Mây bay trên núi, sương mù giăng lối, ngày ngày như ngủ trong mưa.
Giữa trời tháng tám, Thích Ánh Trúc và Thời Vũ về núi Lạc Nhạn. Rời đi nửa tháng, nơi này bị cây linh tinh bao phủ như một biển cây cỏ, đi vào trong không thấy nhiều bụi bặm,giống như rời đi chưa lâu.
Thích Ánh Trúc đứng ngoài cửa sân, nàng bước lên muốn đẩy cửa ra, bị thiếu niên từ xe ngựa nhảy xuống giành trước: “Ta tới đây!”
Thời Vũ đeo một cái tay nải màu nâu, nhẹ nhàng nhảy đến trước cửa. Hắn nhẹ nhàng mở cửa, Thời Vũ nhảy vào trong trước để quan sát một chút. Sau đó, hắn đứng ở cửa nhìn Thích Ánh Trúc bằng đôi mắt đen láy rồi vẫy vẫy tay.
Thích Ánh Trúc mặc chiếc váy màu cam bên hông có buộc một miếng ngọc bội, nàng choàng dải lụa màu xanh lá, mái tóc buông xõa nhẹ, dải lụa dưới eo hơi nhếch lên. Nàng duyên dáng yêu kiều trước cảnh rừng núi, tươi mát yểu điệu, đúng là tiên nữ.
Thích Ánh Trúc dùng khăn che mũi miệng, che bụi bặm, ho khan, nàng lại nhịn không được nhìn Thời Vũ đứng phía sau cửa mà mỉm cười.
Thời Vũ hỏi: “Nàng cười cái gì? Nàng nhìn thấy ta nên vui sao?”
Thích Ánh Trúc dỗi nói: “Ta ngày nào cũng gặp chàng, thì sao có thể đột nhiên vui vẻ lên?”
Nàng nhấc theo tà váy đi vào trong phòng, khi đi qua bên cạnh Thời Vũ, ngẩng đầu liếc hắn một cái, rất nghiêm túc nói: “Thời Vũ, chàng thật cao.”
—— nàng biết hắn cùng lắm cũng hơn bốn tháng một chút,hắn lại có thể cao lên nhiều như thế.
Thích Ánh Trúc trong lòng lo lắng: Hắn lớn lên nhanh như vậy, nàng thì chắc là sẽ không cao lên nữa…… Hoặc là nói, nàng không sống được đến lúc cao thêm một chút.
Thời Vũ vươn một ngón tay chọc má nàng, nói: “Nàng lại bắt đầu thở dài rồi.”
Thích Ánh Trúc thẹn thùng, né tránh ngón tay của hắn, cúi đầu: “Ta không có.”
Thời Vũ hừ một tiếng.
Hắn liếc nhìn nàng một cái, thản nhiên nói: “Ương Ương nói không có thì là không có đi.”
Hắn lại ranh mãnh nói: “Chỉ có điều hai mắt ta nhìn thấy được.”
Thích Ánh Trúc xấu hổ nói: “Chàng lại không hiểu cảm xúc của người khác.”
Thời Vũ giải thích nói: “Ta không hiểu người khác, nhưng ta hiểu nàng. Ta biết khi nào thì nàng vui vẻ, khi nào đang buồn bã, khi nào chuẩn bị thở dài, khi nào sẽ viết những dòng chữ như tranh vẽ…… Ta nhìn một cái sẽ biết cảm xúc của nàng, nàng tin không?”
Thích Ánh Trúc ngây người nhìn hắn, trái tim cảm thấy tê dại.
Hắn luôn dễ dàng khiến trái tim nàng loạn nhịp, không tình cảm so với phong lưu đa tình càng thì càng chân thành tha thiết hơn. Ai giống như Thời Vũ, làm rung động trái tim của người khác lại hồn nhiên không biết?
Thích Ánh Trúc che trái tim mình lại, nghiêng mặt đi, nhẹ giọng: “……Đem đồ dọn vào trước đi.”
—— Trách Thích Tinh Thùy, lén để nhiều đồ như vậy lên xe ngựa của họ.
Khi Thích Ánh Trúc xoay người định xách hành lí trong xe ngựa, bị Thời Vũ dùng vai cẳn, hắn ngăn lại: “Nàng đừng nhúc nhích. Đừng làm gì cả, nên ngồi nhìn thôi.”
Thích Ánh Trúc có chút yếu ớt mà giải thích: “Ta cũng có thể cầm một chút đồ nhẹ.”
Thời Vũ: “Nàng không thể! Nàng cái gì cũng không biết, nàng không thể cầm bất cứ thứ gì, nàng mệt mỏi tay chân đau, còn không muốn ta xoa giúp nàng? Tuy rằng ta rất nguyện ý giúp nàng, nhưng nàng luôn ngượng ngùng, mỗi lần đều xô xô đẩy đẩy,thật là nhàm chán.”
Hắn ngẩng mặt, hàng mi dày hướng về phía mặt trời,ánh sáng động lại trong mắt như sao trời. Hắn hết sức vô tội nói: “Tại sao nàng luôn không thể buông thả? Nàng gả cho ta có phải tốt hơn không? Ương Ương, nàng lại bức hôn ta đi.”
Thích Ánh Trúc: “……”
Nàng quay mặt đi, nói: “……Chàng làm việc trước đi.”
Thời Vũ nhìn chằm chằm nàng một lúc, giả mặt quỷ. Hắn không quan tâm nói: “Nàng cứ trốn đi.”
—— nhưng trên đời này, không ai có thể trốn thoát khỏi một sát thủ.
Thân hình của hắn biến mất, Thích Ánh Trúc xoay vai qua, vỗ về ngực,thở nhẹ. Nàng vừa xấu hổ lại vừa đau đầu,vì đã nhiều ngày Thời Vũ luôn có cơ hội là ám chỉ nàng, bày tỏ rõ ràng với nàng, tìm các loại cơ hội để chuyển đề tài tới chuyện kết hôn.
Hắn rõ ràng không rõ về tình cảm, hắn lúc trước còn nghiêm túc nói mình sẽ không cưới vợ, nhưng hắn hiện tại…… Thích Ánh Trúc thấp giọng oán giận: “Rốt cuộc là ai ai bức hôn chứ?”
—
Phía trước núi Lạc Nhạn, nơi luôn có nhũ mẫu ở. Lần này, Thích Ánh Trúc bình tĩnh mà để nhũ mẫu lại ở dưới chân núi, nàng càng cảm giác được sức khỏe của mình càng lúc càng không tốt, hiện tại thuốc cũng không thể uống, chỉ nghĩ đến quý trọng một đoạn thời gian cuối cùng. (edit:làm đến đây tim mị đau lắm)
Đổ thừa cho Thời Vũ dính người.
Thích Ánh Trúc muốn cùng hắn ở chung cho tốt, nhưng đêm đầu tiên khi hắn mới vừa trở lại trên núi, liền gấp không chờ nổi mà ôm đệm chăn chui vào trong phòng nàng, đuổi cũng không đi. Không có Thành nhũ mẫu khó chịu ở bên cạnh, hơn nữa núi này chỉ có hai người bọn họ, Thích Ánh Trúc tim đập thình thịch, mặt đỏ tai hồng, cuối cùng là theo Thời Vũ, đóng cửa phòng lại, cùng hắn giả làm phu thê một đoạn.
Thời Vũ lại vẫn ngày ngày thúc giục Thích Ánh Trúc chuyện kết hôn.
Thậm chí ban ngày khi nàng viết chữ, hắn quấn lấy nàng, muốn cùng nàng làm việc “ngông cuồng”kia. Thời Vũ trong đầu biết quá nhiều, cách mấy ngày lại thử nghiệm một lần, Thích Ánh Trúc cũng thường xuyên không chịu nổi những ý tưởng của hắn.
Thế nhưng có thể như vậy……
Thế nhưng còn có thể như vậy……
Cuối cùng cả một mùa hè này, hai người trốn ở trên núi, sống “hoang dâm”.
Có đôi khi, Thích Ánh Trúc bị hắn phiền đến khó xử, đành phải hỏi: “Thời Vũ, chàng và Đường nhị ca có giao dịch gì? Vì sao ngày đó chàng rõ ràng là ám sát Đường nhị ca, nhưng Đường nhị ca đến bây giờ cũng không tìm đến chàng? Vừa không tìm chàng, cũng không tìm ta?
”Tại sao Diêm đại ca biết chàng có liên quan đến tiểu Tùy, hắn bắt người, cũng không tới tìm ta để bắt chàng? “
Thời Vũ sững người.
Hắn tất nhiên biết rất rõ chuyện trong đó—— Đường Trác không dám trêu chọc hắn, Đường Trác gấp gáp làm thế tử, thậm chí Đường Trác vì lên làm thế tử, còn muốn giúp Thời Vũ che giấu chuyện Thời Vũ ám sát, che giấu chuyện sát thủ lâu tham dự vào chuyện hắn đoạt quyền.
Đường Trác rất cần chuyện không có quan hệ với Thời Vũ dù chỉ một chút,mới có thể giữ vững vị trí thế tử của thiên hạ.
Còn về Diêm Đằng Phong vì sao thả Tần Tùy Tùy chạy, còn chưa tới tìm Thời Vũ……thì Thời Vũ không rõ.
Thời Vũ chột dạ trốn ra cửa:” Ta đi đốn củi nấu cơm!”
—— đối với vấn đề không nghĩ sẽ trả lời thì Thời Vũ cũng học giống Thích Ánh Trúc, nói gần nói xa.
Hắn học từ nàng, từ trước đến nay học được rất nhanh.
Chuyện của Thời Vũ và Đường Trác s, Đại Lang Đường gia đột nhiên bị ám sát…… Thích Ánh Trúc trong lòng đã đoán được một chút, nhưng nàng vì duy trì mặt ngoài bình thản, cũng giả câm vờ điếc, làm như không biết.
Nàng hy vọng mình trở thành người tốt, nhưng nàng cũng không phải là người tốt. Chuyện không xảy ra trước mặt nàng, nàng đều có thể làm như không biết, trốn trong mai rùa chẳng quan tâm.
Thiếu niên đi rồi, Thích Ánh Trúc vừa chua xót, vừa bất lực,lại vừa vui sướng. Nàng cúi đầu, tiếp tục viết hai nét kia, suy nghĩ chuyện tiếp tục bán tranh chữ kiếm tiền. Trong viện không có tiếng chặt củi, phía sau lại có một con bướm bay trở về.
Thời Vũ ôm lấy Thích Ánh Trúc từ phía sau.
Thích Ánh Trúc đỏ mặt, nói: “Ta đang viết chữ, chàng lại làm sao vậy?”
Thời Vũ do dự, sau một lúc lâu cũng chưa nói.
Hắn cư xử khác thường, Thích Ánh Trúc quay mặt lại nhìn hắn.
Nàng đối mặt với vừa gương mặt anh tuấn của thiếu niên ngây ngô, Thời Vũ cau mày nhìn chằm chằm nàng. Đối với một thiếu niên luôn không biết kiềm chế thì lộ ra vẻ mặt như vậy, có thể thấy được là chuyện lớn.
Thích Ánh Trúc giật mình, buông bút mực: “Làm sao vậy?”
Thời Vũ: “Ương Ương, nàng không gả cho ta, có phải là bởi vì ta giấu nàng rất nhiều chuyện nên nàng không tin ta?”
Thích Ánh Trúc vội vàng ngăn hắn: “Ta không có ý giấu ta, tất nhiên là có lí của chàng, không cần thiết mọi chuyện phải để ta biết.”
—— nàng cũng không muốn biết thân phận sát thủ của hắn. Sức khỏe của nàng đã rất không tốt rồi, nàng không muốn lại dính vào ân oán giang hồ.
Thời Vũ cảm thấy nàng đang nói thật, hắn chật vật lúc lâu, nói: “Ta gạt nàng rất nhiều chuyện, không thể nói cho nàng biết. Nhưng mà, ta có thể thử, nói một chút cho nàng nghe. Như vậy, chờ khi nàng biết rõ ràng thì gả cho ta được không?”
Hắn áp tới, mt vào giữa môi như cánh hoa của nàng.
Hôn môi làm người ta say, ôm làm người ta ấm áp. Nàng là con mèo dâm ngốc nghếch, mỗi khi muốn kiềm chế, nhưng cũng không thể chống cự lại hơi thở của Thời Vũ. Thích Ánh Trúc tim đập loạn nhịp một lúc lâu, thiếu niên mới hơi hơi lui về phía sau.
Cánh môi hai người ướt át,trong mắt toàn là màu đen.
Thời Vũ nhìn nàng nửa ngày, bật cười: “Ương Ương cắn ta.”
Thích Ánh Trúc: “……”
Thời Vũ hỏi: “Nàng muốn ăn đầu lưỡi ta sao?” (edit:anh ngồi ngay ngắn cho em lạy cái)
Thích Ánh Trúc ngơ ngác nhìn hắn, sau một lúc lâu nói: “…… Thời Vũ,có rất nhiều lời nói không nên nói ra.”
Thời Vũ thấy nàng lại nói lắp, hắn cười rạng rỡ,chuyện trước đó làm hắn buồn bã cũng trở thành hư không. Thời Vũ bế Thích Ánh Trúc lên, hắn xoay một vòng, nữ lang để tay ở trên vai hắn, nhẹ nhàng mắng hắn vài tiếng, hắn cũng không quan tâm.
Thời Vũ ôm Thích Ánh Trúc ngã xuống giường, đè nàng xuống phía dưới.
Thích Ánh Trúc thân thể cứng đờ,nhưng máu trong cơ thể như muốn dậy sóng. Tay hắn để trên eo nàng, nàng theo bản năng mà run lên.
Thích Ánh Trúc ngây ra mà nghĩ: Lại nữa sao?Những gì nàng được dạy đều đã quên sạch.
Nhưng lúc này đây, Thích Ánh Trúc đã đoán sai. Thời Vũ chỉ là đè nàng hôn lung tung trong chốc lát, hắn một lần nữa cọ lên người nàng, khiến cho nàng run rẩy toàn thân, ngực phập phồng liên tục, lại đợi không được bước tiếp theo.
Thời Vũ áp vào tai nàng: “Ương Ương, ta muốn nói cho nàng một bí mật chuyện còn lại từ từ ta sẽ nói nàng nghe một chút.”
Thích Ánh Trúc trong đầu lung tung suy nghĩ về vòng eo rắn chắc giỏi giang của hắn, nàng điên rồi sao, hốt hoảng mà lên tiếng. Nghe được Thời Vũ lim ở bên tai nàng: “Ta có rất nhiều tiền, rất nhiều rất nhiều tiền…… Ta đặc biệt có tiền.”
Thích Ánh Trúc bối rối trả lời.
Cho đến khi Thời Vũ vùng vẫy một chút, ở bên tai nàng nói ra một số từ.
Thích Ánh Trúc lập tức mở to mắt,từ sự hỗn loạn của ngày hè mà tỉnh lại. Nàng không thể tin được mà quay đầu nhìn Thời Vũ, Thời Vũ gấp gáp ôm chặt nàng: “Nè, nàng đừng nói ra ngoài. Nếu không ta liền, liền……”
Hắn không thể dùng sự uy hiếp như khi giết người, hắn chỉ có thể không có lực nói một câu: “Ta liền không để ý tới nàng.”
Thích Ánh Trúc ngơ ngác nhìn hắn, ánh mắt phức tạp: Làm sát thủ…… kiếm được nhiều tiền như vậy sao?
Nàng mỗi ngày đều viết viết vẽ vẽ, viết đến đầu ngón tay đều đau, nhưng mà nàng còn không bằng một số lẻ của Thời Vũ?
Thời Vũ có chút bối rối hỏi nàng: “Ương Ương, nàng muốn lấy tiền của ta đi sao?”
Thích Ánh Trúc sửng sốt, khó hiểu mà vuốt v e đầu hắn, hỏi: “Tại sao ta phải lấy tiền của chàng?”
Thời Vũ trả lời: “Bởi vì sau khi nam nữ thành hôn, nữ lang sẽ quản tiền, lang quân phải đem tiền của mình đưa cho nàng.”
Thời Vũ nói: “Cái gì cũng đều đưa cho nàng.”
Bao gồm tiền tài, bao gồm tương lai, bao gồm tánh mạng.
Thích Ánh Trúc nhìn hắn chán nản, nhịn không được mà chống người ngồi dậy, nàng tay nâng má, cố ý trêu chọc hắn: “Thì ra cái gì chàng cũng biết. Vậy chàng đưa hết tiền cho ta, sau này ta giúp chàng quản lí tiền, chàng muốn mua cái gì,ta sẽ đưa cho chàng.”
Thời Vũ: “…… Được.”
Thích Ánh Trúc ngẩn người.
Thời Vũ ngẩng đầu nhìn nàng.
Giữa hai người, không khí ngưng đọng, tình cảm quẩn quanh.
Thích Ánh Trúc bỗng dưng xoay mặt qua, che nước mắt lại. Giọng nàng mang theo nghẹn ngào, môi lại hếch lên: “Thời Vũ ngốc, ta không cần tiền của chàng. Chàng cứ giữ lại mà dùng, sau này……Hãy sống thật tốt, đừng để bản thân chịu thiệt.”
Thời Vũ: “Nàng khóc phải không?”
Hắn chán nản hỏi: “Ta lại làm nàng đau lòng, ta lại không hiểu chuyện sao?”
Thích Ánh Trúc nói “Không có”, nàng gấp gáp lau nước mắt, xoay người lại nhào vào trong lòng ngực hắn, ôm lấy hắn. Mặt nàng rầu rĩ vùi trong lòng ngực hắn, ngón tay nhẹ nhàng mà kéo đai lưng của hắn. Áo hắn nới rộng, nàng cúi đầu hôn lên ngực hắn, lại tiếp tục đi xuống.
Thời Vũ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, bắt lấy tay nàng: “Ương Ương!”
—— ngày thường hắn làm như vậy với nàng,nàng đều rất miễn cưỡng đời này, hắn vậy mà có thể chờ được đến lúc Thích Ánh Trúc chủ động một lần?
Thích Ánh Trúc duỗi ngón tay ra hư lên một tiếng. Nàng thanh khiết như trà, tươi mát như nước, nàng uyển uyển mềm mại, so với những nữ tử thanh lâu mà Thời Vũ gặp qua đều rất khác. Nàng không quyến rũ,cũng sẽ không nháy mắt, nhưng khi nàng nhắm mắt hôn môi, Thời Vũ cảm nhận được cảm giác mà người khác cả đời không lý giải được.
Thời Vũ hít một hơi, nằm nửa người xuống.
Thích Ánh Trúc còn nói những thứ mà nữ tử thanh lâu sẽ không nói, Thời Vũ ngày thường nghe cũng không hiểu nói: “Sở Vương đã mời, vu nữ dám bỏ?”
—— tuy rằng không biết nàng đang nói cái gì, nhưng Thời Vũ rất thích nghe nàng nói những lời dịu dàng này.
Ương Ương của hắn, là nữ lang đáng yêu nhất thế gian.
—
Những ngày trong núi rất yên tĩnh, nhưng có khi cũng sẽ nghênh đón khách không mời mà đến.
Mầy ngày sau,khách tới trong núi. Xe ngựa ngừng ở ngoài sân, Thời Vũ đang ngồi chặt củi trong viện, Thích Ánh Trúc lấy tiền của hắn trêu chọc hắn.
Tống Ngưng Tư mặc một cái áo choàng trắng như tuyết, bước vào trong sân. Mới qua vài ngày, sắc mặt nàng tái nhợt đi một ít, trên mặt thịt lại nhiều hơn.
Thích Ánh Trúc nhẹ nhàng liếc nhìn nàng một cái, ánh mắt nhìn vào phía sau Tống Ngưng Tư, ánh mắt ngừng lại. Phía sau Tống Ngưng Tư,có một bà lão đi theo. Bà lão kia nhìn thấy nữ lang xinh đẹp lại ốm yếu trong sân, hai mắt đỏ bừng, nước mắt trong mắt thiếu chút nữa rơi xuống.
Bà lão chạy tới vài bước: “Nữ lang!”
Bà lão này, đúng là Thành nhũ mẫu.
Thời Vũ đang chặt củi ngẩng đầu lên, lập tức xụ mặt xuống. Hắn không thích Thành nhũ mẫu, hắn ghét giây phút Thành nhũ mẫu tồn tại—— bởi vì người này, hắn không được cùng Ương Ương ở bên nhau cả ngày. Hắn quấn lấy Ương Ương một chút, bà lão này liền sẽ liên tiếp mà ho khan, đưa mắt ra hiệu hoặc đen mặt.
Nhưng Thích Ánh Trúc thích Thành nhũ mẫu.
Thích Ánh Trúc giật mình đứng lên, nhìn thấy bà lão, đôi mắt đỏ lên, gượng cười nói: “Nhũ mẫu, sao người lại tới đây?”
Thành nhũ mẫu ôm lấy Thích Ánh Trúc, đau lòng khóc thút thít một hồi. Vốn dĩ cảm xúc Thích Ánh Trúc còn tốt, bị ấm áp tròn đầy ôm ấp, cũng không khỏi rơi xuống hai giọt nước mắt lã chã.
Nàng nghẹn ngào kêu vài tiếng nhũ mẫu.
Thời Vũ ở một bên không vui mà ôm ngực: Ương Ương từ trước đến giờ cũng không nhiệt tình với hắn như vậy.
Thành nhũ mẫu thấy làm cho Thích Ánh Trúc khóc, liền dừng lại, không dám làm nữ lang khóc, sợ nàng vừa khóc sẽ phát bệnh.
Thành nhũ mẫu duỗi tay chọc Thích Ánh Trúc: “Nữ lang,người thật không có lương tâm! Đem bà lão ta đưa trở về, mình liền vui sướng đúng không? Một người tránh ở trên núi giống như cuộc sống của thần tiên, chê bà lão ta chướng mắt đúng không?”
Thành nhũ mẫu nhìn thấy khuôn mặt trắng như tuyết của Thích Ánh Trúc, an nhiên tươi đẹp, cũng không có phàn nàn Thời Vũ. Thành nhũ mẫu đổi giọng điệu, hầm hừ nói: “Người đây là giống như một chuyến hồi môn.”
Tống Ngưng Tư đứng bên cạnh, Thích Ánh Trúc lập tức đỏ mặt. Nàng nhỏ giọng: “Nhũ mẫu, đừng chê cười người lại đến đây? Ta hiện tại…… Cũng khá tốt. Không có nhũ mẫu, ta cũng có thể chăm sóc tốt mình. Nhũ mẫu ở hầu phủ, ta cũng yên tâm hơn.”
Thời Vũ không chịu cô đơn chen vào nói: “Là ta chăm sóc Ương Ương.”
Thích Ánh Trúc bất đắc dĩ nói: “Không tệ, Thời Vũ rất biết chăm sóc người khác.”
Thành nhũ mẫu nghe đến đó, vừa tức giận, vừa đau lòng, lại có chút vui mừng. Bà lắc đầu nói: “Được, nếu là ý của nữ lang, ta là người làm tôi tớ, làm sao làm khác được…… Nhìn thấy nữ lang hiện tại tốt, cũng xem như Thời Vũ có chút lương tâm.”
Thành nhũ mẫu cũng yên tâm Thích Ánh Trúc đi theo Thời Vũ, sẽ không phải chịu cảnh khổ sở.
Nhũ mẫu đau buồn nói: “Là khi tạm biệt Tống nữ lang đến hầu phủ hỏi nữ lang. Lão nô ở bên ngoài nghe thấy, liền năn nỉ Tống nữ lang mang lão nô tới gặp nữ lang một chút, nhìn nữ lang một cái xem sống có tốt không. Nữ lang yên tâm, bà lão ta hiện tại làm việc sau bếp của tiểu công tử, không có gì khó khăn.”
Thích Ánh Trúc liếc mắt nhìn Tống Ngưng Tư một cái, nhìn Thành nhũ mẫu mỉm cười: “Tinh Thùy tuy rằng tùy hứng náo loạn một chút, nhưng trong lòng lại là tốt. Nhũ mẫu ở chỗ hắn làm việc, ta cũng yên tâm.”
Thành nhũ mẫu gật đầu.
Nàng muốn nói rất nhiều, rốt cuộc lại thở dài, không nói nhiều. Thành nhũ mẫu giữ chặt Thời Vũ: “Thời Vũ, ngươi cùng ta đi nhà bếp nấu cơm, ta dạy cho ngươi cách chăm sóc nữ lang. Ngươi để Tống nữ lang cùng nữ lang nhà ta ngồi nói chuyện một chút đi.”
Thời Vũ quay đầu lại nhìn hai nữ lang lẳng lặng đối mặt, hắn không tình nguyện mà bị Thành nhũ mẫu lôi đi.
—
Tống Ngưng Tư đi theo Thích Ánh Trúc tiến vào phòng, nàng đi quanh phòng, sau đó ngồi xuống, uống một ly nước trà Thích Ánh Trúc rót cho. Tống Ngưng Tư nói: “Không tệ, tuy rằng đơn giản một chút, nhưng lịch sự tao nhã. Trong kinh thành một đống hỗn loạn, ngươi ở trong núi tránh quấy rầy, cũng sung sướng.”
Thích Ánh Trúc lạnh nhạt: “Biểu tỷ tìm ta làm gì? Nếu là hỏi chuyện sát thủ lâu, ta biết không bằng biểu tỷ nhiều. Nếu là muốn Thời Vũ, ta sẽ không đưa Thời Vũ cho biểu tỷ.”
Tống Ngưng Tư ngẩng đầu nhìn bụi bặm bay giữa không trung.
Nàng hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Ta muốn rời khỏi kinh thành.”
Thích Ánh Trúc bỗng dưng nhìn về phía nàng.
Tống Ngưng Tư buồn bã cười, nàng từ từ nhìn về phía Thích Ánh Trúc: “Không có tung tích của Kim Quang Ngự, toàn bộ kinh thành đều biết hắn là người gây tội, nói hắn giết hại phu quân ta, cũng giết đại công tử của Đoan Vương phủ. Nhưng không ai có thể tìm thấy Kim Quang Ngự. Kim Quang Ngự cũng đã quấy rầy ta rất nhiều,ta biết hắn sẽ không bỏ qua cho ta.
Nghĩ tới nghĩ lui, lời nói ngày ấy của biểu muội có lý. Ta không thể lại liên lụy người bên cạnh, phụ thân ta đã từ quan, mấy huynh trưởng cũng rời khỏi chốn quan trường,mỗi người một tương lai. Cha mẹ ta từ đây về sau cũng đi theo ta cùng rời kinh, sư huynh đã chết, nhưng ta cũng cùng sư huynh bái đường rồi, ta cũng đã tính sẽ thay sư huynh chăm sóc phụ mẫu Bách gia.
“Ta chỉ có thể cố gắng đi theo bên người phụ mẫu Bách gia, lúc nào cũng cùng bọn họ ở bên cạnh, mới có thể đề phòng họ lại bị giết hại. Ta cùng với các ca ca của ta, người thân, tất cả đều cắt đứt quan hệ…… Chỉ là cha mẹ tuổi đã già, lo lắng cho ta, mới muốn đi theo ta cùng chịu khổ.”
Hốc mắt Tống Ngưng Tư đỏ lên.
Nàng gượng cười: “Trước khi ta đi, ta nhớ lại lúc ta mười mấy tuổi đã rời khỏi kinh thành, nhiều năm như vậy, chờ lúc ta trở lại, bạn bè ngày xưa tất cả đều gả làm thê tử người ta. Mỗi người đều là tài nữ khuê tú đọc đủ thứ thi thư, ta đã trở thành một phụ nữ nông thôn. Chỉ có A Trúc muội…… Cùng cảnh ngộ với ta, khiến ta có thể nói nhiều mấy câu,một mình cùng ngươi từ biệt một lần.”
Thích Ánh Trúc nhìn nàng sau một lúc lâu, dần dần, trong mắt Thích Ánh Trúc là sự tiếc thương cho nhan sắc ấy.
Thích Ánh Trúc nhẹ nhàng thở dài, nói: “Biểu tỷ, việc ngày xưa của tỷ, ta không rõ lắm. Nhưng là ta từ nhỏ đã biết tỷ, ta nhìn lầm Đường nhị ca, ta không hiểu vì sao ánh mắt ta như thế lại vẫn nhìn lầm tỷ. Biểu tỷ, tỷ không phải người sẽ phản bội người yêu thương như vậy. Nhưng vì sao phải phản bội Kim Quang Ngự? Để chuyện ra nông nỗi này.”
Tống Ngưng Tư nhìn nàng một lúc, nhìn thanh xuân của nàng, nhìn nàng không nỡ khiến nàng ấy đi tìm chết.
Tống Ngưng Tư cười một tiếng kì lạ.
Cái này làm cho Thích Ánh Trúc không vui: “Biểu tỷ vì sao dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái như vậy nhìn ta?”
Tống Ngưng Tư hỏi: “A Trúc, muội đã từng nghĩ tới sinh cho Thời Vũ một hài tử không?”
Lời nói phát ra, Thích Ánh Trúc lập tức cứng đờ.
Nàng nhanh chóng ngẩng đầu nhìn cửa sổ một cái, sợ Thời Vũ đột ngột xuất hiện.
Tống Ngưng Tư liền dùng ánh mắt thương tiếc nhìn nàng cười: “A Trúc, muội yếu ớt như vậy, dùng hiểu biết của ta với muội, muội sẽ không sinh hài tử,để sinh mạng của mình càng ít đi? Thời Vũ biết không?”
Thích Ánh Trúc lạnh nhạt nói: “Biểu tỷ nếu như nói những lời này, cũng có thể trực tiếp nói lời từ biệt, ta không tiễn xa.”
Tống Ngưng Tư tất nhiên không đi, nàng đột nhiên nói một tiếng: “Ta đã có hai đứa nhỏ.”
Thích Ánh Trúc bỗng dưng ngẩng đầu, nhìn về phía nàng.
Thích Ánh Trúc kinh ngạc mà đứng lên: “Biểu tỷ, tỷ……”
Tống Ngưng Tư lạnh nhạt nói: “Có gì kỳ lạ đâu? Ta mười lăm tuổi đã đi theo Kim Quang Ngự, thanh xuân trôi qua chỉ với một mình hắn. Ta mang thai, rất kỳ lạ sao?”
Thích Ánh Trúc nói lắp: “Nhưng, chính là……”
Giọng nói Tống Ngưng Tư càng lạnh nhạt: “Đều sảy mất. Một đứa cũng không giữ được. Bởi vì Kim Quang Ngự kẻ thù quá nhiều, chúng ta bị đuổi giết hàng năm. Tuy rằng hắn võ công cao cường, nhưng chúng ta cũng không biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì. Đứa bé đầu tiên, là trên đường sảy mất lúc hắn mang ta chạy trốn. Sau đó hắn bí mật giải quyết cho ta, cố gắng không để ta thấy mặt, nói là để bảo vệ ta.
”Nhưng chúng ta cũng có hài tử thứ hai, nơi đó cũng bị kẻ thù tìm thấy. Hắn là sát thủ lợi hại nhất thiên hạ, hắn giết người quá nhiều. Kẻ giết người,luôn bị người đuổi giết. Kim Quang Ngự không dám mang ta rời đi, kẻ thù đến, hắn và người bên ngoài đánh sinh tử, lòng ta lo lắng lại sợ hãi, thi thể cùng vũng máu bao phủ ta…… Hài tử thứ hai của ta, vừa sinh đã là một cái thai chết. Ta và Kim Quang Ngự cùng nhau chôn đứa nhỏ này, chúng ta đều rất khổ sở. “
Ánh nắng hơi nghiêng.
Nơi Tống Ngưng Tư ngồi, bị bóng tối bao trùm.
Nàng cũng không có khóc, nhưng khi nói chuyện thì giọng nói vô hồn:” Ta biết Kim Quang Ngự cũng rất khổ sở, nhưng lòng ta vẫn là hận hắn. Nếu không có hắn, nếu hắn không phải là sát thủ thì cuộc sống của ta sẽ khác. Không ai biết rằng ta đã sinh ra một “cục thịt “chết, lòng ta tuyệt vọng.
Ta từng yêu Kim Quang Ngự. Nhưng ta cũng hận Kim Quang Ngự. Hắn không biết ta hận hắn. “
Tống Ngưng Tư ngẩng đầu, nhìn Thích Ánh Trúc:” Cho nên ta thề, ta sẽ không như vậy nữa. “
Thích Ánh Trúc ngơ ngác nhìn nàng, ánh mắt Thích Ánh Trúc nhìn theo Tống Ngưng Tư từ khuôn mặt xuống phía dưới, nàng nhìn bụng Tống Ngưng Tư. Thân hình Tống Ngưng Tư giấu ở sau áo choàng, nàng yên tĩnh mà ngồi, Thích Ánh Trúc bỗng nhiên có một cái suy đoán.
Thích Ánh Trúc không thể tin được mà đi lên phía trước, nàng kéo áo choàng của Tống Ngưng Tư lên, vươn tay ra. Quả nhiên, như nàng đoán, nàng sờ đến bụng của Tống Ngưng Tư đã hơi hiện ra.
Thích Ánh Trúc nhìn Tống Ngưng Tư, lẩm bẩm:” Tỷ lại mang thai…… Nhưng bây giờ, tỷ không thể lại vứt bỏ hài tử của mình đúng không?”
Tống Ngưng Tư nói: “Đúng vậy.”
Nàng hoảng hốt nói: “Ta muốn giữ lại đứa nhỏ này, ta còn muốn vì hài tử này mà tìm một phụ thân chân chính có thể che chở cho ta biết mình mang thai ta đã biết ta không thể cùng Kim Quang Ngự ở bên nhau. Chỉ là, biểu muội, người này khó chơi như vậy, ta muốn thoát khỏi hắn, phải dùng cách khác.”
Thích Ánh Trúc: “Tại sao tỷ lại không nói cho Kim Quang Ngự biết?”
Tống Ngưng Tư: “Bởi vì ta không tin hắn. Ta đã yêu hắn, lại có chút hận hắn bất tài.”
Tống Ngưng Tư đứng lên, áo choàng chạm đất, một lần nữa che bụng nàng.
Tống Ngưng Tư kéo tay Thích Ánh Trúc, khẽ cười: “Biểu muội, ta tin muội, mới cho muội biết chuyện này đó, muội đừng nói ra ngoài, ta không muốn chuyện này sinh chuyện kia.
”Ta phải nói chuyện này, vì nhìn thấy muội và Thời Vũ…… Lòng ta mới nóng như lửa đốt. Muội là biểu muội từ nhỏ ta lúc nhỏ thương yêu nhất, sức khỏe muội lại như vậy, ta hy vọng muội nên suy nghĩ nhiều hơn về tương lai phía trước của muội. Tạm biệt. “
Tống Ngưng Tư xoay người đi ra cửa.
Thích Ánh Trúc nhìn chằm chằm bóng dáng nàng, bỗng nhiên mở miệng:” Biểu tỷ, không chỉ có như vậy phải không? Tỷ là người muốn mọi thứ, sẽ không chỉ có như vậy.’’
“Tỷ khiến cho người của sát thủ lâu nhập cuộc, làm cho Kim Quang Ngự bị đuổi giết, làm cho cả kinh thành hiện tại náo loạn…… Sau đó tỷ rời đi. Tỷ được cái gì sao? Tỷ hẳn là, hẳn là…… Bách lang quân còn sống, đúng không?”
Tống Ngưng Tư đưa lưng về phía Thích Ánh Trúc, nàng không có nói rõ, chỉ nói: “A Trúc, muội có một suy nghĩ rất tinh tế, đây là may mắn, cũng là bất hạnh. Những chuyện hôm nay đến đây đã là kết thúc,muội không cần biết quá nhiều. Chỉ sợ Kim Quang Ngự tới tìm muội…… Cũng có khi là tìm Thời Vũ. Lần này, thật sự tạm biệt.
Hy vọng ta lại không nhìn thấy muội nữa……Nếu không nhìn thấy muội nữa, ta có thể nghĩ rằng, ta có thể hoàn toàn thoát khỏi sát thủ lâu. “
—
Tống Ngưng Tư rời khỏi núi Lạc Nhạn, ngồi trên xe ngựa, trước đưa Thành nhũ mẫu về Tuyên Bình hầu phủ. Sau đó đi hai ngày hai đêm, Tống Ngưng Tư đều ăn ngủ ở trong xe.
Ngày ngày đêm đêm, Tống Ngưng Tư ôm đầu gối tránh ở trong xe, nàng đặt mình trong bóng tối, tránh né ánh sáng.
Đến rạng sáng ngày thứ ba, đã đi khỏi kinh thành rất xa, Tống Ngưng Tư ở trong rừng cây gặp được thanh niên tới đón nàng.
Thanh niên cao lớn đứng đó, một thân áo xanh, hào hoa phong nhã. Hắn nhìn Tống Ngưng Tư lộ ra ánh mắt quan tâm, nắm lấy tay lạnh lẽo của nàng, kêu một tiếng:” Sư muội,vất vả cho muội rồi. “
Tống Ngưng Tư lắc đầu, nàng một tay bị Bách Tri Tiết nắm, một tay vỗ lên bụng mình. Nàng mơ màng mà bị người kéo vào trong rừng, dưới chân cỏ cây xào xạc, giống như ngày ngày đêm đêm, nàng bị thanh niên cao lớn kia ôm, chạy trốn, hoặc đuổi giết.
Mà bây giờ, nàng bước ra khỏi bóng tối, nhìn thấy tia nắng ban mai từ từ chiếu trên người. Đứng ở dưới ánh mặt trời cảm giác có chút chói, nhưng nàng sẽ quen thôi.
Tống Ngưng Tư hoảng hốt mà nói:” Bách sư huynh,cảm ơn huynh đã giúp đỡ ta. Nếu ngày sau huynh có yêu nữ lang, ta sẽ làm chủ cho huynh“
Bách Tri Tiết thở dài:” Sư muội, đừng nghĩ chuyện xa như vậy. “
Tống Ngưng Tư gật đầu, tay nàng vỗ bụng mình, loạng choạng đi tới.
Lúc này đây, làm mẫu thân thì sẽ trở nên mạnh mẽ.
Bất cứ người mẫu thân nào sinh ra cũng sẽ học được cách bảo vệ con mình lớn khôn.
…… Không sợ đối mặt với kẻ thù, kể cả là phụ thân của hài tử.