậy?”.
Hắn từ kiệu bò ra ngoài, cảnh tượng hắn nhìn thấy làm hắn lạnh hết cả người.
Đám tôi tớ của hắn đã ngã trong vũng máu, máu loãng hòa với nước mưa vậy mà lại không có bất kì âm thanh nào hết. Một người mặc áo màu đen xoay con dao găm trong tay, từ từ quay mặt lại, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào Đường Trác đang say bí tỉ.
Đường Trác kích động:” Thời Vũ”.
Hắn đờ người rồi nói:” Không phải ngươi đang ở cùng với A Trúc trong Tống phủ sao? Ngươi tới tìm ta làm cái gì? Nếu là vì ngày đó ngươi bị đánh… Ta đã xử lý tên hầu đó rồi. Ta cũng chỉ là bị người khác lừa gạt mà thôi. Oan có đầu, nợ có chủ, ngươi không cần phải tìm đến ta”.
Thời Vũ đi về phía Đường Trác, bóng dáng hắn trong mưa như bị kéo dài thêm. Hắn bình tĩnh, lạnh lùng khiến Đường Trác lùi từng bước về phía sau.
Thời Vũ:” Ác ma Thời Vũ”.
Đường Trác:” Ngươi nói gì vậy?”.
Đường Trác ngẩng đầu, hắn đối diện với Thời Vũ. Thời Vũ lạnh nhạt nói:” Ta chính là “ ác ma Thời Vũ”. Ta không dám không thừa nhận điều đó nhưng ta lại lười thừa nhận. Ngươi thử cái gì, ngươi cho rằng ta không dám thừa nhận sao?”.
“ Ngươi đã nhìn thấy khuôn mặt ta, theo nguyên tắc thì ngươi phải chết”.
Thời Vũ lại tiến lên mấy bước.
Sắc mặt Đường Trác tái nhợt, nghĩ đến lời đồn trên giang hồ về” ác ma Thời Vũ”. Đường Trác liền ngồi thụp xuống đất, trên mặt đất toàn là xác chết của đám tôi tớ càng làm hắn thêm sợ hãi.
Hắn buộc miệng thốt ra:” ta sẽ cho ngươi giá gấp đôi! Gấp ba, gấp ba giá thì như thế nào?”.
Bước chân của Thời Vũ cũng chỉ dừng lại một chút, vẫn đi về hướng Đường Trác, Thời Vũ ngồi xổm xuống.
Đường Trác buột miệng nói ra:” Ngươi không thể giết ta, nếu ngươi dám giết ta, A Trúc muội muội sẽ hận ngươi, sẽ căm ghét ngươi. Ta có lưu lại dấu vết ở chỗ A Trúc muội muội, nếu ngươi dám giết ta, vệ sĩ của ta sẽ đi nói lại với A Trúc muội muội sự thật về “ ác ma Thời Vũ”.
Thời Vũ lạnh nhạt:” Vậy ta sẽ giết hết tất cả các ngươi”.
Hắn cúi đầu, thong thả ung dung đáp:” Giết người là một việc rất dễ dàng”.
Mặt Thời Vũ không có biểu cảm gì, ánh mắt cũng chả có. Đường Trác liền xoay người bỏ chạy, phía sau có một luồng gió mạnh thổi tới đập vào gáy của hắn làm hắn ngã xuống vũng máu.
Thời Vũ:” Đó là cái cách mà ngày hôm đó ta đã bị chà đạp. Ngươi nói xem đây là cái cảm giác gì?”.
Hắn cong lưng, con dao trong tay hắn đặt ở cổ Đường Trác.
Sấm sét lại sáng lên giống như sao băng chiếu sáng cả bầu trời đêm.
Ở trong Tống phủ, Tống Ngưng Tư đã mặc thử áo cưới, nàng khoanh chân ngồi trên giường nhìn chằm chằm Thích Ánh Trúc đang dọn dẹp gương lược.
Tống Ngưng Tư đột nhiên nói:” A Trúc, ta vẫn luôn do dự nhưng ta sợ muội sẽ giống ta rơi vào cái hoàn cảnh nông nỗi như thế này. Sức khỏe của muội yếu ớt, muội sẽ không chịu nổi cái loại chuyện này. Ta muốn nói cho muội nghe một bí mật”.
Thích Ánh Trúc liền nhìn Tống Ngưng Tư.
Tống Ngưng Tư nhìn chằm chằm nàng rồi nói:” Thời Vũ, hắn không phải là một tên giang hồ hiệp khách tùy tiện như muội nghĩ. Hắn có một biệt danh là:” Ác ma Thời Vũ”, là một tên sát thủ nổi tiếng lẫy lừng trên giang hồ. Hắn giết người trong nháy mắt, lần này hắn đến kinh thành là để giết người cũng là vì tổ chức sát thủ mà đến đây”.
Khuôn mặt Thích Ánh Trúc trắng bệch đầy vẻ hoảng sợ, nàng nhìn chằm chằm Tống Ngưng Tư, thân thể khẽ run lên.
Mưa vẫn còn nặng hạt, nửa đêm gió thổi mạnh làm cơ thể nàng không thể chịu được cho đến lúc hừng sáng. Sau khi chào tạm biệt với Tống Ngưng Tư, nàng lại trở về phòng của mình ngủ một lát, chờ bình minh nàng lại thức dậy đi dự đám cưới.
Nàng cầm chiếc đèn lồ ng, vất vả mà đem những cánh cửa bị gió thổi tung ra đóng lại. Mưa từ ngoài bay vào phòng làm nàng nhớ đến đôi mắt của Thời Vũ.
Trong lòng nàng mệt mỏi, rối bời đến mức không biết phải làm gì. Trước mặt nàng có rất nhiều câu hỏi, nàng nghĩ đáng lý ra lúc đó nàng phải nói là nàng cần phải về để xác minh nhưng lúc biểu tỷ nói cho nàng biết lúc ấy, nàng biết nàng đã tin tám phần.
Nàng yêu thích một người con trai, sao hắn lại có thể chỉ là một người bình thường ở tiêu cục được. Thân thủ hắn tốt như vậy, tính cách lại hờ hững vô tình, trên đời này, có lẽ chỉ có sát thủ mới như vậy, chỉ có sát thủ thì mới hợp với Thời Vũ.
Căn phòng vắng lặng, bên ngoài mưa vẫn tiếp tục xối xả.
Nàng cảm thấy chóng mặt, nàng hỏi:” Thời Vũ”.
Căn phòng im ắng, không có tiếng đáp lại.
Nàng lại nhớ đến những lời biểu tỷ nói: Sát thủ.
Cái gì mà sát thủ?
Thời Vũ không có về, có lẽ hắn lại đi giết người nào đó. Mọi chuyện đã rõ trước mặt, căn phòng vắng lặng, làm người ta vừa bất an vừa sợ hãi. Nàng ngồi ở chỗ này, đầu đau muốn nứt ra, nàng đỡ trán ngồi yên trong chốc lát rốt cuộc không chịu nổi nữa.
Mưa bên ngoài như trút nước. theo bức tường chảy xuống kết hợp với hành lang tạo thành một dòng suối nhỏ. Tiếng suối chảy róc rách, trong phòng nàng mơ màng ngủ thiếp đi, tất cả đều mặc kệ hết đi.
Nàng gặp rất nhiều ác mộng vào ban đêm. Trong cơn mơ màng, nàng cảm thấy hắn đã trở về, nàng lại nhẹ giọng hỏi, cúi đầu hôn môi hắn, trên người hắn có mùi máu tươi.
Nàng nhéo cổ áo hắn, nhẹ nhàng run lên. Nàng lại giống mấy con rùa đen chui rúc vào lồ ng ngực hắn, nàng biết sát thủ rất nguy hiểm nhưng xấu hổ thay chỉ có khi ở bên hắn nàng mới có cảm giác an toàn.
Nàng vậy mà ỷ lại một tên sát thủ trẻ tuổi.
Nàng nhẹ nhàng thở dài, ngủ càng lúc càng sâu.
Nếu có kiếp sau, nàng muốn có một ước mơ.
Không cần Hầu phủ, không có tiểu thư thật giả, không có bố mẹ đã mất. Nàng chỉ là một cô thôn nữ ngây thơ, trong sáng, không buồn không bệnh tật, lúc nàng mười mấy tuổi, mối bận tâm lớn nhất của nàng có lẽ cũng chỉ là muối, gạo, dầu, củi.
Một ngày nọ, hắn giúp tiêu cục vận chuyển đi ngang qua quê hương của nàng, nàng đưa hắn một cây dù. Vào đêm xuân, hắn đến trả lại dù, vừa gặp đã không thể nào quên.
Hắn tới nhà cầu thân với cha mẹ nàng, cha mẹ nàng yêu thương nàng không muốn gả nàng cho hắn. Hắn ngày nào cũng tới nhà nàng quấy rối… Hai người sẽ kết hôn vào mùa xuân vào năm thứ hai sau khi hai người gặp nhau lần đầu tiên, trong đêm tân hôn, vén khăn che mặt, giống như thấy cố nhân quay về.
Ngày hôm sau hắn bỗng nhiên phải đi đưa tiêu nhưng phần lớn thời gian hắn đều ở nhà cùng nàng sinh sống. Gà vịt qua sông, lau sậy qua ngày.
Hơn một năm sau, bọn họ có đứa con đầu tiên. Là một đứa bé trai, mặt trắng, đôi môi biết cười. Lông mày giống nàng nhưng cũng giống hắn.
Làm sao để có thể mơ được như vậy?